Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 877

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Vân Xu cảm động trong lòng. Khoảnh khắc này, nàng như nhận thức được nó là một tồn tại vĩ đại đến nhường nào. Nó là giới hạn tột cùng mà vô số tu sĩ theo đuổi. Là bầu trời sừng sững trên đỉnh đầu của mọi người. Giờ phút này, nó lại xuất hiện trước mắt nàng dưới một hình thái khác.Nhẹ nhàng chọc một cái, đám mây lập tức lún xuống. Mềm đến mức khiến tay nàng có cảm giác tê dại.Điều này nếu đặt ở giới Tu Tiên sẽ khiến người ta kinh ngạc đến mở rộng tầm mắt. Nhưng nàng lại chấp nhận nó một cách đương nhiên.Yến Tân Tễ và Tô Thành Thu không chơi cờ nữa. Đám mây đen trên đầu họ cũng theo đó tan đi. Ánh nắng lúc trước lại một lần nữa chiếu rọi đình hóng gió. Thương Lan Phong lại giống như thế ngoại đào nguyên.Vân Xu ôm đám mây vào lòng, cẩn thận quan sát ván cờ. Hơn nửa bàn cờ đã bị quân cờ đen trắng chiếm cứ. Quân cờ đen từ đầu đến cuối giữ thế tấn công không giảm, mang theo khí thế hủy diệt mọi thứ. Quân cờ trắng đâu vào đấy, giống như thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, phá vỡ mọi thế tấn công.Cho đến lúc này, ai thắng ai thua vẫn rất khó nói.Chén trà pha trước đó đã bị mưa làm đầy. Nước trong suốt chảy xuống từ ấm trà thanh hoa. Tình trạng tương tự cũng xảy ra với hai người vừa chơi cờ.Vân Xu thấy thế, lấy khăn gấm ra. Vừa định đưa cho họ, hai người bên cạnh bàn cờ đồng thời nhìn sang. Không khí vốn đã bớt căng thẳng lại một lần nữa trở nên kỳ lạ.Y phục của họ ướt sũng, dường như đều đang đợi chiếc khăn gấm được chủ động đưa đến.Tô Thành Thu rũ mắt. Dung mạo thanh cao, lạnh lẽo. Bộ thanh y bị nước mưa làm ướt càng thêm vẻ cô tịch. Trông có chút đơn bạc. Lúc này, hắn hoàn toàn không có vẻ ngoài như thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, ngược lại giống như một lữ nhân đang hành tẩu nàng độc giữa trời đất.Ánh mắt Vân Xu khẽ động. Trên mặt nàng lộ vẻ do dự.Ngồi đối diện, Yến Tân Tễ nhướn mày. Tâm niệm vừa chuyển, chàng lập tức che miệng lại, ho khan hai tiếng. Như thể cơ thể thật sự không tốt, sắc mặt có chút uể oải, vẻ mặt trông như rất cần sự quan tâm.  "Giả đáng thương" thì ai mà không biết làm chứ.Biểu hiện của hai người khác nhau một trời một vực so với lúc chơi cờ, nhưng lại rất tự nhiên.Đám mây trong lòng n.g.ự.c Vân Xu lại một lần nữa không hài lòng. Búng một cái, nó nhảy ra. Vặn vẹo thân mình chuẩn bị hành động. Cái hình dạng tròn vo của nó cứ nhảy lên nhảy xuống, trực tiếp đội chiếc khăn gấm trong tay Vân Xu lên đầu mình. Sau đó, nó nhàn nhã bay về. Toàn bộ quá trình diễn ra trôi chảy, không hề có chút đình trệ nào.Vân Xu ngẩn ngơ, sau đó đôi mắt cong lên. Trên khăn gấm thêu hình cây hoa. Nhìn vào trông sống động như thật. Lúc này lại bị một đám mây nhỏ bé đội lên, trông rất vui vẻ.Như thể nhận thấy ý cười của nàng, đám mây đắc ý xoay vòng. Cuối cùng, nó quay lưng về phía hai người nam nhân, thể hiện bóng lưng kiêu ngạo của mình.Không cần hỏi một đám mây làm sao thấy được mặt trái. Cứ hỏi đi, đó là khí thế mà nó thể hiện ra ngoài."Chính là dùng mặt trái đối với các ngươi. Chính là không vừa mắt các ngươi."Đám mây lại rung rung thân thể. Hai đám mây đen lặng lẽ ở một bên trong nháy mắt thay đổi hình dạng. Màu đen biến mất, lại trở nên trắng tinh. Bên trong như thể còn có thứ gì đó.  Vân Xu tò mò nhìn lại. Cái này trông... hình như là một mặt trời nhỏ?Chỉ thấy hai đám mây từ từ hợp lại với nhau. Phía sau tầng mây bay ra một quả cầu màu vàng kim. Nó tỏa ra nhiệt lượng rất lớn, giống hệt mặt trời trên không trung Thương Lan Phong, ngoại trừ kích thước.Mặt trời nhỏ vừa xuất hiện, y phục ẩm ướt, bọt nước trong suốt, cùng với những vết nước trên mặt đất trong thời gian ngắn đã bốc hơi sạch sẽ. Xung quanh trong chốc lát tràn ngập sương trắng do hơi nước bay lên. Còn đám mây đội khăn gấm lại bay đến phía trên Vân Xu, giúp nàng che khuất ánh nắng chói chang.Vân Xu khẽ cười nói: “Đa tạ.”Động tác vui vẻ lay động của đám mây dừng lại. Như thể ngẩn ngơ. Sau đó búng một cái, nó biến thành màu hồng nhạt. Sau đó bay xuống rất nhiều bông hoa nhỏ màu hồng.Hai người nam nhân bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cười bất đắc dĩ lắc đầu.

