Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 653: Chương 653
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lúc trước Tống Thời Hạ ngang ngửa với em trai, bây giờ thì phải ngửa đầu nói chuyện với cậu bé rồi.“Nhổ giò cao nhanh như thế, có phải nên mua quần áo mới rồi không?”Tống Đông Đông lại cười tươi hơn:“Chị dâu Diêu Tuyết có mua cho em mấy bộ đồ mới rồi, chị không cần tiêu pha đâu ạ.”Chị dâu của cậu không hổ là người thành phố, quần áo chị dâu mua cho toàn là mốt mới nhất, đám bạn học trong lớp đều hâm mộ cậu.Tống Thời Hạ không thèm nhìn cậu em ngốc của mình nữa.“Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của em kìa, sao đi học mà còn đen hơn thế.”“Thì tại em chơi thể thao cho khỏe người mà, giáo viên thể dục ở trường để ý em ghê lắm.Thầy ấy nói em cố gắng đá bóng mấy năm nữa thì nhất định có thể tham gia đội bóng của tỉnh, nếu may mắn còn được vào đội tuyển quốc gia đấy.Thầy còn nói nếu em cao thêm mấy phân nữa thì chơi bóng rổ cũng được, tóm lại ý thầy là em rất thích hợp đi theo con đường thể dục thể thao, mỗi lần đến tiết thể dục thầy đều huấn luyện riêng cho em.”DTVTống Thời Hạ cười khẽ, trêu chọc em trai:“Như thế không tốt à? ước mơ của em là gia nhập đội tuyển bóng đá quốc gia mà.”Tống Đông Đông đứng thẳng lưng:“Không ạ, đứng trước việc bảo vệ quốc gia, bóng đá chỉ là sở thích mà thôi, em muốn làm quân nhân.”Đúng lúc Quý Học Nhai bước ra từ trong nhà, nghe Tống Đông Đông tuyên bố hùng hồn như thế thì vỗ tay khen ngợi chí khí của cậu.“Cậu nhóc có lý tưởng, có chí ắt làm nên, cháu nhất định có thể trở thành một quân nhân xuất sắc.”Ông lại hỏi: “Bình thường thành tích của cháu thế nào? Có thể thi vào trường quân đội không?”Tống Đông Đông gật đầu:“Giáo viên đều nói chỉ cần cháu giữ được thành tích hiện tại thì không thành vấn đề à. Từ sau khi các giáo viên biết cháu là em trai của chị thì cực kỳ ưu ái em, sợ em học theo không kịp, tiếc là cháu vẫn khiến chị mất mặt.”Tống Thời Hạ đi tới vỗ vai em trai, cổ vũ cậu:“Không sao hết, em có thể thi đậu vào trường quân đội đã là niềm tự hào của nhà chúng ta rồi.”Quý Nguyên quay đầu lại hỏi anh trai: “Ah ơi, mình có thể thi vào trường quân đội không ạ?”Quý Dương nghiêm túc nói cho em trai biết: “Anh có thể thi vào trường quân đội, em thì không được.”Quý Nguyên tủi thân phùng má: “Tại sao chứ, em muốn học chung với anh mà.”Quý Dương chân thành nói:“Làm quân nhân rất vất vả, anh làm quân nhân có thể bảo vệ em, em cứ nấp sau lưng anh để làm chuyện em thích là được.”Quý Nguyên cầm góc áo: “Em không biết mình thích cái gì hết, em không muốn rời xa ba mẹ với anh.”Quý Dương nói:“Em thích ăn ngon, em có thể làm đầu bếp, chờ anh làm quân nhân mà mệt mỏi quá thì em làm món ngon cho anh ăn.”Quý Nguyên muốn phản bác là cậu bé không muốn xa anh trai, cậu bé chỉ muốn cả nhà vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau thôi.Quý Dương nắm tay em trai:“Mình vẫn còn là con nít, còn lâu lắm mới lớn, nói không chừng sau này em sẽ tìm được chuyện mình thích làm đấy.”Quý Nguyên lí nhí hỏi: “Anh có thể đừng làm quân nhân không ạ? Em không dám đi học một mình?”Có anh trai ở bên cạnh, sẽ không có ai dám bắt nạt cậu bé.Quý Dương trịnh trọng cam đoan với em trai:“Anh sẽ không để em bị bắt nạt đâu, mẹ nói chúng ta là song sinh, nếu ai bị bắt nạt, chúng ta đều có thể cảm nhận được.”Quý Nguyên ngốc nghếch tin là thật, nên đến lớn cậu vẫn tin rằng anh em sinh đôi có thể cảm ứng với nhau.
