Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 843

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… "Lần này tông môn tiêu tiền lớn thật, tiểu sư tổ lợi hại đến vậy sao?""Ta cũng vừa trở về, chưa thấy qua nên không rõ, nhưng loại rượu này ta đã mong ước từ lâu, hôm nay nhờ phúc mới được uống.""Ta đã thấy rồi, khi tiểu sư tổ mới nhập môn, ta đã gặp nàng, lúc tiểu sư tổ nhập đạo, ta đang ở cạnh Thương Lan phong.""Cảnh tượng ngộ đạo thật sự thần kỳ như vậy sao?""Ráng mây đỏ rợp trời, rồng bay phượng múa, kim liên giáng thế, Thiên Đạo chiếu cố, tuyệt đối không nửa phần giả dối, còn bản thân tiểu sư tổ... Người nhìn thấy nàng rồi sẽ biết."Người này trên mặt lộ ra vẻ mê ly, khiến đồng môn tấm tắc khen lạ."Đây là lần *****ên ta thấy Lưu sư huynh lộ ra bộ dạng như vậy, tiểu sư tổ rốt cuộc là thần thánh phương nào?""Có thể được tổ sư thu làm đệ tử, tất có chỗ hơn người, nghe nói nàng sơ đạp tiên đồ, đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, không chỉ là Băng hệ Thiên linh căn, còn có một viên đạo tâm vô nhiễm, thật sự khiến người ta hâm mộ.""Chờ tiểu sư tổ Trúc Cơ, ta nhất định phải đến tận nơi xin thỉnh giáo một phen."Các đệ tử ghé vào nhau lẩm nhẩm, rất nhanh đã đến giờ đại điển bắt đầu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía sườn bên, chờ đợi tiểu sư tổ trong lời đồn đến.Tông chủ và các vị Phong chủ cũng mỉm cười chăm chú nhìn nơi đó, mặc dù không thể thu Vân Xu làm đệ tử rất đáng tiếc, nhưng tin tức do khai sơn tổ sư truyền xuống, tức là ông ấy vẫn luôn chú ý Vấn Thiên Tông, đây cũng là một tin vui.Lư hương màu vàng kim tỏa ra từng đợt khói trắng, thanh đạm mơ hồ, tràn ngập trong đại điện."Tiểu sư tổ sao vẫn chưa tới? Sắp đến giờ rồi.""Có lẽ... Chờ đã, ta nhìn thấy nàng rồi."Khoảnh khắc Vân Xu xuất hiện, tiếng lẩm bẩm trong đại điện đột nhiên im bặt, các đệ tử ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kích động hưng phấn chuyển thành hoảng hốt, chén rượu đang bưng trên tay lạch cạch rơi xuống, lăn vòng trên mặt đất, rượu đầy linh khí đổ ra ngoài.Đệ tử vốn nên đau lòng lại như không nhìn thấy, trong lòng chỉ có một người.  Mạng che mặt sau tinh quan phủ lên mái tóc đen nhánh, tấn mai nàng cài hoa băng, giữa trán có văn đạo màu lam, tà váy màu xanh băng uốn lượn trên mặt đất, chậm rãi lướt qua trước mắt, dung nhan tinh oánh như ngọc, khiến cả đại điện bừng sáng, theo đúng nghĩa đen.Thì ra thật sự có người, vừa xuất hiện là có thể dễ dàng cướp đi ánh mắt của mọi người.Vân Xu bước lên cầu thang bạch ngọc, nghi thức bái sư cử hành ở phía trên.  Đại điện cực kỳ tĩnh lặng, không biết còn tưởng rằng đi nhầm nơi khác, rất lâu sau, mới có đệ tử hoàn hồn, run giọng hỏi: "Đây, đây là tiểu sư tổ của chúng ta?""Ta, ta chưa bao giờ nghĩ tiểu sư tổ sẽ có bộ dạng như vậy, ta tưởng cũng xấp xỉ La tiên tử, bây giờ vừa thấy, lời bình đó quả thật chính xác không gì sánh bằng.""Ta cũng từng nghĩ lời đồn quá mức nói ngoa... Thì ra trên đời này thật sự có người như vậy, nhìn một cái, liền hận không thể dâng cả trái tim ra ngoài.""Tiểu sư tổ thật là người sao?" Có đệ tử lẩm bẩm nói: "Có thể nào là tiên nữ hạ phàm lịch kiếp không.""Người xem sách vẽ nhiều quá rồi? Thành tiên sau không cần lịch kiếp.""... Là ta nghĩ nhiều."Vân Xu đi hết cầu thang bạch ngọc, nhìn về phía trước.Phía trên cùng của đại điện treo một bức họa, trên đó vẽ một người thanh y cầm kiếm, quay lưng về phía mọi người, dáng người tiêu sái, mái tóc đen dài bay lượn được buộc trong tinh quan, toát ra một khí chất phóng khoáng.Bất kỳ ai nhìn thấy bức họa này, đều sẽ cảm thấy đây không chỉ là một bức họa, ánh mắt người đó không biết dừng lại ở đâu, nhưng mọi người trong lòng đều có một ý nghĩ, người đó nhất định đang nhìn chăm chú vào một tồn tại vô hình cường đại nào đó.Và người ấy không hề sợ hãi, chỉ cần có thanh kiếm trong tay, thiên hạ này liền không có nơi nào không thể đến.Vân Xu nhận lấy chén trà do người bên cạnh đưa, đặt lên bàn.Đây là trà kính sư, người thanh y chính là khai sơn tổ sư, từ giờ phút này trở đi chính là sư phụ của nàng.Các nghi thức còn lại rất đơn giản, lưu lại tinh huyết vào mệnh bài, như vậy tông môn có thể biết tình trạng của nàng, Tông chủ lại nói vài lời cổ vũ, hy vọng nàng ở Vấn Thiên Tông chuyên tâm tu luyện, không được lãng phí tư chất, tranh thủ sớm ngày chứng được đại đạo, phi thăng Thượng giới, không phụ kỳ vọng của tổ sư. 

