Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 679: Chương 679
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ nhìn theo bóng dáng cậu bé, nhận xét: “Nhóc này nhà cô có vẻ hơi hướng nội.”Trần Kiều không quá để tâm, nói:“Thường ngày nó chỉ thích ngồi một mình đọc sách, đọc có hiểu được không đều thích cầm xem, Hoắc Khải phiền nó lắm rồi.”Tống Thời Hạ nhắc nhở một câu:“Giáo sư Quý nhà tôi hồi nhỏ cũng thích đọc sách, cô có thể dẫn thằng bé đi kiểm tra thử, chưa biết chừng lại là một thần đồng.”Trần Kiều biết rõ ngày sau Hoắc Lễ lợi hại thế nào, nhưng cô ta đã quá thất vọng với nhà họ Hoắc.Con của Lý Mộng Tuyền toàn thứ vô ơn bạc bẽo, dù có là thiên tài cũng đâu liên quan gì đến mình.Trần Kiều cười nhạo:“Ngay cả Hoắc Khải là cha ruột nó cũng chẳng quan tâm thì mẹ kế như tôi càng không dám nhúng tay đâu.”Tống Thời Hạ lắc đầu cười bảo:“Thứ vô ơn thì đã tiễn đi rồi mà, Hoắc Lễ muốn ở lại, hẳn đã thấy rõ bản chất ích kỉ của người mẹ ruột.Đi theo mẹ ruột không bằng ở cùng mẹ kế, nó đã có ý nghĩ đó tức là đã biết cô tốt với nó mà, hẳn đều ghi nhớ trong lòng cả.”Trần Kiều thoáng xao động, nhưng nỗi hậm hực trước kia còn chưa tan, vẫn cứng miệng:DTV“Giờ nó mới học tiểu học, nếu thật sự thông minh thì cứ chờ thêm một, hai năm nữa, giáo viên cũng sẽ phát hiện thôi.Tôi chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc các mặt ăn mặc, sinh hoạt, những cái khác không phải việc của tôi.”Tống Thời Hạ cũng đã nhận ra Trần Kiều chỉ mạnh miệng, nếu thật sự không thích Hoắc Lễ thì sao còn chịu dẫn sang nhà cô chơi.“Rồi rồi, làm gì có chuyện gì quan trọng bằng chuyện kiếm tiền của cô Trần đây được, đúng không.” Trần Kiều ngoài miệng nói không quan tâm nhưng trong lòng lại đang tính về nhà sẽ lấy thẻ thư viện của Hoắc Khải để đưa cho Hoắc Lễ.Thằng bé thích đọc sách thì tạo điều kiện cho nó tới thư viện đọc thoải mái đi, như vậy là mình đã tận tâm lắm rồi, những chuyện còn lại không liên quan gì tới mình nữa.Thím Phùng đã dò được kênh truyền hình.“Mau qua xem ‘Tế Công’ này, hôm tết thím có xem một tập ở nhà người ta, xem xong ruột gan cứ cồn cào cả lên, chỉ chờ Tiểu Tống về để xem tiếp.”Tống Thời Hạ bê khay đồ ăn vặt mà mình đã chuẩn bị lên.“Có gà miếng, khoai tây chiên, gà giòn không xương, gà viên chiên, hai người từng ăn chưa?”Thím Phùng vừa xem tivi vừa nghe Tiểu Tống và Trần Kiều trò chuyện về người trong thôn, thỉnh thoảng cũng xen vào bình luận đôi câu.Phòng của Hàn Dung ở tầng một có nửa mặt tường là tủ kính đựng sách.Trước khi mẹ chồng tới đây ở, phòng này là phòng đọc sách của Tống Thời Hạ.Khi Hàn Dung chuyển về đây trông con cho cô, thấy bà lên xuống cầu thang không tiện, cô bèn sửa phòng này thành phòng ngủ cho bà.Thường ngày, đám trẻ cũng làm bài tập ở đây.Khi người lớn trò chuyện ngoài phòng khách, mấy cậu nhóc đã kéo nhau vào phòng chơi.Quý Dương và Quý Nguyên thấy Hoắc Lễ đang đọc sách bèn ghé sát lại.Hoắc Lễ ngẩng lên nhìn hai nhóc con một cái rồi lại cúi đầu đọc tiếp.Quý Nguyên tò mò chớp chớp mắt: “Anh đọc sách ba em có hiểu không?”Hoắc Lễ mím môi: “Có mấy chỗ đọc không hiểu.”Quý Nguyên nghiêng đầu thắc mắc: “Thế thì anh còn muốn đọc làm gì?”