Lúc trước Tống Thời Hạ ngang ngửa với em trai, bây giờ thì phải ngửa đầu nói chuyện với cậu bé rồi.
“Nhổ giò cao nhanh như thế, có phải nên mua quần áo mới rồi không?”
Tống Đông Đông lại cười tươi hơn:
“Chị dâu Diêu Tuyết có mua cho em mấy bộ đồ mới rồi, chị không cần tiêu pha đâu ạ.”
Chị dâu của cậu không hổ là người thành phố, quần áo chị dâu mua cho toàn là mốt mới nhất, đám bạn học trong lớp đều hâm mộ cậu.
Tống Thời Hạ không thèm nhìn cậu em ngốc của mình nữa.
“Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của em kìa, sao đi học mà còn đen hơn thế.”
“Thì tại em chơi thể thao cho khỏe người mà, giáo viên thể dục ở trường để ý em ghê lắm.
Thầy ấy nói em cố gắng đá bóng mấy năm nữa thì nhất định có thể tham gia đội bóng của tỉnh, nếu may mắn còn được vào đội tuyển quốc gia đấy.
Thầy còn nói nếu em cao thêm mấy phân nữa thì chơi bóng rổ cũng được, tóm lại ý thầy là em rất thích hợp đi theo con đường thể dục thể thao, mỗi lần đến tiết thể dục thầy đều huấn luyện riêng cho em.”
DTV
Tống Thời Hạ cười khẽ, trêu chọc em trai:
“Như thế không tốt à? ước mơ của em là gia nhập đội tuyển bóng đá quốc gia mà.”
Tống Đông Đông đứng thẳng lưng:
“Không ạ, đứng trước việc bảo vệ quốc gia, bóng đá chỉ là sở thích mà thôi, em muốn làm quân nhân.”
Đúng lúc Quý Học Nhai bước ra từ trong nhà, nghe Tống Đông Đông tuyên bố hùng hồn như thế thì vỗ tay khen ngợi chí khí của cậu.
“Cậu nhóc có lý tưởng, có chí ắt làm nên, cháu nhất định có thể trở thành một quân nhân xuất sắc.”
Ông lại hỏi: “Bình thường thành tích của cháu thế nào? Có thể thi vào trường quân đội không?”
Tống Đông Đông gật đầu:
“Giáo viên đều nói chỉ cần cháu giữ được thành tích hiện tại thì không thành vấn đề à.
Từ sau khi các giáo viên biết cháu là em trai của chị thì cực kỳ ưu ái em, sợ em học theo không kịp, tiếc là cháu vẫn khiến chị mất mặt.”
Tống Thời Hạ đi tới vỗ vai em trai, cổ vũ cậu:
“Không sao hết, em có thể thi đậu vào trường quân đội đã là niềm tự hào của nhà chúng ta rồi.”
Quý Nguyên quay đầu lại hỏi anh trai: “Ah ơi, mình có thể thi vào trường quân đội không ạ?”
Quý Dương nghiêm túc nói cho em trai biết: “Anh có thể thi vào trường quân đội, em thì không được.”
Quý Nguyên tủi thân phùng má: “Tại sao chứ, em muốn học chung với anh mà.”
Quý Dương chân thành nói:
“Làm quân nhân rất vất vả, anh làm quân nhân có thể bảo vệ em, em cứ nấp sau lưng anh để làm chuyện em thích là được.”
Quý Nguyên cầm góc áo: “Em không biết mình thích cái gì hết, em không muốn rời xa ba mẹ với anh.”
Quý Dương nói:
“Em thích ăn ngon, em có thể làm đầu bếp, chờ anh làm quân nhân mà mệt mỏi quá thì em làm món ngon cho anh ăn.”
Quý Nguyên muốn phản bác là cậu bé không muốn xa anh trai, cậu bé chỉ muốn cả nhà vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau thôi.
Quý Dương nắm tay em trai:
“Mình vẫn còn là con nít, còn lâu lắm mới lớn, nói không chừng sau này em sẽ tìm được chuyện mình thích làm đấy.”
Quý Nguyên lí nhí hỏi: “Anh có thể đừng làm quân nhân không ạ? Em không dám đi học một mình?”
Có anh trai ở bên cạnh, sẽ không có ai dám bắt nạt cậu bé.
Quý Dương trịnh trọng cam đoan với em trai:
“Anh sẽ không để em bị bắt nạt đâu, mẹ nói chúng ta là song sinh, nếu ai bị bắt nạt, chúng ta đều có thể cảm nhận được.”