"Lần này tông môn tiêu tiền lớn thật, tiểu sư tổ lợi hại đến vậy sao?"

"Ta cũng vừa trở về, chưa thấy qua nên không rõ, nhưng loại rượu này ta đã mong ước từ lâu, hôm nay nhờ phúc mới được uống."

"Ta đã thấy rồi, khi tiểu sư tổ mới nhập môn, ta đã gặp nàng, lúc tiểu sư tổ nhập đạo, ta đang ở cạnh Thương Lan phong."

"Cảnh tượng ngộ đạo thật sự thần kỳ như vậy sao?"

"Ráng mây đỏ rợp trời, rồng bay phượng múa, kim liên giáng thế, Thiên Đạo chiếu cố, tuyệt đối không nửa phần giả dối, còn bản thân tiểu sư tổ... Người nhìn thấy nàng rồi sẽ biết."

Người này trên mặt lộ ra vẻ mê ly, khiến đồng môn tấm tắc khen lạ.

"Đây là lần *****ên ta thấy Lưu sư huynh lộ ra bộ dạng như vậy, tiểu sư tổ rốt cuộc là thần thánh phương nào?"

"Có thể được tổ sư thu làm đệ tử, tất có chỗ hơn người, nghe nói nàng sơ đạp tiên đồ, đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, không chỉ là Băng hệ Thiên linh căn, còn có một viên đạo tâm vô nhiễm, thật sự khiến người ta hâm mộ."

"Chờ tiểu sư tổ Trúc Cơ, ta nhất định phải đến tận nơi xin thỉnh giáo một phen."

Các đệ tử ghé vào nhau lẩm nhẩm, rất nhanh đã đến giờ đại điển bắt đầu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía sườn bên, chờ đợi tiểu sư tổ trong lời đồn đến.

Tông chủ và các vị Phong chủ cũng mỉm cười chăm chú nhìn nơi đó, mặc dù không thể thu Vân Xu làm đệ tử rất đáng tiếc, nhưng tin tức do khai sơn tổ sư truyền xuống, tức là ông ấy vẫn luôn chú ý Vấn Thiên Tông, đây cũng là một tin vui.

Lư hương màu vàng kim tỏa ra từng đợt khói trắng, thanh đạm mơ hồ, tràn ngập trong đại điện.

"Tiểu sư tổ sao vẫn chưa tới? Sắp đến giờ rồi."

"Có lẽ... Chờ đã, ta nhìn thấy nàng rồi."

Khoảnh khắc Vân Xu xuất hiện, tiếng lẩm bẩm trong đại điện đột nhiên im bặt, các đệ tử ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kích động hưng phấn chuyển thành hoảng hốt, chén rượu đang bưng trên tay lạch cạch rơi xuống, lăn vòng trên mặt đất, rượu đầy linh khí đổ ra ngoài.

Đệ tử vốn nên đau lòng lại như không nhìn thấy, trong lòng chỉ có một người.

