Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 648: Chương 648
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hai đứa nhỏ ăn cơm xong dây ra đầy người, bị ba xách lên phòng thay đồ, hai đứa mặc quần áo sạch chạy bịch bịch xuống lầu.Quý Dương và em trai tò mò chạy tới nhìn quả sầu riêng, sau đó lại tỏ vẻ ghét bỏ.Quý Nguyên bịt mũi lùi lại: “Mẹ ơi, cái này hôi quá.”Quý Dương cũng chun mũi, kiễng mũi chân lên nhìn quả sầu riêng.“Con nhím này đã c.h.ế.t rồi ạ?”Hàn Dung cười lớn:“Cháu ngoan, cái này là sầu riêng, mẹ các cháu nói đây là trái cây vùng nhiệt đới, con nhím có màu trắng đen mà.”Quý Dương nhận nhầm nên xấu hổ đỏ mặt ngồi trên sô pha.Tống Thời Hạ ngoắc hai anh em:“Đừng có trốn chứ, mau tới đây xem cho biết trái cây nhiệt đới đi, cái này không phải trái cây bình thường đâu.”Quý Dương thò đầu ra sau lưng tựa sô pha, mặt vẫn còn đỏ bừng.Giáo sư Quý tay cầm cốc nước rỗng đi xuống cầu thang.“Tiễn các bạn cùng phòng của em về rồi à?”Tống Thời Hạ nhỏ giọng phàn nàn:DTV“Họ đi rồi, ngày mai họ phải đi tàu về. Bên chỗ các anh sắp xếp không hợp lý gì cả.Rõ ràng có thể cho nghỉ trước nửa tháng, lại cứ để cách mỗi tuần thi một môn, từ tháng 11 đến tận cuối tháng 12, chỉ được nghỉ đông có một tháng.”Giáo sư Quý cũng không giận:“Trưởng khoa sợ thi cuối kỳ phải học nhiều quá nên mới kéo dài ra cho mọi người có thời gian học, các sinh viên cũng đỡ nợ môn.”Tống Thời Hạ nhún vai:“Sự thật chứng minh, mấy môn dễ nợ môn dù có cho nhiều thời gian hơn thì cũng thế cả. Vẫn phải dựa vào giáo viên vạch ra trọng điểm thì hiệu suất mới nhanh hơn được, một quyển sách dày cộp, dù có cho một tuần thì cũng không thể học nổi.”Quý Duy Thanh lắc đầu bật cười: “Em là sinh viên, anh không cãi với em.”Nói xong, anh rót một cốc trà rồi lại tiếp tục đi lên lầu viết luận văn.Tống Thời Hạ dẫn hai đứa bé đi rửa tay, dạy cho bọn trẻ biết xoài, sầu riêng, dứa, long nhãn với cam.“Cam với quýt giống nhau hở mẹ?”Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:“Không giống nhau, vỏ cam dày hơn, không thể bóc tay được, phải dùng d.a.o cắt ra thành miếng nhỏ. Quýt thì có thể dễ dàng bóc vỏ.”Quý Dương ngẩng đầu lên: “Mẹ, con có thể ăn một quả cam không ạ?”Tống Thời Hạ xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé:“Tạm thời không thể ăn được, cam vẫn chưa chín hẳn, ăn bây giờ nó sẽ chua hơn quýt đấy.”Quý Dương và em trai liên tưởng tới quả cam chua ê răng thì rùng mình một cái, cậu bé vội bỏ quả cam xuống: “Bọn con không ăn nữa.”Tống Thời Hạ cười tủm tỉm dặn dò: “Chờ nó thành màu vàng là có thể ăn, sẽ ngọt hơn cả quýt đấy.”Quý Nguyên nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao quả cam chua lè đổi màu thì mùi vị cũng thay đổi theo.Cậu bé ngẩng đầu lên: “Mình có thể dùng bút màu để tô màu cho nó không ạ?”Tống Thời Hạ và mẹ chồng đều bật cười: “Bé ngoan, không được đâu, phải chờ trái cây tự đổi màu mới được nha.”Nhóc con đáng yêu quá, Hàn Dung cho trái cây vào trong chum gạo: “Con đưa hộp cơm đi chưa?”Tống Thời Hạ dọn dẹp bàn ăn:“Hôm nay là Tiểu Lưu canh gác, bên ngoài lạnh như d.a.o cắt vào mặt ấy, các cậu ấy đứng gác thật sự rất vất vả.”Hàn Dung không khỏi thở dài:“Tết nhất mấy đứa nhỏ mới được nghỉ vài ngày, haiz, đều là con cưng của cha mẹ ở nhà cả.”