Quý Nguyên ngốc nghếch tin là thật, nên đến lớn cậu vẫn tin rằng anh em sinh đôi có thể cảm ứng với nhau.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Lúc trước Tống Thời Hạ ngang ngửa với em trai, bây giờ thì phải ngửa đầu nói chuyện với cậu bé rồi.“Nhổ giò cao nhanh như thế, có phải nên mua quần áo mới rồi không?”Tống Đông Đông lại cười tươi hơn:“Chị dâu Diêu Tuyết có mua cho em mấy bộ đồ mới rồi, chị không cần tiêu pha đâu ạ.”Chị dâu của cậu không hổ là người thành phố, quần áo chị dâu mua cho toàn là mốt mới nhất, đám bạn học trong lớp đều hâm mộ cậu.Tống Thời Hạ không thèm nhìn cậu em ngốc của mình nữa.“Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của em kìa, sao đi học mà còn đen hơn thế.”“Thì tại em chơi thể thao cho khỏe người mà, giáo viên thể dục ở trường để ý em ghê lắm.Thầy ấy nói em cố gắng đá bóng mấy năm nữa thì nhất định có thể tham gia đội bóng của tỉnh, nếu may mắn còn được vào đội tuyển quốc gia đấy.Thầy còn nói nếu em cao thêm mấy phân nữa thì chơi bóng rổ cũng được, tóm lại ý thầy là em rất thích hợp đi theo con đường thể dục thể thao, mỗi lần đến tiết thể dục thầy đều huấn luyện riêng cho em.”DTVTống Thời Hạ cười khẽ, trêu chọc em trai:“Như thế không tốt à? ước mơ của em là gia nhập đội tuyển bóng đá quốc gia mà.”Tống Đông Đông đứng thẳng lưng:“Không ạ, đứng trước việc bảo vệ quốc gia, bóng đá chỉ là sở thích mà thôi, em muốn làm quân nhân.”Đúng lúc Quý Học Nhai bước ra từ trong nhà, nghe Tống Đông Đông tuyên bố hùng hồn như thế thì vỗ tay khen ngợi chí khí của cậu.“Cậu nhóc có lý tưởng, có chí ắt làm nên, cháu nhất định có thể trở thành một quân nhân xuất sắc.”Ông lại hỏi: “Bình thường thành tích của cháu thế nào? Có thể thi vào trường quân đội không?”Tống Đông Đông gật đầu:“Giáo viên đều nói chỉ cần cháu giữ được thành tích hiện tại thì không thành vấn đề à. Từ sau khi các giáo viên biết cháu là em trai của chị thì cực kỳ ưu ái em, sợ em học theo không kịp, tiếc là cháu vẫn khiến chị mất mặt.”Tống Thời Hạ đi tới vỗ vai em trai, cổ vũ cậu:“Không sao hết, em có thể thi đậu vào trường quân đội đã là niềm tự hào của nhà chúng ta rồi.”Quý Nguyên quay đầu lại hỏi anh trai: “Ah ơi, mình có thể thi vào trường quân đội không ạ?”Quý Dương nghiêm túc nói cho em trai biết: “Anh có thể thi vào trường quân đội, em thì không được.”Quý Nguyên tủi thân phùng má: “Tại sao chứ, em muốn học chung với anh mà.”Quý Dương chân thành nói:“Làm quân nhân rất vất vả, anh làm quân nhân có thể bảo vệ em, em cứ nấp sau lưng anh để làm chuyện em thích là được.”Quý Nguyên cầm góc áo: “Em không biết mình thích cái gì hết, em không muốn rời xa ba mẹ với anh.”Quý Dương nói:“Em thích ăn ngon, em có thể làm đầu bếp, chờ anh làm quân nhân mà mệt mỏi quá thì em làm món ngon cho anh ăn.”Quý Nguyên muốn phản bác là cậu bé không muốn xa anh trai, cậu bé chỉ muốn cả nhà vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau thôi.Quý Dương nắm tay em trai:“Mình vẫn còn là con nít, còn lâu lắm mới lớn, nói không chừng sau này em sẽ tìm được chuyện mình thích làm đấy.”Quý Nguyên lí nhí hỏi: “Anh có thể đừng làm quân nhân không ạ? Em không dám đi học một mình?”Có anh trai ở bên cạnh, sẽ không có ai dám bắt nạt cậu bé.Quý Dương trịnh trọng cam đoan với em trai:“Anh sẽ không để em bị bắt nạt đâu, mẹ nói chúng ta là song sinh, nếu ai bị bắt nạt, chúng ta đều có thể cảm nhận được.”Quý Nguyên ngốc nghếch tin là thật, nên đến lớn cậu vẫn tin rằng anh em sinh đôi có thể cảm ứng với nhau.