Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 600: Chương 600
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Nguyên tính dọa dì hư đốn này một phen, bèn nói: “Ba em là Quý…. Ư ư ư…”Còn chưa nói hết câu, cậu nhóc đã bị anh trai bịt chặt miệng.Quý Dương vừa nghĩ, nếu mẹ không muốn công khai thân phận thì hẳn cũng không thể công khai thân phận của ba nữa.Nhưng cậu nhóc vẫn ra tay quá muộn, mấy chị gái đã nghe thấy cái họ mất rồi.Hách Quế Hoa nói: “Để chị đoán thử, ba các em là giáo sư Quý, đúng không?”Đinh Giai Giai vỗ tay:“Wow, thế thì đúng rồi, nghe nói giáo sư Quý có hai đứa con trai, đây cũng là vừa một đôi nè.”Mọi người đổ dồn mắt nhìn về phía Tống Thời Hạ.Trịnh Linh Linh hỏi:“Không phải cậu nói chưa trông thấy giáo sư Quý bao giờ à? Sao lại quen hai nhóc này?”Tống Thời Hạ bất đắc dĩ cười cười: “Tôi có quen mẹ mấy nhóc mà, có phải chưa từng qua nhà người ta đâu.”Đinh Giai Giai hiểu ra.“Nếu Tiểu Hạ mà quen giáo sư Quý thì đã không lên lớp với bọn mình, Tiểu Hạ, cậu cũng thảm ghê, cùng trong một khu nhà mà cậu chưa gặp giáo sư bao giờ à.”Tống Thời Hạ đành giải thích:“Nhà giáo sư Quý là biệt thự riêng một khu, còn khu tập thể giáo viên và nhân viên bình thường thì tương tự như ký túc xá ấy, có khi còn chẳng được bằng ký túc xá đâu.”Quách Thiên Lan chắt lưỡi hâm mộ. “Làm giáo sư cũng sướng nhỉ, chẳng trách có thể nuôi được hai đứa con cường tráng như thế.” Biết hai nhóc này là người nhà giáo sư Quý, mọi người sôi nổi thúc giục Tống Thời Hạ đưa bọn trẻ về nhà, họ không dám đi cùng vì sợ chạm mặt giáo sư.Tống Thời Hạ cười trêu họ miệng nói ngưỡng mộ mà lại không dám gặp mặt thật.Trước còn ra sức khen giáo sư Quý giỏi thế nào, tốt thế nào, nhưng có cơ hội gặp một lần thì không ai dám đi.Thực ra Tống Thời Hạ cũng không có ý định giấu giếm.Ai gan lớn chút, chỉ cần hỏi thăm sơ bộ là có thể biết ngay cô chính là vợ giáo sư Quý.Ài, rốt cuộc đến bao giờ mới có thể bình thản nói cho các bạn cùng phòng về sự thật này đây?Để ngầm xin lỗi các bạn cùng phòng, trung hạ tuần tháng 10, trước đợt học quân sự, Tống Thời Hạ còn chuẩn bị kem bôi ngừa cháy nắng cho từng người.Cô bảo đảm:“Cứ việc yên tâm sử dụng, đây là công thức bí mật của tôi, bảo đảm không có tác dụng phụ, phơi nắng cỡ nào cũng không gây hại dạ, nhớ phản hồi lại cho tôi về tác dụng của kem bôi, để tôi lấy căn cứ điều chỉnh.”Thực ra đây chỉ là lời nói bừa của Tống Thời Hạ.Chương trình Dược học của bên cô có nghiên cứu phối dược hay không, cô cũng không rõ, nhưng kem bôi ngừa cháy nắng do cô điều chế thực sự có hiệu quả, nó giống như phiên bản kem chống nắng được thăng cấp.Thời gian này chưa có khái niệm chống nắng, các bạn cùng phòng cũng sẽ không lường trước đi học quân sự phơi nắng nhiều sẽ đen đi.Cho nên Tống Thời Hạ đành phải nói đây là kem ngừa cháy nắng, bôi vào sẽ tránh được cháy nắng bong da khi phải phơi nắng quá nhiều.Các cô gái trong ký túc xá cầm lọ kem thích thú ngắm nghía.“Hạ Hạ, cậu lợi hại thật đó, mới khai giảng một tháng đã biết phối thuốc rồi.”Tống Thời Hạ khiêm tốn nói:“Cũng bình thường, chủ yếu là tôi học một lúc hai ngành, cho nên các cậu ngửi sẽ thấy có mùi Trung dược thoang thoảng.”“Có mùi Trung dược mới đúng là thuốc ta chứ, dùng cũng yên tâm.”