Hai đứa nhỏ ăn cơm xong dây ra đầy người, bị ba xách lên phòng thay đồ, hai đứa mặc quần áo sạch chạy bịch bịch xuống lầu.
Quý Dương và em trai tò mò chạy tới nhìn quả sầu riêng, sau đó lại tỏ vẻ ghét bỏ.
Quý Nguyên bịt mũi lùi lại: “Mẹ ơi, cái này hôi quá.”
Quý Dương cũng chun mũi, kiễng mũi chân lên nhìn quả sầu riêng.
“Con nhím này đã c.h.ế.t rồi ạ?”
Hàn Dung cười lớn:
“Cháu ngoan, cái này là sầu riêng, mẹ các cháu nói đây là trái cây vùng nhiệt đới, con nhím có màu trắng đen mà.”
Quý Dương nhận nhầm nên xấu hổ đỏ mặt ngồi trên sô pha.
Tống Thời Hạ ngoắc hai anh em:
“Đừng có trốn chứ, mau tới đây xem cho biết trái cây nhiệt đới đi, cái này không phải trái cây bình thường đâu.”
Quý Dương thò đầu ra sau lưng tựa sô pha, mặt vẫn còn đỏ bừng.
Giáo sư Quý tay cầm cốc nước rỗng đi xuống cầu thang.
“Tiễn các bạn cùng phòng của em về rồi à?”
Tống Thời Hạ nhỏ giọng phàn nàn:
DTV
“Họ đi rồi, ngày mai họ phải đi tàu về. Bên chỗ các anh sắp xếp không hợp lý gì cả.
Rõ ràng có thể cho nghỉ trước nửa tháng, lại cứ để cách mỗi tuần thi một môn, từ tháng 11 đến tận cuối tháng 12, chỉ được nghỉ đông có một tháng.”
Giáo sư Quý cũng không giận:
“Trưởng khoa sợ thi cuối kỳ phải học nhiều quá nên mới kéo dài ra cho mọi người có thời gian học, các sinh viên cũng đỡ nợ môn.”
Tống Thời Hạ nhún vai:
“Sự thật chứng minh, mấy môn dễ nợ môn dù có cho nhiều thời gian hơn thì cũng thế cả.
Vẫn phải dựa vào giáo viên vạch ra trọng điểm thì hiệu suất mới nhanh hơn được, một quyển sách dày cộp, dù có cho một tuần thì cũng không thể học nổi.”
Quý Duy Thanh lắc đầu bật cười: “Em là sinh viên, anh không cãi với em.”
Nói xong, anh rót một cốc trà rồi lại tiếp tục đi lên lầu viết luận văn.
Tống Thời Hạ dẫn hai đứa bé đi rửa tay, dạy cho bọn trẻ biết xoài, sầu riêng, dứa, long nhãn với cam.
“Cam với quýt giống nhau hở mẹ?”
Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:
“Không giống nhau, vỏ cam dày hơn, không thể bóc tay được, phải dùng d.a.o cắt ra thành miếng nhỏ. Quýt thì có thể dễ dàng bóc vỏ.”
Quý Dương ngẩng đầu lên: “Mẹ, con có thể ăn một quả cam không ạ?”
Tống Thời Hạ xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé:
“Tạm thời không thể ăn được, cam vẫn chưa chín hẳn, ăn bây giờ nó sẽ chua hơn quýt đấy.”
Quý Dương và em trai liên tưởng tới quả cam chua ê răng thì rùng mình một cái, cậu bé vội bỏ quả cam xuống: “Bọn con không ăn nữa.”
Tống Thời Hạ cười tủm tỉm dặn dò: “Chờ nó thành màu vàng là có thể ăn, sẽ ngọt hơn cả quýt đấy.”
Quý Nguyên nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao quả cam chua lè đổi màu thì mùi vị cũng thay đổi theo.
Cậu bé ngẩng đầu lên: “Mình có thể dùng bút màu để tô màu cho nó không ạ?”
Tống Thời Hạ và mẹ chồng đều bật cười: “Bé ngoan, không được đâu, phải chờ trái cây tự đổi màu mới được nha.”
Nhóc con đáng yêu quá, Hàn Dung cho trái cây vào trong chum gạo: “Con đưa hộp cơm đi chưa?”
Tống Thời Hạ dọn dẹp bàn ăn:
“Hôm nay là Tiểu Lưu canh gác, bên ngoài lạnh như d.a.o cắt vào mặt ấy, các cậu ấy đứng gác thật sự rất vất vả.”
