Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 854
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Có lẽ ánh mắt của nàng quá trắng trợn, đối phương nhìn về phía nàng.Khoảnh khắc này, Cố Thiên Hạm cảm giác như linh hồn mình đang bị phân tích. Quá khứ của nàng, tương lai của nàng, tất cả đều hiện ra trước mắt chàng. Nàng không thể sinh ra dù chỉ một chút ý nghĩ phản kháng nào.Cảm giác này đến quá nhanh, lại đi quá nhanh. Cố Thiên Hạm thậm chí không thể chắc chắn có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không.Vân Xu đón Yến Tân Tễ lại: “Bên này. Ta đã pha xong trà rồi.”Tà Thần mỉm cười: “Xin lỗi. Ta đã làm người đợi lâu.”Vân Xu nói: “Không đợi lâu đâu. Giờ này vừa vặn. À đúng rồi...” Nàng nhìn về phía Cố Thiên Hạm: "Đây là Yến đồng môn mà ta kể với ngươi. Hắn cực kỳ tinh thông về thuật pháp.” Rồi nàng nhìn về phía Yến Tân Tễ: “Còn đây là Cố Thiên Hạm, bạn tốt của ta.”Giới thiệu xong, hai người trò chuyện vài câu. Bầu không khí không còn cứng nhắc như ban đầu.Tà Thần hiểu rõ những người xung quanh thê tử mình. Chàng sẽ không cho phép nguy hiểm ở bên cạnh nàng. Cố Thiên Hạm tuy là linh hồn từ thế giới khác đến, nhưng phẩm chất không tồi, rất bảo vệ thê tử chàng. Chàng khá hài lòng.Cố Thiên Hạm lặng lẽ rụt người lại gần đại mỹ nhân. Nàng không hiểu sao lại cảm thấy bên cạnh đại mỹ nhân là nơi an toàn nhất.“Ta từ nhỏ đã thích cờ vây. Nhưng đến Vấn Thiên Tông rồi, vì nhiều lý do khác nhau, đến giờ vẫn chưa thể chơi một ván nào." Vân Xu cười nói: "Đa tạ ngươi đã chịu bỏ thời gian ở lại chơi cùng ta.”Tà Thần mỉm cười: “Ta cũng yêu cờ vây. Lần này là tri âm đồng điệu, cần gì phải đa tạ.”Đang nói chuyện, hai người đã xác định xong ai đi quân đen, ai đi quân trắng.Trên bàn cờ ngọc trắng óng ánh, Vân Xu đi trước quân đen. Tà Thần thong thả cầm quân trắng, bình thản đặt xuống.Vân Xu không cần suy nghĩ nhiều mà đi nước cờ tiếp theo. Dưới sự dạy dỗ của phụ thân, nàng rất giỏi cờ vây. Lần này hiếm có người chơi cùng, nàng muốn chơi thật sảng khoái.Cố Thiên Hạm rất muốn như nữ chủ trong các truyện xuyên không mà tiêu sái chỉ điểm giang sơn. Nhưng đáng tiếc, nàng thật sự dốt đặc cán mai về cờ vây. Cùng lắm chỉ biết chơi cờ caro."Xin lỗi các tiền bối." Nàng đau khổ nghĩ: "Ta làm mất mặt mọi người rồi." Không hiểu cờ thì làm sao? Rất đơn giản, cứ ngắm đại mỹ nhân là được. Với khuôn mặt đó, nàng có thể ngắm cả ngày không chán.Cố Thiên Hạm thâm trầm nghĩ. Tuy nàng làm mất mặt các tiền bối, nhưng vận khí của nàng thì tốt hơn họ.Tiếng nước chảy róc rách quanh quẩn trên đỉnh núi. Hai người đi cờ, quân cờ đen trắng đã chiếm nửa bàn cờ.Vân Xu kẹp quân cờ đen, nhíu mày trầm tư. Quân đen trên bàn cờ đã rơi vào thế yếu. Đối phương ngay từ đầu đã đặt bẫy, lặng lẽ bao vây nàng. Khi nàng phát hiện thì đã muộn, hoàn toàn lọt vào bẫy của đối phương. Nàng cố gắng suy nghĩ xem có cách nào phá giải không.Ngồi đối diện, Tà Thần mặt mày nghiêm túc, nhưng nội tâm thì cười không thành tiếng. Thê tử vẫn đáng yêu như vậy. Khiến chàng chỉ muốn ôm nàng vào lòng, tự tay chỉ cho nàng bước tiếp theo nên đi thế nào.Cố Thiên Hạm dường như nhận thấy điều gì đó, cẩn thận nghiêng đầu. Người đó không hề kiêng dè nhìn về phía Vân Xu. Vẻ lạnh nhạt, không để tâm đến mọi thứ lúc trước đã biến mất. Thay vào đó là sự chuyên chú. Trong đôi mắt đen nhánh đó, từ trước đến nay chỉ có một người.