Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 852
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Tô Liên Sơ choàng tỉnh. Nàng ngơ ngác cúi đầu. Ký ức trong đại não đứt quãng, chỉ còn nhớ một vài đoạn quan trọng vụn vặt.Đây là tương lai nàng mơ thấy sao?Nó đang nhắc nhở nàng cần phải đi theo con đường trong mơ, đó là con đường chính xác nhất.Bầu trời đêm đen kịt. Ánh sao lấp lánh. Có một ngôi sao tỏa ra ánh sáng màu đỏ mang điềm xấu.Tô Thành Thu thu lại ánh mắt nhìn bầu trời đêm. Hắn thờ ơ nhẹ gõ mặt bàn, tạo ra âm thanh rất nhỏ và đều đặn.Kẻ mang đại khí vận quả nhiên phiền phức. Ngay cả đảo ngược thời gian cũng không thể hoàn toàn che lấp được quỹ đạo cũ. Mọi chuyện đã xảy ra sẽ nhắc nhở nàng lựa chọn con đường có lợi nhất cho bản thân.Nhớ lại đôi mắt trong veo như chứa đầy nước mùa thu trong làn sương trà mờ ảo, trong mắt Tô Thành Thu hiện lên nụ cười nhàn nhạt.Tuy nhiên, kết quả e là sẽ không như nàng ta mong muốn. Bất kể là ai, đều phải trả giá cho những việc làm sai trái của mình.Gần đây, các đệ tử Vấn Thiên Tông nhận thấy Tô Liên Sơ ở Đạo Phong thường xuyên đến các giảng đường. Nàng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc cho các đệ tử mới nhập môn. Ngay cả những câu hỏi đơn giản nhất, nàng cũng ôn tồn trả lời, không hề tỏ vẻ khó chịu.“Đa tạ Tô sư tỷ đã chỉ dẫn ạ!”“Tô sư tỷ tính tình thật tốt, không hổ danh là đệ tử của Sở tiên tôn.”“Tô sư tỷ, đệ còn một điều thắc mắc...”Nhìn thoáng qua vẻ mặt biết ơn chân thành của các đệ tử, thi nhau cảm ơn mình, khóe miệng Tô Liên Sơ lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. Đây mới là sự phát triển đúng đắn.Nàng là thiên chi kiêu tử của Vấn Thiên Tông, là đệ tử đích truyền duy nhất của Đạo Phong. Dù ở đâu, nàng cũng phải nhận được ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái tột cùng của mọi người. Tư chất xuất chúng và thân phận cao quý là vốn liếng lớn nhất của nàng.Khoảng thời gian trước, Tô Liên Sơ dồn hết tâm trí vào Sở Hạo Ninh, hoàn toàn bỏ quên những đệ tử theo sau mình. Chỉ đến khi nằm mơ thấy giấc mộng kia, nàng mới kinh ngạc phát hiện ra một điều: những người vẫn luôn đi theo nàng bấy lâu đã không còn xuất hiện nữa.Họ đều đang tập trung ở một nơi khác.Đó là Thương Lan Phong.Nhớ đến sự chú ý mà Sở Hạo Ninh dành cho Vân Xu, Tô Liên Sơ cảm thấy nội tâm chua xót. Không sao cả. Chỉ cần nàng đi theo con đường trong giấc mộng đã biết trước, sư tôn chắc chắn sẽ yêu nàng giống như trong mộng. Ánh mắt của chàng cuối cùng sẽ chỉ dừng lại trên người nàng mà thôi.Tô Liên Sơ nén lại suy nghĩ, tiếp tục dịu giọng giảng giải cho các đệ tử bên cạnh. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, những khuôn mặt biết ơn đầy phấn khích xung quanh nàng bỗng nhiên trở nên vô cảm. Máu tươi chảy ra từ thất khiếu. Họ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đầy oán độc và phẫn nộ.Đồng tử Tô Liên Sơ co giãn. Nàng theo bản năng lùi lại một bước.Một đệ tử đứng phía sau nghi hoặc hỏi: “Tô sư tỷ sao vậy ạ?”Một tiếng gọi kéo nàng trở về với thực tại. Những khuôn mặt đẫm m.