Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 680: Chương 680
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hoắc Lễ nghiêm túc giải thích:“Bởi vì đọc sách rất thú vị, tuy anh không hiểu hết ý nghĩa của những câu chữ trong này nhưng những chỗ anh đọc qua, chúng sẽ ở lại hết trong đầu anh, chỉ cần anh đọc thật nhiều, tri thức trong đầu sẽ càng nhiều.”Quý Nguyên ngồi xuống bên cạnh Hoắc Lễ, cầm sách, ngón tay múp míp chỉ vào một đoạn rồi đọc thành tiếng, mười lăm chữ, sai mất hai chữ.Hoắc Lễ chưa kịp sửa sai cho em nhỏ thì Quý Dương đã hào hứng khen:DTV“Tiểu Bảo giỏi quá đi, về sau em cũng sẽ thành nhà nghiên cứu siêu đẳng như ba mình vậy.”Ánh mắt Hoắc Lễ dần ảm đạm.Quý Nguyên kéo tay cậu.“Em muốn học cùng anh Hoắc Lễ, muốn làm một bạn nhỏ yêu đọc sách.”Tạ Ngọc ngồi cùng chị gái trên sô pha, ra vẻ hết sức chăm chú xem tivi, nhưng thực ra vẫn thường liếc về phía phòng ba anh em bên kia đang chơi.Tạ Nhiêu thả tay em trai mình ra: “Muốn qua đó chơi thì đi đi, nhưng không được chạy ra ngoài.”Tạ Khang ngồi bên thì đã dán chặt mắt vào màn hình tivi, không hề nhận ra em trai đã đi đằng nào.Quý Dương không thích đọc sách, nhưng em mình đã đề nghị ngồi đây đọc sách với Hoắc Lễ nên cậu bé cũng ngồi xuống, lấy tranh liên hoàn ra xem cùng Tiểu Ngư Nhi.Quý Duy Thanh họp xong, về phòng làm việc của giảng viên, văn phòng lúc này chỉ có thầy hướng dẫn của anh cùng với một sinh viên ăn mặc mộc mạc.“Em ngồi xuống ta bàn chuyện này, trường muốn phân phối danh ngạch hướng dẫn nghiên cứu sinh cho em, em sinh viên này là đối tượng mà thầy đã chọn riêng cho em đấy. Dạo này thầy già rồi, không còn đủ sức dẫn dắt, chứ nếu mà là ngày trước thì có khi cậu ấy đã thành sư đệ của em rồi.”Nam sinh kia có vẻ câu nệ:“Chào giáo sư Quý, em là sinh viên khoa kỹ thuật điện tử ứng dụng cấp 81, tên là Hà Kiến Quân, hi vọng có thể trở thành học sinh của thầy ạ.”Quý Duy Thanh bình tĩnh quan sát cậu sinh viên này, người có thể được thầy anh đặc biệt chú ý hẳn phải có điểm ưu tú vượt trội.Nam sinh này ăn mặc sạch sẽ, tóc cắt rất ngắn, áo bông khoác ngoài đã cũ, xẹp lép lại rồi, quần cũng bị giặt nhiều đến bệch bạc, đôi giày nhựa dưới chân có vết khâu lại.Quan sát sơ bộ, Quý Duy Thanh đã hiểu được đại khái về xuất thân của cậu sinh viên Hà Kiến Quân.“Chào em, sinh viên Hà, về chuyện em muốn trở thành học sinh của tôi, tôi nghĩ trước tiền cần xem luận văn tốt nghiệp của em rồi mới có thể quyết định được.”Hà Kiến Quân kích động run tay, nhưng chỉ trong giây lát, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, mở cặp sách lấy ra quyển luận văn của mình.“Đây là luận văn tốt nghiệp đại học và các báo cáo chuyên ngành của em, tất cả đều do em độc lập hoàn thành.”Cuốn luận văn Hà Kiến Quân lấy ra rất dày.Quý Duy Thanh hơi nhướng mày một cái, cả báo cáo chuyên ngành cũng lấy ra cho mình xem, chứng tỏ rất có lòng tin vào bản thân.Viện trưởng Thẩm lại không hề ngạc nhiên, đây là hạt giống cực tốt do chính ông tranh cướp về cho cậu học sinh ưu tú nhất của mình mà.Cậu sinh viên tên Hà Kiến Quân này vừa thông minh và có thiên phú lại vừa cực kì nghiêm cẩn, từ hồi giảng dạy chuyên ngành cho cậu ta, ông đã chú ý rồi.Chỉ tiếc, thiên phú rất cao nhưng lại bị xuất thân hạn chế, không phát triển cực hạn được.Nếu người này mà được bồi dưỡng từ nhỏ, chưa biết chừng nước nhà lại có một thần đồng, một thiên tài trong lĩnh vực này rồi.