Đại mỹ nhân chuyên tâm cúi đầu nhìn bàn cờ. Vị này thì chuyên tâm ngắm đại mỹ nhân.Cố Thiên Hạm lặng lẽ nhìn về phía mặt trời, cảm giác mình giống như một bóng đèn tỏa ra ánh sáng cực lớn.Qua một nén nhang (khoảng 15 phút), Vân Xu đặt quân cờ đen xuống, thở dài: “ Ta thua rồi.”Suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm thấy lối thoát nào. Đối với nàng, đây đã là thế cờ chết.Tà Thần khẽ cười nói: “Đa tạ.”Vân Xu thán phục nói: “Ngươi thật sự rất lợi hại. Bẫy được bố trí lâu như vậy mà ta không hề nhận ra.”Tà Thần cười nói: “Thật ra ván cờ này vẫn có cách phá giải. Nếu Tiểu sư tổ không ngại, ta có thể giải thích một chút.”Mắt Vân Xu sáng lên: “Vậy xin chỉ giáo ạ.”Tà Thần đối diện với đôi mắt trong veo của nàng, thần sắc dịu dàng. Cuối cùng, chàng nhẹ nhàng chấm vào một vị trí trên bàn cờ: “Chỗ phá giải nằm ở đây.” Chàng lại chấm vào một vị trí khác: “Và cả chỗ này nữa.”
Có lẽ ánh mắt của nàng quá trắng trợn, đối phương nhìn về phía nàng.
Khoảnh khắc này, Cố Thiên Hạm cảm giác như linh hồn mình đang bị phân tích. Quá khứ của nàng, tương lai của nàng, tất cả đều hiện ra trước mắt chàng. Nàng không thể sinh ra dù chỉ một chút ý nghĩ phản kháng nào.
Cảm giác này đến quá nhanh, lại đi quá nhanh. Cố Thiên Hạm thậm chí không thể chắc chắn có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không.
Vân Xu đón Yến Tân Tễ lại: “Bên này. Ta đã pha xong trà rồi.”
Tà Thần mỉm cười: “Xin lỗi. Ta đã làm người đợi lâu.”
Vân Xu nói: “Không đợi lâu đâu. Giờ này vừa vặn. À đúng rồi...” Nàng nhìn về phía Cố Thiên Hạm: "Đây là Yến đồng môn mà ta kể với ngươi. Hắn cực kỳ tinh thông về thuật pháp.” Rồi nàng nhìn về phía Yến Tân Tễ: “Còn đây là Cố Thiên Hạm, bạn tốt của ta.”
Giới thiệu xong, hai người trò chuyện vài câu. Bầu không khí không còn cứng nhắc như ban đầu.
Tà Thần hiểu rõ những người xung quanh thê tử mình. Chàng sẽ không cho phép nguy hiểm ở bên cạnh nàng. Cố Thiên Hạm tuy là linh hồn từ thế giới khác đến, nhưng phẩm chất không tồi, rất bảo vệ thê tử chàng. Chàng khá hài lòng.
Cố Thiên Hạm lặng lẽ rụt người lại gần đại mỹ nhân. Nàng không hiểu sao lại cảm thấy bên cạnh đại mỹ nhân là nơi an toàn nhất.
“Ta từ nhỏ đã thích cờ vây. Nhưng đến Vấn Thiên Tông rồi, vì nhiều lý do khác nhau, đến giờ vẫn chưa thể chơi một ván nào." Vân Xu cười nói: "Đa tạ ngươi đã chịu bỏ thời gian ở lại chơi cùng ta.”
Tà Thần mỉm cười: “Ta cũng yêu cờ vây. Lần này là tri âm đồng điệu, cần gì phải đa tạ.”
Đang nói chuyện, hai người đã xác định xong ai đi quân đen, ai đi quân trắng.
Trên bàn cờ ngọc trắng óng ánh, Vân Xu đi trước quân đen. Tà Thần thong thả cầm quân trắng, bình thản đặt xuống.
Vân Xu không cần suy nghĩ nhiều mà đi nước cờ tiếp theo. Dưới sự dạy dỗ của phụ thân, nàng rất giỏi cờ vây. Lần này hiếm có người chơi cùng, nàng muốn chơi thật sảng khoái.
Cố Thiên Hạm rất muốn như nữ chủ trong các truyện xuyên không mà tiêu sái chỉ điểm giang sơn. Nhưng đáng tiếc, nàng thật sự dốt đặc cán mai về cờ vây. Cùng lắm chỉ biết chơi cờ caro.