 

 

Mạng che mặt sau tinh quan phủ lên mái tóc đen nhánh, tấn mai nàng cài hoa băng, giữa trán có văn đạo màu lam, tà váy màu xanh băng uốn lượn trên mặt đất, chậm rãi lướt qua trước mắt, dung nhan tinh oánh như ngọc, khiến cả đại điện bừng sáng, theo đúng nghĩa đen.

Thì ra thật sự có người, vừa xuất hiện là có thể dễ dàng cướp đi ánh mắt của mọi người.

Vân Xu bước lên cầu thang bạch ngọc, nghi thức bái sư cử hành ở phía trên.

 

 

Đại điện cực kỳ tĩnh lặng, không biết còn tưởng rằng đi nhầm nơi khác, rất lâu sau, mới có đệ tử hoàn hồn, run giọng hỏi: "Đây, đây là tiểu sư tổ của chúng ta?"

"Ta, ta chưa bao giờ nghĩ tiểu sư tổ sẽ có bộ dạng như vậy, ta tưởng cũng xấp xỉ La tiên tử, bây giờ vừa thấy, lời bình đó quả thật chính xác không gì sánh bằng."

"Ta cũng từng nghĩ lời đồn quá mức nói ngoa... Thì ra trên đời này thật sự có người như vậy, nhìn một cái, liền hận không thể dâng cả trái tim ra ngoài."

"Tiểu sư tổ thật là người sao?" Có đệ tử lẩm bẩm nói: "Có thể nào là tiên nữ hạ phàm lịch kiếp không."

"Người xem sách vẽ nhiều quá rồi? Thành tiên sau không cần lịch kiếp."

"... Là ta nghĩ nhiều."

Vân Xu đi hết cầu thang bạch ngọc, nhìn về phía trước.

Phía trên cùng của đại điện treo một bức họa, trên đó vẽ một người thanh y cầm kiếm, quay lưng về phía mọi người, dáng người tiêu sái, mái tóc đen dài bay lượn được buộc trong tinh quan, toát ra một khí chất phóng khoáng.

Bất kỳ ai nhìn thấy bức họa này, đều sẽ cảm thấy đây không chỉ là một bức họa, ánh mắt người đó không biết dừng lại ở đâu, nhưng mọi người trong lòng đều có một ý nghĩ, người đó nhất định đang nhìn chăm chú vào một tồn tại vô hình cường đại nào đó.

Và người ấy không hề sợ hãi, chỉ cần có thanh kiếm trong tay, thiên hạ này liền không có nơi nào không thể đến.

Vân Xu nhận lấy chén trà do người bên cạnh đưa, đặt lên bàn.

Đây là trà kính sư, người thanh y chính là khai sơn tổ sư, từ giờ phút này trở đi chính là sư phụ của nàng.

Các nghi thức còn lại rất đơn giản, lưu lại tinh huyết vào mệnh bài, như vậy tông môn có thể biết tình trạng của nàng, Tông chủ lại nói vài lời cổ vũ, hy vọng nàng ở Vấn Thiên Tông chuyên tâm tu luyện, không được lãng phí tư chất, tranh thủ sớm ngày chứng được đại đạo, phi thăng Thượng giới, không phụ kỳ vọng của tổ sư.

 