Vân Xu cảm động trong lòng. Khoảnh khắc này, nàng như nhận thức được nó là một tồn tại vĩ đại đến nhường nào. Nó là giới hạn tột cùng mà vô số tu sĩ theo đuổi. Là bầu trời sừng sững trên đỉnh đầu của mọi người. Giờ phút này, nó lại xuất hiện trước mắt nàng dưới một hình thái khác.

Nhẹ nhàng chọc một cái, đám mây lập tức lún xuống. Mềm đến mức khiến tay nàng có cảm giác tê dại.

Điều này nếu đặt ở giới Tu Tiên sẽ khiến người ta kinh ngạc đến mở rộng tầm mắt. Nhưng nàng lại chấp nhận nó một cách đương nhiên.

Yến Tân Tễ và Tô Thành Thu không chơi cờ nữa. Đám mây đen trên đầu họ cũng theo đó tan đi. Ánh nắng lúc trước lại một lần nữa chiếu rọi đình hóng gió. Thương Lan Phong lại giống như thế ngoại đào nguyên.

Vân Xu ôm đám mây vào lòng, cẩn thận quan sát ván cờ. Hơn nửa bàn cờ đã bị quân cờ đen trắng chiếm cứ. Quân cờ đen từ đầu đến cuối giữ thế tấn công không giảm, mang theo khí thế hủy diệt mọi thứ. Quân cờ trắng đâu vào đấy, giống như thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, phá vỡ mọi thế tấn công.

Cho đến lúc này, ai thắng ai thua vẫn rất khó nói.

Chén trà pha trước đó đã bị mưa làm đầy. Nước trong suốt chảy xuống từ ấm trà thanh hoa. Tình trạng tương tự cũng xảy ra với hai người vừa chơi cờ.

Vân Xu thấy thế, lấy khăn gấm ra. Vừa định đưa cho họ, hai người bên cạnh bàn cờ đồng thời nhìn sang. Không khí vốn đã bớt căng thẳng lại một lần nữa trở nên kỳ lạ.

Y phục của họ ướt sũng, dường như đều đang đợi chiếc khăn gấm được chủ động đưa đến.

Tô Thành Thu rũ mắt. Dung mạo thanh cao, lạnh lẽo. Bộ thanh y bị nước mưa làm ướt càng thêm vẻ cô tịch. Trông có chút đơn bạc. Lúc này, hắn hoàn toàn không có vẻ ngoài như thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, ngược lại giống như một lữ nhân đang hành tẩu nàng độc giữa trời đất.

Ánh mắt Vân Xu khẽ động. Trên mặt nàng lộ vẻ do dự.

Ngồi đối diện, Yến Tân Tễ nhướn mày. Tâm niệm vừa chuyển, chàng lập tức che miệng lại, ho khan hai tiếng. Như thể cơ thể thật sự không tốt, sắc mặt có chút uể oải, vẻ mặt trông như rất cần sự quan tâm.