Hoắc Lễ nghiêm túc giải thích:
“Bởi vì đọc sách rất thú vị, tuy anh không hiểu hết ý nghĩa của những câu chữ trong này nhưng những chỗ anh đọc qua, chúng sẽ ở lại hết trong đầu anh, chỉ cần anh đọc thật nhiều, tri thức trong đầu sẽ càng nhiều.”
Quý Nguyên ngồi xuống bên cạnh Hoắc Lễ, cầm sách, ngón tay múp míp chỉ vào một đoạn rồi đọc thành tiếng, mười lăm chữ, sai mất hai chữ.
Hoắc Lễ chưa kịp sửa sai cho em nhỏ thì Quý Dương đã hào hứng khen:
DTV
“Tiểu Bảo giỏi quá đi, về sau em cũng sẽ thành nhà nghiên cứu siêu đẳng như ba mình vậy.”
Ánh mắt Hoắc Lễ dần ảm đạm.
Quý Nguyên kéo tay cậu.
“Em muốn học cùng anh Hoắc Lễ, muốn làm một bạn nhỏ yêu đọc sách.”
Tạ Ngọc ngồi cùng chị gái trên sô pha, ra vẻ hết sức chăm chú xem tivi, nhưng thực ra vẫn thường liếc về phía phòng ba anh em bên kia đang chơi.
Tạ Nhiêu thả tay em trai mình ra: “Muốn qua đó chơi thì đi đi, nhưng không được chạy ra ngoài.”
Tạ Khang ngồi bên thì đã dán chặt mắt vào màn hình tivi, không hề nhận ra em trai đã đi đằng nào.
Quý Dương không thích đọc sách, nhưng em mình đã đề nghị ngồi đây đọc sách với Hoắc Lễ nên cậu bé cũng ngồi xuống, lấy tranh liên hoàn ra xem cùng Tiểu Ngư Nhi.
Quý Duy Thanh họp xong, về phòng làm việc của giảng viên, văn phòng lúc này chỉ có thầy hướng dẫn của anh cùng với một sinh viên ăn mặc mộc mạc.
“Em ngồi xuống ta bàn chuyện này, trường muốn phân phối danh ngạch hướng dẫn nghiên cứu sinh cho em, em sinh viên này là đối tượng mà thầy đã chọn riêng cho em đấy.
Dạo này thầy già rồi, không còn đủ sức dẫn dắt, chứ nếu mà là ngày trước thì có khi cậu ấy đã thành sư đệ của em rồi.”
Nam sinh kia có vẻ câu nệ:
“Chào giáo sư Quý, em là sinh viên khoa kỹ thuật điện tử ứng dụng cấp 81, tên là Hà Kiến Quân, hi vọng có thể trở thành học sinh của thầy ạ.”
Quý Duy Thanh bình tĩnh quan sát cậu sinh viên này, người có thể được thầy anh đặc biệt chú ý hẳn phải có điểm ưu tú vượt trội.
Nam sinh này ăn mặc sạch sẽ, tóc cắt rất ngắn, áo bông khoác ngoài đã cũ, xẹp lép lại rồi, quần cũng bị giặt nhiều đến bệch bạc, đôi giày nhựa dưới chân có vết khâu lại.
Quan sát sơ bộ, Quý Duy Thanh đã hiểu được đại khái về xuất thân của cậu sinh viên Hà Kiến Quân.
“Chào em, sinh viên Hà, về chuyện em muốn trở thành học sinh của tôi, tôi nghĩ trước tiền cần xem luận văn tốt nghiệp của em rồi mới có thể quyết định được.”
Hà Kiến Quân kích động run tay, nhưng chỉ trong giây lát, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, mở cặp sách lấy ra quyển luận văn của mình.
“Đây là luận văn tốt nghiệp đại học và các báo cáo chuyên ngành của em, tất cả đều do em độc lập hoàn thành.”
Cuốn luận văn Hà Kiến Quân lấy ra rất dày.
Quý Duy Thanh hơi nhướng mày một cái, cả báo cáo chuyên ngành cũng lấy ra cho mình xem, chứng tỏ rất có lòng tin vào bản thân.
Viện trưởng Thẩm lại không hề ngạc nhiên, đây là hạt giống cực tốt do chính ông tranh cướp về cho cậu học sinh ưu tú nhất của mình mà.
Cậu sinh viên tên Hà Kiến Quân này vừa thông minh và có thiên phú lại vừa cực kì nghiêm cẩn, từ hồi giảng dạy chuyên ngành cho cậu ta, ông đã chú ý rồi.
Chỉ tiếc, thiên phú rất cao nhưng lại bị xuất thân hạn chế, không phát triển cực hạn được.
