Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 687: Chương 687

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bớt việc, bớt phiền, đương nhiên Tống Thời Hạ không phản đối.Cô hôn má anh một cái thật mạnh: “Vậy chuyện này trông cậy cả vào anh nhé.”Quý Duy Thanh bật cười bất đắc dĩ, túm bàn tay nghịch ngợm của cô, ***** ngắm nghía, ôn hòa nói:DTV“Nếu bị ai chèn ép thì không cần nén giận nhường nhịn đâu, anh và mẹ có thể giải quyết giúp em.Biết đâu mấy đơn tố giác kiểu này lại gây ảnh hưởng đến em thì sao, dù sau đó có giải thích rõ ràng thì cũng sẽ để lại rất nhiều phiền toái không cần thiết.”Tống Thời Hạ giảo hoạt nói:“Em không để mẹ nhúng tay mấy chuyện này, bởi vì còn có anh mà, vợ anh đi ngay ngồi thẳng, không sợ mưu ma chước quỷ, mặc cô ta giở 36 kế, chỉ tổ tự mất mặt mà thôi.”Quý Duy Thanh đích thân tới gặp hiệu trưởng Hồ.Không biết hai người trò chuyện những gì, hôm sau có trợ giảng tới tìm Tống Thời Hạ, nói là Cát Tình muốn đích thân xin lỗi cô.Tống Thời Hạ không ưa Cát Tình, nhưng nếu thấy người ngang ngược kiêu căng phải nuốt giận hạ mình xin lỗi thì cũng vui.Cát Tình từng tưởng tượng ra vô số kết cục, chỉ không ngờ tới một điều là Quý Duy Thanh sẽ đích thân đứng ra.Cha cô ta còn gọi cô ta lên văn phòng chửi rủa suốt một buổi, còn dọa rằng nếu không chịu an phận thì sẽ làm thủ tục thôi học cho cô ta về nhà dưỡng thai. Cát Tình còn muốn học kỳ sau dùng ngân sách trường đi du học nước ngoài, sao có thể đồng ý thôi học, cho nên đành chịu để cha mình kéo tới xin lỗi Tống Thời Hạ.Cô ta xin lỗi rất thành khẩn, nhưng trong lòng đã hận Tống Thời Hạ muốn chết, lồng n.g.ự.c phập phồng như sắp nổ tung, có điều lại chẳng thể làm gì đối phương.Tống Thời Hạ không muốn dây dưa quá nhiều với người này.Cô biết mặc dù Cát Tình không muốn nhưng sau này sẽ không dám làm gì bất lợi cho cô nữa, bởi vì có bên trên cảnh cáo.Mà bản thân cô cũng không có nhược điểm gì bị người ta bắt được, cho nên không làm khó Cát Tình, nghe xin lỗi xong chỉ gật đầu cho qua.Chương trình học của kỳ mới khá nặng, Tống Thời Hạ chạy qua chạy lại giữa hai trường, may mà còn có ô tô riêng.Hơn nữa, học kỳ này bên Trung y toàn bài chuyên ngành, chỉ cần học thuộc những tri thức trong sách là ổn thỏa, thỉnh thoảng cúp vài tiết cũng không sao.Nhưng chương trình bên Dược học thì khổ rồi, Tống Thời Hạ đã bị các giáo sư để mắt theo dõi.Rõ ràng học viện đã có quy định sinh viên không được tự chủ phối thuốc, nhưng các giáo sư lại cứ thích gọi cô đến phòng thí nghiệm vào cuối tuần để dạy thêm cho cô, thật đúng là một dạng phiền não ngọt ngào.Cái lợi là có thể học được những kinh nghiệm hữu dụng, bất lợi là không có thời gian lo cho công ty.Cũng may chị Diêu Tuyết không hề oán trách, ngay từ đầu chị ấy cũng đã nói cô phụ trách nghiên cứu sản phẩm mới thì không cần ngày nào cũng đúng giờ đi làm.Bên Dược học, giáo sư và viện trưởng đều là những cây đa cây đề trong giới, thậm chí những sản phẩm y dược hiện đang được lưu hành trên thị trường trong nước đều có họ tham dự nghiên cứu.Tống Thời Hạ theo học với họ, tiến bộ cực nhanh, lại có nền tảng Trung y nên chẳng mấy mà đã chế tạo ra bộ dược trang thế hệ thứ nhất. 

Bớt việc, bớt phiền, đương nhiên Tống Thời Hạ không phản đối.

Cô hôn má anh một cái thật mạnh: “Vậy chuyện này trông cậy cả vào anh nhé.”

Quý Duy Thanh bật cười bất đắc dĩ, túm bàn tay nghịch ngợm của cô, ***** ngắm nghía, ôn hòa nói:

DTV

“Nếu bị ai chèn ép thì không cần nén giận nhường nhịn đâu, anh và mẹ có thể giải quyết giúp em.

Biết đâu mấy đơn tố giác kiểu này lại gây ảnh hưởng đến em thì sao, dù sau đó có giải thích rõ ràng thì cũng sẽ để lại rất nhiều phiền toái không cần thiết.”

