Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 681: Chương 681

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Ban đầu Quý Duy Thanh chỉ đọc lướt qua, nhưng càng đọc, anh càng tập trung hơn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn, chưa đọc hết cuốn đã quyết định nhận học sinh này.Quý Duy Thanh đứng lên, không đưa trả luận văn ngay mà nói: “Cậu rất xuất sắc, hi vọng thầy trò ta làm việc với nhau ổn thỏa.”Mắt Hà Kiến Quân loang loáng nước, đường đường một thanh niên đã hơn hai mươi mà gần như không cầm được nước mắt xúc động.Bởi vì được trở thành học trò *****ên của giáo sư Quý thật sự là một tin mừng quá lớn với Hà Kiến Quân.“Về các báo cáo của em, tôi cảm thấy chúng ta cần có thời gian thảo luận phân tích thêm, có rất nhiều quan điểm trong này mà tôi thấy rằng chúng có tính khả thi khá cao.”Viện trưởng Thẩm gật gù nhìn hai chàng trai trước mặt.Hai trong số những báo cáo chuyên ngành kia là do chính ông phê chữa.DTVKhi ấy ông đã phải tra xét rất nhiều tài liệu, phân tích cặn kẽ luận văn của Hà Kiến Quân rồi mới ghi nhớ tên tuổi và lớp của cậu học trò nghèo này hòng theo dõi thêm để khẳng định.“À đúng rồi, nếu muốn nhận học trò thì phải nhớ thông báo cho bên học viện đấy nhé.”Quý Duy Thanh trịnh trọng cảm ơn thầy mình:“Em cảm ơn thầy, nếu không nhờ thầy, em sẽ không phát hiện được một học trò xuất sắc như thế.”“Còn phải khách sáo với thầy thế làm gì, nếu thật sự muốn cảm ơn thầy thì cứ mang qua đây cho thầy ít rượu thuốc đi, mùa này mưa nhiều, bệnh cũ của thầy lại bắt đầu tái phát rồi đấy.”Quý Duy Thanh cười cười, thưa vâng.Khi anh dẫn học trò mới nhận về nhà, thấy nhà có khách bèn gật đầu chào hỏi sơ qua rồi lên phòng làm việc. Tống Thời Hạ tò mò nhìn theo.Trần Kiều vừa trông thấy Hà Kiến Quân, sắc mặt đã thay đổi.Gượng gạo nở nụ cười, cô ta hỏi: “Đây là học trò mới của giáo sư Quý à?”Tống Thời Hạ nhún vai, tỏ ý cô cũng không biết.“Đây là lần đầu anh ấy dẫn học trò về nhà, lại còn đang mang cặp sách thế kia, chắc là có việc tìm anh ấy rồi.”Thím Phùng ghé tới, thần bí thì thào:“Chưa biết chừng đây là nghiên cứu sinh mà giáo sư Quý nhà cháu hướng dẫn đó, ông Tạ nhà thím cũng có hướng dẫn nghiên cứu sinh, thấy bọn nhỏ thường xuyên tới nhà tìm ổng để nhờ sửa luận văn.”Tống Thời Hạ nhớ ra, cô đã nghe nói học kỳ này Quý Duy Thanh sẽ nhận chỉ tiêu hướng dẫn nghiên cứu sinh, chưa biết chừng sinh viên kia chính là đệ tử thứ nhất của giáo sư Quý nhà cô đấy.Trần Kiều lúc này đang thấy lòng rất phức tạp, nếu Hà Kiến Quân đúng là học trò của Quý Duy Thanh thì số mệnh Tống Thời Hạ thật quá tốt rồi.Đây chính là Hà Kiến Quân đấy.Thím Phùng vô tình cảm thán:“Không biết chừng nào Hoắc Khải mới có thể lên chức giáo sư nhỉ, đến khi đó gánh nặng của cháu cũng sẽ được giảm bớt phần nào.”Trần Kiều chỉ cười khẽ, không nói gì, Hoắc Khải ấy à, ít nhất cũng phải tầm 20 năm nữa mới có thể leo lên chức vị giáo sư được.Thấy mọi người chuyển qua nói về Hoắc Khải, Trần Kiều lại buột miệng bảo:“Cháu hiện giờ kiếm được, tiền lãi một tuần ngang với nửa tháng tiền lương của anh ta rồi, dựa dẫm vào đàn ông chung quy không an toàn, không trông cậy được đâu.” 