á.u biến mất. Tô Liên Sơ ngơ ngác nhìn quanh. Nàng vẫn đang ở trong giảng đường. Cảnh tượng vừa nhìn thấy dường như chỉ là ảo giác. Nhưng nhịp tim đập kinh hoàng vẫn chưa dừng lại.Các đệ tử thấy sắc mặt Tô Liên Sơ trắng bệch, như vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, vội vàng hỏi có chuyện gì.Tô Liên Sơ mấp máy đôi môi khô khốc, gượng cười nói: “Không có gì. Chẳng qua tối qua chưa nghỉ ngơi tốt, hôm nay hơi mệt thôi.”Các đệ tử à lên, hiểu ý. “Vậy sư tỷ mau về nghỉ ngơi đi ạ. Chúng đệ tự nghiên cứu cũng được.”“À đúng rồi, sư tỷ có muốn đến Đan Đỉnh Phong lấy ít đan dược không ạ? Nghe nói vị Tô trưởng lão du ngoạn bên ngoài vừa trở về. Thuật luyện đan của ngài ấy phi thường lợi hại. Đan dược luyện ra viên nào cũng là thượng phẩm.”“Đệ cũng nghe nói. Tô trưởng lão nói lúc du ngoạn có tiến vào một cổ tu động phủ, có được rất nhiều phương thuốc luyện đan đã thất truyền. Bây giờ ở Đan Đỉnh Phong, ngài ấy là nhân vật được cung phụng.”“Tiểu sư tổ gần đây hình như cũng có hứng thú với luyện đan. Lần trước đệ vô tình gặp nàng ấy ở Tàng Thư Các, trong tay còn cầm rất nhiều điển tịch về đan dược.”
Tô Liên Sơ choàng tỉnh. Nàng ngơ ngác cúi đầu. Ký ức trong đại não đứt quãng, chỉ còn nhớ một vài đoạn quan trọng vụn vặt.
Đây là tương lai nàng mơ thấy sao?
Nó đang nhắc nhở nàng cần phải đi theo con đường trong mơ, đó là con đường chính xác nhất.
Bầu trời đêm đen kịt. Ánh sao lấp lánh. Có một ngôi sao tỏa ra ánh sáng màu đỏ mang điềm xấu.
Tô Thành Thu thu lại ánh mắt nhìn bầu trời đêm. Hắn thờ ơ nhẹ gõ mặt bàn, tạo ra âm thanh rất nhỏ và đều đặn.
Kẻ mang đại khí vận quả nhiên phiền phức. Ngay cả đảo ngược thời gian cũng không thể hoàn toàn che lấp được quỹ đạo cũ. Mọi chuyện đã xảy ra sẽ nhắc nhở nàng lựa chọn con đường có lợi nhất cho bản thân.
Nhớ lại đôi mắt trong veo như chứa đầy nước mùa thu trong làn sương trà mờ ảo, trong mắt Tô Thành Thu hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Tuy nhiên, kết quả e là sẽ không như nàng ta mong muốn. Bất kể là ai, đều phải trả giá cho những việc làm sai trái của mình.
Gần đây, các đệ tử Vấn Thiên Tông nhận thấy Tô Liên Sơ ở Đạo Phong thường xuyên đến các giảng đường. Nàng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc cho các đệ tử mới nhập môn. Ngay cả những câu hỏi đơn giản nhất, nàng cũng ôn tồn trả lời, không hề tỏ vẻ khó chịu.
“Đa tạ Tô sư tỷ đã chỉ dẫn ạ!”
“Tô sư tỷ tính tình thật tốt, không hổ danh là đệ tử của Sở tiên tôn.”
“Tô sư tỷ, đệ còn một điều thắc mắc...”
Nhìn thoáng qua vẻ mặt biết ơn chân thành của các đệ tử, thi nhau cảm ơn mình, khóe miệng Tô Liên Sơ lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. Đây mới là sự phát triển đúng đắn.
Nàng là thiên chi kiêu tử của Vấn Thiên Tông, là đệ tử đích truyền duy nhất của Đạo Phong. Dù ở đâu, nàng cũng phải nhận được ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái tột cùng của mọi người.
Tư chất xuất chúng và thân phận cao quý là vốn liếng lớn nhất của nàng.
Khoảng thời gian trước, Tô Liên Sơ dồn hết tâm trí vào Sở Hạo Ninh, hoàn toàn bỏ quên những đệ tử theo sau mình. Chỉ đến khi nằm mơ thấy giấc mộng kia, nàng mới kinh ngạc phát hiện ra một điều: những người vẫn luôn đi theo nàng bấy lâu đã không còn xuất hiện nữa.
