Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 646: Chương 646
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Gương mặt Tống Thời Hạ tràn ngập ý cười:“Tôi không hề nói tốt cho anh ấy đâu, tôi sống chung với anh ấy bao lâu nay nên hiểu rõ lắm.Tôi cũng không hề lừa các cô, những người từng nói anh ấy khó gần cuối cùng đều phải nhìn anh ấy bằng cặp mắt khác đấy.”Hoắc Khải lúc trước là một trong những sinh viên do giáo sư Quý dạy. Anh ta gặp được giáo sư Quý ở căn tin, chỉ đánh tiếng chào hỏi một cái.Giáo sư Quý đã mời anh ta - người đang túng quẫn ăn một bữa cơm, khiến cho Hoắc Khải nhớ mãi phần ân tình này.Đinh Giai Giai ôm mặt, ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hạ:“Không biết tại sao, tôi cảm thấy nụ cười của cô lúc này cực kỳ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả nụ cười chân thật phát ra từ tận đáy lòng kia nữa.”Trịnh Linh Linh vỗ tay cái bốp:“Đây chẳng phải chính là hạnh phúc ngập tràn mà người ta hay nói à, thỉnh thoảng ba tôi tan làm về sớm, đi nấu cơm cho mẹ tôi ăn, mẹ tôi cũng cười như thế đấy.”Hàn Dung và bảo mẫu khiêng hai thùng trái cây thật to xuống khỏi xe, đặt ở cửa nhà phân loại.Thấy mấy cô gái trong phòng vừa cười vừa nói, bà cũng biết chuyện này xem như đã giải quyết xong rồi.Hàn Dung cười tươi đi vào nhà: “Con mua trái cây ở đâu thế, có thứ mẹ chưa từng thấy bao giờ luôn.”“Ba của chị Diêu Tuyết tặng đấy ạ, nói là quà tết của bác ấy biếu sớm, chờ tới tết khéo trái cây sẽ hỏng hết mất nên tặng sớm một chút, mình để vài ngày cho nó chín hẳn là ăn được.”Hàn Dung bèn nói: “Bởi mẹ mới nói sao trái cây này xanh thế, hóa ra là chưa chín à.”Bảo mẫu ôm trái cây vào nhà, mấy cô gái đều tò mò không biết là những loại trái cây nào.Tống Thời Hạ cũng đứng dậy theo: “Đi nhìn thử đi, nếu có cái nào ăn được thì mình nếm thử cho biết vị cũng được.” Tiếc là trái cây gần như chưa có cái nào chín.Bác Diêu chuẩn bị rất nhiều loại trái cây, nhưng Tống Thời Hạ chỉ biết có xoài, cam, quýt đường, nhãn, vải và đu đủ.Đinh Giai Giai hỏi: “Tại sao mấy thứ này toàn màu xanh thế?”Tống Thời Hạ giải thích:“Để tiện vận chuyển, từ phía Nam chuyển tới chỗ chúng ta xóc nảy lắm, nếu gửi quả chín, khéo đến nơi là đã dập nát hết rồi.”Hàn Dung thì nghĩ xa hơn.Xem ra chuyện tốt của Diêu Tuyết với Tống Thu Sinh đã sắp tới rồi, bằng không sẽ không liên lạc và biếu quà tết mấy năm liên tục thế này.Mấy cô bạn cùng phòng khó khăn lắm mới thả lỏng được, kết quả đến lúc ăn cơm tối, giáo sư Quý từ trên lầu đi xuống.Bọn họ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay đặt trên bàn, ngồi ngay ngắn y như trong lớp học.Tống Thời Hạ trừng mắt nhìn Quý Duy Thanh, giáo sư Quý cũng nhẹ nhàng mời chào khách:“Hôm nay mọi người là bạn của Hạ Hạ, không phải học trò của tôi, đừng gò bó quá.”Đây là lần *****ên kể từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, mấy cô gái được ăn một bữa cơm long trọng như thế.Chuyện họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới lại xảy ra ở hiện thực.Mặc dù mọi người đều cúi đầu, cắm mặt vào bát lùa cơm, không dám vươn đũa gắp thức ăn nhiều, nhưng sự kích động trong lòng họ lại không cách nào nói rõ được.DTVBàn tay cầm đũa của hai cô nàng chuyên ngành khoa học kỹ thuật Sài Thiện Tĩnh và Quách Thiên Lan cứ run rẩy không ngừng.Tống Thời Hạ và mẹ chồng đành gắp thức ăn vào đĩa riêng để ở trước mặt của mỗi người.