Ban đầu Quý Duy Thanh chỉ đọc lướt qua, nhưng càng đọc, anh càng tập trung hơn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn, chưa đọc hết cuốn đã quyết định nhận học sinh này.

Quý Duy Thanh đứng lên, không đưa trả luận văn ngay mà nói: “Cậu rất xuất sắc, hi vọng thầy trò ta làm việc với nhau ổn thỏa.”

Mắt Hà Kiến Quân loang loáng nước, đường đường một thanh niên đã hơn hai mươi mà gần như không cầm được nước mắt xúc động.

Bởi vì được trở thành học trò *****ên của giáo sư Quý thật sự là một tin mừng quá lớn với Hà Kiến Quân.

“Về các báo cáo của em, tôi cảm thấy chúng ta cần có thời gian thảo luận phân tích thêm, có rất nhiều quan điểm trong này mà tôi thấy rằng chúng có tính khả thi khá cao.”

Viện trưởng Thẩm gật gù nhìn hai chàng trai trước mặt.

Hai trong số những báo cáo chuyên ngành kia là do chính ông phê chữa.

DTV

Khi ấy ông đã phải tra xét rất nhiều tài liệu, phân tích cặn kẽ luận văn của Hà Kiến Quân rồi mới ghi nhớ tên tuổi và lớp của cậu học trò nghèo này hòng theo dõi thêm để khẳng định.

“À đúng rồi, nếu muốn nhận học trò thì phải nhớ thông báo cho bên học viện đấy nhé.”

Quý Duy Thanh trịnh trọng cảm ơn thầy mình:

“Em cảm ơn thầy, nếu không nhờ thầy, em sẽ không phát hiện được một học trò xuất sắc như thế.”

“Còn phải khách sáo với thầy thế làm gì, nếu thật sự muốn cảm ơn thầy thì cứ mang qua đây cho thầy ít rượu thuốc đi, mùa này mưa nhiều, bệnh cũ của thầy lại bắt đầu tái phát rồi đấy.”

Quý Duy Thanh cười cười, thưa vâng.

Khi anh dẫn học trò mới nhận về nhà, thấy nhà có khách bèn gật đầu chào hỏi sơ qua rồi lên phòng làm việc.

 

Tống Thời Hạ tò mò nhìn theo.

Trần Kiều vừa trông thấy Hà Kiến Quân, sắc mặt đã thay đổi.

Gượng gạo nở nụ cười, cô ta hỏi: “Đây là học trò mới của giáo sư Quý à?”

Tống Thời Hạ nhún vai, tỏ ý cô cũng không biết.

“Đây là lần đầu anh ấy dẫn học trò về nhà, lại còn đang mang cặp sách thế kia, chắc là có việc tìm anh ấy rồi.”

Thím Phùng ghé tới, thần bí thì thào:

“Chưa biết chừng đây là nghiên cứu sinh mà giáo sư Quý nhà cháu hướng dẫn đó, ông Tạ nhà thím cũng có hướng dẫn nghiên cứu sinh, thấy bọn nhỏ thường xuyên tới nhà tìm ổng để nhờ sửa luận văn.”

Tống Thời Hạ nhớ ra, cô đã nghe nói học kỳ này Quý Duy Thanh sẽ nhận chỉ tiêu hướng dẫn nghiên cứu sinh, chưa biết chừng sinh viên kia chính là đệ tử thứ nhất của giáo sư Quý nhà cô đấy.

Trần Kiều lúc này đang thấy lòng rất phức tạp, nếu Hà Kiến Quân đúng là học trò của Quý Duy Thanh thì số mệnh Tống Thời Hạ thật quá tốt rồi.

Đây chính là Hà Kiến Quân đấy.

Thím Phùng vô tình cảm thán:

“Không biết chừng nào Hoắc Khải mới có thể lên chức giáo sư nhỉ, đến khi đó gánh nặng của cháu cũng sẽ được giảm bớt phần nào.”

Trần Kiều chỉ cười khẽ, không nói gì, Hoắc Khải ấy à, ít nhất cũng phải tầm 20 năm nữa mới có thể leo lên chức vị giáo sư được.

