Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 642: Chương 642
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Mấy cô gái mang theo quà cáp đã chuẩn bị sẵn, gõ cửa nhà Tống Thời Hạ.Trong phòng khách không có một bóng người, cửa đóng kín để đề phòng hơi ấm trong nhà bay hết.Đinh Giai Giai gọi lớn: “Tiểu Hạ? Cô có ở nhà không?”Trịnh Linh Linh chụm hai tay lên miệng làm loa: “Có ai ở nhà không? Tiểu Hạ có ở nhà không?”Quý Duy Thanh nghe dưới lầu có tiếng người gọi thì đặt bút xuống, đứng dậy đi xuống lầu.Mấy cô gái không dám lộn xộn, chỉ đứng ở cửa nhà gọi.Trong lúc các cô ấy sắp bỏ cuộc, chuẩn bị để đồ lại rồi quay về thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở góc cầu thang.Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, may mà các cô ấy vừa mới đặt đồ xuống đất, nếu không thì mớ quà tết các cô ấy tốn công mua được đã rơi xuống đất mất rồi.Mấy cô gái ngơ ngác đứng đó, không biết nên làm gì cho phải.Sao giáo sư Quý lại xuất hiện ở cầu thang nhà Tiểu Hạ thế này?Giáo sư Quý thoáng nhíu mày, hình như mấy người này là bạn cùng phòng của Hạ Hạ thì phải?Anh chưa từng đến ký túc xá của họ, nhưng anh từng thấy mấy cô gái này ngồi bên cạnh Hạ Hạ.Đinh Giai Giai là người *****ên kịp phản ứng, vội vàng cúi gập người.“Chào giáo sư Quý ạ!”Mấy cô gái còn lại cũng hấp tấp cúi chào theo.“Đừng căng thẳng như thế, chào các cô, các cô tới tìm Hạ Hạ à?” Mấy cô gái cũng chẳng hơi đâu mà nghi với hoặc nữa, cảm giác căng thẳng khi đối mặt với giáo sư Quý khiến đầu óc bọn họ hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa.Hách Quế Hoa lắp bắp giải thích:“Dạ... dạ đúng ạ, Tiểu Hạ luôn giúp đỡ bọn em, rốt cuộc cũng thi xong rồi, bọn em chuẩn bị về nhà nghỉ đông, trước khi đi định mang ít quà tới cảm ơn Tiểu Hạ ạ.”“Không cần mang quà cho cô ấy đâu, các cô mang quà về đi.”Mấy cô gái này thoạt nhìn cũng chẳng dư dả gì cho cam, Hạ Hạ sẽ không chịu nhận quà của họ đâu.Đây là lần *****ên Sài Thiệu Tĩnh tiếp xúc với giáo sư Quý ở khoảng cách gần như thế sau giờ học, cô ấy kích động không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào luôn.“Không được ạ, học kỳ này bạn Tiểu Hạ đã mời bọn em ăn cơm không dưới mười lần rồi, còn mời bọn em tới nhà ăn điểm tâm và sủi cảo nữa, phần ăn không hết thì để bọn em mang về ăn dần.DTVBạn Tiểu Hạ thật sự đã giúp đỡ chúng em rất nhiều, đây là đồ hộp bọn em mua bằng tiền đi làm thêm ở căn tin sau giờ học, không phải dùng tiền của gia đình đâu ạ.”Sài Thiện Tĩnh một hơi nói xong, lần *****ên mọi người phát hiện thì ra Sài Thiện Tĩnh cũng có thể nói nhiều như thế.Giáo sư Quý ôn hòa mỉm cười, khác hẳn với lúc đi dạy:“Tôi xin thay cô ấy nhận tấm lòng của các cô, về phần quà cáp thì phải xem ý của cô ấy.Bên cạnh sô pha có điện thoại, các cô có thể gọi điện cho cô ấy, chắc là cô ấy sẽ về nhanh thôi.”Mấy cô gái dè dặt ngồi trên ghế sô pha, không dám nhúc nhích.Đinh Giai Giai cầm điện thoại bấm số mà giáo sư Quý nói.Hàn Dung dẫn theo hai cậu cháu nội đi về nhà, hai anh em mỗi đứa cầm một que kẹo.Hai đứa nhỏ vui vẻ chào ba: “Thưa ba bọn con mới về!”Hàn Dung nhìn thấy con trai thì hỏi ngay: “Vợ con đã về chưa?”
