Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 776
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Anh muốn đưa bạn gái đến đây để thư giãn, chứ không phải để cô lo lắng sợ hãi.Lộ Lâm Yến đã có ý tưởng trong lòng. Anh quay lại giường, ôm chặt bạn gái, và rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.Phòng ngủ dần trở lại yên tĩnh. Bóng đêm ngoài cửa sổ càng thêm sâu thẳm. Ánh trăng trắng bệch chiếu lên rèm lụa mỏng, mờ ảo và u uẩn.Bóng dáng ở chỗ tối lặng lẽ di chuyển, như một con rắn đen rình rập tùy thời hành động. Nó bám theo tấm rèm cửa, từng chút một leo lên. Cuối cùng, nó hiện ra hình dáng một con người hoàn chỉnh.Người con gái nằm trên giường dường như cảm nhận được điều gì đó. Khuôn mặt tinh xảo khẽ nhúc nhích.Cô đang mơ.Một giấc mơ hoàn toàn khác biệt so với trước đây.Bầu trời xanh biếc trong suốt, gió nhẹ nhàng thổi qua, những đám mây trắng nhàn nhã tản bộ trên trời. Mọi thứ thật đẹp đẽ và tươi mát.Cô ngồi dưới một gốc cây hoa quế. Chiếc ghế dài màu cà phê phủ đầy những bông hoa quế vàng nhạt. Cánh hoa nhỏ xinh, đáng yêu. Hương thơm nồng nàn quanh quẩn xung quanh.Cô cúi đầu. Mình đang mặc chiếc áo màu xanh lam nhạt và váy trắng. Trên tay cầm một cuốn sách.Tại sao lại ngồi ở đây? Cô đang… đợi người sao?Đúng rồi, cô đang đợi người.Nghĩ đến người sắp đến, trong lòng cô không khỏi dâng lên sự ngọt ngào và vui sướng. Muốn nhanh chóng nhìn thấy anh, muốn cùng anh chia sẻ cuốn sách hay vừa tìm được, muốn cùng anh thảo luận.Khóe môi cô cong lên, ngẩng đầu nhìn lên. Những bông hoa nhỏ màu vàng che kín trời đất rơi vào mắt, đẹp như ảo mộng.“Xin lỗi, anh đến muộn.” Người đàn ông vội vàng chạy tới.Chạy đến trước mặt cô, anh vịn đầu gối *****, trên mặt còn vương mồ hôi.Cô nhìn đồng hồ, cười nói: “Bây giờ còn chưa muộn đâu. Anh không cần vội vàng như vậy.” Người đàn ông ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ thanh tú. Khóe mắt mang ý cười. “Nghĩ đến em đang đợi anh, sao anh có thể không vội được.”Mỗi lần nghĩ đến người mình sắp gặp là cô, sự háo hức trong lòng gần như muốn trào ra ngoài.Cô ho nhẹ một tiếng, giấu đi khuôn mặt đang ửng đỏ. “Nói chuyện bình thường chút đi.”“Giữa tình nhân nói lời âu yếm là chuyện bình thường mà.” Người đàn ông ôn nhu nhìn cô. Trong mắt anh tràn đầy tình yêu say đắm lòng người.Cô nghẹn lời. Cô mở sách ra, cố hết sức làm lơ ánh mắt nóng rực của người đàn ông. “Hôm nay chúng ta không phải muốn cùng nhau thảo luận đề tài sao? Đừng lãng phí thời gian nữa.”Hai người ngồi trên ghế dài trong công viên, bàn luận về câu chuyện trong sách.“Tuy là chuyện thần thoại, nhưng em đôi khi cũng tự hỏi, liệu con người sau khi c.h.ế.t có thật sự còn linh hồn tồn tại không?” Cô khẽ nói.Người đàn ông nói: “Loại vấn đề duy tâm này, đối với anh mà nói, vẫn là hy vọng có đi.”Cô ngạc nhiên nói: “Tại sao? Thân thể c.h.ế.t đi, chỉ còn linh hồn, sẽ không cảm thấy tịch mịch sao?”Người đàn ông cười nhìn cô: “Câu hỏi hay lắm. Nhưng so với sự tịch mịch, anh càng sợ hãi không nhìn thấy người mình yêu thương. Em tồn tại, anh có thể lặng lẽ bảo vệ em. Em đi đến điểm cuối của sinh mệnh, anh sẽ tràn đầy tình yêu mà nghênh đón em.”Anh bổ sung nói: “Đương nhiên hai người đều tồn tại là tốt nhất.”Cô ngẩn ngơ. Người trong giọng nói của anh rất rõ ràng.