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… "Lần này tông môn tiêu tiền lớn thật, tiểu sư tổ lợi hại đến vậy sao?""Ta cũng vừa trở về, chưa thấy qua nên không rõ, nhưng loại rượu này ta đã mong ước từ lâu, hôm nay nhờ phúc mới được uống.""Ta đã thấy rồi, khi tiểu sư tổ mới nhập môn, ta đã gặp nàng, lúc tiểu sư tổ nhập đạo, ta đang ở cạnh Thương Lan phong.""Cảnh tượng ngộ đạo thật sự thần kỳ như vậy sao?""Ráng mây đỏ rợp trời, rồng bay phượng múa, kim liên giáng thế, Thiên Đạo chiếu cố, tuyệt đối không nửa phần giả dối, còn bản thân tiểu sư tổ... Người nhìn thấy nàng rồi sẽ biết."Người này trên mặt lộ ra vẻ mê ly, khiến đồng môn tấm tắc khen lạ."Đây là lần *****ên ta thấy Lưu sư huynh lộ ra bộ dạng như vậy, tiểu sư tổ rốt cuộc là thần thánh phương nào?""Có thể được tổ sư thu làm đệ tử, tất có chỗ hơn người, nghe nói nàng sơ đạp tiên đồ, đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, không chỉ là Băng hệ Thiên linh căn, còn có một viên đạo tâm vô nhiễm, thật sự khiến người ta hâm mộ.""Chờ tiểu sư tổ Trúc Cơ, ta nhất định phải đến tận nơi xin thỉnh giáo một phen."Các đệ tử ghé vào nhau lẩm nhẩm, rất nhanh đã đến giờ đại điển bắt đầu, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía sườn bên, chờ đợi tiểu sư tổ trong lời đồn đến.Tông chủ và các vị Phong chủ cũng mỉm cười chăm chú nhìn nơi đó, mặc dù không thể thu Vân Xu làm đệ tử rất đáng tiếc, nhưng tin tức do khai sơn tổ sư truyền xuống, tức là ông ấy vẫn luôn chú ý Vấn Thiên Tông, đây cũng là một tin vui.Lư hương màu vàng kim tỏa ra từng đợt khói trắng, thanh đạm mơ hồ, tràn ngập trong đại điện."Tiểu sư tổ sao vẫn chưa tới? Sắp đến giờ rồi.""Có lẽ... Chờ đã, ta nhìn thấy nàng rồi."Khoảnh khắc Vân Xu xuất hiện, tiếng lẩm bẩm trong đại điện đột nhiên im bặt, các đệ tử ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kích động hưng phấn chuyển thành hoảng hốt, chén rượu đang bưng trên tay lạch cạch rơi xuống, lăn vòng trên mặt đất, rượu đầy linh khí đổ ra ngoài.Đệ tử vốn nên đau lòng lại như không nhìn thấy, trong lòng chỉ có một người.  Mạng che mặt sau tinh quan phủ lên mái tóc đen nhánh, tấn mai nàng cài hoa băng, giữa trán có văn đạo màu lam, tà váy màu xanh băng uốn lượn trên mặt đất, chậm rãi lướt qua trước mắt, dung nhan tinh oánh như ngọc, khiến cả đại điện bừng sáng, theo đúng nghĩa đen.Thì ra thật sự có người, vừa xuất hiện là có thể dễ dàng cướp đi ánh mắt của mọi người.Vân Xu bước lên cầu thang bạch ngọc, nghi thức bái sư cử hành ở phía trên.  Đại điện cực kỳ tĩnh lặng, không biết còn tưởng rằng đi nhầm nơi khác, rất lâu sau, mới có đệ tử hoàn hồn, run giọng hỏi: "Đây, đây là tiểu sư tổ của chúng ta?""Ta, ta chưa bao giờ nghĩ tiểu sư tổ sẽ có bộ dạng như vậy, ta tưởng cũng xấp xỉ La tiên tử, bây giờ vừa thấy, lời bình đó quả thật chính xác không gì sánh bằng.""Ta cũng từng nghĩ lời đồn quá mức nói ngoa... Thì ra trên đời này thật sự có người như vậy, nhìn một cái, liền hận không thể dâng cả trái tim ra ngoài.""Tiểu sư tổ thật là người sao?" Có đệ tử lẩm bẩm nói: "Có thể nào là tiên nữ hạ phàm lịch kiếp không.""Người xem sách vẽ nhiều quá rồi? Thành tiên sau không cần lịch kiếp.""... Là ta nghĩ nhiều."Vân Xu đi hết cầu thang bạch ngọc, nhìn về phía trước.Phía trên cùng của đại điện treo một bức họa, trên đó vẽ một người thanh y cầm kiếm, quay lưng về phía mọi người, dáng người tiêu sái, mái tóc đen dài bay lượn được buộc trong tinh quan, toát ra một khí chất phóng khoáng.Bất kỳ ai nhìn thấy bức họa này, đều sẽ cảm thấy đây không chỉ là một bức họa, ánh mắt người đó không biết dừng lại ở đâu, nhưng mọi người trong lòng đều có một ý nghĩ, người đó nhất định đang nhìn chăm chú vào một tồn tại vô hình cường đại nào đó.Và người ấy không hề sợ hãi, chỉ cần có thanh kiếm trong tay, thiên hạ này liền không có nơi nào không thể đến.Vân Xu nhận lấy chén trà do người bên cạnh đưa, đặt lên bàn.Đây là trà kính sư, người thanh y chính là khai sơn tổ sư, từ giờ phút này trở đi chính là sư phụ của nàng.Các nghi thức còn lại rất đơn giản, lưu lại tinh huyết vào mệnh bài, như vậy tông môn có thể biết tình trạng của nàng, Tông chủ lại nói vài lời cổ vũ, hy vọng nàng ở Vấn Thiên Tông chuyên tâm tu luyện, không được lãng phí tư chất, tranh thủ sớm ngày chứng được đại đạo, phi thăng Thượng giới, không phụ kỳ vọng của tổ sư. 

Chương 843