Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 880

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Tông chủ vui mừng gật đầu. Tư chất Tiểu sư tổ siêu quần, nhưng chưa từng tỷ thí, càng chưa ra khỏi tông môn. Họ đều lo lắng thất bại trong giải đấu nội bộ sẽ ảnh hưởng đến nàng. Hiện giờ xem ra, tâm thái nàng rất ổn định. Dù đã sáng tạo nên huyền thoại mới về Trúc Cơ, nàng cũng chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo.Không hổ danh là Tiểu sư tổ. Đạo tâm trong sáng như gương, không chút bụi trần.Vân Xu bước lên lôi đài, đám đông đang ồn ào lập tức im lặng như tờ. Mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, ngây ngẩn. Dù bao nhiêu lần đi nữa, họ vẫn sẽ bị vẻ đẹp hiếm có trên thế gian này làm cho hoa mắt, say mê, chỉ còn biết thở dài.Một tiếng ho nhẹ vang lên. Những người khác mới đột nhiên hoàn hồn. Sau đó là tiếng cổ vũ long trời lở đất.“Tiểu sư tổ cố lên! Chúng con vĩnh viễn ủng hộ người! Chúng con là hậu phương vững chắc của người!”Giải đấu nội bộ môn phái liên quan đến danh sách tham dự đấu đại hội sau này. Mỗi người và đối thủ đều có cảnh giới tương đồng.Vân Xu nhìn về phía đối diện. Đối thủ của nàng là một đệ tử Kiếm Phong cảnh giới Trúc Cơ.Đệ tử Kiếm Phong dung mạo thanh tú, mắt sáng. Hắn đeo trường kiếm ở hông. Lúc này đang mặt đỏ bừng đứng tại chỗ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Sau một lúc lâu mới thở hổn hển thốt lên một tiếng “Tiểu sư tổ”. Trong âm thanh mang theo chút ngượng ngùng.Vân Xu mỉm cười lịch sự với hắn, rút ra trường kiếm, chuẩn bị sẵn sàng.Đệ tử Kiếm Phong ngây người đứng tại chỗ, cứ thế nhìn nàng.Lôi đài thi đấu trở nên im lặng.Vân Xu lại một lần nữa khẽ ho, ý bảo trưởng lão tuyên bố bắt đầu. Vị trưởng lão như không có chuyện gì, thu hồi ánh mắt, giả vờ như vừa rồi người nhìn ngây ngốc không phải mình.“Tỷ thí bắt đầu!”Vân Xu chờ đợi đệ tử Kiếm Phong động thủ trước, nhưng hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, như một pho tượng.Chẳng lẽ hắn đang dụ dỗ nàng chủ động ra tay? Trước đây nghe Cố Thiên Hạm nói qua, trong tỷ thí có ví dụ cố ý không động thủ ban đầu, dụ cho đối phương nôn nóng chủ động tấn công, cuối cùng thua vì tâm lý. Nàng ngàn vạn lần không được trúng kế của đối phương.Vân Xu nâng cao cảnh giác, đề phòng mọi hành động của đệ tử Kiếm Phong.  Nhang trầm trên lôi đài lặng lẽ cháy. Thời gian từ từ trôi qua. Xung quanh là tiếng cổ vũ phấn khích của các đệ tử. Đệ tử trước mắt vẫn bất động.Hình như có chỗ nào đó không đúng. Phán đoán vừa rồi có phải sai rồi không? Loại kế sách này là một cuộc đấu tâm lý. Hai bên cần liên tục quan sát đối phương. Nhưng hắn dường như hoàn toàn không động đậy.Vân Xu nhìn về phía vị trưởng lão bên cạnh: “Hắn có phải là...”Trưởng lão nhíu mày, cũng nhận thấy bất thường. Lập tức đi đến trước mặt đệ tử Kiếm Phong, hỏi: “Ngươi không sao chứ? Có thể tiếp tục tỷ thí không?”Không có trả lời.Trưởng lão vỗ vai hắn, chuẩn bị kiểm tra tình trạng cơ thể đệ tử này. Tuy nhiên, tay vừa dùng lực, đệ tử Kiếm Phong trực tiếp ngã vật sang một bên.  Vân Xu và trưởng lão đều kinh ngạc. Trưởng lão lập tức ngồi xổm xuống, nhanh chóng kiểm tra cơ thể hắn.“Sao vậy?” Vân Xu lo lắng hỏi. Chẳng lẽ có người dám đán‌h lén giữa thanh thiên bạch nhật?Theo luồng linh khí đưa vào kiểm tra cơ thể đối phương, sắc mặt trịnh trọng của trưởng lão dần dần chuyển sang phức tạp. Đó là một loại biểu cảm khó tả pha lẫn kinh ngạc và kỳ quái, còn mang theo chút hoài nghi nhân sinh. Ông rút tay lại, giải thích: “Vị đệ tử này vì cảm xúc quá kích động, vừa rồi nhất thời khí huyết dồn lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.”“Trận tỷ thí này, Tiểu sư tổ Thương Lan Phong giành chiến thắng.”Các đệ tử Kiếm Phong khác nhanh chóng đưa người đồng môn đã ngất xỉu đi.Chiến thắng này đến thật khó hiểu.Xung quanh lôi đài, các đệ tử reo hò vui vẻ, thi nhau giơ ngón tay cái lên.“Không hổ danh là Tiểu sư tổ. Thế mà lại có thể bất chiến mà thắng.”“Bất chiến mà khuất phục binh lực của người khác! Quá lợi hại!”Vân Xu quyết định phớt lờ cuộc thảo luận của mọi người, chờ đợi trận đấu thứ hai.Cố Thiên Hạm đến nơi, vừa hay nhìn thấy đệ tử Kiếm Phong được khiêng xuống lôi đài. Vẻ mặt hắn vô cùng bình an. Nghe các đệ tử bên cạnh giải thích, nàng thế mà lại cảm thấy chẳng có gì bất ngờ. Đối mặt với đại mỹ nhân cấp bậc này, mọi chuyện đều có thể xảy ra. 

