Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 822
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nhưng khoảnh khắc đối diện với nàng, cảm giác như những bông tuyết nhỏ vụn mềm mại nhẹ nhàng đậu xuống cành cây. Trái tim vốn tĩnh lặng như giếng cổ của chàng bỗng khẽ rung động.Một cảm giác vô cùng kỳ lạ.Tông chủ cười ha hả nói: “Con muốn bái ai làm sư phụ?”Như lo lắng Vân Xu nghĩ nhiều, Tông chủ bổ sung thêm: “Yên tâm, chọn ai cũng được. Chư vị Phong chủ đều rất hài lòng với con. Nhưng lần này có điều muốn nói...”Người đàn ông vẫn luôn trầm mặc chợt nhàn nhạt nói: “Con là Băng hệ linh căn, thích hợp nhất đến Đạo Phong của ta. Đạo Phong có hoàn cảnh và công pháp phù hợp nhất với con.”Nụ cười của Tông chủ cứng đờ. Vừa rồi còn nói "hai người đủ rồi", còn nói "không thu đệ tử". Mọi người vừa mới gạt Sở Hạo Ninh ra khỏi danh sách, vậy mà bây giờ chàng lại ra chiêu như vậy.Quá âm hiểm! Cả Vấn Thiên Tông quả thật không có nơi nào phù hợp với Vân Xu hơn Đạo Phong. Nơi đó còn có tu sĩ mạnh nhất giới Tu chân, và cũng là Băng linh căn.Tông chủ trước đó đã nghĩ kỹ rồi. Đợi thu Vân Xu về môn hạ xong, ông sẽ mặt dày đi tìm Sở Hạo Ninh để xin... không, để trao đổi công pháp. Đến lúc đó, lại đi Bách Khí Phong và Tàng Thư Các một chuyến, giúp đồ đệ ngoan đáng yêu kiếm thêm ít đồ vật phòng thân.Kết quả Sở Hạo Ninh đột nhiên nhảy vào, Tông chủ muốn phản bác cũng không được.Các Phong chủ khác trong nháy mắt nhìn Sở Hạo Ninh đầy căm tức, trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn phải giữ biểu cảm đoan chính, nghĩ không thể dọa sợ cô gái.Sở Hạo Ninh phớt lờ những lời đe dọa ngầm của đồng môn, lại một lần nữa đối diện với ánh mắt của Vân Xu nhìn tới, lặp lại: “Đạo Phong thích hợp với con nhất.”Vân Xu ngạc nhiên. Đối phương tự xưng là Phong chủ Đạo Phong, nhất định là Sở tiên tôn trong lời đồn. Tin tức bên ngoài nói Sở tiên tôn muốn thu đệ tử, nhưng vừa rồi nhìn tình hình có vẻ không đúng. Bây giờ lại nói nàng thích hợp nhất với Đạo Phong.Cảm giác cứ như có gì đó sai sai. Nhưng Tông chủ và các Phong chủ khác đều không phản bác. Nghĩ rằng lời Sở tiên tôn nói là thật, vậy thì chi bằng bái nhập Đạo Phong. Nghe nói Đạo Phong quanh năm tuyết phủ, nàng rất hứng thú.Những người khác đoán được ý định của Vân Xu, ai nấy đều tiếc nuối không thôi. Đáng lẽ không nên để Sở Hạo Ninh đến đây. Cứ để chàng ở Đạo Phong đóng băng mãi đi.Vân Xu đang định mở miệng thì một người đột nhiên xuất hiện ở cửa đại điện: “Khoan đã, con bé không thể bái hắn làm thầy.”Sở Hạo Ninh nhíu mày. Người đến lại là người trông giữ Tàng Thư Các. Lão nhân có địa vị đặc biệt trong Vấn Thiên Tông, bất kể là ai cũng phải nể mặt ba phần.Tông chủ kinh ngạc hỏi: “Đây là vì sao?”Ông lão tiên sinh tóc bạc, mày bạc chậm rãi đi vào, nở nụ cười hiền từ với Vân Xu, sau đó nói: “Vừa rồi Khai sơn tổ sư báo mộng, nói muốn thu đệ tử Băng linh căn xuất hiện hôm nay làm đồ đệ. Lần này ta đến đây chính là để truyền đạt chuyện này.”