"Xin lỗi các tiền bối." Nàng đau khổ nghĩ: "Ta làm mất mặt mọi người rồi."
Không hiểu cờ thì làm sao? Rất đơn giản, cứ ngắm đại mỹ nhân là được. Với khuôn mặt đó, nàng có thể ngắm cả ngày không chán.
Cố Thiên Hạm thâm trầm nghĩ. Tuy nàng làm mất mặt các tiền bối, nhưng vận khí của nàng thì tốt hơn họ.
Tiếng nước chảy róc rách quanh quẩn trên đỉnh núi. Hai người đi cờ, quân cờ đen trắng đã chiếm nửa bàn cờ.
Vân Xu kẹp quân cờ đen, nhíu mày trầm tư. Quân đen trên bàn cờ đã rơi vào thế yếu. Đối phương ngay từ đầu đã đặt bẫy, lặng lẽ bao vây nàng. Khi nàng phát hiện thì đã muộn, hoàn toàn lọt vào bẫy của đối phương.
Nàng cố gắng suy nghĩ xem có cách nào phá giải không.
Ngồi đối diện, Tà Thần mặt mày nghiêm túc, nhưng nội tâm thì cười không thành tiếng. Thê tử vẫn đáng yêu như vậy. Khiến chàng chỉ muốn ôm nàng vào lòng, tự tay chỉ cho nàng bước tiếp theo nên đi thế nào.
Cố Thiên Hạm dường như nhận thấy điều gì đó, cẩn thận nghiêng đầu. Người đó không hề kiêng dè nhìn về phía Vân Xu. Vẻ lạnh nhạt, không để tâm đến mọi thứ lúc trước đã biến mất. Thay vào đó là sự chuyên chú. Trong đôi mắt đen nhánh đó, từ trước đến nay chỉ có một người.
Đại mỹ nhân chuyên tâm cúi đầu nhìn bàn cờ. Vị này thì chuyên tâm ngắm đại mỹ nhân.
Cố Thiên Hạm lặng lẽ nhìn về phía mặt trời, cảm giác mình giống như một bóng đèn tỏa ra ánh sáng cực lớn.
Qua một nén nhang (khoảng 15 phút), Vân Xu đặt quân cờ đen xuống, thở dài: “ Ta thua rồi.”
Suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm thấy lối thoát nào. Đối với nàng, đây đã là thế cờ chết.
Tà Thần khẽ cười nói: “Đa tạ.”
Vân Xu thán phục nói: “Ngươi thật sự rất lợi hại. Bẫy được bố trí lâu như vậy mà ta không hề nhận ra.”
Tà Thần cười nói: “Thật ra ván cờ này vẫn có cách phá giải. Nếu Tiểu sư tổ không ngại, ta có thể giải thích một chút.”
Mắt Vân Xu sáng lên: “Vậy xin chỉ giáo ạ.”
Tà Thần đối diện với đôi mắt trong veo của nàng, thần sắc dịu dàng. Cuối cùng, chàng nhẹ nhàng chấm vào một vị trí trên bàn cờ: “Chỗ phá giải nằm ở đây.” Chàng lại chấm vào một vị trí khác: “Và cả chỗ này nữa.”
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Có lẽ ánh mắt của nàng quá trắng trợn, đối phương nhìn về phía nàng.Khoảnh khắc này, Cố Thiên Hạm cảm giác như linh hồn mình đang bị phân tích. Quá khứ của nàng, tương lai của nàng, tất cả đều hiện ra trước mắt chàng. Nàng không thể sinh ra dù chỉ một chút ý nghĩ phản kháng nào.Cảm giác này đến quá nhanh, lại đi quá nhanh. Cố Thiên Hạm thậm chí không thể chắc chắn có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không.Vân Xu đón Yến Tân Tễ lại: “Bên này. Ta đã pha xong trà rồi.”Tà Thần mỉm cười: “Xin lỗi. Ta đã làm người đợi lâu.”Vân Xu nói: “Không đợi lâu đâu. Giờ này vừa vặn. À đúng rồi...” Nàng nhìn về phía Cố Thiên Hạm: "Đây là Yến đồng môn mà ta kể với ngươi. Hắn cực kỳ tinh thông về thuật pháp.” Rồi nàng nhìn về phía Yến Tân Tễ: “Còn đây là Cố Thiên Hạm, bạn tốt của ta.”Giới thiệu xong, hai người trò chuyện vài câu. Bầu không khí không còn cứng nhắc như ban đầu.Tà Thần hiểu rõ những người xung quanh thê tử mình. Chàng sẽ không cho phép nguy hiểm ở bên cạnh nàng. Cố Thiên Hạm tuy là linh hồn từ thế giới khác đến, nhưng phẩm chất không tồi, rất bảo vệ thê tử chàng. Chàng khá hài lòng.Cố Thiên Hạm lặng lẽ rụt người lại gần đại mỹ nhân. Nàng không hiểu sao lại cảm thấy bên cạnh đại mỹ nhân là nơi an toàn nhất.