Tống Thời Hạ nhìn theo bóng dáng cậu bé, nhận xét: “Nhóc này nhà cô có vẻ hơi hướng nội.”
Trần Kiều không quá để tâm, nói:
“Thường ngày nó chỉ thích ngồi một mình đọc sách, đọc có hiểu được không đều thích cầm xem, Hoắc Khải phiền nó lắm rồi.”
Tống Thời Hạ nhắc nhở một câu:
“Giáo sư Quý nhà tôi hồi nhỏ cũng thích đọc sách, cô có thể dẫn thằng bé đi kiểm tra thử, chưa biết chừng lại là một thần đồng.”
Trần Kiều biết rõ ngày sau Hoắc Lễ lợi hại thế nào, nhưng cô ta đã quá thất vọng với nhà họ Hoắc.
Con của Lý Mộng Tuyền toàn thứ vô ơn bạc bẽo, dù có là thiên tài cũng đâu liên quan gì đến mình.
Trần Kiều cười nhạo:
“Ngay cả Hoắc Khải là cha ruột nó cũng chẳng quan tâm thì mẹ kế như tôi càng không dám nhúng tay đâu.”
Tống Thời Hạ lắc đầu cười bảo:
“Thứ vô ơn thì đã tiễn đi rồi mà, Hoắc Lễ muốn ở lại, hẳn đã thấy rõ bản chất ích kỉ của người mẹ ruột.
Đi theo mẹ ruột không bằng ở cùng mẹ kế, nó đã có ý nghĩ đó tức là đã biết cô tốt với nó mà, hẳn đều ghi nhớ trong lòng cả.”
Trần Kiều thoáng xao động, nhưng nỗi hậm hực trước kia còn chưa tan, vẫn cứng miệng:
DTV
“Giờ nó mới học tiểu học, nếu thật sự thông minh thì cứ chờ thêm một, hai năm nữa, giáo viên cũng sẽ phát hiện thôi.
Tôi chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc các mặt ăn mặc, sinh hoạt, những cái khác không phải việc của tôi.”
Tống Thời Hạ cũng đã nhận ra Trần Kiều chỉ mạnh miệng, nếu thật sự không thích Hoắc Lễ thì sao còn chịu dẫn sang nhà cô chơi.
“Rồi rồi, làm gì có chuyện gì quan trọng bằng chuyện kiếm tiền của cô Trần đây được, đúng không.”
Trần Kiều ngoài miệng nói không quan tâm nhưng trong lòng lại đang tính về nhà sẽ lấy thẻ thư viện của Hoắc Khải để đưa cho Hoắc Lễ.
Thằng bé thích đọc sách thì tạo điều kiện cho nó tới thư viện đọc thoải mái đi, như vậy là mình đã tận tâm lắm rồi, những chuyện còn lại không liên quan gì tới mình nữa.
Thím Phùng đã dò được kênh truyền hình.
“Mau qua xem ‘Tế Công’ này, hôm tết thím có xem một tập ở nhà người ta, xem xong ruột gan cứ cồn cào cả lên, chỉ chờ Tiểu Tống về để xem tiếp.”
Tống Thời Hạ bê khay đồ ăn vặt mà mình đã chuẩn bị lên.
“Có gà miếng, khoai tây chiên, gà giòn không xương, gà viên chiên, hai người từng ăn chưa?”
Thím Phùng vừa xem tivi vừa nghe Tiểu Tống và Trần Kiều trò chuyện về người trong thôn, thỉnh thoảng cũng xen vào bình luận đôi câu.
Phòng của Hàn Dung ở tầng một có nửa mặt tường là tủ kính đựng sách.
Trước khi mẹ chồng tới đây ở, phòng này là phòng đọc sách của Tống Thời Hạ.
Khi Hàn Dung chuyển về đây trông con cho cô, thấy bà lên xuống cầu thang không tiện, cô bèn sửa phòng này thành phòng ngủ cho bà.
Thường ngày, đám trẻ cũng làm bài tập ở đây.
Khi người lớn trò chuyện ngoài phòng khách, mấy cậu nhóc đã kéo nhau vào phòng chơi.
Quý Dương và Quý Nguyên thấy Hoắc Lễ đang đọc sách bèn ghé sát lại.
Hoắc Lễ ngẩng lên nhìn hai nhóc con một cái rồi lại cúi đầu đọc tiếp.
Quý Nguyên tò mò chớp chớp mắt: “Anh đọc sách ba em có hiểu không?”
Hoắc Lễ mím môi: “Có mấy chỗ đọc không hiểu.”
