Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 532: Chương 532
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Yên Nhiên ăn cơm trong trạng thái thất thần.Xong bữa, cô ấy định vào bếp rửa bát thì mấy cô bạn kia đã ngăn lại:“Yên Nhiên, cậu được chiều từ bé, hẳn không biết rửa bát đâu, để chúng tôi làm là được rồi, cậu cứ trò chuyện với mắt kính đi.”Nói xong, cô bạn kia còn thè lưỡi trêu chọc, giọng điệu cũng hết sức mờ ám.“Đúng đấy, đây là đồ đạc trong nhà mắt kính, nhỡ đâu làm vỡ, cậu phải đền cho nhà người ta thế nào đây…”Quý Yên Nhiên càng thêm khó xử và mất tự nhiên.Cô ấy lấy chiếc đĩa mà Tống Thu Sinh mang tới, bảo: “Tôi qua bên kia trả đĩa.”Mấy cô bạn cười vang, Quý Yên Nhiên cuống quýt chạy đi.Lưu Kiến Quốc khuyên cậu bạn mắt kính:“Mắt kính này, cậu làm cho người ta xấu hổ mà không biết giúp người ta giải thích một câu à? Con gái hay ngại, cẩn thận cậu ấy giận lên sẽ không để ý tới cậu đâu.”Cậu bạn mắt kính kia đẩy gọng kính lên, nhìn theo bóng Quý Yên Nhiên:“Mọi người đều chỉ nói sự thật thôi mà, vì sao còn phải giải thích? Hai chúng tôi rất hợp nhau, các cậu không cần lo đâu.”Trần Vệ Đông nghi hoặc hỏi:“Đâu có giống xấu hổ, bình thường cậu ấy chơi bóng với nam sinh mà có phát sinh mâu thuẫn là cậu ấy có thể ấn thằng đó xuống sàn mà đ.ấ.m ấy chứ, cậu ấy không có khả năng là một nữ sinh hay thẹn thùng xấu hổ đâu.”Lưu Kiến Quốc đến cạn lời với tên bạn ngốc này.Hôm nay họ ăn uống tụ tập ở nhà mắt kính, Trần Vệ Đông nói thế không sợ người ta tống cổ khỏi nhà sao?Mắt kính mỉm cười với Trần Vệ Đông: “Tôi hiểu cậu ấy, bạn Quý Yên Nhiên trông bề ngoài tùy tiện vô tư nhưng thực ra nội tâm rất tinh tế đó.”Trần Vệ Đông hạ giọng lầm bầm: “Hồi cấp ba đâu có thấy cậu nói chuyện với cậu ấy bao giờ.”Mắt kính không nghe rõ nhưng Lưu Kiến Quốc thì có, cậu ta vội nhéo bạn mình một cái, bấy giờ Trần Vệ Đông mới ngậm miệng.Quý Yên Nhiên quay lại cùng chị dâu mình.Tống Thời Hạ cười cười, nói với đám học sinh:“Chào các em, chị là chị dâu của Yên Nhiên, tình cờ đi ngang qua nên ghé vào đón em ấy về, chị không làm ảnh hưởng đến các em chứ?”DTVCả đám học sinh đồng loạt lắc đầu, thì ra đây là chị dâu của Quý Yên Nhiên, trông chị ấy đẹp như các minh tinh trong tivi vậy.Quý Yên Nhiên chào tạm biệt các bạn rồi ra về.Cậu bạn mắt kính không nhịn được mới gọi Quý Yên Nhiên lại, nhưng cô ấy không hề quay đầu mà vội vã chạy ngay ra cửa.Trương Kim Phượng từ trong bếp chạy ra, nói:“Các cậu biết không, chị dâu Quý Yên Nhiên lái xe hơi qua đây đấy, xe đẹp lắm.”Trần Vệ Đông ré lên hâm mộ: “Phụ nữ lái xe á? Tôi phải ra xem mới được.”Cả đám học sinh bò lên tường nhìn Quý Yên Nhiên lên xe, người ngồi vào ghế lái đúng là chị dâu cô ấy.Tất cả đều há hốc miệng, chị dâu Quý Yên Nhiên sành điệu ghê.Trương Kim Phượng vô cùng hâm mộ mà cũng hết sức ghen ghét.Quý Yên Nhiên ăn vận mộc mạc như thế, ai ngờ lại là con cái một gia đình có ô tô riêng.Hồi cấp ba ở trong ký túc xá không nhìn ra được cô nàng đó có gia cảnh tốt, bộ dạng vừa cao gầy lại vừa đen đúa.