Hàn Dung không khỏi thở dài:
“Tết nhất mấy đứa nhỏ mới được nghỉ vài ngày, haiz, đều là con cưng của cha mẹ ở nhà cả.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hai đứa nhỏ ăn cơm xong dây ra đầy người, bị ba xách lên phòng thay đồ, hai đứa mặc quần áo sạch chạy bịch bịch xuống lầu.Quý Dương và em trai tò mò chạy tới nhìn quả sầu riêng, sau đó lại tỏ vẻ ghét bỏ.Quý Nguyên bịt mũi lùi lại: “Mẹ ơi, cái này hôi quá.”Quý Dương cũng chun mũi, kiễng mũi chân lên nhìn quả sầu riêng.“Con nhím này đã c.h.ế.t rồi ạ?”Hàn Dung cười lớn:“Cháu ngoan, cái này là sầu riêng, mẹ các cháu nói đây là trái cây vùng nhiệt đới, con nhím có màu trắng đen mà.”Quý Dương nhận nhầm nên xấu hổ đỏ mặt ngồi trên sô pha.Tống Thời Hạ ngoắc hai anh em:“Đừng có trốn chứ, mau tới đây xem cho biết trái cây nhiệt đới đi, cái này không phải trái cây bình thường đâu.”Quý Dương thò đầu ra sau lưng tựa sô pha, mặt vẫn còn đỏ bừng.Giáo sư Quý tay cầm cốc nước rỗng đi xuống cầu thang.“Tiễn các bạn cùng phòng của em về rồi à?”Tống Thời Hạ nhỏ giọng phàn nàn:DTV“Họ đi rồi, ngày mai họ phải đi tàu về. Bên chỗ các anh sắp xếp không hợp lý gì cả.Rõ ràng có thể cho nghỉ trước nửa tháng, lại cứ để cách mỗi tuần thi một môn, từ tháng 11 đến tận cuối tháng 12, chỉ được nghỉ đông có một tháng.”Giáo sư Quý cũng không giận:“Trưởng khoa sợ thi cuối kỳ phải học nhiều quá nên mới kéo dài ra cho mọi người có thời gian học, các sinh viên cũng đỡ nợ môn.”Tống Thời Hạ nhún vai:“Sự thật chứng minh, mấy môn dễ nợ môn dù có cho nhiều thời gian hơn thì cũng thế cả. Vẫn phải dựa vào giáo viên vạch ra trọng điểm thì hiệu suất mới nhanh hơn được, một quyển sách dày cộp, dù có cho một tuần thì cũng không thể học nổi.”Quý Duy Thanh lắc đầu bật cười: “Em là sinh viên, anh không cãi với em.”Nói xong, anh rót một cốc trà rồi lại tiếp tục đi lên lầu viết luận văn.Tống Thời Hạ dẫn hai đứa bé đi rửa tay, dạy cho bọn trẻ biết xoài, sầu riêng, dứa, long nhãn với cam.“Cam với quýt giống nhau hở mẹ?”Tống Thời Hạ kiên nhẫn giải thích:“Không giống nhau, vỏ cam dày hơn, không thể bóc tay được, phải dùng d.a.o cắt ra thành miếng nhỏ. Quýt thì có thể dễ dàng bóc vỏ.”Quý Dương ngẩng đầu lên: “Mẹ, con có thể ăn một quả cam không ạ?”Tống Thời Hạ xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé:“Tạm thời không thể ăn được, cam vẫn chưa chín hẳn, ăn bây giờ nó sẽ chua hơn quýt đấy.”Quý Dương và em trai liên tưởng tới quả cam chua ê răng thì rùng mình một cái, cậu bé vội bỏ quả cam xuống: “Bọn con không ăn nữa.”Tống Thời Hạ cười tủm tỉm dặn dò: “Chờ nó thành màu vàng là có thể ăn, sẽ ngọt hơn cả quýt đấy.”Quý Nguyên nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao quả cam chua lè đổi màu thì mùi vị cũng thay đổi theo.Cậu bé ngẩng đầu lên: “Mình có thể dùng bút màu để tô màu cho nó không ạ?”Tống Thời Hạ và mẹ chồng đều bật cười: “Bé ngoan, không được đâu, phải chờ trái cây tự đổi màu mới được nha.”Nhóc con đáng yêu quá, Hàn Dung cho trái cây vào trong chum gạo: “Con đưa hộp cơm đi chưa?”Tống Thời Hạ dọn dẹp bàn ăn:“Hôm nay là Tiểu Lưu canh gác, bên ngoài lạnh như d.a.o cắt vào mặt ấy, các cậu ấy đứng gác thật sự rất vất vả.”Hàn Dung không khỏi thở dài:“Tết nhất mấy đứa nhỏ mới được nghỉ vài ngày, haiz, đều là con cưng của cha mẹ ở nhà cả.”