Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 652: Chương 652

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hàn Dung múc cho con gái một bát canh:“Bởi mẹ mới nói sao hôm nay con cứ cười khúc khích mãi, mau ăn bát canh giò heo bổ não đi.”Quý Yên Nhiên may mắn vượt qua ải của ba mẹ, cô biết chắc là mình không thể lừa chị dâu được.Nhưng chị dâu không hỏi tới, khiến cô bất giác cảm thấy yên tâm hơn hẳn.Quý Duy Thanh ngồi ở đâu giường, tay cầm một quyển sách vật lý dày cộp: “Em với Yên Nhiên có bí mật gì à?”Tống Thời Hạ vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, đầu trùm một chiếc khăn lông khô, nhân lúc trong nhà có nước nóng, phải tắm rửa sạch sẽ mới được, về quê sẽ không có điều kiện thế này.“Đâu có đâu, em ở nhà cả ngày thì có bí mật gì được chứ.”Cô ngồi bên giường, Quý Duy Thanh đặt sách xuống, cầm khăn lau tóc cho cô.“Ba quan sát đỉnh lắm đấy, phải xem ba có để trong lòng hay không, sớm muộn gì ba cũng sẽ phát hiện cho xem.”Tống Thời Hạ thành thật khai báo:“Em chỉ hoài nghi Yên Nhiên đang yêu đương mà thôi, ăn cơm mà con bé cứ cười khúc khích một mình, rõ ràng là có điềm rồi.Nhưng mình không có chứng cứ thì đừng nhúng tay vào, trông con bé có vẻ vui lắm.”Vốn dĩ cô còn tưởng anh sẽ tức giận, không ngờ anh chỉ thản nhiên đánh giá: “Yên Nhiên lớn rồi, đúng là cũng đến tuổi yêu đương nhỉ.”Tống Thời Hạ nghiêng đầu qua nhìn anh: “Anh không giận à?”“Yên Nhiên nó lớn rồi, dù kết quả thế nào đi nữa thì nó cũng phải học cách chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.Mình là người thân, chỉ cần bảo vệ và phân tích cho con bé hiểu, không có quyền nhúng tay vào cuộc đời của con bé.” Tống Thời Hạ cũng phải hâm mộ Quý Yên Nhiên.Gia đình giàu có nuôi con gái không sợ nó chọn sai, bởi vì người nhà chính là chỗ dựa của con gái.Cô quay lại, vùi đầu vào lồng n.g.ự.c Quý Duy Thanh, mái tóc ướt sũng dính lên áo ngủ của anh: “Nếu em mà là con gái anh thì tốt quá.”Quý Duy Thanh dở khóc dở cười, giơ tay không biết nên để ở đâu cho phải.“Ba mẹ đều yêu thương em, em còn có người nhà và anh trai luôn lo lắng cho em còn gì.”Tống Thời Hạ níu lấy cúc áo của anh:DTV“Em mặc kệ, em chỉ muốn làm con gái anh thôi, anh phải yêu thương chiều chuộng em y như Yên Nhiên ấy.”Sáng hôm sau, Tống Thu Sinh dẫn theo Tống Đông Đông cùng tới.Tống Đông Đông luôn ở cùng anh trai, thỉnh thoảng cuối tuần lại tới chỗ chị gái ăn cơm.Tống Thu Sinh đã mua một căn nhà khá rẻ, lầu một là cửa hàng mặt tiền, mình thì ở lầu hai, đằng sau nhà chính là “xưởng rượu” của Tống Thời Hạ.Căn nhà này lúc trước anh ấy thuê ở quen rồi, lúc này bèn chi tiền mua luôn.Mặc dù đã mua tứ hợp viện làm nhà tân hôn rồi, nhưng đó là sính lễ anh ấy dành cho Diêu Tuyết.Hai người chưa kết hôn, anh ấy không thể tới đó ở được, tất cả bày trí trong tứ hợp viện đều do Diêu Tuyết tỉ mỉ chăm chút, anh ấy thì phụ trách chi tiền.Cả nhà đang ở bên ngoài khiêng đồ thì thấy xe của Tống Thu Sinh chạy vào.Tống Đông Đông nhảy xuống trước tiên, chạy tới giúp mọi người khiêng đồ.Hàn Dung nhìn cậu nhóc trước mắt: “Hình như Đông Đông lại cao hơn thì phải?”Tống Đông Đông cười toe toét: “Dạ, lúc khai giảng kiểm tra sức khỏe thì cháu 172, bây giờ là 175 rồi ạ.” 