Tông chủ vui mừng gật đầu. Tư chất Tiểu sư tổ siêu quần, nhưng chưa từng tỷ thí, càng chưa ra khỏi tông môn. Họ đều lo lắng thất bại trong giải đấu nội bộ sẽ ảnh hưởng đến nàng. Hiện giờ xem ra, tâm thái nàng rất ổn định. Dù đã sáng tạo nên huyền thoại mới về Trúc Cơ, nàng cũng chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo.

Không hổ danh là Tiểu sư tổ. Đạo tâm trong sáng như gương, không chút bụi trần.

Vân Xu bước lên lôi đài, đám đông đang ồn ào lập tức im lặng như tờ. Mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, ngây ngẩn. Dù bao nhiêu lần đi nữa, họ vẫn sẽ bị vẻ đẹp hiếm có trên thế gian này làm cho hoa mắt, say mê, chỉ còn biết thở dài.

Một tiếng ho nhẹ vang lên. Những người khác mới đột nhiên hoàn hồn. Sau đó là tiếng cổ vũ long trời lở đất.

“Tiểu sư tổ cố lên! Chúng con vĩnh viễn ủng hộ người! Chúng con là hậu phương vững chắc của người!”

Giải đấu nội bộ môn phái liên quan đến danh sách tham dự đấu đại hội sau này. Mỗi người và đối thủ đều có cảnh giới tương đồng.

Vân Xu nhìn về phía đối diện. Đối thủ của nàng là một đệ tử Kiếm Phong cảnh giới Trúc Cơ.

Đệ tử Kiếm Phong dung mạo thanh tú, mắt sáng. Hắn đeo trường kiếm ở hông. Lúc này đang mặt đỏ bừng đứng tại chỗ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Sau một lúc lâu mới thở hổn hển thốt lên một tiếng “Tiểu sư tổ”. Trong âm thanh mang theo chút ngượng ngùng.

Vân Xu mỉm cười lịch sự với hắn, rút ra trường kiếm, chuẩn bị sẵn sàng.

Đệ tử Kiếm Phong ngây người đứng tại chỗ, cứ thế nhìn nàng.

Lôi đài thi đấu trở nên im lặng.

Vân Xu lại một lần nữa khẽ ho, ý bảo trưởng lão tuyên bố bắt đầu. Vị trưởng lão như không có chuyện gì, thu hồi ánh mắt, giả vờ như vừa rồi người nhìn ngây ngốc không phải mình.

“Tỷ thí bắt đầu!”

Vân Xu chờ đợi đệ tử Kiếm Phong động thủ trước, nhưng hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, như một pho tượng.

Chẳng lẽ hắn đang dụ dỗ nàng chủ động ra tay? Trước đây nghe Cố Thiên Hạm nói qua, trong tỷ thí có ví dụ cố ý không động thủ ban đầu, dụ cho đối phương nôn nóng chủ động tấn công, cuối cùng thua vì tâm lý. Nàng ngàn vạn lần không được trúng kế của đối phương.

Vân Xu nâng cao cảnh giác, đề phòng mọi hành động của đệ tử Kiếm Phong.