Gương mặt Tống Thời Hạ tràn ngập ý cười:
“Tôi không hề nói tốt cho anh ấy đâu, tôi sống chung với anh ấy bao lâu nay nên hiểu rõ lắm.
Tôi cũng không hề lừa các cô, những người từng nói anh ấy khó gần cuối cùng đều phải nhìn anh ấy bằng cặp mắt khác đấy.”
Hoắc Khải lúc trước là một trong những sinh viên do giáo sư Quý dạy. Anh ta gặp được giáo sư Quý ở căn tin, chỉ đánh tiếng chào hỏi một cái.
Giáo sư Quý đã mời anh ta - người đang túng quẫn ăn một bữa cơm, khiến cho Hoắc Khải nhớ mãi phần ân tình này.
Đinh Giai Giai ôm mặt, ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hạ:
“Không biết tại sao, tôi cảm thấy nụ cười của cô lúc này cực kỳ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả nụ cười chân thật phát ra từ tận đáy lòng kia nữa.”
Trịnh Linh Linh vỗ tay cái bốp:
“Đây chẳng phải chính là hạnh phúc ngập tràn mà người ta hay nói à, thỉnh thoảng ba tôi tan làm về sớm, đi nấu cơm cho mẹ tôi ăn, mẹ tôi cũng cười như thế đấy.”
Hàn Dung và bảo mẫu khiêng hai thùng trái cây thật to xuống khỏi xe, đặt ở cửa nhà phân loại.
Thấy mấy cô gái trong phòng vừa cười vừa nói, bà cũng biết chuyện này xem như đã giải quyết xong rồi.
Hàn Dung cười tươi đi vào nhà: “Con mua trái cây ở đâu thế, có thứ mẹ chưa từng thấy bao giờ luôn.”
“Ba của chị Diêu Tuyết tặng đấy ạ, nói là quà tết của bác ấy biếu sớm, chờ tới tết khéo trái cây sẽ hỏng hết mất nên tặng sớm một chút, mình để vài ngày cho nó chín hẳn là ăn được.”
Hàn Dung bèn nói: “Bởi mẹ mới nói sao trái cây này xanh thế, hóa ra là chưa chín à.”
Bảo mẫu ôm trái cây vào nhà, mấy cô gái đều tò mò không biết là những loại trái cây nào.
Tống Thời Hạ cũng đứng dậy theo: “Đi nhìn thử đi, nếu có cái nào ăn được thì mình nếm thử cho biết vị cũng được.”
Tiếc là trái cây gần như chưa có cái nào chín.
Bác Diêu chuẩn bị rất nhiều loại trái cây, nhưng Tống Thời Hạ chỉ biết có xoài, cam, quýt đường, nhãn, vải và đu đủ.
Đinh Giai Giai hỏi: “Tại sao mấy thứ này toàn màu xanh thế?”
Tống Thời Hạ giải thích:
“Để tiện vận chuyển, từ phía Nam chuyển tới chỗ chúng ta xóc nảy lắm, nếu gửi quả chín, khéo đến nơi là đã dập nát hết rồi.”
Hàn Dung thì nghĩ xa hơn.
Xem ra chuyện tốt của Diêu Tuyết với Tống Thu Sinh đã sắp tới rồi, bằng không sẽ không liên lạc và biếu quà tết mấy năm liên tục thế này.
Mấy cô bạn cùng phòng khó khăn lắm mới thả lỏng được, kết quả đến lúc ăn cơm tối, giáo sư Quý từ trên lầu đi xuống.
Bọn họ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay đặt trên bàn, ngồi ngay ngắn y như trong lớp học.
Tống Thời Hạ trừng mắt nhìn Quý Duy Thanh, giáo sư Quý cũng nhẹ nhàng mời chào khách:
“Hôm nay mọi người là bạn của Hạ Hạ, không phải học trò của tôi, đừng gò bó quá.”
Đây là lần *****ên kể từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, mấy cô gái được ăn một bữa cơm long trọng như thế.
Chuyện họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới lại xảy ra ở hiện thực.
Mặc dù mọi người đều cúi đầu, cắm mặt vào bát lùa cơm, không dám vươn đũa gắp thức ăn nhiều, nhưng sự kích động trong lòng họ lại không cách nào nói rõ được.
DTV
Bàn tay cầm đũa của hai cô nàng chuyên ngành khoa học kỹ thuật Sài Thiện Tĩnh và Quách Thiên Lan cứ run rẩy không ngừng.
