Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 682: Chương 682
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng cười bảo:“Cháu còn trẻ, nếu trước mắt không có ý định ly hôn thì đương nhiên chồng cháu càng có chức có quyền càng tốt chứ.Dù điều đó chẳng liên quan gì đến cháu, cháu cũng không nhận được lợi ích thực tế nào nhưng khi ra ngoài, người khác cũng sẽ nể mặt cháu hơn.”Trần Kiều không phản đối.Điều này là sự thật, nhưng vấn đề là Hoắc Khải không có đủ năng lực cũng không có nhiều quyết tâm, chờ dựa hơi anh ta ư, có khi phải chờ đến già.Quý Duy Thanh và Hà Kiến Quân trò chuyện trong phòng sách suốt một buổi chiều, khách khứa trong nhà đã về hết mà hai người vẫn chưa rời khỏi đó.Tống Thời Hạ dắt hai đứa nhỏ ra vườn làm cỏ, sau đó làm cơm chiều.Đồ ăn vặt buổi chiều còn chưa ăn hết, Tống Thời Hạ bỏ những miếng gà còn lại vào chiên nóng, làm cơm gà rán, thứ này trẻ con cũng thích ăn.Kim đồng hồ điểm đến 6 giờ, Tống Thời Hạ chờ không nổi nữa, mới lên phòng sách, gõ cửa nhắc.“Trước cứ xuống ăn cơm đã, ăn xong hẵng làm việc tiếp.”Quý Duy Thanh liếc nhìn đồng hồ.“Hôm nay dừng ở đây nhé, trao đổi lâu quá, làm mất nhiều thời gian của em, khi nào khai giảng ta lại tiếp tục thảo luận.”Sau một buổi thảo luận với giáo sư Quý, Hà Kiến Quân thu được rất nhiều, hiểu ra cũng nhiều, nghe giáo sư nói thế mới đỏ mặt lên, vội vã lắc đầu.“Không lâu ạ, thảo luận với thầy giúp em tháo gỡ những bế tắc trước kia, có những vấn đề trước đó không hình dung rõ được thì nay đã có phác thảo trong đầu.”Quý Duy Thanh cũng mỉm cười. “Không cần nôn nóng, đợi sau kì nghỉ tết, chúng ta còn nhiều thời gian làm việc với nhau, giờ xuống ăn cơm đã.”Hà Kiến Quân vội từ chối: “Cảm ơn thầy, nhưng ở ký túc xá em đã có sẵn lương khô, em xin phép về ạ.”Từ chối không thành vì khi đi theo thầy mình xuống nhà, Hà Kiến Quân đã bị một người dường như là sư mẫu của mình ngăn lại.Cậu không dám chắc đó có phải là vợ thầy hay không vì đối phương trông còn quá trẻ, thoạt nhìn giống em gái thầy hơn.Tống Thời Hạ tủm tỉm cười nói:“Cơm nước xong hẵng đi, đã nấu cả cho em rồi, nếu em mà không ở lại ăn thì hôm nay nhà lại thừa cơm mất.”Hà Kiến Quân đỏ mặt lên, vội cảm ơn: “Cảm ơn cô ạ.”“Cậu cứ gọi tôi là đồng chí Tống đi, gọi cô nghe cứ quái quái.”DTVQuý Duy Thanh dắt hai đứa nhỏ đi rửa tay, tiện thể nhắc một câu: “Cứ gọi là cô Tống, gọi đồng chí Tống thì sợ em lại ngại.”Hà Kiến Quân vội vàng gật đầu: “Vâng, cô Tống.”Tống Thời Hạ không lay chuyển được ý của hai người, đành vào bếp mang cơm canh ra.“Đừng chê nhé, cơm tối nay là cơm gà rán với canh trứng tảo tía.”Nói là cơm gà rán nhưng mỗi suất cơm đều có thêm cả gà viên và gà xiên que, gà rán cắt miếng chỉ có hai, ba miếng.Hà Kiến Quân nào dám động đũa, ở nhà cậu, chỉ đến tết mới dám cắn răng mua ít thịt về, để người trong nhà được dính ít mùi mỡ qua năm.Tống Thời Hạ không ăn mà quay sang chăm hai đứa nhỏ, cột khăn ăn cho từng bé để tránh làm bẩn áo quần.