Quý Nguyên nghiêng đầu thắc mắc: “Thế thì anh còn muốn đọc làm gì?”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ nhìn theo bóng dáng cậu bé, nhận xét: “Nhóc này nhà cô có vẻ hơi hướng nội.”Trần Kiều không quá để tâm, nói:“Thường ngày nó chỉ thích ngồi một mình đọc sách, đọc có hiểu được không đều thích cầm xem, Hoắc Khải phiền nó lắm rồi.”Tống Thời Hạ nhắc nhở một câu:“Giáo sư Quý nhà tôi hồi nhỏ cũng thích đọc sách, cô có thể dẫn thằng bé đi kiểm tra thử, chưa biết chừng lại là một thần đồng.”Trần Kiều biết rõ ngày sau Hoắc Lễ lợi hại thế nào, nhưng cô ta đã quá thất vọng với nhà họ Hoắc.Con của Lý Mộng Tuyền toàn thứ vô ơn bạc bẽo, dù có là thiên tài cũng đâu liên quan gì đến mình.Trần Kiều cười nhạo:“Ngay cả Hoắc Khải là cha ruột nó cũng chẳng quan tâm thì mẹ kế như tôi càng không dám nhúng tay đâu.”Tống Thời Hạ lắc đầu cười bảo:“Thứ vô ơn thì đã tiễn đi rồi mà, Hoắc Lễ muốn ở lại, hẳn đã thấy rõ bản chất ích kỉ của người mẹ ruột.Đi theo mẹ ruột không bằng ở cùng mẹ kế, nó đã có ý nghĩ đó tức là đã biết cô tốt với nó mà, hẳn đều ghi nhớ trong lòng cả.”Trần Kiều thoáng xao động, nhưng nỗi hậm hực trước kia còn chưa tan, vẫn cứng miệng:DTV“Giờ nó mới học tiểu học, nếu thật sự thông minh thì cứ chờ thêm một, hai năm nữa, giáo viên cũng sẽ phát hiện thôi.Tôi chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc các mặt ăn mặc, sinh hoạt, những cái khác không phải việc của tôi.”Tống Thời Hạ cũng đã nhận ra Trần Kiều chỉ mạnh miệng, nếu thật sự không thích Hoắc Lễ thì sao còn chịu dẫn sang nhà cô chơi.“Rồi rồi, làm gì có chuyện gì quan trọng bằng chuyện kiếm tiền của cô Trần đây được, đúng không.” Trần Kiều ngoài miệng nói không quan tâm nhưng trong lòng lại đang tính về nhà sẽ lấy thẻ thư viện của Hoắc Khải để đưa cho Hoắc Lễ.Thằng bé thích đọc sách thì tạo điều kiện cho nó tới thư viện đọc thoải mái đi, như vậy là mình đã tận tâm lắm rồi, những chuyện còn lại không liên quan gì tới mình nữa.Thím Phùng đã dò được kênh truyền hình.“Mau qua xem ‘Tế Công’ này, hôm tết thím có xem một tập ở nhà người ta, xem xong ruột gan cứ cồn cào cả lên, chỉ chờ Tiểu Tống về để xem tiếp.”Tống Thời Hạ bê khay đồ ăn vặt mà mình đã chuẩn bị lên.“Có gà miếng, khoai tây chiên, gà giòn không xương, gà viên chiên, hai người từng ăn chưa?”Thím Phùng vừa xem tivi vừa nghe Tiểu Tống và Trần Kiều trò chuyện về người trong thôn, thỉnh thoảng cũng xen vào bình luận đôi câu.Phòng của Hàn Dung ở tầng một có nửa mặt tường là tủ kính đựng sách.Trước khi mẹ chồng tới đây ở, phòng này là phòng đọc sách của Tống Thời Hạ.Khi Hàn Dung chuyển về đây trông con cho cô, thấy bà lên xuống cầu thang không tiện, cô bèn sửa phòng này thành phòng ngủ cho bà.Thường ngày, đám trẻ cũng làm bài tập ở đây.Khi người lớn trò chuyện ngoài phòng khách, mấy cậu nhóc đã kéo nhau vào phòng chơi.Quý Dương và Quý Nguyên thấy Hoắc Lễ đang đọc sách bèn ghé sát lại.Hoắc Lễ ngẩng lên nhìn hai nhóc con một cái rồi lại cúi đầu đọc tiếp.Quý Nguyên tò mò chớp chớp mắt: “Anh đọc sách ba em có hiểu không?”Hoắc Lễ mím môi: “Có mấy chỗ đọc không hiểu.”Quý Nguyên nghiêng đầu thắc mắc: “Thế thì anh còn muốn đọc làm gì?”