Họ đều đang tập trung ở một nơi khác.
Đó là Thương Lan Phong.
Nhớ đến sự chú ý mà Sở Hạo Ninh dành cho Vân Xu, Tô Liên Sơ cảm thấy nội tâm chua xót.
Không sao cả. Chỉ cần nàng đi theo con đường trong giấc mộng đã biết trước, sư tôn chắc chắn sẽ yêu nàng giống như trong mộng. Ánh mắt của chàng cuối cùng sẽ chỉ dừng lại trên người nàng mà thôi.
Tô Liên Sơ nén lại suy nghĩ, tiếp tục dịu giọng giảng giải cho các đệ tử bên cạnh. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, những khuôn mặt biết ơn đầy phấn khích xung quanh nàng bỗng nhiên trở nên vô cảm. Máu tươi chảy ra từ thất khiếu. Họ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đầy oán độc và phẫn nộ.
Đồng tử Tô Liên Sơ co giãn. Nàng theo bản năng lùi lại một bước.
Một đệ tử đứng phía sau nghi hoặc hỏi: “Tô sư tỷ sao vậy ạ?”
Một tiếng gọi kéo nàng trở về với thực tại. Những khuôn mặt đẫm m.á.u biến mất. Tô Liên Sơ ngơ ngác nhìn quanh. Nàng vẫn đang ở trong giảng đường. Cảnh tượng vừa nhìn thấy dường như chỉ là ảo giác. Nhưng nhịp tim đập kinh hoàng vẫn chưa dừng lại.
Các đệ tử thấy sắc mặt Tô Liên Sơ trắng bệch, như vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, vội vàng hỏi có chuyện gì.
Tô Liên Sơ mấp máy đôi môi khô khốc, gượng cười nói: “Không có gì. Chẳng qua tối qua chưa nghỉ ngơi tốt, hôm nay hơi mệt thôi.”
Các đệ tử à lên, hiểu ý. “Vậy sư tỷ mau về nghỉ ngơi đi ạ. Chúng đệ tự nghiên cứu cũng được.”
“À đúng rồi, sư tỷ có muốn đến Đan Đỉnh Phong lấy ít đan dược không ạ? Nghe nói vị Tô trưởng lão du ngoạn bên ngoài vừa trở về. Thuật luyện đan của ngài ấy phi thường lợi hại. Đan dược luyện ra viên nào cũng là thượng phẩm.”
“Đệ cũng nghe nói. Tô trưởng lão nói lúc du ngoạn có tiến vào một cổ tu động phủ, có được rất nhiều phương thuốc luyện đan đã thất truyền. Bây giờ ở Đan Đỉnh Phong, ngài ấy là nhân vật được cung phụng.”
“Tiểu sư tổ gần đây hình như cũng có hứng thú với luyện đan. Lần trước đệ vô tình gặp nàng ấy ở Tàng Thư Các, trong tay còn cầm rất nhiều điển tịch về đan dược.”
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Tô Liên Sơ choàng tỉnh. Nàng ngơ ngác cúi đầu. Ký ức trong đại não đứt quãng, chỉ còn nhớ một vài đoạn quan trọng vụn vặt.Đây là tương lai nàng mơ thấy sao?Nó đang nhắc nhở nàng cần phải đi theo con đường trong mơ, đó là con đường chính xác nhất.Bầu trời đêm đen kịt. Ánh sao lấp lánh. Có một ngôi sao tỏa ra ánh sáng màu đỏ mang điềm xấu.Tô Thành Thu thu lại ánh mắt nhìn bầu trời đêm. Hắn thờ ơ nhẹ gõ mặt bàn, tạo ra âm thanh rất nhỏ và đều đặn.Kẻ mang đại khí vận quả nhiên phiền phức. Ngay cả đảo ngược thời gian cũng không thể hoàn toàn che lấp được quỹ đạo cũ. Mọi chuyện đã xảy ra sẽ nhắc nhở nàng lựa chọn con đường có lợi nhất cho bản thân.Nhớ lại đôi mắt trong veo như chứa đầy nước mùa thu trong làn sương trà mờ ảo, trong mắt Tô Thành Thu hiện lên nụ cười nhàn nhạt.Tuy nhiên, kết quả e là sẽ không như nàng ta mong muốn. Bất kể là ai, đều phải trả giá cho những việc làm sai trái của mình.Gần đây, các đệ tử Vấn Thiên Tông nhận thấy Tô Liên Sơ ở Đạo Phong thường xuyên đến các giảng đường. Nàng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc cho các đệ tử mới nhập môn. Ngay cả những câu hỏi đơn giản nhất, nàng cũng ôn tồn trả lời, không hề tỏ vẻ khó chịu.