 

 

Nhang trầm trên lôi đài lặng lẽ cháy. Thời gian từ từ trôi qua. Xung quanh là tiếng cổ vũ phấn khích của các đệ tử. Đệ tử trước mắt vẫn bất động.

Hình như có chỗ nào đó không đúng. Phán đoán vừa rồi có phải sai rồi không? Loại kế sách này là một cuộc đấu tâm lý. Hai bên cần liên tục quan sát đối phương. Nhưng hắn dường như hoàn toàn không động đậy.

Vân Xu nhìn về phía vị trưởng lão bên cạnh: “Hắn có phải là...”

Trưởng lão nhíu mày, cũng nhận thấy bất thường. Lập tức đi đến trước mặt đệ tử Kiếm Phong, hỏi: “Ngươi không sao chứ? Có thể tiếp tục tỷ thí không?”

Không có trả lời.

Trưởng lão vỗ vai hắn, chuẩn bị kiểm tra tình trạng cơ thể đệ tử này. Tuy nhiên, tay vừa dùng lực, đệ tử Kiếm Phong trực tiếp ngã vật sang một bên.

 

 

Vân Xu và trưởng lão đều kinh ngạc. Trưởng lão lập tức ngồi xổm xuống, nhanh chóng kiểm tra cơ thể hắn.

“Sao vậy?” Vân Xu lo lắng hỏi. Chẳng lẽ có người dám đán‌h lén giữa thanh thiên bạch nhật?

Theo luồng linh khí đưa vào kiểm tra cơ thể đối phương, sắc mặt trịnh trọng của trưởng lão dần dần chuyển sang phức tạp. Đó là một loại biểu cảm khó tả pha lẫn kinh ngạc và kỳ quái, còn mang theo chút hoài nghi nhân sinh. Ông rút tay lại, giải thích: “Vị đệ tử này vì cảm xúc quá kích động, vừa rồi nhất thời khí huyết dồn lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.”

“Trận tỷ thí này, Tiểu sư tổ Thương Lan Phong giành chiến thắng.”

Các đệ tử Kiếm Phong khác nhanh chóng đưa người đồng môn đã ngất xỉu đi.

Chiến thắng này đến thật khó hiểu.

Xung quanh lôi đài, các đệ tử reo hò vui vẻ, thi nhau giơ ngón tay cái lên.

“Không hổ danh là Tiểu sư tổ. Thế mà lại có thể bất chiến mà thắng.”

“Bất chiến mà khuất phục binh lực của người khác! Quá lợi hại!”

Vân Xu quyết định phớt lờ cuộc thảo luận của mọi người, chờ đợi trận đấu thứ hai.

Cố Thiên Hạm đến nơi, vừa hay nhìn thấy đệ tử Kiếm Phong được khiêng xuống lôi đài. Vẻ mặt hắn vô cùng bình an. Nghe các đệ tử bên cạnh giải thích, nàng thế mà lại cảm thấy chẳng có gì bất ngờ. Đối mặt với đại mỹ nhân cấp bậc này, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

 

