Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 643: Chương 643
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Duy Thanh ra hiệu cho mẹ nhìn sô pha, Hàn Dung cũng nhìn thấy mấy cô gái có vẻ quen mặt.Bà nhiệt tình mỉm cười, chào hỏi các cô gái: “Các cháu tới tìm Tiểu Tống chơi à.”Quý Dương vô thức kéo áo bà nội, lúc này Hàn Dung mới sực nhớ.“Tiểu Tống đi ra ngoài làm việc rồi, nhưng nếu các cháu gọi điện thoại thì con bé nhất định sẽ quay về ngay đấy.”Quý Nguyên cảm thấy khó hiểu.Mẹ nói mấy chị này không biết thân phận của cậu và anh trai, cũng không biết thân phận của ba, nhưng bây giờ lại chạm mặt thế này, cậu bé phải gọi ba là chú ư?Quý Duy Thanh phát hiện con trai có gì đó sai sai, anh kinh ngạc hỏi thăm mẹ mình: “Có chuyện gì vậy mẹ?”Mấy cô bạn cùng phòng của Tống Thời Hạ bất giác nuốt nước bọt.Bọn họ vừa nghe thấy tin động trời gì thế này, tại sao giáo sư Quý lại gọi mẹ chồng của Tống Thời Hạ là mẹ chứ.Đáp án đã quá rõ ràng, chỉ là đầu óc của các cô gái lúc này đang quay mòng mòng như người say rượu mà thôi.Biểu hiện của Tiểu Hạ bình thường chẳng hề giống vợ của giáo sư Quý chút nào.Không phải Tiểu Hạ không xứng với giáo sư Quý, mà là các cô ấy đều cho rằng vợ của giáo sư Quý hẳn là giáo viên nào đó trong trường, tóm lại là kiểu phụ nữ có vẻ cực kỳ chín chắn ấy.Tiểu Hạ thoạt nhìn còn quá trẻ, đứng bên cạnh giáo sư Quý cứ như hai anh em vậy.Không phải bọn họ chê giáo sư Quý trâu già gặm cỏ non, tóm lại là không giống vợ chồng gì cả.Sài Thiện Tĩnh cúi đầu, lắp bắp nói: “Dì, dì ơi, chúng cháu còn bận việc khác, hay là lần sau chúng cháu lại đến chơi sau nhé?”“Các cháu cứ ngồi đó đi, dì biết các cháu được nghỉ đông, sắp phải về nhà rồi, đúng lúc hôm nay nhà dì có hấp bánh, để dì gói cho các cháu một ít mang đi ăn trên đường.Dì nhớ trong số các cháu có một cô bé là người Đông Bắc, ngồi xe lửa mất hai ngày hai đêm mới về đến nhà đúng không.”Tống Thời Hạ nhận được điện thoại thì không nhịn được mà phá lên cười, cuối cùng cũng phải nói thật rồi.Lúc trước cô cũng định nói ra, nhưng mấy lần muốn mở miệng lại không biết phải nói như thế nào.Quý Duy Thanh là thần tượng mà mọi người sùng bái, dù cô đã cố gắng tìm từ rồi, nhưng cứ có cảm giác như mình đang định khoe khoang vậy.Lần này là chó ngáp phải ruồi rồi, cô đỡ tốn công tìm cớ để nói thật.Tống Thời Hạ rời khỏi công ty, thùng xe phía sau đặt một thùng trái cây chị Diêu Tuyết nhiệt tình tặng cho cô.Nói là quà tết bác Diêu chuẩn bị cho gia đình cô, đặc biệt chuyển từ phía Nam tới đây.Mấy cô gái ngồi im thin thít trên sô pha ở phòng khách, động tác duy nhất họ dám làm chính là cầm ly nước lên nhấp từng ngụm nhỏ.DTVTivi đang chiếu bộ phim được yêu thích nhất mùa này, các cô ngồi đó nhưng cứ thấp thỏm như ngồi trên bàn chông.Bọn họ không thể nào tập trung xem phim được, lại càng không dám ngó nghiêng xung quanh.Hai con hổ con bị ba xách lên thư phòng trên lầu để hỏi rõ chân tướng.Hàn Dung đặc biệt mở tivi lên cho mấy cô gái xem phim để bình tĩnh hơn.Bà và bảo mẫu xuống bếp rửa cải và hành tây, nhân dịp hôm nay đông người, phải làm một bữa sủi cảo mới được, đúng lúc trong tủ vẫn còn thịt heo tươi.
