Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 531: Chương 531
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Diêu Tuyết lắc đầu cảm thán, anh chàng này khờ quá đi, đính hôn vẫn có thể hủy bỏ được cơ mà, vậy mà tin này đã khiến anh chàng của cô ấy cười như tên ngốc.Tống Thu Sinh vẫn cười ngây ngô: “Sao ba em lại đột nhiên thay đổi thái độ thế?”“Ba em bảo em gái anh rất có tiền đồ, tương lai khó lường, mà anh với em gái anh thân thiết như thế, về sau chắc chắn sẽ trợ giúp cho anh phát đạt, cho nên cảm thấy anh rất có tiềm lực.”Tống Thu Sinh gật gù xác nhận, hoàn toàn không hề cảm thấy mất mặt xấu hổ gì.Em gái anh có bản lĩnh mới được người ta xem trọng như thế.Mình là anh trai, hưởng chút lợi thế từ việc có em gái tài giỏi là điều bình thường, bao người hâm mộ được như mình đấy thôi.Anh em một nhà nâng đỡ nhau cũng là chuyện đương nhiên, không có gì mà mất mặt cả.“Ừ đúng, em gái anh giỏi mà, lần này cũng nhờ có con bé, à, còn nhờ em sáng ý nữa.Nếu không phải do em mang rượu thuốc về nhà thì chuyện của hai ta đã không có cơ hội tiến triển nhanh như thế được.”Diêu Tuyết cười khẽ:“Rượu trái cây hôm nay mang lên có hương vị rất nhạt, hẳn là ba em không phòng bị, uống hơi quá.”Tống Thu Sinh cào cào đầu, cười ngờ nghệch:“Đấy là rượu anh đào Hạ Hạ ủ, trái cây với dược liệu qua tay con bé ủ vào rượu thì không có cái nào khó uống cả.”“Rượu em Tiểu Tống ủ, ngoài kia người ta tranh nhau ghê lắm, có tiền cũng chẳng mua được, ba em cũng phải dựa vào mối quan hệ của hai ta mới có một ít, phúc phần của em ấy về sau còn dài lắm.”Ba cô ấy còn nói thêm một câu nữa, nhưng Diêu Tuyết không định nói với Tống Thu Sinh.Hồi tết cô ấy và ba từng mở lòng trò chuyện với nhau, có nhắc tới kết cục tệ hại nhất là bỏ cha lấy con.Khi ấy Diêu Tuyết đã hết sức kinh ngạc vì tư tưởng của ba mình đã tiên tiến đến thế, quả nhiên người có thể mở rộng phạm vi kinh doanh ra tận nước ngoài đều không bình thường.Vừa rồi, lúc trò chuyện trong phòng khách, ba cô ấy có giải thích rằng khi ấy ông chỉ đơn giản là muốn tự an ủi bản thân, muốn thử tiếp thu chuyện này nên mới đề cập đến kết quả tệ nhất, để con gái không có gánh nặng tâm lý.Muốn nói gì thì cứ nói, người làm cha chính là hậu thuẫn của cô ấy, là sự tự tin của cô ấy trong mọi hoàn cảnh.Lần này ba cô ấy gặp em Tiểu Tống, thấy rõ năng lực của cô em này, đồng thời cũng thấy được tình cảm anh em thân thiết của nhà họ Tống.Rốt cuộc ông cũng cảm thấy gả con gái cho Tống Thu Sinh hẳn con mình sẽ không phải chịu khổ chịu thiệt.Lúc đó ba cô ấy đã nói thế này:“Có đứa em gái lợi hại như Tống Thời Hạ thì một con heo cũng có thể bước ra đầu gió mà cất cánh.”Mặc dù ngôn từ rất thô nhưng chí ít thì ba cô ấy cũng đã chịu nhường một bước, cho phép cô ấy đính hôn trước, nhưng lời hẹn hai năm vẫn phải giữ nguyên.