“…Cho nên nói em vẫn là ghét cái chết.” Nghĩ nghĩ, cô lại nói: "Không phải ghét già đi rồi chết, là ghét khi còn chưa đi hết cả cuộc đời, đã không thể không mất đi sinh mệnh.”Ngữ khí của cô gần như nỉ non.Người đàn ông trầm mặc. Sau đó, anh cúi người vòng tay ôm lấy cô, và hôn lên.Nụ hôn này cực nóng và chứa đầy tình cảm, gần như cướp đi mọi hơi thở của cô, không buông tha bất kỳ chỗ nào.Suy nghĩ của cô dần dần chìm vào hoảng loạn. Trong mắt chỉ còn những bông hoa quế nở rộ, run rẩy chen chúc bên nhau. Thỉnh thoảng có hai bông hoa rơi xuống, đậu trên vai hai người.Rất lâu sau, người đàn ông ôm lấy người con gái mềm nhũn vào lòng, khẽ mổ lên môi đỏ của cô, và để lại một câu bên tai cô.“Dù cho là cái chết, anh cũng sẽ bảo vệ em.”Cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng lại có thể cảm nhận được sức nặng của những lời này.
Anh muốn đưa bạn gái đến đây để thư giãn, chứ không phải để cô lo lắng sợ hãi.
Lộ Lâm Yến đã có ý tưởng trong lòng. Anh quay lại giường, ôm chặt bạn gái, và rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.
Phòng ngủ dần trở lại yên tĩnh. Bóng đêm ngoài cửa sổ càng thêm sâu thẳm. Ánh trăng trắng bệch chiếu lên rèm lụa mỏng, mờ ảo và u uẩn.
Bóng dáng ở chỗ tối lặng lẽ di chuyển, như một con rắn đen rình rập tùy thời hành động. Nó bám theo tấm rèm cửa, từng chút một leo lên. Cuối cùng, nó hiện ra hình dáng một con người hoàn chỉnh.
Người con gái nằm trên giường dường như cảm nhận được điều gì đó. Khuôn mặt tinh xảo khẽ nhúc nhích.
Cô đang mơ.
Một giấc mơ hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
Bầu trời xanh biếc trong suốt, gió nhẹ nhàng thổi qua, những đám mây trắng nhàn nhã tản bộ trên trời. Mọi thứ thật đẹp đẽ và tươi mát.
Cô ngồi dưới một gốc cây hoa quế. Chiếc ghế dài màu cà phê phủ đầy những bông hoa quế vàng nhạt. Cánh hoa nhỏ xinh, đáng yêu. Hương thơm nồng nàn quanh quẩn xung quanh.
Cô cúi đầu. Mình đang mặc chiếc áo màu xanh lam nhạt và váy trắng. Trên tay cầm một cuốn sách.
Tại sao lại ngồi ở đây?
Cô đang… đợi người sao?
Đúng rồi, cô đang đợi người.
Nghĩ đến người sắp đến, trong lòng cô không khỏi dâng lên sự ngọt ngào và vui sướng. Muốn nhanh chóng nhìn thấy anh, muốn cùng anh chia sẻ cuốn sách hay vừa tìm được, muốn cùng anh thảo luận.
Khóe môi cô cong lên, ngẩng đầu nhìn lên. Những bông hoa nhỏ màu vàng che kín trời đất rơi vào mắt, đẹp như ảo mộng.
“Xin lỗi, anh đến muộn.” Người đàn ông vội vàng chạy tới.
Chạy đến trước mặt cô, anh vịn đầu gối *****, trên mặt còn vương mồ hôi.
Cô nhìn đồng hồ, cười nói: “Bây giờ còn chưa muộn đâu. Anh không cần vội vàng như vậy.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ thanh tú. Khóe mắt mang ý cười. “Nghĩ đến em đang đợi anh, sao anh có thể không vội được.”
Mỗi lần nghĩ đến người mình sắp gặp là cô, sự háo hức trong lòng gần như muốn trào ra ngoài.
