Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 647: Chương 647

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ giả bộ trêu chọc:“Giáo sư Quý không ăn thịt người đâu, các cô đừng run nữa, mau ăn cơm đi.”Quách Thiên Lan tay trái nắm tay phải, rốt cuộc cũng khiến tay mình không run rẩy nữa.Sài Thiện Tĩnh hỏi xin Tống Thời Hạ lấy một cái thìa, cô ấy căng thẳng tới mức không cầm nổi đũa rồi.Tống Thời Hạ bị chọc cười:“Được rồi, cơm nước xong tôi sẽ không giữ các cô lại nữa, xem các cô sợ chưa kìa.”Mấy cô gái như được gỡ bỏ gánh nặng, may mà không cần phải đối mặt, nói chuyện phiếm giáo sư Quý sau khi cơm nước xong, nếu không sợ là sẽ bị khó tiêu mất.Tống Thời Hạ tinh mắt phát hiện các cô bạn cùng phòng bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến, xem ra ngồi ăn cơm cùng thần tượng mà mình sùng bái nhất thật sự rất áp lực.Tống Thời Hạ tiễn mấy cô bạn cùng phòng đi ra tới bên ngoài, lính gác chào một tiếng rồi tiếp tục nghiêm túc đứng canh.Tống Thời Hạ đặt hộp cơm mà mẹ chồng giao cho cô ở trên bàn phòng trực.“Tiểu Lưu à, đây là bánh bao mà mẹ chồng tôi mới hấp xong đấy, lát nữa đổi ca trực nhớ ăn nhé, lần sau cậu trực thì cứ mang hộp không qua là được.”Cậu lính gác gật đầu rất khẽ.“Tôi tiễn các cô tới đây thôi, trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn, nhất định phải để ý kỹ đồ đạc của mình đấy.Tiền lẻ cứ để trên người, buổi tối nếu có ngủ thì nhớ cũng phải cảnh giác.Tôi nghe nói trên xe lửa có rất nhiều móc túi, có thể thần không biết quỷ không hay trộm mất tiền của người khác đấy.”Đinh Giai Giai là người địa phương, nhà cô ấy ở bên kia thành phố, ngược hướng với trường học, về nhà cũng phải ngồi xe buýt 2 tiếng rồi đi xe đò thêm một đoạn nữa.Mấy cô gái còn lại đều phải ngồi tàu lửa, nhưng lại không thể ngồi tàu lửa chạy thẳng một chuyến.Nhà của Quách Thiên Lan là xa nhất:“Yên tâm đi, lúc khai giảng ba mẹ tôi đã dạy tôi giấu tiền ở đâu là an toàn nhất rồi, không có vấn đề gì đâu.”Hách Quế Hoa cũng nói theo: “Tôi cũng vậy, bảo đảm không ai tìm được chỗ giấu tiền đâu.”Tống Thời Hạ trịnh trọng dặn dò bọn họ:“Nếu các cô đi vệ sinh thì nhớ nhờ người ngồi cùng toa trông hành lý hộ, tóm lại là phải đề cao cảnh giác, đừng có ăn hay uống đồ do người lạ đưa nhé.”Mấy cô gái đều nhớ kỹ.Lúc khai giảng là ba mẹ của họ đưa họ tới, khi về phải ngồi tàu lửa một mình, đây là lần *****ên bọn họ rời khỏi trường để về nhà.Tống Thời Hạ về đến nhà, mẹ chồng đang cầm sầu riêng, nói là mùi quá.“Có phải quả này bị hỏng rồi không? Sao cứ thấy mùi thum thủm thế nhỉ?”Khóe môi Tống Thời Hạ khẽ nhếch:“Mẹ, đây là sầu riêng, là một loại hoa quả nhiệt đói, mùi tuy thối nhưng nó ngon lắm.”Hàn Dung ngửi ngửi tay mình, “Sao mẹ cứ thấy tay mình ám mình hôi thế, thứ này ngon thật à?”Tống Thời Hạ không thể nào giải thích được: “Hình như cái này chín rồi thì phải? Hay là mình khui ra xem thử đi?”Tống Thời Hạ cũng không rành về sầu riêng lắm.Cô thuộc kiểu không ghét nhưng cũng ít khi ăn, nên không hiểu sầu riêng có để được lâu hay không.Hàn Dung liếc nhìn dưới bếp: “Vậy để mẹ đi tìm cây búa, coi chừng lấy d.a.o nạy lại hư d.a.o bây giờ.”Tống Thời Hạ vội kéo mẹ chồng lại: “Không tới mức dùng búa để khui hoa quả đâu ạ, thứ này để ăn mà.” 