Quý Yên Nhiên ăn cơm trong trạng thái thất thần.
Xong bữa, cô ấy định vào bếp rửa bát thì mấy cô bạn kia đã ngăn lại:
“Yên Nhiên, cậu được chiều từ bé, hẳn không biết rửa bát đâu, để chúng tôi làm là được rồi, cậu cứ trò chuyện với mắt kính đi.”
Nói xong, cô bạn kia còn thè lưỡi trêu chọc, giọng điệu cũng hết sức mờ ám.
“Đúng đấy, đây là đồ đạc trong nhà mắt kính, nhỡ đâu làm vỡ, cậu phải đền cho nhà người ta thế nào đây…”
Quý Yên Nhiên càng thêm khó xử và mất tự nhiên.
Cô ấy lấy chiếc đĩa mà Tống Thu Sinh mang tới, bảo: “Tôi qua bên kia trả đĩa.”
Mấy cô bạn cười vang, Quý Yên Nhiên cuống quýt chạy đi.
Lưu Kiến Quốc khuyên cậu bạn mắt kính:
“Mắt kính này, cậu làm cho người ta xấu hổ mà không biết giúp người ta giải thích một câu à? Con gái hay ngại, cẩn thận cậu ấy giận lên sẽ không để ý tới cậu đâu.”
Cậu bạn mắt kính kia đẩy gọng kính lên, nhìn theo bóng Quý Yên Nhiên:
“Mọi người đều chỉ nói sự thật thôi mà, vì sao còn phải giải thích? Hai chúng tôi rất hợp nhau, các cậu không cần lo đâu.”
Trần Vệ Đông nghi hoặc hỏi:
“Đâu có giống xấu hổ, bình thường cậu ấy chơi bóng với nam sinh mà có phát sinh mâu thuẫn là cậu ấy có thể ấn thằng đó xuống sàn mà đ.ấ.m ấy chứ, cậu ấy không có khả năng là một nữ sinh hay thẹn thùng xấu hổ đâu.”
Lưu Kiến Quốc đến cạn lời với tên bạn ngốc này.
Hôm nay họ ăn uống tụ tập ở nhà mắt kính, Trần Vệ Đông nói thế không sợ người ta tống cổ khỏi nhà sao?
Mắt kính mỉm cười với Trần Vệ Đông:
“Tôi hiểu cậu ấy, bạn Quý Yên Nhiên trông bề ngoài tùy tiện vô tư nhưng thực ra nội tâm rất tinh tế đó.”
Trần Vệ Đông hạ giọng lầm bầm: “Hồi cấp ba đâu có thấy cậu nói chuyện với cậu ấy bao giờ.”
Mắt kính không nghe rõ nhưng Lưu Kiến Quốc thì có, cậu ta vội nhéo bạn mình một cái, bấy giờ Trần Vệ Đông mới ngậm miệng.
Quý Yên Nhiên quay lại cùng chị dâu mình.
Tống Thời Hạ cười cười, nói với đám học sinh:
“Chào các em, chị là chị dâu của Yên Nhiên, tình cờ đi ngang qua nên ghé vào đón em ấy về, chị không làm ảnh hưởng đến các em chứ?”
DTV
Cả đám học sinh đồng loạt lắc đầu, thì ra đây là chị dâu của Quý Yên Nhiên, trông chị ấy đẹp như các minh tinh trong tivi vậy.
Quý Yên Nhiên chào tạm biệt các bạn rồi ra về.
Cậu bạn mắt kính không nhịn được mới gọi Quý Yên Nhiên lại, nhưng cô ấy không hề quay đầu mà vội vã chạy ngay ra cửa.
Trương Kim Phượng từ trong bếp chạy ra, nói:
“Các cậu biết không, chị dâu Quý Yên Nhiên lái xe hơi qua đây đấy, xe đẹp lắm.”
Trần Vệ Đông ré lên hâm mộ: “Phụ nữ lái xe á? Tôi phải ra xem mới được.”
Cả đám học sinh bò lên tường nhìn Quý Yên Nhiên lên xe, người ngồi vào ghế lái đúng là chị dâu cô ấy.
Tất cả đều há hốc miệng, chị dâu Quý Yên Nhiên sành điệu ghê.
Trương Kim Phượng vô cùng hâm mộ mà cũng hết sức ghen ghét.
Quý Yên Nhiên ăn vận mộc mạc như thế, ai ngờ lại là con cái một gia đình có ô tô riêng.