Hàn Dung múc cho con gái một bát canh:

“Bởi mẹ mới nói sao hôm nay con cứ cười khúc khích mãi, mau ăn bát canh giò heo bổ não đi.”

Quý Yên Nhiên may mắn vượt qua ải của ba mẹ, cô biết chắc là mình không thể lừa chị dâu được.

Nhưng chị dâu không hỏi tới, khiến cô bất giác cảm thấy yên tâm hơn hẳn.

Quý Duy Thanh ngồi ở đâu giường, tay cầm một quyển sách vật lý dày cộp: “Em với Yên Nhiên có bí mật gì à?”

Tống Thời Hạ vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, đầu trùm một chiếc khăn lông khô, nhân lúc trong nhà có nước nóng, phải tắm rửa sạch sẽ mới được, về quê sẽ không có điều kiện thế này.

“Đâu có đâu, em ở nhà cả ngày thì có bí mật gì được chứ.”

Cô ngồi bên giường, Quý Duy Thanh đặt sách xuống, cầm khăn lau tóc cho cô.

“Ba quan sát đỉnh lắm đấy, phải xem ba có để trong lòng hay không, sớm muộn gì ba cũng sẽ phát hiện cho xem.”

Tống Thời Hạ thành thật khai báo:

“Em chỉ hoài nghi Yên Nhiên đang yêu đương mà thôi, ăn cơm mà con bé cứ cười khúc khích một mình, rõ ràng là có điềm rồi.

Nhưng mình không có chứng cứ thì đừng nhúng tay vào, trông con bé có vẻ vui lắm.”

Vốn dĩ cô còn tưởng anh sẽ tức giận, không ngờ anh chỉ thản nhiên đánh giá: “Yên Nhiên lớn rồi, đúng là cũng đến tuổi yêu đương nhỉ.”

Tống Thời Hạ nghiêng đầu qua nhìn anh: “Anh không giận à?”

“Yên Nhiên nó lớn rồi, dù kết quả thế nào đi nữa thì nó cũng phải học cách chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.

Mình là người thân, chỉ cần bảo vệ và phân tích cho con bé hiểu, không có quyền nhúng tay vào cuộc đời của con bé.”

 

Tống Thời Hạ cũng phải hâm mộ Quý Yên Nhiên.

Gia đình giàu có nuôi con gái không sợ nó chọn sai, bởi vì người nhà chính là chỗ dựa của con gái.

Cô quay lại, vùi đầu vào lồng n.g.ự.c Quý Duy Thanh, mái tóc ướt sũng dính lên áo ngủ của anh: “Nếu em mà là con gái anh thì tốt quá.”

Quý Duy Thanh dở khóc dở cười, giơ tay không biết nên để ở đâu cho phải.

“Ba mẹ đều yêu thương em, em còn có người nhà và anh trai luôn lo lắng cho em còn gì.”

Tống Thời Hạ níu lấy cúc áo của anh:

DTV

“Em mặc kệ, em chỉ muốn làm con gái anh thôi, anh phải yêu thương chiều chuộng em y như Yên Nhiên ấy.”

Sáng hôm sau, Tống Thu Sinh dẫn theo Tống Đông Đông cùng tới.

Tống Đông Đông luôn ở cùng anh trai, thỉnh thoảng cuối tuần lại tới chỗ chị gái ăn cơm.

Tống Thu Sinh đã mua một căn nhà khá rẻ, lầu một là cửa hàng mặt tiền, mình thì ở lầu hai, đằng sau nhà chính là “xưởng rượu” của Tống Thời Hạ.

Căn nhà này lúc trước anh ấy thuê ở quen rồi, lúc này bèn chi tiền mua luôn.

Mặc dù đã mua tứ hợp viện làm nhà tân hôn rồi, nhưng đó là sính lễ anh ấy dành cho Diêu Tuyết.

Hai người chưa kết hôn, anh ấy không thể tới đó ở được, tất cả bày trí trong tứ hợp viện đều do Diêu Tuyết tỉ mỉ chăm chút, anh ấy thì phụ trách chi tiền.

Cả nhà đang ở bên ngoài khiêng đồ thì thấy xe của Tống Thu Sinh chạy vào.

Tống Đông Đông nhảy xuống trước tiên, chạy tới giúp mọi người khiêng đồ.

Hàn Dung nhìn cậu nhóc trước mắt: “Hình như Đông Đông lại cao hơn thì phải?”