Quý Nguyên tính dọa dì hư đốn này một phen, bèn nói: “Ba em là Quý…. Ư ư ư…”
Còn chưa nói hết câu, cậu nhóc đã bị anh trai bịt chặt miệng.
Quý Dương vừa nghĩ, nếu mẹ không muốn công khai thân phận thì hẳn cũng không thể công khai thân phận của ba nữa.
Nhưng cậu nhóc vẫn ra tay quá muộn, mấy chị gái đã nghe thấy cái họ mất rồi.
Hách Quế Hoa nói: “Để chị đoán thử, ba các em là giáo sư Quý, đúng không?”
Đinh Giai Giai vỗ tay:
“Wow, thế thì đúng rồi, nghe nói giáo sư Quý có hai đứa con trai, đây cũng là vừa một đôi nè.”
Mọi người đổ dồn mắt nhìn về phía Tống Thời Hạ.
Trịnh Linh Linh hỏi:
“Không phải cậu nói chưa trông thấy giáo sư Quý bao giờ à? Sao lại quen hai nhóc này?”
Tống Thời Hạ bất đắc dĩ cười cười: “Tôi có quen mẹ mấy nhóc mà, có phải chưa từng qua nhà người ta đâu.”
Đinh Giai Giai hiểu ra.
“Nếu Tiểu Hạ mà quen giáo sư Quý thì đã không lên lớp với bọn mình, Tiểu Hạ, cậu cũng thảm ghê, cùng trong một khu nhà mà cậu chưa gặp giáo sư bao giờ à.”
Tống Thời Hạ đành giải thích:
“Nhà giáo sư Quý là biệt thự riêng một khu, còn khu tập thể giáo viên và nhân viên bình thường thì tương tự như ký túc xá ấy, có khi còn chẳng được bằng ký túc xá đâu.”
Quách Thiên Lan chắt lưỡi hâm mộ.
“Làm giáo sư cũng sướng nhỉ, chẳng trách có thể nuôi được hai đứa con cường tráng như thế.”
Biết hai nhóc này là người nhà giáo sư Quý, mọi người sôi nổi thúc giục Tống Thời Hạ đưa bọn trẻ về nhà, họ không dám đi cùng vì sợ chạm mặt giáo sư.
Tống Thời Hạ cười trêu họ miệng nói ngưỡng mộ mà lại không dám gặp mặt thật.
Trước còn ra sức khen giáo sư Quý giỏi thế nào, tốt thế nào, nhưng có cơ hội gặp một lần thì không ai dám đi.
Thực ra Tống Thời Hạ cũng không có ý định giấu giếm.
Ai gan lớn chút, chỉ cần hỏi thăm sơ bộ là có thể biết ngay cô chính là vợ giáo sư Quý.
Ài, rốt cuộc đến bao giờ mới có thể bình thản nói cho các bạn cùng phòng về sự thật này đây?
Để ngầm xin lỗi các bạn cùng phòng, trung hạ tuần tháng 10, trước đợt học quân sự, Tống Thời Hạ còn chuẩn bị kem bôi ngừa cháy nắng cho từng người.
Cô bảo đảm:
“Cứ việc yên tâm sử dụng, đây là công thức bí mật của tôi, bảo đảm không có tác dụng phụ, phơi nắng cỡ nào cũng không gây hại dạ, nhớ phản hồi lại cho tôi về tác dụng của kem bôi, để tôi lấy căn cứ điều chỉnh.”
Thực ra đây chỉ là lời nói bừa của Tống Thời Hạ.
Chương trình Dược học của bên cô có nghiên cứu phối dược hay không, cô cũng không rõ, nhưng kem bôi ngừa cháy nắng do cô điều chế thực sự có hiệu quả, nó giống như phiên bản kem chống nắng được thăng cấp.
Thời gian này chưa có khái niệm chống nắng, các bạn cùng phòng cũng sẽ không lường trước đi học quân sự phơi nắng nhiều sẽ đen đi.
Cho nên Tống Thời Hạ đành phải nói đây là kem ngừa cháy nắng, bôi vào sẽ tránh được cháy nắng bong da khi phải phơi nắng quá nhiều.
Các cô gái trong ký túc xá cầm lọ kem thích thú ngắm nghía.
“Hạ Hạ, cậu lợi hại thật đó, mới khai giảng một tháng đã biết phối thuốc rồi.”
Tống Thời Hạ khiêm tốn nói:
“Cũng bình thường, chủ yếu là tôi học một lúc hai ngành, cho nên các cậu ngửi sẽ thấy có mùi Trung dược thoang thoảng.”