Cô ho nhẹ một tiếng, giấu đi khuôn mặt đang ửng đỏ. “Nói chuyện bình thường chút đi.”
“Giữa tình nhân nói lời âu yếm là chuyện bình thường mà.” Người đàn ông ôn nhu nhìn cô. Trong mắt anh tràn đầy tình yêu say đắm lòng người.
Cô nghẹn lời. Cô mở sách ra, cố hết sức làm lơ ánh mắt nóng rực của người đàn ông. “Hôm nay chúng ta không phải muốn cùng nhau thảo luận đề tài sao? Đừng lãng phí thời gian nữa.”
Hai người ngồi trên ghế dài trong công viên, bàn luận về câu chuyện trong sách.
“Tuy là chuyện thần thoại, nhưng em đôi khi cũng tự hỏi, liệu con người sau khi c.h.ế.t có thật sự còn linh hồn tồn tại không?” Cô khẽ nói.
Người đàn ông nói: “Loại vấn đề duy tâm này, đối với anh mà nói, vẫn là hy vọng có đi.”
Cô ngạc nhiên nói: “Tại sao? Thân thể c.h.ế.t đi, chỉ còn linh hồn, sẽ không cảm thấy tịch mịch sao?”
Người đàn ông cười nhìn cô: “Câu hỏi hay lắm. Nhưng so với sự tịch mịch, anh càng sợ hãi không nhìn thấy người mình yêu thương. Em tồn tại, anh có thể lặng lẽ bảo vệ em. Em đi đến điểm cuối của sinh mệnh, anh sẽ tràn đầy tình yêu mà nghênh đón em.”
Anh bổ sung nói: “Đương nhiên hai người đều tồn tại là tốt nhất.”
Cô ngẩn ngơ. Người trong giọng nói của anh rất rõ ràng.
“…Cho nên nói em vẫn là ghét cái chết.” Nghĩ nghĩ, cô lại nói: "Không phải ghét già đi rồi chết, là ghét khi còn chưa đi hết cả cuộc đời, đã không thể không mất đi sinh mệnh.”
Ngữ khí của cô gần như nỉ non.
Người đàn ông trầm mặc. Sau đó, anh cúi người vòng tay ôm lấy cô, và hôn lên.
Nụ hôn này cực nóng và chứa đầy tình cảm, gần như cướp đi mọi hơi thở của cô, không buông tha bất kỳ chỗ nào.
Suy nghĩ của cô dần dần chìm vào hoảng loạn. Trong mắt chỉ còn những bông hoa quế nở rộ, run rẩy chen chúc bên nhau. Thỉnh thoảng có hai bông hoa rơi xuống, đậu trên vai hai người.
Rất lâu sau, người đàn ông ôm lấy người con gái mềm nhũn vào lòng, khẽ mổ lên môi đỏ của cô, và để lại một câu bên tai cô.
“Dù cho là cái chết, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng lại có thể cảm nhận được sức nặng của những lời này.
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Anh muốn đưa bạn gái đến đây để thư giãn, chứ không phải để cô lo lắng sợ hãi.Lộ Lâm Yến đã có ý tưởng trong lòng. Anh quay lại giường, ôm chặt bạn gái, và rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.Phòng ngủ dần trở lại yên tĩnh. Bóng đêm ngoài cửa sổ càng thêm sâu thẳm. Ánh trăng trắng bệch chiếu lên rèm lụa mỏng, mờ ảo và u uẩn.Bóng dáng ở chỗ tối lặng lẽ di chuyển, như một con rắn đen rình rập tùy thời hành động. Nó bám theo tấm rèm cửa, từng chút một leo lên. Cuối cùng, nó hiện ra hình dáng một con người hoàn chỉnh.Người con gái nằm trên giường dường như cảm nhận được điều gì đó. Khuôn mặt tinh xảo khẽ nhúc nhích.Cô đang mơ.Một giấc mơ hoàn toàn khác biệt so với trước đây.Bầu trời xanh biếc trong suốt, gió nhẹ nhàng thổi qua, những đám mây trắng nhàn nhã tản bộ trên trời. Mọi thứ thật đẹp đẽ và tươi mát.Cô ngồi dưới một gốc cây hoa quế. Chiếc ghế dài màu cà phê phủ đầy những bông hoa quế vàng nhạt. Cánh hoa nhỏ xinh, đáng yêu. Hương thơm nồng nàn quanh quẩn xung quanh.Cô cúi đầu. Mình đang mặc chiếc áo màu xanh lam nhạt và váy trắng. Trên tay cầm một cuốn sách.Tại sao lại ngồi ở đây? Cô đang… đợi người sao?