Mấy cô gái mang theo quà cáp đã chuẩn bị sẵn, gõ cửa nhà Tống Thời Hạ.
Trong phòng khách không có một bóng người, cửa đóng kín để đề phòng hơi ấm trong nhà bay hết.
Đinh Giai Giai gọi lớn: “Tiểu Hạ? Cô có ở nhà không?”
Trịnh Linh Linh chụm hai tay lên miệng làm loa: “Có ai ở nhà không? Tiểu Hạ có ở nhà không?”
Quý Duy Thanh nghe dưới lầu có tiếng người gọi thì đặt bút xuống, đứng dậy đi xuống lầu.
Mấy cô gái không dám lộn xộn, chỉ đứng ở cửa nhà gọi.
Trong lúc các cô ấy sắp bỏ cuộc, chuẩn bị để đồ lại rồi quay về thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở góc cầu thang.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, may mà các cô ấy vừa mới đặt đồ xuống đất, nếu không thì mớ quà tết các cô ấy tốn công mua được đã rơi xuống đất mất rồi.
Mấy cô gái ngơ ngác đứng đó, không biết nên làm gì cho phải.
Sao giáo sư Quý lại xuất hiện ở cầu thang nhà Tiểu Hạ thế này?
Giáo sư Quý thoáng nhíu mày, hình như mấy người này là bạn cùng phòng của Hạ Hạ thì phải?
Anh chưa từng đến ký túc xá của họ, nhưng anh từng thấy mấy cô gái này ngồi bên cạnh Hạ Hạ.
Đinh Giai Giai là người *****ên kịp phản ứng, vội vàng cúi gập người.
“Chào giáo sư Quý ạ!”
Mấy cô gái còn lại cũng hấp tấp cúi chào theo.
“Đừng căng thẳng như thế, chào các cô, các cô tới tìm Hạ Hạ à?”
Mấy cô gái cũng chẳng hơi đâu mà nghi với hoặc nữa, cảm giác căng thẳng khi đối mặt với giáo sư Quý khiến đầu óc bọn họ hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa.
Hách Quế Hoa lắp bắp giải thích:
“Dạ... dạ đúng ạ, Tiểu Hạ luôn giúp đỡ bọn em, rốt cuộc cũng thi xong rồi, bọn em chuẩn bị về nhà nghỉ đông, trước khi đi định mang ít quà tới cảm ơn Tiểu Hạ ạ.”
“Không cần mang quà cho cô ấy đâu, các cô mang quà về đi.”
Mấy cô gái này thoạt nhìn cũng chẳng dư dả gì cho cam, Hạ Hạ sẽ không chịu nhận quà của họ đâu.
Đây là lần *****ên Sài Thiệu Tĩnh tiếp xúc với giáo sư Quý ở khoảng cách gần như thế sau giờ học, cô ấy kích động không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào luôn.
“Không được ạ, học kỳ này bạn Tiểu Hạ đã mời bọn em ăn cơm không dưới mười lần rồi, còn mời bọn em tới nhà ăn điểm tâm và sủi cảo nữa, phần ăn không hết thì để bọn em mang về ăn dần.
DTV
Bạn Tiểu Hạ thật sự đã giúp đỡ chúng em rất nhiều, đây là đồ hộp bọn em mua bằng tiền đi làm thêm ở căn tin sau giờ học, không phải dùng tiền của gia đình đâu ạ.”
Sài Thiện Tĩnh một hơi nói xong, lần *****ên mọi người phát hiện thì ra Sài Thiện Tĩnh cũng có thể nói nhiều như thế.
Giáo sư Quý ôn hòa mỉm cười, khác hẳn với lúc đi dạy:
“Tôi xin thay cô ấy nhận tấm lòng của các cô, về phần quà cáp thì phải xem ý của cô ấy.
Bên cạnh sô pha có điện thoại, các cô có thể gọi điện cho cô ấy, chắc là cô ấy sẽ về nhanh thôi.”
Mấy cô gái dè dặt ngồi trên ghế sô pha, không dám nhúc nhích.
Đinh Giai Giai cầm điện thoại bấm số mà giáo sư Quý nói.
Hàn Dung dẫn theo hai cậu cháu nội đi về nhà, hai anh em mỗi đứa cầm một que kẹo.
Hai đứa nhỏ vui vẻ chào ba: “Thưa ba bọn con mới về!”