Thím Phùng cười bảo:
“Cháu còn trẻ, nếu trước mắt không có ý định ly hôn thì đương nhiên chồng cháu càng có chức có quyền càng tốt chứ.
Dù điều đó chẳng liên quan gì đến cháu, cháu cũng không nhận được lợi ích thực tế nào nhưng khi ra ngoài, người khác cũng sẽ nể mặt cháu hơn.”
Trần Kiều không phản đối.
Điều này là sự thật, nhưng vấn đề là Hoắc Khải không có đủ năng lực cũng không có nhiều quyết tâm, chờ dựa hơi anh ta ư, có khi phải chờ đến già.
Quý Duy Thanh và Hà Kiến Quân trò chuyện trong phòng sách suốt một buổi chiều, khách khứa trong nhà đã về hết mà hai người vẫn chưa rời khỏi đó.
Tống Thời Hạ dắt hai đứa nhỏ ra vườn làm cỏ, sau đó làm cơm chiều.
Đồ ăn vặt buổi chiều còn chưa ăn hết, Tống Thời Hạ bỏ những miếng gà còn lại vào chiên nóng, làm cơm gà rán, thứ này trẻ con cũng thích ăn.
Kim đồng hồ điểm đến 6 giờ, Tống Thời Hạ chờ không nổi nữa, mới lên phòng sách, gõ cửa nhắc.
“Trước cứ xuống ăn cơm đã, ăn xong hẵng làm việc tiếp.”
Quý Duy Thanh liếc nhìn đồng hồ.
“Hôm nay dừng ở đây nhé, trao đổi lâu quá, làm mất nhiều thời gian của em, khi nào khai giảng ta lại tiếp tục thảo luận.”
Sau một buổi thảo luận với giáo sư Quý, Hà Kiến Quân thu được rất nhiều, hiểu ra cũng nhiều, nghe giáo sư nói thế mới đỏ mặt lên, vội vã lắc đầu.
“Không lâu ạ, thảo luận với thầy giúp em tháo gỡ những bế tắc trước kia, có những vấn đề trước đó không hình dung rõ được thì nay đã có phác thảo trong đầu.”
Quý Duy Thanh cũng mỉm cười.
“Không cần nôn nóng, đợi sau kì nghỉ tết, chúng ta còn nhiều thời gian làm việc với nhau, giờ xuống ăn cơm đã.”
Hà Kiến Quân vội từ chối: “Cảm ơn thầy, nhưng ở ký túc xá em đã có sẵn lương khô, em xin phép về ạ.”
Từ chối không thành vì khi đi theo thầy mình xuống nhà, Hà Kiến Quân đã bị một người dường như là sư mẫu của mình ngăn lại.
Cậu không dám chắc đó có phải là vợ thầy hay không vì đối phương trông còn quá trẻ, thoạt nhìn giống em gái thầy hơn.
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười nói:
“Cơm nước xong hẵng đi, đã nấu cả cho em rồi, nếu em mà không ở lại ăn thì hôm nay nhà lại thừa cơm mất.”
Hà Kiến Quân đỏ mặt lên, vội cảm ơn: “Cảm ơn cô ạ.”
“Cậu cứ gọi tôi là đồng chí Tống đi, gọi cô nghe cứ quái quái.”
DTV
Quý Duy Thanh dắt hai đứa nhỏ đi rửa tay, tiện thể nhắc một câu: “Cứ gọi là cô Tống, gọi đồng chí Tống thì sợ em lại ngại.”
Hà Kiến Quân vội vàng gật đầu: “Vâng, cô Tống.”
Tống Thời Hạ không lay chuyển được ý của hai người, đành vào bếp mang cơm canh ra.
“Đừng chê nhé, cơm tối nay là cơm gà rán với canh trứng tảo tía.”
Nói là cơm gà rán nhưng mỗi suất cơm đều có thêm cả gà viên và gà xiên que, gà rán cắt miếng chỉ có hai, ba miếng.
Hà Kiến Quân nào dám động đũa, ở nhà cậu, chỉ đến tết mới dám cắn răng mua ít thịt về, để người trong nhà được dính ít mùi mỡ qua năm.
Tống Thời Hạ không ăn mà quay sang chăm hai đứa nhỏ, cột khăn ăn cho từng bé để tránh làm bẩn áo quần.
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Thím Phùng cười bảo:“Cháu còn trẻ, nếu trước mắt không có ý định ly hôn thì đương nhiên chồng cháu càng có chức có quyền càng tốt chứ.Dù điều đó chẳng liên quan gì đến cháu, cháu cũng không nhận được lợi ích thực tế nào nhưng khi ra ngoài, người khác cũng sẽ nể mặt cháu hơn.”Trần Kiều không phản đối.Điều này là sự thật, nhưng vấn đề là Hoắc Khải không có đủ năng lực cũng không có nhiều quyết tâm, chờ dựa hơi anh ta ư, có khi phải chờ đến già.Quý Duy Thanh và Hà Kiến Quân trò chuyện trong phòng sách suốt một buổi chiều, khách khứa trong nhà đã về hết mà hai người vẫn chưa rời khỏi đó.Tống Thời Hạ dắt hai đứa nhỏ ra vườn làm cỏ, sau đó làm cơm chiều.Đồ ăn vặt buổi chiều còn chưa ăn hết, Tống Thời Hạ bỏ những miếng gà còn lại vào chiên nóng, làm cơm gà rán, thứ này trẻ con cũng thích ăn.Kim đồng hồ điểm đến 6 giờ, Tống Thời Hạ chờ không nổi nữa, mới lên phòng sách, gõ cửa nhắc.“Trước cứ xuống ăn cơm đã, ăn xong hẵng làm việc tiếp.”Quý Duy Thanh liếc nhìn đồng hồ.“Hôm nay dừng ở đây nhé, trao đổi lâu quá, làm mất nhiều thời gian của em, khi nào khai giảng ta lại tiếp tục thảo luận.”Sau một buổi thảo luận với giáo sư Quý, Hà Kiến Quân thu được rất nhiều, hiểu ra cũng nhiều, nghe giáo sư nói thế mới đỏ mặt lên, vội vã lắc đầu.“Không lâu ạ, thảo luận với thầy giúp em tháo gỡ những bế tắc trước kia, có những vấn đề trước đó không hình dung rõ được thì nay đã có phác thảo trong đầu.”Quý Duy Thanh cũng mỉm cười. “Không cần nôn nóng, đợi sau kì nghỉ tết, chúng ta còn nhiều thời gian làm việc với nhau, giờ xuống ăn cơm đã.”Hà Kiến Quân vội từ chối: “Cảm ơn thầy, nhưng ở ký túc xá em đã có sẵn lương khô, em xin phép về ạ.”Từ chối không thành vì khi đi theo thầy mình xuống nhà, Hà Kiến Quân đã bị một người dường như là sư mẫu của mình ngăn lại.Cậu không dám chắc đó có phải là vợ thầy hay không vì đối phương trông còn quá trẻ, thoạt nhìn giống em gái thầy hơn.Tống Thời Hạ tủm tỉm cười nói:“Cơm nước xong hẵng đi, đã nấu cả cho em rồi, nếu em mà không ở lại ăn thì hôm nay nhà lại thừa cơm mất.”Hà Kiến Quân đỏ mặt lên, vội cảm ơn: “Cảm ơn cô ạ.”“Cậu cứ gọi tôi là đồng chí Tống đi, gọi cô nghe cứ quái quái.”DTVQuý Duy Thanh dắt hai đứa nhỏ đi rửa tay, tiện thể nhắc một câu: “Cứ gọi là cô Tống, gọi đồng chí Tống thì sợ em lại ngại.”Hà Kiến Quân vội vàng gật đầu: “Vâng, cô Tống.”Tống Thời Hạ không lay chuyển được ý của hai người, đành vào bếp mang cơm canh ra.“Đừng chê nhé, cơm tối nay là cơm gà rán với canh trứng tảo tía.”Nói là cơm gà rán nhưng mỗi suất cơm đều có thêm cả gà viên và gà xiên que, gà rán cắt miếng chỉ có hai, ba miếng.Hà Kiến Quân nào dám động đũa, ở nhà cậu, chỉ đến tết mới dám cắn răng mua ít thịt về, để người trong nhà được dính ít mùi mỡ qua năm.Tống Thời Hạ không ăn mà quay sang chăm hai đứa nhỏ, cột khăn ăn cho từng bé để tránh làm bẩn áo quần.