Nếu người này mà được bồi dưỡng từ nhỏ, chưa biết chừng nước nhà lại có một thần đồng, một thiên tài trong lĩnh vực này rồi.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Hoắc Lễ nghiêm túc giải thích:“Bởi vì đọc sách rất thú vị, tuy anh không hiểu hết ý nghĩa của những câu chữ trong này nhưng những chỗ anh đọc qua, chúng sẽ ở lại hết trong đầu anh, chỉ cần anh đọc thật nhiều, tri thức trong đầu sẽ càng nhiều.”Quý Nguyên ngồi xuống bên cạnh Hoắc Lễ, cầm sách, ngón tay múp míp chỉ vào một đoạn rồi đọc thành tiếng, mười lăm chữ, sai mất hai chữ.Hoắc Lễ chưa kịp sửa sai cho em nhỏ thì Quý Dương đã hào hứng khen:DTV“Tiểu Bảo giỏi quá đi, về sau em cũng sẽ thành nhà nghiên cứu siêu đẳng như ba mình vậy.”Ánh mắt Hoắc Lễ dần ảm đạm.Quý Nguyên kéo tay cậu.“Em muốn học cùng anh Hoắc Lễ, muốn làm một bạn nhỏ yêu đọc sách.”Tạ Ngọc ngồi cùng chị gái trên sô pha, ra vẻ hết sức chăm chú xem tivi, nhưng thực ra vẫn thường liếc về phía phòng ba anh em bên kia đang chơi.Tạ Nhiêu thả tay em trai mình ra: “Muốn qua đó chơi thì đi đi, nhưng không được chạy ra ngoài.”Tạ Khang ngồi bên thì đã dán chặt mắt vào màn hình tivi, không hề nhận ra em trai đã đi đằng nào.Quý Dương không thích đọc sách, nhưng em mình đã đề nghị ngồi đây đọc sách với Hoắc Lễ nên cậu bé cũng ngồi xuống, lấy tranh liên hoàn ra xem cùng Tiểu Ngư Nhi.Quý Duy Thanh họp xong, về phòng làm việc của giảng viên, văn phòng lúc này chỉ có thầy hướng dẫn của anh cùng với một sinh viên ăn mặc mộc mạc.“Em ngồi xuống ta bàn chuyện này, trường muốn phân phối danh ngạch hướng dẫn nghiên cứu sinh cho em, em sinh viên này là đối tượng mà thầy đã chọn riêng cho em đấy. Dạo này thầy già rồi, không còn đủ sức dẫn dắt, chứ nếu mà là ngày trước thì có khi cậu ấy đã thành sư đệ của em rồi.”Nam sinh kia có vẻ câu nệ:“Chào giáo sư Quý, em là sinh viên khoa kỹ thuật điện tử ứng dụng cấp 81, tên là Hà Kiến Quân, hi vọng có thể trở thành học sinh của thầy ạ.”Quý Duy Thanh bình tĩnh quan sát cậu sinh viên này, người có thể được thầy anh đặc biệt chú ý hẳn phải có điểm ưu tú vượt trội.Nam sinh này ăn mặc sạch sẽ, tóc cắt rất ngắn, áo bông khoác ngoài đã cũ, xẹp lép lại rồi, quần cũng bị giặt nhiều đến bệch bạc, đôi giày nhựa dưới chân có vết khâu lại.Quan sát sơ bộ, Quý Duy Thanh đã hiểu được đại khái về xuất thân của cậu sinh viên Hà Kiến Quân.“Chào em, sinh viên Hà, về chuyện em muốn trở thành học sinh của tôi, tôi nghĩ trước tiền cần xem luận văn tốt nghiệp của em rồi mới có thể quyết định được.”Hà Kiến Quân kích động run tay, nhưng chỉ trong giây lát, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, mở cặp sách lấy ra quyển luận văn của mình.“Đây là luận văn tốt nghiệp đại học và các báo cáo chuyên ngành của em, tất cả đều do em độc lập hoàn thành.”Cuốn luận văn Hà Kiến Quân lấy ra rất dày.Quý Duy Thanh hơi nhướng mày một cái, cả báo cáo chuyên ngành cũng lấy ra cho mình xem, chứng tỏ rất có lòng tin vào bản thân.Viện trưởng Thẩm lại không hề ngạc nhiên, đây là hạt giống cực tốt do chính ông tranh cướp về cho cậu học sinh ưu tú nhất của mình mà.Cậu sinh viên tên Hà Kiến Quân này vừa thông minh và có thiên phú lại vừa cực kì nghiêm cẩn, từ hồi giảng dạy chuyên ngành cho cậu ta, ông đã chú ý rồi.Chỉ tiếc, thiên phú rất cao nhưng lại bị xuất thân hạn chế, không phát triển cực hạn được.Nếu người này mà được bồi dưỡng từ nhỏ, chưa biết chừng nước nhà lại có một thần đồng, một thiên tài trong lĩnh vực này rồi.