Diêu Tuyết lắc đầu cảm thán, anh chàng này khờ quá đi, đính hôn vẫn có thể hủy bỏ được cơ mà, vậy mà tin này đã khiến anh chàng của cô ấy cười như tên ngốc.
Tống Thu Sinh vẫn cười ngây ngô: “Sao ba em lại đột nhiên thay đổi thái độ thế?”
“Ba em bảo em gái anh rất có tiền đồ, tương lai khó lường, mà anh với em gái anh thân thiết như thế, về sau chắc chắn sẽ trợ giúp cho anh phát đạt, cho nên cảm thấy anh rất có tiềm lực.”
Tống Thu Sinh gật gù xác nhận, hoàn toàn không hề cảm thấy mất mặt xấu hổ gì.
Em gái anh có bản lĩnh mới được người ta xem trọng như thế.
Mình là anh trai, hưởng chút lợi thế từ việc có em gái tài giỏi là điều bình thường, bao người hâm mộ được như mình đấy thôi.
Anh em một nhà nâng đỡ nhau cũng là chuyện đương nhiên, không có gì mà mất mặt cả.
“Ừ đúng, em gái anh giỏi mà, lần này cũng nhờ có con bé, à, còn nhờ em sáng ý nữa.
Nếu không phải do em mang rượu thuốc về nhà thì chuyện của hai ta đã không có cơ hội tiến triển nhanh như thế được.”
Diêu Tuyết cười khẽ:
“Rượu trái cây hôm nay mang lên có hương vị rất nhạt, hẳn là ba em không phòng bị, uống hơi quá.”
Tống Thu Sinh cào cào đầu, cười ngờ nghệch:
“Đấy là rượu anh đào Hạ Hạ ủ, trái cây với dược liệu qua tay con bé ủ vào rượu thì không có cái nào khó uống cả.”
“Rượu em Tiểu Tống ủ, ngoài kia người ta tranh nhau ghê lắm, có tiền cũng chẳng mua được, ba em cũng phải dựa vào mối quan hệ của hai ta mới có một ít, phúc phần của em ấy về sau còn dài lắm.”
Ba cô ấy còn nói thêm một câu nữa, nhưng Diêu Tuyết không định nói với Tống Thu Sinh.
Hồi tết cô ấy và ba từng mở lòng trò chuyện với nhau, có nhắc tới kết cục tệ hại nhất là bỏ cha lấy con.
Khi ấy Diêu Tuyết đã hết sức kinh ngạc vì tư tưởng của ba mình đã tiên tiến đến thế, quả nhiên người có thể mở rộng phạm vi kinh doanh ra tận nước ngoài đều không bình thường.
Vừa rồi, lúc trò chuyện trong phòng khách, ba cô ấy có giải thích rằng khi ấy ông chỉ đơn giản là muốn tự an ủi bản thân, muốn thử tiếp thu chuyện này nên mới đề cập đến kết quả tệ nhất, để con gái không có gánh nặng tâm lý.
Muốn nói gì thì cứ nói, người làm cha chính là hậu thuẫn của cô ấy, là sự tự tin của cô ấy trong mọi hoàn cảnh.
Lần này ba cô ấy gặp em Tiểu Tống, thấy rõ năng lực của cô em này, đồng thời cũng thấy được tình cảm anh em thân thiết của nhà họ Tống.
Rốt cuộc ông cũng cảm thấy gả con gái cho Tống Thu Sinh hẳn con mình sẽ không phải chịu khổ chịu thiệt.
Lúc đó ba cô ấy đã nói thế này:
“Có đứa em gái lợi hại như Tống Thời Hạ thì một con heo cũng có thể bước ra đầu gió mà cất cánh.”