 

 

"Giả đáng thương" thì ai mà không biết làm chứ.

Biểu hiện của hai người khác nhau một trời một vực so với lúc chơi cờ, nhưng lại rất tự nhiên.

Đám mây trong lòng n.g.ự.c Vân Xu lại một lần nữa không hài lòng. Búng một cái, nó nhảy ra. Vặn vẹo thân mình chuẩn bị hành động. Cái hình dạng tròn vo của nó cứ nhảy lên nhảy xuống, trực tiếp đội chiếc khăn gấm trong tay Vân Xu lên đầu mình. Sau đó, nó nhàn nhã bay về. Toàn bộ quá trình diễn ra trôi chảy, không hề có chút đình trệ nào.

Vân Xu ngẩn ngơ, sau đó đôi mắt cong lên. Trên khăn gấm thêu hình cây hoa. Nhìn vào trông sống động như thật. Lúc này lại bị một đám mây nhỏ bé đội lên, trông rất vui vẻ.

Như thể nhận thấy ý cười của nàng, đám mây đắc ý xoay vòng. Cuối cùng, nó quay lưng về phía hai người nam nhân, thể hiện bóng lưng kiêu ngạo của mình.

Không cần hỏi một đám mây làm sao thấy được mặt trái. Cứ hỏi đi, đó là khí thế mà nó thể hiện ra ngoài.

"Chính là dùng mặt trái đối với các ngươi. Chính là không vừa mắt các ngươi."

Đám mây lại rung rung thân thể. Hai đám mây đen lặng lẽ ở một bên trong nháy mắt thay đổi hình dạng. Màu đen biến mất, lại trở nên trắng tinh. Bên trong như thể còn có thứ gì đó.

 

 

Vân Xu tò mò nhìn lại. Cái này trông... hình như là một mặt trời nhỏ?

Chỉ thấy hai đám mây từ từ hợp lại với nhau. Phía sau tầng mây bay ra một quả cầu màu vàng kim. Nó tỏa ra nhiệt lượng rất lớn, giống hệt mặt trời trên không trung Thương Lan Phong, ngoại trừ kích thước.

Mặt trời nhỏ vừa xuất hiện, y phục ẩm ướt, bọt nước trong suốt, cùng với những vết nước trên mặt đất trong thời gian ngắn đã bốc hơi sạch sẽ. Xung quanh trong chốc lát tràn ngập sương trắng do hơi nước bay lên. Còn đám mây đội khăn gấm lại bay đến phía trên Vân Xu, giúp nàng che khuất ánh nắng chói chang.

Vân Xu khẽ cười nói: “Đa tạ.”

Động tác vui vẻ lay động của đám mây dừng lại. Như thể ngẩn ngơ. Sau đó búng một cái, nó biến thành màu hồng nhạt. Sau đó bay xuống rất nhiều bông hoa nhỏ màu hồng.

Hai người nam nhân bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cười bất đắc dĩ lắc đầu.

