Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 599: Chương 599
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Mọi người đều càng thương cảm cho Tống Thời Hạ, kết hôn mà lại không mở tiệc mừng, xem ra cô ấy ở nhà chồng cũng không thoải mái gì.Đinh Giai Giai bắt đầu lo lắng thay cho bạn: “Thế cậu thi đỗ đại học, nhà chồng có ý kiến gì không?”Tống Thời Hạ cười cười trấn an:“Có ý kiến gì được? Mẹ chồng tôi còn mở tiệc mừng ở nhà hàng thủ đô để chúc mừng tôi với em chồng tôi đỗ đại học mà.”Mấy cô nữ sinh lại càng thương cảm hơn.Bạn Tống thật đáng thương, có khi tiệc mừng đỗ đại học đó, cậu ấy chỉ là nhân vật phụ đính kèm.DTVMẹ chồng cậu ấy tổ chức tiệc mừng cho em chồng, kéo thêm cô ấy vào để thu hai suất tiền mừng thôi.Thấy Tống Thời Hạ vẫn cười ngọt ngào, mọi người càng thấy khó chịu thay cô bạn ngây thơ này.Sài Thiện Tĩnh an ủi: “Về sau nếu có gì không vui thì cứ về ký túc xá ở với bọn tôi.”Tống Thời Hạ hơi kinh ngạc, sao cô cứ cảm thấy mấy người bạn cùng phòng này đang ‘thương xót’ thay cho mình nhỉ?Cô giải thích không đủ tỉ mỉ kĩ càng hay sao?Để tránh lại chọc đến ‘vết thương lòng’ của Tống Thời Hạ, Đinh Giai Giai vội chuyển đề tài: “Chúng ta nên đưa hai nhóc mập này về thôi, không thì mẹ hai nhóc lại lo.”Quý Nguyên phồng má: “Chị mới là nhóc mập ấy.”Quý Dương cũng rất không vui, mẹ nói hai bé thế này là cường tráng, không phải mập.Tống Thời Hạ vội vàng dỗ con:“Hai em không mập chút nào, thế này gọi là cường tráng, con trai càng cường tráng thì lớn lên mới cao được.” Mấy cô bạn đều không thể nhìn nổi nữa, Tống Thời Hạ nói thế chẳng phải trợn mắt nói dối sao?Hai tên nhóc này đã tròn vo như em bé trong tranh tết rồi còn bảo không mập.Tống Thời Hạ khổ mà không biết phải nói sao, hai đứa nhỏ này mà áp vào tiêu chuẩn của 30 năm sau thì thật sự bình thường.Chẳng qua hiện giờ trẻ con đa phần đều hơi gầy nên hai nhóc nhà mình trông mới mập chút, nhưng thật sự không phải mập mạp mà, cái này gọi là chắc nịch, cường tráng.Cô cố gắng giải thích thêm:“Trẻ em phải được cung cấp dinh dưỡng đủ để cao lớn đúng tầm, điều kiện nhà mấy nhóc này tương đối tốt, thịt trứng sữa bữa nào cũng đủ nên trông mới cao lớn hơn bạn cùng tuổi.”Đinh Giai Giai cúi xuống trêu hai nhóc.“Nhóc này, các em mấy tuổi rồi?”Quý Nguyên từ chối giao lưu, dì này hư lắm, nói bé mập.Tống Thời Hạ đưa mắt ra hiệu cho Quý Dương, bé con hầm hừ đáp lời dì hư kia.“Em với em trai năm nay 5 tuổi, lên lớp 1 rồi.”Trịnh Linh Linh không tin nổi: “Năm tuổi? Bọn em mới 5 tuổi mà đã cao thế này á?”Tống Thời Hạ nói:“Cho nên mới nói hình thể mấy đứa thật sự không phải mập mà, nhà người ta bồi bổ đủ dinh dưỡng, lại thích vận động, về sau bảo đảm cao đến 1m8.”Mặc dù không biết hai nhóc này lớn lên sẽ cao chừng nào, nhưng dựa theo logic của tiểu thuyết thì chỉ cần không phải vai ác, các nhân vật nam đều sẽ 1m8 đổ lên.Đinh Giai Giai cảm khái:“Nếu có thể cao đến 1m8 thì thích thật. Nhưng gia đình người ta không giống gia đình mình, bữa nào cũng có thịt cá, điều kiện như thế phải là gia đình thế nào nhỉ?”