Mặc dù ngôn từ rất thô nhưng chí ít thì ba cô ấy cũng đã chịu nhường một bước, cho phép cô ấy đính hôn trước, nhưng lời hẹn hai năm vẫn phải giữ nguyên.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Diêu Tuyết lắc đầu cảm thán, anh chàng này khờ quá đi, đính hôn vẫn có thể hủy bỏ được cơ mà, vậy mà tin này đã khiến anh chàng của cô ấy cười như tên ngốc.Tống Thu Sinh vẫn cười ngây ngô: “Sao ba em lại đột nhiên thay đổi thái độ thế?”“Ba em bảo em gái anh rất có tiền đồ, tương lai khó lường, mà anh với em gái anh thân thiết như thế, về sau chắc chắn sẽ trợ giúp cho anh phát đạt, cho nên cảm thấy anh rất có tiềm lực.”Tống Thu Sinh gật gù xác nhận, hoàn toàn không hề cảm thấy mất mặt xấu hổ gì.Em gái anh có bản lĩnh mới được người ta xem trọng như thế.Mình là anh trai, hưởng chút lợi thế từ việc có em gái tài giỏi là điều bình thường, bao người hâm mộ được như mình đấy thôi.Anh em một nhà nâng đỡ nhau cũng là chuyện đương nhiên, không có gì mà mất mặt cả.“Ừ đúng, em gái anh giỏi mà, lần này cũng nhờ có con bé, à, còn nhờ em sáng ý nữa.Nếu không phải do em mang rượu thuốc về nhà thì chuyện của hai ta đã không có cơ hội tiến triển nhanh như thế được.”Diêu Tuyết cười khẽ:“Rượu trái cây hôm nay mang lên có hương vị rất nhạt, hẳn là ba em không phòng bị, uống hơi quá.”Tống Thu Sinh cào cào đầu, cười ngờ nghệch:“Đấy là rượu anh đào Hạ Hạ ủ, trái cây với dược liệu qua tay con bé ủ vào rượu thì không có cái nào khó uống cả.”“Rượu em Tiểu Tống ủ, ngoài kia người ta tranh nhau ghê lắm, có tiền cũng chẳng mua được, ba em cũng phải dựa vào mối quan hệ của hai ta mới có một ít, phúc phần của em ấy về sau còn dài lắm.”Ba cô ấy còn nói thêm một câu nữa, nhưng Diêu Tuyết không định nói với Tống Thu Sinh.Hồi tết cô ấy và ba từng mở lòng trò chuyện với nhau, có nhắc tới kết cục tệ hại nhất là bỏ cha lấy con.Khi ấy Diêu Tuyết đã hết sức kinh ngạc vì tư tưởng của ba mình đã tiên tiến đến thế, quả nhiên người có thể mở rộng phạm vi kinh doanh ra tận nước ngoài đều không bình thường.Vừa rồi, lúc trò chuyện trong phòng khách, ba cô ấy có giải thích rằng khi ấy ông chỉ đơn giản là muốn tự an ủi bản thân, muốn thử tiếp thu chuyện này nên mới đề cập đến kết quả tệ nhất, để con gái không có gánh nặng tâm lý.Muốn nói gì thì cứ nói, người làm cha chính là hậu thuẫn của cô ấy, là sự tự tin của cô ấy trong mọi hoàn cảnh.Lần này ba cô ấy gặp em Tiểu Tống, thấy rõ năng lực của cô em này, đồng thời cũng thấy được tình cảm anh em thân thiết của nhà họ Tống.Rốt cuộc ông cũng cảm thấy gả con gái cho Tống Thu Sinh hẳn con mình sẽ không phải chịu khổ chịu thiệt.Lúc đó ba cô ấy đã nói thế này:“Có đứa em gái lợi hại như Tống Thời Hạ thì một con heo cũng có thể bước ra đầu gió mà cất cánh.”Mặc dù ngôn từ rất thô nhưng chí ít thì ba cô ấy cũng đã chịu nhường một bước, cho phép cô ấy đính hôn trước, nhưng lời hẹn hai năm vẫn phải giữ nguyên.