“Ta từ nhỏ đã thích cờ vây. Nhưng đến Vấn Thiên Tông rồi, vì nhiều lý do khác nhau, đến giờ vẫn chưa thể chơi một ván nào." Vân Xu cười nói: "Đa tạ ngươi đã chịu bỏ thời gian ở lại chơi cùng ta.”Tà Thần mỉm cười: “Ta cũng yêu cờ vây. Lần này là tri âm đồng điệu, cần gì phải đa tạ.”Đang nói chuyện, hai người đã xác định xong ai đi quân đen, ai đi quân trắng.Trên bàn cờ ngọc trắng óng ánh, Vân Xu đi trước quân đen. Tà Thần thong thả cầm quân trắng, bình thản đặt xuống.Vân Xu không cần suy nghĩ nhiều mà đi nước cờ tiếp theo. Dưới sự dạy dỗ của phụ thân, nàng rất giỏi cờ vây. Lần này hiếm có người chơi cùng, nàng muốn chơi thật sảng khoái.Cố Thiên Hạm rất muốn như nữ chủ trong các truyện xuyên không mà tiêu sái chỉ điểm giang sơn. Nhưng đáng tiếc, nàng thật sự dốt đặc cán mai về cờ vây. Cùng lắm chỉ biết chơi cờ caro."Xin lỗi các tiền bối." Nàng đau khổ nghĩ: "Ta làm mất mặt mọi người rồi." Không hiểu cờ thì làm sao? Rất đơn giản, cứ ngắm đại mỹ nhân là được. Với khuôn mặt đó, nàng có thể ngắm cả ngày không chán.Cố Thiên Hạm thâm trầm nghĩ. Tuy nàng làm mất mặt các tiền bối, nhưng vận khí của nàng thì tốt hơn họ.Tiếng nước chảy róc rách quanh quẩn trên đỉnh núi. Hai người đi cờ, quân cờ đen trắng đã chiếm nửa bàn cờ.Vân Xu kẹp quân cờ đen, nhíu mày trầm tư. Quân đen trên bàn cờ đã rơi vào thế yếu. Đối phương ngay từ đầu đã đặt bẫy, lặng lẽ bao vây nàng. Khi nàng phát hiện thì đã muộn, hoàn toàn lọt vào bẫy của đối phương. Nàng cố gắng suy nghĩ xem có cách nào phá giải không.Ngồi đối diện, Tà Thần mặt mày nghiêm túc, nhưng nội tâm thì cười không thành tiếng. Thê tử vẫn đáng yêu như vậy. Khiến chàng chỉ muốn ôm nàng vào lòng, tự tay chỉ cho nàng bước tiếp theo nên đi thế nào.Cố Thiên Hạm dường như nhận thấy điều gì đó, cẩn thận nghiêng đầu. Người đó không hề kiêng dè nhìn về phía Vân Xu. Vẻ lạnh nhạt, không để tâm đến mọi thứ lúc trước đã biến mất. Thay vào đó là sự chuyên chú. Trong đôi mắt đen nhánh đó, từ trước đến nay chỉ có một người.Đại mỹ nhân chuyên tâm cúi đầu nhìn bàn cờ. Vị này thì chuyên tâm ngắm đại mỹ nhân.Cố Thiên Hạm lặng lẽ nhìn về phía mặt trời, cảm giác mình giống như một bóng đèn tỏa ra ánh sáng cực lớn.Qua một nén nhang (khoảng 15 phút), Vân Xu đặt quân cờ đen xuống, thở dài: “ Ta thua rồi.”Suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm thấy lối thoát nào. Đối với nàng, đây đã là thế cờ chết.Tà Thần khẽ cười nói: “Đa tạ.”Vân Xu thán phục nói: “Ngươi thật sự rất lợi hại. Bẫy được bố trí lâu như vậy mà ta không hề nhận ra.”Tà Thần cười nói: “Thật ra ván cờ này vẫn có cách phá giải. Nếu Tiểu sư tổ không ngại, ta có thể giải thích một chút.”Mắt Vân Xu sáng lên: “Vậy xin chỉ giáo ạ.”Tà Thần đối diện với đôi mắt trong veo của nàng, thần sắc dịu dàng. Cuối cùng, chàng nhẹ nhàng chấm vào một vị trí trên bàn cờ: “Chỗ phá giải nằm ở đây.” Chàng lại chấm vào một vị trí khác: “Và cả chỗ này nữa.”