“Đa tạ Tô sư tỷ đã chỉ dẫn ạ!”“Tô sư tỷ tính tình thật tốt, không hổ danh là đệ tử của Sở tiên tôn.”“Tô sư tỷ, đệ còn một điều thắc mắc...”Nhìn thoáng qua vẻ mặt biết ơn chân thành của các đệ tử, thi nhau cảm ơn mình, khóe miệng Tô Liên Sơ lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. Đây mới là sự phát triển đúng đắn.Nàng là thiên chi kiêu tử của Vấn Thiên Tông, là đệ tử đích truyền duy nhất của Đạo Phong. Dù ở đâu, nàng cũng phải nhận được ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái tột cùng của mọi người. Tư chất xuất chúng và thân phận cao quý là vốn liếng lớn nhất của nàng.Khoảng thời gian trước, Tô Liên Sơ dồn hết tâm trí vào Sở Hạo Ninh, hoàn toàn bỏ quên những đệ tử theo sau mình. Chỉ đến khi nằm mơ thấy giấc mộng kia, nàng mới kinh ngạc phát hiện ra một điều: những người vẫn luôn đi theo nàng bấy lâu đã không còn xuất hiện nữa.Họ đều đang tập trung ở một nơi khác.Đó là Thương Lan Phong.Nhớ đến sự chú ý mà Sở Hạo Ninh dành cho Vân Xu, Tô Liên Sơ cảm thấy nội tâm chua xót. Không sao cả. Chỉ cần nàng đi theo con đường trong giấc mộng đã biết trước, sư tôn chắc chắn sẽ yêu nàng giống như trong mộng. Ánh mắt của chàng cuối cùng sẽ chỉ dừng lại trên người nàng mà thôi.Tô Liên Sơ nén lại suy nghĩ, tiếp tục dịu giọng giảng giải cho các đệ tử bên cạnh. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, những khuôn mặt biết ơn đầy phấn khích xung quanh nàng bỗng nhiên trở nên vô cảm. Máu tươi chảy ra từ thất khiếu. Họ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đầy oán độc và phẫn nộ.Đồng tử Tô Liên Sơ co giãn. Nàng theo bản năng lùi lại một bước.Một đệ tử đứng phía sau nghi hoặc hỏi: “Tô sư tỷ sao vậy ạ?”Một tiếng gọi kéo nàng trở về với thực tại. Những khuôn mặt đẫm m.á.u biến mất. Tô Liên Sơ ngơ ngác nhìn quanh. Nàng vẫn đang ở trong giảng đường. Cảnh tượng vừa nhìn thấy dường như chỉ là ảo giác. Nhưng nhịp tim đập kinh hoàng vẫn chưa dừng lại.Các đệ tử thấy sắc mặt Tô Liên Sơ trắng bệch, như vừa nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, vội vàng hỏi có chuyện gì.Tô Liên Sơ mấp máy đôi môi khô khốc, gượng cười nói: “Không có gì. Chẳng qua tối qua chưa nghỉ ngơi tốt, hôm nay hơi mệt thôi.”Các đệ tử à lên, hiểu ý. “Vậy sư tỷ mau về nghỉ ngơi đi ạ. Chúng đệ tự nghiên cứu cũng được.”“À đúng rồi, sư tỷ có muốn đến Đan Đỉnh Phong lấy ít đan dược không ạ? Nghe nói vị Tô trưởng lão du ngoạn bên ngoài vừa trở về. Thuật luyện đan của ngài ấy phi thường lợi hại. Đan dược luyện ra viên nào cũng là thượng phẩm.”“Đệ cũng nghe nói. Tô trưởng lão nói lúc du ngoạn có tiến vào một cổ tu động phủ, có được rất nhiều phương thuốc luyện đan đã thất truyền. Bây giờ ở Đan Đỉnh Phong, ngài ấy là nhân vật được cung phụng.”“Tiểu sư tổ gần đây hình như cũng có hứng thú với luyện đan. Lần trước đệ vô tình gặp nàng ấy ở Tàng Thư Các, trong tay còn cầm rất nhiều điển tịch về đan dược.”