Thấy mọi người chuyển qua nói về Hoắc Khải, Trần Kiều lại buột miệng bảo:

“Cháu hiện giờ kiếm được, tiền lãi một tuần ngang với nửa tháng tiền lương của anh ta rồi, dựa dẫm vào đàn ông chung quy không an toàn, không trông cậy được đâu.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Ban đầu Quý Duy Thanh chỉ đọc lướt qua, nhưng càng đọc, anh càng tập trung hơn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn, chưa đọc hết cuốn đã quyết định nhận học sinh này.Quý Duy Thanh đứng lên, không đưa trả luận văn ngay mà nói: “Cậu rất xuất sắc, hi vọng thầy trò ta làm việc với nhau ổn thỏa.”Mắt Hà Kiến Quân loang loáng nước, đường đường một thanh niên đã hơn hai mươi mà gần như không cầm được nước mắt xúc động.Bởi vì được trở thành học trò *****ên của giáo sư Quý thật sự là một tin mừng quá lớn với Hà Kiến Quân.“Về các báo cáo của em, tôi cảm thấy chúng ta cần có thời gian thảo luận phân tích thêm, có rất nhiều quan điểm trong này mà tôi thấy rằng chúng có tính khả thi khá cao.”Viện trưởng Thẩm gật gù nhìn hai chàng trai trước mặt.Hai trong số những báo cáo chuyên ngành kia là do chính ông phê chữa.DTVKhi ấy ông đã phải tra xét rất nhiều tài liệu, phân tích cặn kẽ luận văn của Hà Kiến Quân rồi mới ghi nhớ tên tuổi và lớp của cậu học trò nghèo này hòng theo dõi thêm để khẳng định.“À đúng rồi, nếu muốn nhận học trò thì phải nhớ thông báo cho bên học viện đấy nhé.”Quý Duy Thanh trịnh trọng cảm ơn thầy mình:“Em cảm ơn thầy, nếu không nhờ thầy, em sẽ không phát hiện được một học trò xuất sắc như thế.”“Còn phải khách sáo với thầy thế làm gì, nếu thật sự muốn cảm ơn thầy thì cứ mang qua đây cho thầy ít rượu thuốc đi, mùa này mưa nhiều, bệnh cũ của thầy lại bắt đầu tái phát rồi đấy.”Quý Duy Thanh cười cười, thưa vâng.Khi anh dẫn học trò mới nhận về nhà, thấy nhà có khách bèn gật đầu chào hỏi sơ qua rồi lên phòng làm việc. Tống Thời Hạ tò mò nhìn theo.Trần Kiều vừa trông thấy Hà Kiến Quân, sắc mặt đã thay đổi.Gượng gạo nở nụ cười, cô ta hỏi: “Đây là học trò mới của giáo sư Quý à?”Tống Thời Hạ nhún vai, tỏ ý cô cũng không biết.“Đây là lần đầu anh ấy dẫn học trò về nhà, lại còn đang mang cặp sách thế kia, chắc là có việc tìm anh ấy rồi.”Thím Phùng ghé tới, thần bí thì thào:“Chưa biết chừng đây là nghiên cứu sinh mà giáo sư Quý nhà cháu hướng dẫn đó, ông Tạ nhà thím cũng có hướng dẫn nghiên cứu sinh, thấy bọn nhỏ thường xuyên tới nhà tìm ổng để nhờ sửa luận văn.”Tống Thời Hạ nhớ ra, cô đã nghe nói học kỳ này Quý Duy Thanh sẽ nhận chỉ tiêu hướng dẫn nghiên cứu sinh, chưa biết chừng sinh viên kia chính là đệ tử thứ nhất của giáo sư Quý nhà cô đấy.Trần Kiều lúc này đang thấy lòng rất phức tạp, nếu Hà Kiến Quân đúng là học trò của Quý Duy Thanh thì số mệnh Tống Thời Hạ thật quá tốt rồi.Đây chính là Hà Kiến Quân đấy.Thím Phùng vô tình cảm thán:“Không biết chừng nào Hoắc Khải mới có thể lên chức giáo sư nhỉ, đến khi đó gánh nặng của cháu cũng sẽ được giảm bớt phần nào.”Trần Kiều chỉ cười khẽ, không nói gì, Hoắc Khải ấy à, ít nhất cũng phải tầm 20 năm nữa mới có thể leo lên chức vị giáo sư được.Thấy mọi người chuyển qua nói về Hoắc Khải, Trần Kiều lại buột miệng bảo:“Cháu hiện giờ kiếm được, tiền lãi một tuần ngang với nửa tháng tiền lương của anh ta rồi, dựa dẫm vào đàn ông chung quy không an toàn, không trông cậy được đâu.” 

Chương 681: Chương 681