Hàn Dung nhìn thấy con trai thì hỏi ngay: “Vợ con đã về chưa?”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Mấy cô gái mang theo quà cáp đã chuẩn bị sẵn, gõ cửa nhà Tống Thời Hạ.Trong phòng khách không có một bóng người, cửa đóng kín để đề phòng hơi ấm trong nhà bay hết.Đinh Giai Giai gọi lớn: “Tiểu Hạ? Cô có ở nhà không?”Trịnh Linh Linh chụm hai tay lên miệng làm loa: “Có ai ở nhà không? Tiểu Hạ có ở nhà không?”Quý Duy Thanh nghe dưới lầu có tiếng người gọi thì đặt bút xuống, đứng dậy đi xuống lầu.Mấy cô gái không dám lộn xộn, chỉ đứng ở cửa nhà gọi.Trong lúc các cô ấy sắp bỏ cuộc, chuẩn bị để đồ lại rồi quay về thì đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở góc cầu thang.Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, may mà các cô ấy vừa mới đặt đồ xuống đất, nếu không thì mớ quà tết các cô ấy tốn công mua được đã rơi xuống đất mất rồi.Mấy cô gái ngơ ngác đứng đó, không biết nên làm gì cho phải.Sao giáo sư Quý lại xuất hiện ở cầu thang nhà Tiểu Hạ thế này?Giáo sư Quý thoáng nhíu mày, hình như mấy người này là bạn cùng phòng của Hạ Hạ thì phải?Anh chưa từng đến ký túc xá của họ, nhưng anh từng thấy mấy cô gái này ngồi bên cạnh Hạ Hạ.Đinh Giai Giai là người *****ên kịp phản ứng, vội vàng cúi gập người.“Chào giáo sư Quý ạ!”Mấy cô gái còn lại cũng hấp tấp cúi chào theo.“Đừng căng thẳng như thế, chào các cô, các cô tới tìm Hạ Hạ à?” Mấy cô gái cũng chẳng hơi đâu mà nghi với hoặc nữa, cảm giác căng thẳng khi đối mặt với giáo sư Quý khiến đầu óc bọn họ hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa.Hách Quế Hoa lắp bắp giải thích:“Dạ... dạ đúng ạ, Tiểu Hạ luôn giúp đỡ bọn em, rốt cuộc cũng thi xong rồi, bọn em chuẩn bị về nhà nghỉ đông, trước khi đi định mang ít quà tới cảm ơn Tiểu Hạ ạ.”“Không cần mang quà cho cô ấy đâu, các cô mang quà về đi.”Mấy cô gái này thoạt nhìn cũng chẳng dư dả gì cho cam, Hạ Hạ sẽ không chịu nhận quà của họ đâu.Đây là lần *****ên Sài Thiệu Tĩnh tiếp xúc với giáo sư Quý ở khoảng cách gần như thế sau giờ học, cô ấy kích động không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào luôn.“Không được ạ, học kỳ này bạn Tiểu Hạ đã mời bọn em ăn cơm không dưới mười lần rồi, còn mời bọn em tới nhà ăn điểm tâm và sủi cảo nữa, phần ăn không hết thì để bọn em mang về ăn dần.DTVBạn Tiểu Hạ thật sự đã giúp đỡ chúng em rất nhiều, đây là đồ hộp bọn em mua bằng tiền đi làm thêm ở căn tin sau giờ học, không phải dùng tiền của gia đình đâu ạ.”Sài Thiện Tĩnh một hơi nói xong, lần *****ên mọi người phát hiện thì ra Sài Thiện Tĩnh cũng có thể nói nhiều như thế.Giáo sư Quý ôn hòa mỉm cười, khác hẳn với lúc đi dạy:“Tôi xin thay cô ấy nhận tấm lòng của các cô, về phần quà cáp thì phải xem ý của cô ấy.Bên cạnh sô pha có điện thoại, các cô có thể gọi điện cho cô ấy, chắc là cô ấy sẽ về nhanh thôi.”Mấy cô gái dè dặt ngồi trên ghế sô pha, không dám nhúc nhích.Đinh Giai Giai cầm điện thoại bấm số mà giáo sư Quý nói.Hàn Dung dẫn theo hai cậu cháu nội đi về nhà, hai anh em mỗi đứa cầm một que kẹo.Hai đứa nhỏ vui vẻ chào ba: “Thưa ba bọn con mới về!”Hàn Dung nhìn thấy con trai thì hỏi ngay: “Vợ con đã về chưa?”