“Khai sơn tổ sư?!” Mọi người kinh hãi.Khai sơn tổ sư của Vấn Thiên Tông là vị tiên nhân đã sớm phi thăng. Trông giữ Tàng Thư Các ngoài việc trông coi thư viện còn phụ trách tiếp nhận mệnh lệnh từ tổ sư. Các tiên nhân ở thượng giới luôn có bí pháp truyền tin xuống. Tuy nhiên, từ sau khi tổ sư phi thăng, ngài chưa từng đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào xuống hạ giới. Mọi người cũng dần quên đi điều này.Nghe lời của lão nhân, ý nghĩ *****ên của mọi người là ông ấy đang nói đùa. Sau đó phản ứng lại,lão nhân trong coi Tàng Thư Các tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.“Thật sao?” Tông chủ trịnh trọng hỏi.“Thiên chân vạn xác, tuyệt không có lời giả dối.”Mắt Vân Xu hiện lên vẻ tò mò. Khai sơn tổ sư chính là người sáng lập Vấn Thiên Tông sao? Một tồn tại như vậy thế mà lại muốn thu nàng làm đồ đệ? Thật sự khiến người ta kinh ngạc.Ánh mắt của Tông chủ và chư vị Phong chủ trở nên phức tạp. Nếu Khai sơn tổ sư muốn thu Vân Xu làm đệ tử, cách mấy đời như vậy, chẳng phải nàng sẽ trở thành sư tổ của bọn họ sao?!Đồ đệ ngoan ngoãn sắp trở thành tiểu sư tổ, họ cần bình tĩnh lại một chút.Lão nhân trông giữ Tàng Thư Các ung dung tự tại đứng tại chỗ, nói chuyện hòa nhã với Vân Xu: “Con có bằng lòng bái nhập môn hạ tổ sư không? Con sẽ không thiếu bất cứ thứ gì mà đệ tử đích truyền có đâu.”
Nhưng khoảnh khắc đối diện với nàng, cảm giác như những bông tuyết nhỏ vụn mềm mại nhẹ nhàng đậu xuống cành cây. Trái tim vốn tĩnh lặng như giếng cổ của chàng bỗng khẽ rung động.
Một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Tông chủ cười ha hả nói: “Con muốn bái ai làm sư phụ?”
Như lo lắng Vân Xu nghĩ nhiều, Tông chủ bổ sung thêm: “Yên tâm, chọn ai cũng được. Chư vị Phong chủ đều rất hài lòng với con. Nhưng lần này có điều muốn nói...”
Người đàn ông vẫn luôn trầm mặc chợt nhàn nhạt nói: “Con là Băng hệ linh căn, thích hợp nhất đến Đạo Phong của ta. Đạo Phong có hoàn cảnh và công pháp phù hợp nhất với con.”
Nụ cười của Tông chủ cứng đờ. Vừa rồi còn nói "hai người đủ rồi", còn nói "không thu đệ tử". Mọi người vừa mới gạt Sở Hạo Ninh ra khỏi danh sách, vậy mà bây giờ chàng lại ra chiêu như vậy.
Quá âm hiểm!
Cả Vấn Thiên Tông quả thật không có nơi nào phù hợp với Vân Xu hơn Đạo Phong. Nơi đó còn có tu sĩ mạnh nhất giới Tu chân, và cũng là Băng linh căn.
Tông chủ trước đó đã nghĩ kỹ rồi. Đợi thu Vân Xu về môn hạ xong, ông sẽ mặt dày đi tìm Sở Hạo Ninh để xin... không, để trao đổi công pháp. Đến lúc đó, lại đi Bách Khí Phong và Tàng Thư Các một chuyến, giúp đồ đệ ngoan đáng yêu kiếm thêm ít đồ vật phòng thân.
Kết quả Sở Hạo Ninh đột nhiên nhảy vào, Tông chủ muốn phản bác cũng không được.
Các Phong chủ khác trong nháy mắt nhìn Sở Hạo Ninh đầy căm tức, trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn phải giữ biểu cảm đoan chính, nghĩ không thể dọa sợ cô gái.
Sở Hạo Ninh phớt lờ những lời đe dọa ngầm của đồng môn, lại một lần nữa đối diện với ánh mắt của Vân Xu nhìn tới, lặp lại: “Đạo Phong thích hợp với con nhất.”
Vân Xu ngạc nhiên. Đối phương tự xưng là Phong chủ Đạo Phong, nhất định là Sở tiên tôn trong lời đồn. Tin tức bên ngoài nói Sở tiên tôn muốn thu đệ tử, nhưng vừa rồi nhìn tình hình có vẻ không đúng. Bây giờ lại nói nàng thích hợp nhất với Đạo Phong.
Cảm giác cứ như có gì đó sai sai.
Nhưng Tông chủ và các Phong chủ khác đều không phản bác. Nghĩ rằng lời Sở tiên tôn nói là thật, vậy thì chi bằng bái nhập Đạo Phong. Nghe nói Đạo Phong quanh năm tuyết phủ, nàng rất hứng thú.