Tống Thời Hạ giả bộ trêu chọc:

“Giáo sư Quý không ăn thịt người đâu, các cô đừng run nữa, mau ăn cơm đi.”

Quách Thiên Lan tay trái nắm tay phải, rốt cuộc cũng khiến tay mình không run rẩy nữa.

Sài Thiện Tĩnh hỏi xin Tống Thời Hạ lấy một cái thìa, cô ấy căng thẳng tới mức không cầm nổi đũa rồi.

Tống Thời Hạ bị chọc cười:

“Được rồi, cơm nước xong tôi sẽ không giữ các cô lại nữa, xem các cô sợ chưa kìa.”

Mấy cô gái như được gỡ bỏ gánh nặng, may mà không cần phải đối mặt, nói chuyện phiếm giáo sư Quý sau khi cơm nước xong, nếu không sợ là sẽ bị khó tiêu mất.

Tống Thời Hạ tinh mắt phát hiện các cô bạn cùng phòng bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến, xem ra ngồi ăn cơm cùng thần tượng mà mình sùng bái nhất thật sự rất áp lực.

Tống Thời Hạ tiễn mấy cô bạn cùng phòng đi ra tới bên ngoài, lính gác chào một tiếng rồi tiếp tục nghiêm túc đứng canh.

Tống Thời Hạ đặt hộp cơm mà mẹ chồng giao cho cô ở trên bàn phòng trực.

“Tiểu Lưu à, đây là bánh bao mà mẹ chồng tôi mới hấp xong đấy, lát nữa đổi ca trực nhớ ăn nhé, lần sau cậu trực thì cứ mang hộp không qua là được.”

Cậu lính gác gật đầu rất khẽ.

“Tôi tiễn các cô tới đây thôi, trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn, nhất định phải để ý kỹ đồ đạc của mình đấy.

Tiền lẻ cứ để trên người, buổi tối nếu có ngủ thì nhớ cũng phải cảnh giác.

Tôi nghe nói trên xe lửa có rất nhiều móc túi, có thể thần không biết quỷ không hay trộm mất tiền của người khác đấy.”

Đinh Giai Giai là người địa phương, nhà cô ấy ở bên kia thành phố, ngược hướng với trường học, về nhà cũng phải ngồi xe buýt 2 tiếng rồi đi xe đò thêm một đoạn nữa.

Mấy cô gái còn lại đều phải ngồi tàu lửa, nhưng lại không thể ngồi tàu lửa chạy thẳng một chuyến.

Nhà của Quách Thiên Lan là xa nhất:

“Yên tâm đi, lúc khai giảng ba mẹ tôi đã dạy tôi giấu tiền ở đâu là an toàn nhất rồi, không có vấn đề gì đâu.”

Hách Quế Hoa cũng nói theo: “Tôi cũng vậy, bảo đảm không ai tìm được chỗ giấu tiền đâu.”

Tống Thời Hạ trịnh trọng dặn dò bọn họ:

“Nếu các cô đi vệ sinh thì nhớ nhờ người ngồi cùng toa trông hành lý hộ, tóm lại là phải đề cao cảnh giác, đừng có ăn hay uống đồ do người lạ đưa nhé.”

Mấy cô gái đều nhớ kỹ.

Lúc khai giảng là ba mẹ của họ đưa họ tới, khi về phải ngồi tàu lửa một mình, đây là lần *****ên bọn họ rời khỏi trường để về nhà.

Tống Thời Hạ về đến nhà, mẹ chồng đang cầm sầu riêng, nói là mùi quá.

“Có phải quả này bị hỏng rồi không? Sao cứ thấy mùi thum thủm thế nhỉ?”

Khóe môi Tống Thời Hạ khẽ nhếch:

“Mẹ, đây là sầu riêng, là một loại hoa quả nhiệt đói, mùi tuy thối nhưng nó ngon lắm.”

Hàn Dung ngửi ngửi tay mình, “Sao mẹ cứ thấy tay mình ám mình hôi thế, thứ này ngon thật à?”

Tống Thời Hạ không thể nào giải thích được: “Hình như cái này chín rồi thì phải? Hay là mình khui ra xem thử đi?”

Tống Thời Hạ cũng không rành về sầu riêng lắm.

Cô thuộc kiểu không ghét nhưng cũng ít khi ăn, nên không hiểu sầu riêng có để được lâu hay không.

Hàn Dung liếc nhìn dưới bếp: “Vậy để mẹ đi tìm cây búa, coi chừng lấy d.a.o nạy lại hư d.a.o bây giờ.”