Tống Thời Hạ và mẹ chồng đành gắp thức ăn vào đĩa riêng để ở trước mặt của mỗi người.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Gương mặt Tống Thời Hạ tràn ngập ý cười:“Tôi không hề nói tốt cho anh ấy đâu, tôi sống chung với anh ấy bao lâu nay nên hiểu rõ lắm.Tôi cũng không hề lừa các cô, những người từng nói anh ấy khó gần cuối cùng đều phải nhìn anh ấy bằng cặp mắt khác đấy.”Hoắc Khải lúc trước là một trong những sinh viên do giáo sư Quý dạy. Anh ta gặp được giáo sư Quý ở căn tin, chỉ đánh tiếng chào hỏi một cái.Giáo sư Quý đã mời anh ta - người đang túng quẫn ăn một bữa cơm, khiến cho Hoắc Khải nhớ mãi phần ân tình này.Đinh Giai Giai ôm mặt, ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hạ:“Không biết tại sao, tôi cảm thấy nụ cười của cô lúc này cực kỳ xinh đẹp, còn đẹp hơn cả nụ cười chân thật phát ra từ tận đáy lòng kia nữa.”Trịnh Linh Linh vỗ tay cái bốp:“Đây chẳng phải chính là hạnh phúc ngập tràn mà người ta hay nói à, thỉnh thoảng ba tôi tan làm về sớm, đi nấu cơm cho mẹ tôi ăn, mẹ tôi cũng cười như thế đấy.”Hàn Dung và bảo mẫu khiêng hai thùng trái cây thật to xuống khỏi xe, đặt ở cửa nhà phân loại.Thấy mấy cô gái trong phòng vừa cười vừa nói, bà cũng biết chuyện này xem như đã giải quyết xong rồi.Hàn Dung cười tươi đi vào nhà: “Con mua trái cây ở đâu thế, có thứ mẹ chưa từng thấy bao giờ luôn.”“Ba của chị Diêu Tuyết tặng đấy ạ, nói là quà tết của bác ấy biếu sớm, chờ tới tết khéo trái cây sẽ hỏng hết mất nên tặng sớm một chút, mình để vài ngày cho nó chín hẳn là ăn được.”Hàn Dung bèn nói: “Bởi mẹ mới nói sao trái cây này xanh thế, hóa ra là chưa chín à.”Bảo mẫu ôm trái cây vào nhà, mấy cô gái đều tò mò không biết là những loại trái cây nào.Tống Thời Hạ cũng đứng dậy theo: “Đi nhìn thử đi, nếu có cái nào ăn được thì mình nếm thử cho biết vị cũng được.” Tiếc là trái cây gần như chưa có cái nào chín.Bác Diêu chuẩn bị rất nhiều loại trái cây, nhưng Tống Thời Hạ chỉ biết có xoài, cam, quýt đường, nhãn, vải và đu đủ.Đinh Giai Giai hỏi: “Tại sao mấy thứ này toàn màu xanh thế?”Tống Thời Hạ giải thích:“Để tiện vận chuyển, từ phía Nam chuyển tới chỗ chúng ta xóc nảy lắm, nếu gửi quả chín, khéo đến nơi là đã dập nát hết rồi.”Hàn Dung thì nghĩ xa hơn.Xem ra chuyện tốt của Diêu Tuyết với Tống Thu Sinh đã sắp tới rồi, bằng không sẽ không liên lạc và biếu quà tết mấy năm liên tục thế này.Mấy cô bạn cùng phòng khó khăn lắm mới thả lỏng được, kết quả đến lúc ăn cơm tối, giáo sư Quý từ trên lầu đi xuống.Bọn họ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay đặt trên bàn, ngồi ngay ngắn y như trong lớp học.Tống Thời Hạ trừng mắt nhìn Quý Duy Thanh, giáo sư Quý cũng nhẹ nhàng mời chào khách:“Hôm nay mọi người là bạn của Hạ Hạ, không phải học trò của tôi, đừng gò bó quá.”Đây là lần *****ên kể từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, mấy cô gái được ăn một bữa cơm long trọng như thế.Chuyện họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới lại xảy ra ở hiện thực.Mặc dù mọi người đều cúi đầu, cắm mặt vào bát lùa cơm, không dám vươn đũa gắp thức ăn nhiều, nhưng sự kích động trong lòng họ lại không cách nào nói rõ được.DTVBàn tay cầm đũa của hai cô nàng chuyên ngành khoa học kỹ thuật Sài Thiện Tĩnh và Quách Thiên Lan cứ run rẩy không ngừng.Tống Thời Hạ và mẹ chồng đành gắp thức ăn vào đĩa riêng để ở trước mặt của mỗi người.