Những người khác đoán được ý định của Vân Xu, ai nấy đều tiếc nuối không thôi. Đáng lẽ không nên để Sở Hạo Ninh đến đây. Cứ để chàng ở Đạo Phong đóng băng mãi đi.
Vân Xu đang định mở miệng thì một người đột nhiên xuất hiện ở cửa đại điện: “Khoan đã, con bé không thể bái hắn làm thầy.”
Sở Hạo Ninh nhíu mày. Người đến lại là người trông giữ Tàng Thư Các. Lão nhân có địa vị đặc biệt trong Vấn Thiên Tông, bất kể là ai cũng phải nể mặt ba phần.
Tông chủ kinh ngạc hỏi: “Đây là vì sao?”
Ông lão tiên sinh tóc bạc, mày bạc chậm rãi đi vào, nở nụ cười hiền từ với Vân Xu, sau đó nói: “Vừa rồi Khai sơn tổ sư báo mộng, nói muốn thu đệ tử Băng linh căn xuất hiện hôm nay làm đồ đệ. Lần này ta đến đây chính là để truyền đạt chuyện này.”
“Khai sơn tổ sư?!” Mọi người kinh hãi.
Khai sơn tổ sư của Vấn Thiên Tông là vị tiên nhân đã sớm phi thăng. Trông giữ Tàng Thư Các ngoài việc trông coi thư viện còn phụ trách tiếp nhận mệnh lệnh từ tổ sư. Các tiên nhân ở thượng giới luôn có bí pháp truyền tin xuống. Tuy nhiên, từ sau khi tổ sư phi thăng, ngài chưa từng đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào xuống hạ giới. Mọi người cũng dần quên đi điều này.
Nghe lời của lão nhân, ý nghĩ *****ên của mọi người là ông ấy đang nói đùa. Sau đó phản ứng lại,lão nhân trong coi Tàng Thư Các tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.
“Thật sao?” Tông chủ trịnh trọng hỏi.
“Thiên chân vạn xác, tuyệt không có lời giả dối.”
Mắt Vân Xu hiện lên vẻ tò mò. Khai sơn tổ sư chính là người sáng lập Vấn Thiên Tông sao? Một tồn tại như vậy thế mà lại muốn thu nàng làm đồ đệ? Thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Ánh mắt của Tông chủ và chư vị Phong chủ trở nên phức tạp. Nếu Khai sơn tổ sư muốn thu Vân Xu làm đệ tử, cách mấy đời như vậy, chẳng phải nàng sẽ trở thành sư tổ của bọn họ sao?!
Đồ đệ ngoan ngoãn sắp trở thành tiểu sư tổ, họ cần bình tĩnh lại một chút.
Lão nhân trông giữ Tàng Thư Các ung dung tự tại đứng tại chỗ, nói chuyện hòa nhã với Vân Xu: “Con có bằng lòng bái nhập môn hạ tổ sư không? Con sẽ không thiếu bất cứ thứ gì mà đệ tử đích truyền có đâu.”
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nhưng khoảnh khắc đối diện với nàng, cảm giác như những bông tuyết nhỏ vụn mềm mại nhẹ nhàng đậu xuống cành cây. Trái tim vốn tĩnh lặng như giếng cổ của chàng bỗng khẽ rung động.Một cảm giác vô cùng kỳ lạ.Tông chủ cười ha hả nói: “Con muốn bái ai làm sư phụ?”Như lo lắng Vân Xu nghĩ nhiều, Tông chủ bổ sung thêm: “Yên tâm, chọn ai cũng được. Chư vị Phong chủ đều rất hài lòng với con. Nhưng lần này có điều muốn nói...”Người đàn ông vẫn luôn trầm mặc chợt nhàn nhạt nói: “Con là Băng hệ linh căn, thích hợp nhất đến Đạo Phong của ta. Đạo Phong có hoàn cảnh và công pháp phù hợp nhất với con.”Nụ cười của Tông chủ cứng đờ. Vừa rồi còn nói "hai người đủ rồi", còn nói "không thu đệ tử". Mọi người vừa mới gạt Sở Hạo Ninh ra khỏi danh sách, vậy mà bây giờ chàng lại ra chiêu như vậy.Quá âm hiểm! Cả Vấn Thiên Tông quả thật không có nơi nào phù hợp với Vân Xu hơn Đạo Phong. Nơi đó còn có tu sĩ mạnh nhất giới Tu chân, và cũng là Băng linh căn.Tông chủ trước đó đã nghĩ kỹ rồi. Đợi thu Vân Xu về môn hạ xong, ông sẽ mặt dày đi tìm Sở Hạo Ninh để xin... không, để trao đổi công pháp. Đến lúc đó, lại đi Bách Khí Phong và Tàng Thư Các một chuyến, giúp đồ đệ ngoan đáng yêu kiếm thêm ít đồ vật phòng thân.Kết quả Sở Hạo Ninh đột nhiên nhảy vào, Tông chủ muốn phản bác cũng không được.Các Phong chủ khác trong nháy mắt nhìn Sở Hạo Ninh đầy căm tức, trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn phải giữ biểu cảm đoan chính, nghĩ không thể dọa sợ cô gái.Sở Hạo Ninh phớt lờ những lời đe dọa ngầm của đồng môn, lại một lần nữa đối diện với ánh mắt của Vân Xu nhìn tới, lặp lại: “Đạo Phong thích hợp với con nhất.”Vân Xu ngạc nhiên. Đối phương tự xưng là Phong chủ Đạo Phong, nhất định là Sở tiên tôn trong lời đồn. Tin tức bên ngoài nói Sở tiên tôn muốn thu đệ tử, nhưng vừa rồi nhìn tình hình có vẻ không đúng. Bây giờ lại nói nàng thích hợp nhất với Đạo Phong.Cảm giác cứ như có gì đó sai sai. Nhưng Tông chủ và các Phong chủ khác đều không phản bác. Nghĩ rằng lời Sở tiên tôn nói là thật, vậy thì chi bằng bái nhập Đạo Phong. Nghe nói Đạo Phong quanh năm tuyết phủ, nàng rất hứng thú.Những người khác đoán được ý định của Vân Xu, ai nấy đều tiếc nuối không thôi. Đáng lẽ không nên để Sở Hạo Ninh đến đây. Cứ để chàng ở Đạo Phong đóng băng mãi đi.Vân Xu đang định mở miệng thì một người đột nhiên xuất hiện ở cửa đại điện: “Khoan đã, con bé không thể bái hắn làm thầy.”Sở Hạo Ninh nhíu mày. Người đến lại là người trông giữ Tàng Thư Các. Lão nhân có địa vị đặc biệt trong Vấn Thiên Tông, bất kể là ai cũng phải nể mặt ba phần.Tông chủ kinh ngạc hỏi: “Đây là vì sao?”Ông lão tiên sinh tóc bạc, mày bạc chậm rãi đi vào, nở nụ cười hiền từ với Vân Xu, sau đó nói: “Vừa rồi Khai sơn tổ sư báo mộng, nói muốn thu đệ tử Băng linh căn xuất hiện hôm nay làm đồ đệ. Lần này ta đến đây chính là để truyền đạt chuyện này.”“Khai sơn tổ sư?!” Mọi người kinh hãi.Khai sơn tổ sư của Vấn Thiên Tông là vị tiên nhân đã sớm phi thăng. Trông giữ Tàng Thư Các ngoài việc trông coi thư viện còn phụ trách tiếp nhận mệnh lệnh từ tổ sư. Các tiên nhân ở thượng giới luôn có bí pháp truyền tin xuống. Tuy nhiên, từ sau khi tổ sư phi thăng, ngài chưa từng đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào xuống hạ giới. Mọi người cũng dần quên đi điều này.Nghe lời của lão nhân, ý nghĩ *****ên của mọi người là ông ấy đang nói đùa. Sau đó phản ứng lại,lão nhân trong coi Tàng Thư Các tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.“Thật sao?” Tông chủ trịnh trọng hỏi.“Thiên chân vạn xác, tuyệt không có lời giả dối.”Mắt Vân Xu hiện lên vẻ tò mò. Khai sơn tổ sư chính là người sáng lập Vấn Thiên Tông sao? Một tồn tại như vậy thế mà lại muốn thu nàng làm đồ đệ? Thật sự khiến người ta kinh ngạc.Ánh mắt của Tông chủ và chư vị Phong chủ trở nên phức tạp. Nếu Khai sơn tổ sư muốn thu Vân Xu làm đệ tử, cách mấy đời như vậy, chẳng phải nàng sẽ trở thành sư tổ của bọn họ sao?!Đồ đệ ngoan ngoãn sắp trở thành tiểu sư tổ, họ cần bình tĩnh lại một chút.Lão nhân trông giữ Tàng Thư Các ung dung tự tại đứng tại chỗ, nói chuyện hòa nhã với Vân Xu: “Con có bằng lòng bái nhập môn hạ tổ sư không? Con sẽ không thiếu bất cứ thứ gì mà đệ tử đích truyền có đâu.”