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Vân Xu cảm động trong lòng. Khoảnh khắc này, nàng như nhận thức được nó là một tồn tại vĩ đại đến nhường nào. Nó là giới hạn tột cùng mà vô số tu sĩ theo đuổi. Là bầu trời sừng sững trên đỉnh đầu của mọi người. Giờ phút này, nó lại xuất hiện trước mắt nàng dưới một hình thái khác.Nhẹ nhàng chọc một cái, đám mây lập tức lún xuống. Mềm đến mức khiến tay nàng có cảm giác tê dại.Điều này nếu đặt ở giới Tu Tiên sẽ khiến người ta kinh ngạc đến mở rộng tầm mắt. Nhưng nàng lại chấp nhận nó một cách đương nhiên.Yến Tân Tễ và Tô Thành Thu không chơi cờ nữa. Đám mây đen trên đầu họ cũng theo đó tan đi. Ánh nắng lúc trước lại một lần nữa chiếu rọi đình hóng gió. Thương Lan Phong lại giống như thế ngoại đào nguyên.Vân Xu ôm đám mây vào lòng, cẩn thận quan sát ván cờ. Hơn nửa bàn cờ đã bị quân cờ đen trắng chiếm cứ. Quân cờ đen từ đầu đến cuối giữ thế tấn công không giảm, mang theo khí thế hủy diệt mọi thứ. Quân cờ trắng đâu vào đấy, giống như thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, phá vỡ mọi thế tấn công.Cho đến lúc này, ai thắng ai thua vẫn rất khó nói.Chén trà pha trước đó đã bị mưa làm đầy. Nước trong suốt chảy xuống từ ấm trà thanh hoa. Tình trạng tương tự cũng xảy ra với hai người vừa chơi cờ.Vân Xu thấy thế, lấy khăn gấm ra. Vừa định đưa cho họ, hai người bên cạnh bàn cờ đồng thời nhìn sang. Không khí vốn đã bớt căng thẳng lại một lần nữa trở nên kỳ lạ.Y phục của họ ướt sũng, dường như đều đang đợi chiếc khăn gấm được chủ động đưa đến.Tô Thành Thu rũ mắt. Dung mạo thanh cao, lạnh lẽo. Bộ thanh y bị nước mưa làm ướt càng thêm vẻ cô tịch. Trông có chút đơn bạc. Lúc này, hắn hoàn toàn không có vẻ ngoài như thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, ngược lại giống như một lữ nhân đang hành tẩu nàng độc giữa trời đất.Ánh mắt Vân Xu khẽ động. Trên mặt nàng lộ vẻ do dự.Ngồi đối diện, Yến Tân Tễ nhướn mày. Tâm niệm vừa chuyển, chàng lập tức che miệng lại, ho khan hai tiếng. Như thể cơ thể thật sự không tốt, sắc mặt có chút uể oải, vẻ mặt trông như rất cần sự quan tâm.  "Giả đáng thương" thì ai mà không biết làm chứ.Biểu hiện của hai người khác nhau một trời một vực so với lúc chơi cờ, nhưng lại rất tự nhiên.Đám mây trong lòng n.g.ự.c Vân Xu lại một lần nữa không hài lòng. Búng một cái, nó nhảy ra. Vặn vẹo thân mình chuẩn bị hành động. Cái hình dạng tròn vo của nó cứ nhảy lên nhảy xuống, trực tiếp đội chiếc khăn gấm trong tay Vân Xu lên đầu mình. Sau đó, nó nhàn nhã bay về. Toàn bộ quá trình diễn ra trôi chảy, không hề có chút đình trệ nào.Vân Xu ngẩn ngơ, sau đó đôi mắt cong lên. Trên khăn gấm thêu hình cây hoa. Nhìn vào trông sống động như thật. Lúc này lại bị một đám mây nhỏ bé đội lên, trông rất vui vẻ.Như thể nhận thấy ý cười của nàng, đám mây đắc ý xoay vòng. Cuối cùng, nó quay lưng về phía hai người nam nhân, thể hiện bóng lưng kiêu ngạo của mình.Không cần hỏi một đám mây làm sao thấy được mặt trái. Cứ hỏi đi, đó là khí thế mà nó thể hiện ra ngoài."Chính là dùng mặt trái đối với các ngươi. Chính là không vừa mắt các ngươi."Đám mây lại rung rung thân thể. Hai đám mây đen lặng lẽ ở một bên trong nháy mắt thay đổi hình dạng. Màu đen biến mất, lại trở nên trắng tinh. Bên trong như thể còn có thứ gì đó.  Vân Xu tò mò nhìn lại. Cái này trông... hình như là một mặt trời nhỏ?Chỉ thấy hai đám mây từ từ hợp lại với nhau. Phía sau tầng mây bay ra một quả cầu màu vàng kim. Nó tỏa ra nhiệt lượng rất lớn, giống hệt mặt trời trên không trung Thương Lan Phong, ngoại trừ kích thước.Mặt trời nhỏ vừa xuất hiện, y phục ẩm ướt, bọt nước trong suốt, cùng với những vết nước trên mặt đất trong thời gian ngắn đã bốc hơi sạch sẽ. Xung quanh trong chốc lát tràn ngập sương trắng do hơi nước bay lên. Còn đám mây đội khăn gấm lại bay đến phía trên Vân Xu, giúp nàng che khuất ánh nắng chói chang.Vân Xu khẽ cười nói: “Đa tạ.”Động tác vui vẻ lay động của đám mây dừng lại. Như thể ngẩn ngơ. Sau đó búng một cái, nó biến thành màu hồng nhạt. Sau đó bay xuống rất nhiều bông hoa nhỏ màu hồng.Hai người nam nhân bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cười bất đắc dĩ lắc đầu.

Chương 877