Quý Duy Thanh ra hiệu cho mẹ nhìn sô pha, Hàn Dung cũng nhìn thấy mấy cô gái có vẻ quen mặt.
Bà nhiệt tình mỉm cười, chào hỏi các cô gái: “Các cháu tới tìm Tiểu Tống chơi à.”
Quý Dương vô thức kéo áo bà nội, lúc này Hàn Dung mới sực nhớ.
“Tiểu Tống đi ra ngoài làm việc rồi, nhưng nếu các cháu gọi điện thoại thì con bé nhất định sẽ quay về ngay đấy.”
Quý Nguyên cảm thấy khó hiểu.
Mẹ nói mấy chị này không biết thân phận của cậu và anh trai, cũng không biết thân phận của ba, nhưng bây giờ lại chạm mặt thế này, cậu bé phải gọi ba là chú ư?
Quý Duy Thanh phát hiện con trai có gì đó sai sai, anh kinh ngạc hỏi thăm mẹ mình: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
Mấy cô bạn cùng phòng của Tống Thời Hạ bất giác nuốt nước bọt.
Bọn họ vừa nghe thấy tin động trời gì thế này, tại sao giáo sư Quý lại gọi mẹ chồng của Tống Thời Hạ là mẹ chứ.
Đáp án đã quá rõ ràng, chỉ là đầu óc của các cô gái lúc này đang quay mòng mòng như người say rượu mà thôi.
Biểu hiện của Tiểu Hạ bình thường chẳng hề giống vợ của giáo sư Quý chút nào.
Không phải Tiểu Hạ không xứng với giáo sư Quý, mà là các cô ấy đều cho rằng vợ của giáo sư Quý hẳn là giáo viên nào đó trong trường, tóm lại là kiểu phụ nữ có vẻ cực kỳ chín chắn ấy.
Tiểu Hạ thoạt nhìn còn quá trẻ, đứng bên cạnh giáo sư Quý cứ như hai anh em vậy.
Không phải bọn họ chê giáo sư Quý trâu già gặm cỏ non, tóm lại là không giống vợ chồng gì cả.
Sài Thiện Tĩnh cúi đầu, lắp bắp nói:
“Dì, dì ơi, chúng cháu còn bận việc khác, hay là lần sau chúng cháu lại đến chơi sau nhé?”
“Các cháu cứ ngồi đó đi, dì biết các cháu được nghỉ đông, sắp phải về nhà rồi, đúng lúc hôm nay nhà dì có hấp bánh, để dì gói cho các cháu một ít mang đi ăn trên đường.
Dì nhớ trong số các cháu có một cô bé là người Đông Bắc, ngồi xe lửa mất hai ngày hai đêm mới về đến nhà đúng không.”
Tống Thời Hạ nhận được điện thoại thì không nhịn được mà phá lên cười, cuối cùng cũng phải nói thật rồi.
Lúc trước cô cũng định nói ra, nhưng mấy lần muốn mở miệng lại không biết phải nói như thế nào.
Quý Duy Thanh là thần tượng mà mọi người sùng bái, dù cô đã cố gắng tìm từ rồi, nhưng cứ có cảm giác như mình đang định khoe khoang vậy.
Lần này là chó ngáp phải ruồi rồi, cô đỡ tốn công tìm cớ để nói thật.
Tống Thời Hạ rời khỏi công ty, thùng xe phía sau đặt một thùng trái cây chị Diêu Tuyết nhiệt tình tặng cho cô.
Nói là quà tết bác Diêu chuẩn bị cho gia đình cô, đặc biệt chuyển từ phía Nam tới đây.
Mấy cô gái ngồi im thin thít trên sô pha ở phòng khách, động tác duy nhất họ dám làm chính là cầm ly nước lên nhấp từng ngụm nhỏ.
DTV
Tivi đang chiếu bộ phim được yêu thích nhất mùa này, các cô ngồi đó nhưng cứ thấp thỏm như ngồi trên bàn chông.
Bọn họ không thể nào tập trung xem phim được, lại càng không dám ngó nghiêng xung quanh.
Hai con hổ con bị ba xách lên thư phòng trên lầu để hỏi rõ chân tướng.
Hàn Dung đặc biệt mở tivi lên cho mấy cô gái xem phim để bình tĩnh hơn.