Đúng rồi, cô đang đợi người.Nghĩ đến người sắp đến, trong lòng cô không khỏi dâng lên sự ngọt ngào và vui sướng. Muốn nhanh chóng nhìn thấy anh, muốn cùng anh chia sẻ cuốn sách hay vừa tìm được, muốn cùng anh thảo luận.Khóe môi cô cong lên, ngẩng đầu nhìn lên. Những bông hoa nhỏ màu vàng che kín trời đất rơi vào mắt, đẹp như ảo mộng.“Xin lỗi, anh đến muộn.” Người đàn ông vội vàng chạy tới.Chạy đến trước mặt cô, anh vịn đầu gối *****, trên mặt còn vương mồ hôi.Cô nhìn đồng hồ, cười nói: “Bây giờ còn chưa muộn đâu. Anh không cần vội vàng như vậy.” Người đàn ông ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ thanh tú. Khóe mắt mang ý cười. “Nghĩ đến em đang đợi anh, sao anh có thể không vội được.”Mỗi lần nghĩ đến người mình sắp gặp là cô, sự háo hức trong lòng gần như muốn trào ra ngoài.Cô ho nhẹ một tiếng, giấu đi khuôn mặt đang ửng đỏ. “Nói chuyện bình thường chút đi.”“Giữa tình nhân nói lời âu yếm là chuyện bình thường mà.” Người đàn ông ôn nhu nhìn cô. Trong mắt anh tràn đầy tình yêu say đắm lòng người.Cô nghẹn lời. Cô mở sách ra, cố hết sức làm lơ ánh mắt nóng rực của người đàn ông. “Hôm nay chúng ta không phải muốn cùng nhau thảo luận đề tài sao? Đừng lãng phí thời gian nữa.”Hai người ngồi trên ghế dài trong công viên, bàn luận về câu chuyện trong sách.“Tuy là chuyện thần thoại, nhưng em đôi khi cũng tự hỏi, liệu con người sau khi c.h.ế.t có thật sự còn linh hồn tồn tại không?” Cô khẽ nói.Người đàn ông nói: “Loại vấn đề duy tâm này, đối với anh mà nói, vẫn là hy vọng có đi.”Cô ngạc nhiên nói: “Tại sao? Thân thể c.h.ế.t đi, chỉ còn linh hồn, sẽ không cảm thấy tịch mịch sao?”Người đàn ông cười nhìn cô: “Câu hỏi hay lắm. Nhưng so với sự tịch mịch, anh càng sợ hãi không nhìn thấy người mình yêu thương. Em tồn tại, anh có thể lặng lẽ bảo vệ em. Em đi đến điểm cuối của sinh mệnh, anh sẽ tràn đầy tình yêu mà nghênh đón em.”Anh bổ sung nói: “Đương nhiên hai người đều tồn tại là tốt nhất.”Cô ngẩn ngơ. Người trong giọng nói của anh rất rõ ràng.“…Cho nên nói em vẫn là ghét cái chết.” Nghĩ nghĩ, cô lại nói: "Không phải ghét già đi rồi chết, là ghét khi còn chưa đi hết cả cuộc đời, đã không thể không mất đi sinh mệnh.”Ngữ khí của cô gần như nỉ non.Người đàn ông trầm mặc. Sau đó, anh cúi người vòng tay ôm lấy cô, và hôn lên.Nụ hôn này cực nóng và chứa đầy tình cảm, gần như cướp đi mọi hơi thở của cô, không buông tha bất kỳ chỗ nào.Suy nghĩ của cô dần dần chìm vào hoảng loạn. Trong mắt chỉ còn những bông hoa quế nở rộ, run rẩy chen chúc bên nhau. Thỉnh thoảng có hai bông hoa rơi xuống, đậu trên vai hai người.Rất lâu sau, người đàn ông ôm lấy người con gái mềm nhũn vào lòng, khẽ mổ lên môi đỏ của cô, và để lại một câu bên tai cô.“Dù cho là cái chết, anh cũng sẽ bảo vệ em.”Cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng lại có thể cảm nhận được sức nặng của những lời này.