Tống Đông Đông cười toe toét: “Dạ, lúc khai giảng kiểm tra sức khỏe thì cháu 172, bây giờ là 175 rồi ạ.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hàn Dung múc cho con gái một bát canh:“Bởi mẹ mới nói sao hôm nay con cứ cười khúc khích mãi, mau ăn bát canh giò heo bổ não đi.”Quý Yên Nhiên may mắn vượt qua ải của ba mẹ, cô biết chắc là mình không thể lừa chị dâu được.Nhưng chị dâu không hỏi tới, khiến cô bất giác cảm thấy yên tâm hơn hẳn.Quý Duy Thanh ngồi ở đâu giường, tay cầm một quyển sách vật lý dày cộp: “Em với Yên Nhiên có bí mật gì à?”Tống Thời Hạ vừa mới đi ra khỏi phòng tắm, đầu trùm một chiếc khăn lông khô, nhân lúc trong nhà có nước nóng, phải tắm rửa sạch sẽ mới được, về quê sẽ không có điều kiện thế này.“Đâu có đâu, em ở nhà cả ngày thì có bí mật gì được chứ.”Cô ngồi bên giường, Quý Duy Thanh đặt sách xuống, cầm khăn lau tóc cho cô.“Ba quan sát đỉnh lắm đấy, phải xem ba có để trong lòng hay không, sớm muộn gì ba cũng sẽ phát hiện cho xem.”Tống Thời Hạ thành thật khai báo:“Em chỉ hoài nghi Yên Nhiên đang yêu đương mà thôi, ăn cơm mà con bé cứ cười khúc khích một mình, rõ ràng là có điềm rồi.Nhưng mình không có chứng cứ thì đừng nhúng tay vào, trông con bé có vẻ vui lắm.”Vốn dĩ cô còn tưởng anh sẽ tức giận, không ngờ anh chỉ thản nhiên đánh giá: “Yên Nhiên lớn rồi, đúng là cũng đến tuổi yêu đương nhỉ.”Tống Thời Hạ nghiêng đầu qua nhìn anh: “Anh không giận à?”“Yên Nhiên nó lớn rồi, dù kết quả thế nào đi nữa thì nó cũng phải học cách chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.Mình là người thân, chỉ cần bảo vệ và phân tích cho con bé hiểu, không có quyền nhúng tay vào cuộc đời của con bé.” Tống Thời Hạ cũng phải hâm mộ Quý Yên Nhiên.Gia đình giàu có nuôi con gái không sợ nó chọn sai, bởi vì người nhà chính là chỗ dựa của con gái.Cô quay lại, vùi đầu vào lồng n.g.ự.c Quý Duy Thanh, mái tóc ướt sũng dính lên áo ngủ của anh: “Nếu em mà là con gái anh thì tốt quá.”Quý Duy Thanh dở khóc dở cười, giơ tay không biết nên để ở đâu cho phải.“Ba mẹ đều yêu thương em, em còn có người nhà và anh trai luôn lo lắng cho em còn gì.”Tống Thời Hạ níu lấy cúc áo của anh:DTV“Em mặc kệ, em chỉ muốn làm con gái anh thôi, anh phải yêu thương chiều chuộng em y như Yên Nhiên ấy.”Sáng hôm sau, Tống Thu Sinh dẫn theo Tống Đông Đông cùng tới.Tống Đông Đông luôn ở cùng anh trai, thỉnh thoảng cuối tuần lại tới chỗ chị gái ăn cơm.Tống Thu Sinh đã mua một căn nhà khá rẻ, lầu một là cửa hàng mặt tiền, mình thì ở lầu hai, đằng sau nhà chính là “xưởng rượu” của Tống Thời Hạ.Căn nhà này lúc trước anh ấy thuê ở quen rồi, lúc này bèn chi tiền mua luôn.Mặc dù đã mua tứ hợp viện làm nhà tân hôn rồi, nhưng đó là sính lễ anh ấy dành cho Diêu Tuyết.Hai người chưa kết hôn, anh ấy không thể tới đó ở được, tất cả bày trí trong tứ hợp viện đều do Diêu Tuyết tỉ mỉ chăm chút, anh ấy thì phụ trách chi tiền.Cả nhà đang ở bên ngoài khiêng đồ thì thấy xe của Tống Thu Sinh chạy vào.Tống Đông Đông nhảy xuống trước tiên, chạy tới giúp mọi người khiêng đồ.Hàn Dung nhìn cậu nhóc trước mắt: “Hình như Đông Đông lại cao hơn thì phải?”Tống Đông Đông cười toe toét: “Dạ, lúc khai giảng kiểm tra sức khỏe thì cháu 172, bây giờ là 175 rồi ạ.” 

Chương 652: Chương 652