Bà và bảo mẫu xuống bếp rửa cải và hành tây, nhân dịp hôm nay đông người, phải làm một bữa sủi cảo mới được, đúng lúc trong tủ vẫn còn thịt heo tươi.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Quý Duy Thanh ra hiệu cho mẹ nhìn sô pha, Hàn Dung cũng nhìn thấy mấy cô gái có vẻ quen mặt.Bà nhiệt tình mỉm cười, chào hỏi các cô gái: “Các cháu tới tìm Tiểu Tống chơi à.”Quý Dương vô thức kéo áo bà nội, lúc này Hàn Dung mới sực nhớ.“Tiểu Tống đi ra ngoài làm việc rồi, nhưng nếu các cháu gọi điện thoại thì con bé nhất định sẽ quay về ngay đấy.”Quý Nguyên cảm thấy khó hiểu.Mẹ nói mấy chị này không biết thân phận của cậu và anh trai, cũng không biết thân phận của ba, nhưng bây giờ lại chạm mặt thế này, cậu bé phải gọi ba là chú ư?Quý Duy Thanh phát hiện con trai có gì đó sai sai, anh kinh ngạc hỏi thăm mẹ mình: “Có chuyện gì vậy mẹ?”Mấy cô bạn cùng phòng của Tống Thời Hạ bất giác nuốt nước bọt.Bọn họ vừa nghe thấy tin động trời gì thế này, tại sao giáo sư Quý lại gọi mẹ chồng của Tống Thời Hạ là mẹ chứ.Đáp án đã quá rõ ràng, chỉ là đầu óc của các cô gái lúc này đang quay mòng mòng như người say rượu mà thôi.Biểu hiện của Tiểu Hạ bình thường chẳng hề giống vợ của giáo sư Quý chút nào.Không phải Tiểu Hạ không xứng với giáo sư Quý, mà là các cô ấy đều cho rằng vợ của giáo sư Quý hẳn là giáo viên nào đó trong trường, tóm lại là kiểu phụ nữ có vẻ cực kỳ chín chắn ấy.Tiểu Hạ thoạt nhìn còn quá trẻ, đứng bên cạnh giáo sư Quý cứ như hai anh em vậy.Không phải bọn họ chê giáo sư Quý trâu già gặm cỏ non, tóm lại là không giống vợ chồng gì cả.Sài Thiện Tĩnh cúi đầu, lắp bắp nói: “Dì, dì ơi, chúng cháu còn bận việc khác, hay là lần sau chúng cháu lại đến chơi sau nhé?”“Các cháu cứ ngồi đó đi, dì biết các cháu được nghỉ đông, sắp phải về nhà rồi, đúng lúc hôm nay nhà dì có hấp bánh, để dì gói cho các cháu một ít mang đi ăn trên đường.Dì nhớ trong số các cháu có một cô bé là người Đông Bắc, ngồi xe lửa mất hai ngày hai đêm mới về đến nhà đúng không.”Tống Thời Hạ nhận được điện thoại thì không nhịn được mà phá lên cười, cuối cùng cũng phải nói thật rồi.Lúc trước cô cũng định nói ra, nhưng mấy lần muốn mở miệng lại không biết phải nói như thế nào.Quý Duy Thanh là thần tượng mà mọi người sùng bái, dù cô đã cố gắng tìm từ rồi, nhưng cứ có cảm giác như mình đang định khoe khoang vậy.Lần này là chó ngáp phải ruồi rồi, cô đỡ tốn công tìm cớ để nói thật.Tống Thời Hạ rời khỏi công ty, thùng xe phía sau đặt một thùng trái cây chị Diêu Tuyết nhiệt tình tặng cho cô.Nói là quà tết bác Diêu chuẩn bị cho gia đình cô, đặc biệt chuyển từ phía Nam tới đây.Mấy cô gái ngồi im thin thít trên sô pha ở phòng khách, động tác duy nhất họ dám làm chính là cầm ly nước lên nhấp từng ngụm nhỏ.DTVTivi đang chiếu bộ phim được yêu thích nhất mùa này, các cô ngồi đó nhưng cứ thấp thỏm như ngồi trên bàn chông.Bọn họ không thể nào tập trung xem phim được, lại càng không dám ngó nghiêng xung quanh.Hai con hổ con bị ba xách lên thư phòng trên lầu để hỏi rõ chân tướng.Hàn Dung đặc biệt mở tivi lên cho mấy cô gái xem phim để bình tĩnh hơn.Bà và bảo mẫu xuống bếp rửa cải và hành tây, nhân dịp hôm nay đông người, phải làm một bữa sủi cảo mới được, đúng lúc trong tủ vẫn còn thịt heo tươi.