Mọi người đều càng thương cảm cho Tống Thời Hạ, kết hôn mà lại không mở tiệc mừng, xem ra cô ấy ở nhà chồng cũng không thoải mái gì.
Đinh Giai Giai bắt đầu lo lắng thay cho bạn: “Thế cậu thi đỗ đại học, nhà chồng có ý kiến gì không?”
Tống Thời Hạ cười cười trấn an:
“Có ý kiến gì được? Mẹ chồng tôi còn mở tiệc mừng ở nhà hàng thủ đô để chúc mừng tôi với em chồng tôi đỗ đại học mà.”
Mấy cô nữ sinh lại càng thương cảm hơn.
Bạn Tống thật đáng thương, có khi tiệc mừng đỗ đại học đó, cậu ấy chỉ là nhân vật phụ đính kèm.
DTV
Mẹ chồng cậu ấy tổ chức tiệc mừng cho em chồng, kéo thêm cô ấy vào để thu hai suất tiền mừng thôi.
Thấy Tống Thời Hạ vẫn cười ngọt ngào, mọi người càng thấy khó chịu thay cô bạn ngây thơ này.
Sài Thiện Tĩnh an ủi: “Về sau nếu có gì không vui thì cứ về ký túc xá ở với bọn tôi.”
Tống Thời Hạ hơi kinh ngạc, sao cô cứ cảm thấy mấy người bạn cùng phòng này đang ‘thương xót’ thay cho mình nhỉ?
Cô giải thích không đủ tỉ mỉ kĩ càng hay sao?
Để tránh lại chọc đến ‘vết thương lòng’ của Tống Thời Hạ, Đinh Giai Giai vội chuyển đề tài: “Chúng ta nên đưa hai nhóc mập này về thôi, không thì mẹ hai nhóc lại lo.”
Quý Nguyên phồng má: “Chị mới là nhóc mập ấy.”
Quý Dương cũng rất không vui, mẹ nói hai bé thế này là cường tráng, không phải mập.
Tống Thời Hạ vội vàng dỗ con:
“Hai em không mập chút nào, thế này gọi là cường tráng, con trai càng cường tráng thì lớn lên mới cao được.”
Mấy cô bạn đều không thể nhìn nổi nữa, Tống Thời Hạ nói thế chẳng phải trợn mắt nói dối sao?
Hai tên nhóc này đã tròn vo như em bé trong tranh tết rồi còn bảo không mập.
Tống Thời Hạ khổ mà không biết phải nói sao, hai đứa nhỏ này mà áp vào tiêu chuẩn của 30 năm sau thì thật sự bình thường.
Chẳng qua hiện giờ trẻ con đa phần đều hơi gầy nên hai nhóc nhà mình trông mới mập chút, nhưng thật sự không phải mập mạp mà, cái này gọi là chắc nịch, cường tráng.
Cô cố gắng giải thích thêm:
“Trẻ em phải được cung cấp dinh dưỡng đủ để cao lớn đúng tầm, điều kiện nhà mấy nhóc này tương đối tốt, thịt trứng sữa bữa nào cũng đủ nên trông mới cao lớn hơn bạn cùng tuổi.”
Đinh Giai Giai cúi xuống trêu hai nhóc.
“Nhóc này, các em mấy tuổi rồi?”
Quý Nguyên từ chối giao lưu, dì này hư lắm, nói bé mập.
Tống Thời Hạ đưa mắt ra hiệu cho Quý Dương, bé con hầm hừ đáp lời dì hư kia.
“Em với em trai năm nay 5 tuổi, lên lớp 1 rồi.”
Trịnh Linh Linh không tin nổi: “Năm tuổi? Bọn em mới 5 tuổi mà đã cao thế này á?”
Tống Thời Hạ nói:
“Cho nên mới nói hình thể mấy đứa thật sự không phải mập mà, nhà người ta bồi bổ đủ dinh dưỡng, lại thích vận động, về sau bảo đảm cao đến 1m8.”
Mặc dù không biết hai nhóc này lớn lên sẽ cao chừng nào, nhưng dựa theo logic của tiểu thuyết thì chỉ cần không phải vai ác, các nhân vật nam đều sẽ 1m8 đổ lên.