“Có mùi Trung dược mới đúng là thuốc ta chứ, dùng cũng yên tâm.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Nguyên tính dọa dì hư đốn này một phen, bèn nói: “Ba em là Quý…. Ư ư ư…”Còn chưa nói hết câu, cậu nhóc đã bị anh trai bịt chặt miệng.Quý Dương vừa nghĩ, nếu mẹ không muốn công khai thân phận thì hẳn cũng không thể công khai thân phận của ba nữa.Nhưng cậu nhóc vẫn ra tay quá muộn, mấy chị gái đã nghe thấy cái họ mất rồi.Hách Quế Hoa nói: “Để chị đoán thử, ba các em là giáo sư Quý, đúng không?”Đinh Giai Giai vỗ tay:“Wow, thế thì đúng rồi, nghe nói giáo sư Quý có hai đứa con trai, đây cũng là vừa một đôi nè.”Mọi người đổ dồn mắt nhìn về phía Tống Thời Hạ.Trịnh Linh Linh hỏi:“Không phải cậu nói chưa trông thấy giáo sư Quý bao giờ à? Sao lại quen hai nhóc này?”Tống Thời Hạ bất đắc dĩ cười cười: “Tôi có quen mẹ mấy nhóc mà, có phải chưa từng qua nhà người ta đâu.”Đinh Giai Giai hiểu ra.“Nếu Tiểu Hạ mà quen giáo sư Quý thì đã không lên lớp với bọn mình, Tiểu Hạ, cậu cũng thảm ghê, cùng trong một khu nhà mà cậu chưa gặp giáo sư bao giờ à.”Tống Thời Hạ đành giải thích:“Nhà giáo sư Quý là biệt thự riêng một khu, còn khu tập thể giáo viên và nhân viên bình thường thì tương tự như ký túc xá ấy, có khi còn chẳng được bằng ký túc xá đâu.”Quách Thiên Lan chắt lưỡi hâm mộ. “Làm giáo sư cũng sướng nhỉ, chẳng trách có thể nuôi được hai đứa con cường tráng như thế.” Biết hai nhóc này là người nhà giáo sư Quý, mọi người sôi nổi thúc giục Tống Thời Hạ đưa bọn trẻ về nhà, họ không dám đi cùng vì sợ chạm mặt giáo sư.Tống Thời Hạ cười trêu họ miệng nói ngưỡng mộ mà lại không dám gặp mặt thật.Trước còn ra sức khen giáo sư Quý giỏi thế nào, tốt thế nào, nhưng có cơ hội gặp một lần thì không ai dám đi.Thực ra Tống Thời Hạ cũng không có ý định giấu giếm.Ai gan lớn chút, chỉ cần hỏi thăm sơ bộ là có thể biết ngay cô chính là vợ giáo sư Quý.Ài, rốt cuộc đến bao giờ mới có thể bình thản nói cho các bạn cùng phòng về sự thật này đây?Để ngầm xin lỗi các bạn cùng phòng, trung hạ tuần tháng 10, trước đợt học quân sự, Tống Thời Hạ còn chuẩn bị kem bôi ngừa cháy nắng cho từng người.Cô bảo đảm:“Cứ việc yên tâm sử dụng, đây là công thức bí mật của tôi, bảo đảm không có tác dụng phụ, phơi nắng cỡ nào cũng không gây hại dạ, nhớ phản hồi lại cho tôi về tác dụng của kem bôi, để tôi lấy căn cứ điều chỉnh.”Thực ra đây chỉ là lời nói bừa của Tống Thời Hạ.Chương trình Dược học của bên cô có nghiên cứu phối dược hay không, cô cũng không rõ, nhưng kem bôi ngừa cháy nắng do cô điều chế thực sự có hiệu quả, nó giống như phiên bản kem chống nắng được thăng cấp.Thời gian này chưa có khái niệm chống nắng, các bạn cùng phòng cũng sẽ không lường trước đi học quân sự phơi nắng nhiều sẽ đen đi.Cho nên Tống Thời Hạ đành phải nói đây là kem ngừa cháy nắng, bôi vào sẽ tránh được cháy nắng bong da khi phải phơi nắng quá nhiều.Các cô gái trong ký túc xá cầm lọ kem thích thú ngắm nghía.“Hạ Hạ, cậu lợi hại thật đó, mới khai giảng một tháng đã biết phối thuốc rồi.”Tống Thời Hạ khiêm tốn nói:“Cũng bình thường, chủ yếu là tôi học một lúc hai ngành, cho nên các cậu ngửi sẽ thấy có mùi Trung dược thoang thoảng.”“Có mùi Trung dược mới đúng là thuốc ta chứ, dùng cũng yên tâm.”