Hồi cấp ba ở trong ký túc xá không nhìn ra được cô nàng đó có gia cảnh tốt, bộ dạng vừa cao gầy lại vừa đen đúa.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Yên Nhiên ăn cơm trong trạng thái thất thần.Xong bữa, cô ấy định vào bếp rửa bát thì mấy cô bạn kia đã ngăn lại:“Yên Nhiên, cậu được chiều từ bé, hẳn không biết rửa bát đâu, để chúng tôi làm là được rồi, cậu cứ trò chuyện với mắt kính đi.”Nói xong, cô bạn kia còn thè lưỡi trêu chọc, giọng điệu cũng hết sức mờ ám.“Đúng đấy, đây là đồ đạc trong nhà mắt kính, nhỡ đâu làm vỡ, cậu phải đền cho nhà người ta thế nào đây…”Quý Yên Nhiên càng thêm khó xử và mất tự nhiên.Cô ấy lấy chiếc đĩa mà Tống Thu Sinh mang tới, bảo: “Tôi qua bên kia trả đĩa.”Mấy cô bạn cười vang, Quý Yên Nhiên cuống quýt chạy đi.Lưu Kiến Quốc khuyên cậu bạn mắt kính:“Mắt kính này, cậu làm cho người ta xấu hổ mà không biết giúp người ta giải thích một câu à? Con gái hay ngại, cẩn thận cậu ấy giận lên sẽ không để ý tới cậu đâu.”Cậu bạn mắt kính kia đẩy gọng kính lên, nhìn theo bóng Quý Yên Nhiên:“Mọi người đều chỉ nói sự thật thôi mà, vì sao còn phải giải thích? Hai chúng tôi rất hợp nhau, các cậu không cần lo đâu.”Trần Vệ Đông nghi hoặc hỏi:“Đâu có giống xấu hổ, bình thường cậu ấy chơi bóng với nam sinh mà có phát sinh mâu thuẫn là cậu ấy có thể ấn thằng đó xuống sàn mà đ.ấ.m ấy chứ, cậu ấy không có khả năng là một nữ sinh hay thẹn thùng xấu hổ đâu.”Lưu Kiến Quốc đến cạn lời với tên bạn ngốc này.Hôm nay họ ăn uống tụ tập ở nhà mắt kính, Trần Vệ Đông nói thế không sợ người ta tống cổ khỏi nhà sao?Mắt kính mỉm cười với Trần Vệ Đông: “Tôi hiểu cậu ấy, bạn Quý Yên Nhiên trông bề ngoài tùy tiện vô tư nhưng thực ra nội tâm rất tinh tế đó.”Trần Vệ Đông hạ giọng lầm bầm: “Hồi cấp ba đâu có thấy cậu nói chuyện với cậu ấy bao giờ.”Mắt kính không nghe rõ nhưng Lưu Kiến Quốc thì có, cậu ta vội nhéo bạn mình một cái, bấy giờ Trần Vệ Đông mới ngậm miệng.Quý Yên Nhiên quay lại cùng chị dâu mình.Tống Thời Hạ cười cười, nói với đám học sinh:“Chào các em, chị là chị dâu của Yên Nhiên, tình cờ đi ngang qua nên ghé vào đón em ấy về, chị không làm ảnh hưởng đến các em chứ?”DTVCả đám học sinh đồng loạt lắc đầu, thì ra đây là chị dâu của Quý Yên Nhiên, trông chị ấy đẹp như các minh tinh trong tivi vậy.Quý Yên Nhiên chào tạm biệt các bạn rồi ra về.Cậu bạn mắt kính không nhịn được mới gọi Quý Yên Nhiên lại, nhưng cô ấy không hề quay đầu mà vội vã chạy ngay ra cửa.Trương Kim Phượng từ trong bếp chạy ra, nói:“Các cậu biết không, chị dâu Quý Yên Nhiên lái xe hơi qua đây đấy, xe đẹp lắm.”Trần Vệ Đông ré lên hâm mộ: “Phụ nữ lái xe á? Tôi phải ra xem mới được.”Cả đám học sinh bò lên tường nhìn Quý Yên Nhiên lên xe, người ngồi vào ghế lái đúng là chị dâu cô ấy.Tất cả đều há hốc miệng, chị dâu Quý Yên Nhiên sành điệu ghê.Trương Kim Phượng vô cùng hâm mộ mà cũng hết sức ghen ghét.Quý Yên Nhiên ăn vận mộc mạc như thế, ai ngờ lại là con cái một gia đình có ô tô riêng.Hồi cấp ba ở trong ký túc xá không nhìn ra được cô nàng đó có gia cảnh tốt, bộ dạng vừa cao gầy lại vừa đen đúa.