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Tông chủ vui mừng gật đầu. Tư chất Tiểu sư tổ siêu quần, nhưng chưa từng tỷ thí, càng chưa ra khỏi tông môn. Họ đều lo lắng thất bại trong giải đấu nội bộ sẽ ảnh hưởng đến nàng. Hiện giờ xem ra, tâm thái nàng rất ổn định. Dù đã sáng tạo nên huyền thoại mới về Trúc Cơ, nàng cũng chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo.Không hổ danh là Tiểu sư tổ. Đạo tâm trong sáng như gương, không chút bụi trần.Vân Xu bước lên lôi đài, đám đông đang ồn ào lập tức im lặng như tờ. Mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, ngây ngẩn. Dù bao nhiêu lần đi nữa, họ vẫn sẽ bị vẻ đẹp hiếm có trên thế gian này làm cho hoa mắt, say mê, chỉ còn biết thở dài.Một tiếng ho nhẹ vang lên. Những người khác mới đột nhiên hoàn hồn. Sau đó là tiếng cổ vũ long trời lở đất.“Tiểu sư tổ cố lên! Chúng con vĩnh viễn ủng hộ người! Chúng con là hậu phương vững chắc của người!”Giải đấu nội bộ môn phái liên quan đến danh sách tham dự đấu đại hội sau này. Mỗi người và đối thủ đều có cảnh giới tương đồng.Vân Xu nhìn về phía đối diện. Đối thủ của nàng là một đệ tử Kiếm Phong cảnh giới Trúc Cơ.Đệ tử Kiếm Phong dung mạo thanh tú, mắt sáng. Hắn đeo trường kiếm ở hông. Lúc này đang mặt đỏ bừng đứng tại chỗ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Sau một lúc lâu mới thở hổn hển thốt lên một tiếng “Tiểu sư tổ”. Trong âm thanh mang theo chút ngượng ngùng.Vân Xu mỉm cười lịch sự với hắn, rút ra trường kiếm, chuẩn bị sẵn sàng.Đệ tử Kiếm Phong ngây người đứng tại chỗ, cứ thế nhìn nàng.Lôi đài thi đấu trở nên im lặng.Vân Xu lại một lần nữa khẽ ho, ý bảo trưởng lão tuyên bố bắt đầu. Vị trưởng lão như không có chuyện gì, thu hồi ánh mắt, giả vờ như vừa rồi người nhìn ngây ngốc không phải mình.“Tỷ thí bắt đầu!”Vân Xu chờ đợi đệ tử Kiếm Phong động thủ trước, nhưng hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, như một pho tượng.Chẳng lẽ hắn đang dụ dỗ nàng chủ động ra tay? Trước đây nghe Cố Thiên Hạm nói qua, trong tỷ thí có ví dụ cố ý không động thủ ban đầu, dụ cho đối phương nôn nóng chủ động tấn công, cuối cùng thua vì tâm lý. Nàng ngàn vạn lần không được trúng kế của đối phương.Vân Xu nâng cao cảnh giác, đề phòng mọi hành động của đệ tử Kiếm Phong.  Nhang trầm trên lôi đài lặng lẽ cháy. Thời gian từ từ trôi qua. Xung quanh là tiếng cổ vũ phấn khích của các đệ tử. Đệ tử trước mắt vẫn bất động.Hình như có chỗ nào đó không đúng. Phán đoán vừa rồi có phải sai rồi không? Loại kế sách này là một cuộc đấu tâm lý. Hai bên cần liên tục quan sát đối phương. Nhưng hắn dường như hoàn toàn không động đậy.Vân Xu nhìn về phía vị trưởng lão bên cạnh: “Hắn có phải là...”Trưởng lão nhíu mày, cũng nhận thấy bất thường. Lập tức đi đến trước mặt đệ tử Kiếm Phong, hỏi: “Ngươi không sao chứ? Có thể tiếp tục tỷ thí không?”Không có trả lời.Trưởng lão vỗ vai hắn, chuẩn bị kiểm tra tình trạng cơ thể đệ tử này. Tuy nhiên, tay vừa dùng lực, đệ tử Kiếm Phong trực tiếp ngã vật sang một bên.  Vân Xu và trưởng lão đều kinh ngạc. Trưởng lão lập tức ngồi xổm xuống, nhanh chóng kiểm tra cơ thể hắn.“Sao vậy?” Vân Xu lo lắng hỏi. Chẳng lẽ có người dám đán‌h lén giữa thanh thiên bạch nhật?Theo luồng linh khí đưa vào kiểm tra cơ thể đối phương, sắc mặt trịnh trọng của trưởng lão dần dần chuyển sang phức tạp. Đó là một loại biểu cảm khó tả pha lẫn kinh ngạc và kỳ quái, còn mang theo chút hoài nghi nhân sinh. Ông rút tay lại, giải thích: “Vị đệ tử này vì cảm xúc quá kích động, vừa rồi nhất thời khí huyết dồn lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.”“Trận tỷ thí này, Tiểu sư tổ Thương Lan Phong giành chiến thắng.”Các đệ tử Kiếm Phong khác nhanh chóng đưa người đồng môn đã ngất xỉu đi.Chiến thắng này đến thật khó hiểu.Xung quanh lôi đài, các đệ tử reo hò vui vẻ, thi nhau giơ ngón tay cái lên.“Không hổ danh là Tiểu sư tổ. Thế mà lại có thể bất chiến mà thắng.”“Bất chiến mà khuất phục binh lực của người khác! Quá lợi hại!”Vân Xu quyết định phớt lờ cuộc thảo luận của mọi người, chờ đợi trận đấu thứ hai.Cố Thiên Hạm đến nơi, vừa hay nhìn thấy đệ tử Kiếm Phong được khiêng xuống lôi đài. Vẻ mặt hắn vô cùng bình an. Nghe các đệ tử bên cạnh giải thích, nàng thế mà lại cảm thấy chẳng có gì bất ngờ. Đối mặt với đại mỹ nhân cấp bậc này, mọi chuyện đều có thể xảy ra. 

Chương 880