Đinh Giai Giai cảm khái:
“Nếu có thể cao đến 1m8 thì thích thật. Nhưng gia đình người ta không giống gia đình mình, bữa nào cũng có thịt cá, điều kiện như thế phải là gia đình thế nào nhỉ?”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Mọi người đều càng thương cảm cho Tống Thời Hạ, kết hôn mà lại không mở tiệc mừng, xem ra cô ấy ở nhà chồng cũng không thoải mái gì.Đinh Giai Giai bắt đầu lo lắng thay cho bạn: “Thế cậu thi đỗ đại học, nhà chồng có ý kiến gì không?”Tống Thời Hạ cười cười trấn an:“Có ý kiến gì được? Mẹ chồng tôi còn mở tiệc mừng ở nhà hàng thủ đô để chúc mừng tôi với em chồng tôi đỗ đại học mà.”Mấy cô nữ sinh lại càng thương cảm hơn.Bạn Tống thật đáng thương, có khi tiệc mừng đỗ đại học đó, cậu ấy chỉ là nhân vật phụ đính kèm.DTVMẹ chồng cậu ấy tổ chức tiệc mừng cho em chồng, kéo thêm cô ấy vào để thu hai suất tiền mừng thôi.Thấy Tống Thời Hạ vẫn cười ngọt ngào, mọi người càng thấy khó chịu thay cô bạn ngây thơ này.Sài Thiện Tĩnh an ủi: “Về sau nếu có gì không vui thì cứ về ký túc xá ở với bọn tôi.”Tống Thời Hạ hơi kinh ngạc, sao cô cứ cảm thấy mấy người bạn cùng phòng này đang ‘thương xót’ thay cho mình nhỉ?Cô giải thích không đủ tỉ mỉ kĩ càng hay sao?Để tránh lại chọc đến ‘vết thương lòng’ của Tống Thời Hạ, Đinh Giai Giai vội chuyển đề tài: “Chúng ta nên đưa hai nhóc mập này về thôi, không thì mẹ hai nhóc lại lo.”Quý Nguyên phồng má: “Chị mới là nhóc mập ấy.”Quý Dương cũng rất không vui, mẹ nói hai bé thế này là cường tráng, không phải mập.Tống Thời Hạ vội vàng dỗ con:“Hai em không mập chút nào, thế này gọi là cường tráng, con trai càng cường tráng thì lớn lên mới cao được.” Mấy cô bạn đều không thể nhìn nổi nữa, Tống Thời Hạ nói thế chẳng phải trợn mắt nói dối sao?Hai tên nhóc này đã tròn vo như em bé trong tranh tết rồi còn bảo không mập.Tống Thời Hạ khổ mà không biết phải nói sao, hai đứa nhỏ này mà áp vào tiêu chuẩn của 30 năm sau thì thật sự bình thường.Chẳng qua hiện giờ trẻ con đa phần đều hơi gầy nên hai nhóc nhà mình trông mới mập chút, nhưng thật sự không phải mập mạp mà, cái này gọi là chắc nịch, cường tráng.Cô cố gắng giải thích thêm:“Trẻ em phải được cung cấp dinh dưỡng đủ để cao lớn đúng tầm, điều kiện nhà mấy nhóc này tương đối tốt, thịt trứng sữa bữa nào cũng đủ nên trông mới cao lớn hơn bạn cùng tuổi.”Đinh Giai Giai cúi xuống trêu hai nhóc.“Nhóc này, các em mấy tuổi rồi?”Quý Nguyên từ chối giao lưu, dì này hư lắm, nói bé mập.Tống Thời Hạ đưa mắt ra hiệu cho Quý Dương, bé con hầm hừ đáp lời dì hư kia.“Em với em trai năm nay 5 tuổi, lên lớp 1 rồi.”Trịnh Linh Linh không tin nổi: “Năm tuổi? Bọn em mới 5 tuổi mà đã cao thế này á?”Tống Thời Hạ nói:“Cho nên mới nói hình thể mấy đứa thật sự không phải mập mà, nhà người ta bồi bổ đủ dinh dưỡng, lại thích vận động, về sau bảo đảm cao đến 1m8.”Mặc dù không biết hai nhóc này lớn lên sẽ cao chừng nào, nhưng dựa theo logic của tiểu thuyết thì chỉ cần không phải vai ác, các nhân vật nam đều sẽ 1m8 đổ lên.Đinh Giai Giai cảm khái:“Nếu có thể cao đến 1m8 thì thích thật. Nhưng gia đình người ta không giống gia đình mình, bữa nào cũng có thịt cá, điều kiện như thế phải là gia đình thế nào nhỉ?”