Tống Thời Hạ vội kéo mẹ chồng lại: “Không tới mức dùng búa để khui hoa quả đâu ạ, thứ này để ăn mà.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ giả bộ trêu chọc:“Giáo sư Quý không ăn thịt người đâu, các cô đừng run nữa, mau ăn cơm đi.”Quách Thiên Lan tay trái nắm tay phải, rốt cuộc cũng khiến tay mình không run rẩy nữa.Sài Thiện Tĩnh hỏi xin Tống Thời Hạ lấy một cái thìa, cô ấy căng thẳng tới mức không cầm nổi đũa rồi.Tống Thời Hạ bị chọc cười:“Được rồi, cơm nước xong tôi sẽ không giữ các cô lại nữa, xem các cô sợ chưa kìa.”Mấy cô gái như được gỡ bỏ gánh nặng, may mà không cần phải đối mặt, nói chuyện phiếm giáo sư Quý sau khi cơm nước xong, nếu không sợ là sẽ bị khó tiêu mất.Tống Thời Hạ tinh mắt phát hiện các cô bạn cùng phòng bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến, xem ra ngồi ăn cơm cùng thần tượng mà mình sùng bái nhất thật sự rất áp lực.Tống Thời Hạ tiễn mấy cô bạn cùng phòng đi ra tới bên ngoài, lính gác chào một tiếng rồi tiếp tục nghiêm túc đứng canh.Tống Thời Hạ đặt hộp cơm mà mẹ chồng giao cho cô ở trên bàn phòng trực.“Tiểu Lưu à, đây là bánh bao mà mẹ chồng tôi mới hấp xong đấy, lát nữa đổi ca trực nhớ ăn nhé, lần sau cậu trực thì cứ mang hộp không qua là được.”Cậu lính gác gật đầu rất khẽ.“Tôi tiễn các cô tới đây thôi, trên đường về nhà nhớ chú ý an toàn, nhất định phải để ý kỹ đồ đạc của mình đấy.Tiền lẻ cứ để trên người, buổi tối nếu có ngủ thì nhớ cũng phải cảnh giác.Tôi nghe nói trên xe lửa có rất nhiều móc túi, có thể thần không biết quỷ không hay trộm mất tiền của người khác đấy.”Đinh Giai Giai là người địa phương, nhà cô ấy ở bên kia thành phố, ngược hướng với trường học, về nhà cũng phải ngồi xe buýt 2 tiếng rồi đi xe đò thêm một đoạn nữa.Mấy cô gái còn lại đều phải ngồi tàu lửa, nhưng lại không thể ngồi tàu lửa chạy thẳng một chuyến.Nhà của Quách Thiên Lan là xa nhất:“Yên tâm đi, lúc khai giảng ba mẹ tôi đã dạy tôi giấu tiền ở đâu là an toàn nhất rồi, không có vấn đề gì đâu.”Hách Quế Hoa cũng nói theo: “Tôi cũng vậy, bảo đảm không ai tìm được chỗ giấu tiền đâu.”Tống Thời Hạ trịnh trọng dặn dò bọn họ:“Nếu các cô đi vệ sinh thì nhớ nhờ người ngồi cùng toa trông hành lý hộ, tóm lại là phải đề cao cảnh giác, đừng có ăn hay uống đồ do người lạ đưa nhé.”Mấy cô gái đều nhớ kỹ.Lúc khai giảng là ba mẹ của họ đưa họ tới, khi về phải ngồi tàu lửa một mình, đây là lần *****ên bọn họ rời khỏi trường để về nhà.Tống Thời Hạ về đến nhà, mẹ chồng đang cầm sầu riêng, nói là mùi quá.“Có phải quả này bị hỏng rồi không? Sao cứ thấy mùi thum thủm thế nhỉ?”Khóe môi Tống Thời Hạ khẽ nhếch:“Mẹ, đây là sầu riêng, là một loại hoa quả nhiệt đói, mùi tuy thối nhưng nó ngon lắm.”Hàn Dung ngửi ngửi tay mình, “Sao mẹ cứ thấy tay mình ám mình hôi thế, thứ này ngon thật à?”Tống Thời Hạ không thể nào giải thích được: “Hình như cái này chín rồi thì phải? Hay là mình khui ra xem thử đi?”Tống Thời Hạ cũng không rành về sầu riêng lắm.Cô thuộc kiểu không ghét nhưng cũng ít khi ăn, nên không hiểu sầu riêng có để được lâu hay không.Hàn Dung liếc nhìn dưới bếp: “Vậy để mẹ đi tìm cây búa, coi chừng lấy d.a.o nạy lại hư d.a.o bây giờ.”Tống Thời Hạ vội kéo mẹ chồng lại: “Không tới mức dùng búa để khui hoa quả đâu ạ, thứ này để ăn mà.” 

Chương 647: Chương 647