Tống Thời Hạ giảo hoạt nói:

“Em không để mẹ nhúng tay mấy chuyện này, bởi vì còn có anh mà, vợ anh đi ngay ngồi thẳng, không sợ mưu ma chước quỷ, mặc cô ta giở 36 kế, chỉ tổ tự mất mặt mà thôi.”

Quý Duy Thanh đích thân tới gặp hiệu trưởng Hồ.

Không biết hai người trò chuyện những gì, hôm sau có trợ giảng tới tìm Tống Thời Hạ, nói là Cát Tình muốn đích thân xin lỗi cô.

Tống Thời Hạ không ưa Cát Tình, nhưng nếu thấy người ngang ngược kiêu căng phải nuốt giận hạ mình xin lỗi thì cũng vui.

Cát Tình từng tưởng tượng ra vô số kết cục, chỉ không ngờ tới một điều là Quý Duy Thanh sẽ đích thân đứng ra.

Cha cô ta còn gọi cô ta lên văn phòng chửi rủa suốt một buổi, còn dọa rằng nếu không chịu an phận thì sẽ làm thủ tục thôi học cho cô ta về nhà dưỡng thai.

 

Cát Tình còn muốn học kỳ sau dùng ngân sách trường đi du học nước ngoài, sao có thể đồng ý thôi học, cho nên đành chịu để cha mình kéo tới xin lỗi Tống Thời Hạ.

Cô ta xin lỗi rất thành khẩn, nhưng trong lòng đã hận Tống Thời Hạ muốn chết, lồng n.g.ự.c phập phồng như sắp nổ tung, có điều lại chẳng thể làm gì đối phương.

Tống Thời Hạ không muốn dây dưa quá nhiều với người này.

Cô biết mặc dù Cát Tình không muốn nhưng sau này sẽ không dám làm gì bất lợi cho cô nữa, bởi vì có bên trên cảnh cáo.

Mà bản thân cô cũng không có nhược điểm gì bị người ta bắt được, cho nên không làm khó Cát Tình, nghe xin lỗi xong chỉ gật đầu cho qua.

Chương trình học của kỳ mới khá nặng, Tống Thời Hạ chạy qua chạy lại giữa hai trường, may mà còn có ô tô riêng.

Hơn nữa, học kỳ này bên Trung y toàn bài chuyên ngành, chỉ cần học thuộc những tri thức trong sách là ổn thỏa, thỉnh thoảng cúp vài tiết cũng không sao.

Nhưng chương trình bên Dược học thì khổ rồi, Tống Thời Hạ đã bị các giáo sư để mắt theo dõi.

Rõ ràng học viện đã có quy định sinh viên không được tự chủ phối thuốc, nhưng các giáo sư lại cứ thích gọi cô đến phòng thí nghiệm vào cuối tuần để dạy thêm cho cô, thật đúng là một dạng phiền não ngọt ngào.

Cái lợi là có thể học được những kinh nghiệm hữu dụng, bất lợi là không có thời gian lo cho công ty.

Cũng may chị Diêu Tuyết không hề oán trách, ngay từ đầu chị ấy cũng đã nói cô phụ trách nghiên cứu sản phẩm mới thì không cần ngày nào cũng đúng giờ đi làm.

Bên Dược học, giáo sư và viện trưởng đều là những cây đa cây đề trong giới, thậm chí những sản phẩm y dược hiện đang được lưu hành trên thị trường trong nước đều có họ tham dự nghiên cứu.

Tống Thời Hạ theo học với họ, tiến bộ cực nhanh, lại có nền tảng Trung y nên chẳng mấy mà đã chế tạo ra bộ dược trang thế hệ thứ nhất.

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bớt việc, bớt phiền, đương nhiên Tống Thời Hạ không phản đối.Cô hôn má anh một cái thật mạnh: “Vậy chuyện này trông cậy cả vào anh nhé.”Quý Duy Thanh bật cười bất đắc dĩ, túm bàn tay nghịch ngợm của cô, ***** ngắm nghía, ôn hòa nói:DTV“Nếu bị ai chèn ép thì không cần nén giận nhường nhịn đâu, anh và mẹ có thể giải quyết giúp em.Biết đâu mấy đơn tố giác kiểu này lại gây ảnh hưởng đến em thì sao, dù sau đó có giải thích rõ ràng thì cũng sẽ để lại rất nhiều phiền toái không cần thiết.”Tống Thời Hạ giảo hoạt nói:“Em không để mẹ nhúng tay mấy chuyện này, bởi vì còn có anh mà, vợ anh đi ngay ngồi thẳng, không sợ mưu ma chước quỷ, mặc cô ta giở 36 kế, chỉ tổ tự mất mặt mà thôi.”Quý Duy Thanh đích thân tới gặp hiệu trưởng Hồ.Không biết hai người trò chuyện những gì, hôm sau có trợ giảng tới tìm Tống Thời Hạ, nói là Cát Tình muốn đích thân xin lỗi cô.Tống Thời Hạ không ưa Cát Tình, nhưng nếu thấy người ngang ngược kiêu căng phải nuốt giận hạ mình xin lỗi thì cũng vui.Cát Tình từng tưởng tượng ra vô số kết cục, chỉ không ngờ tới một điều là Quý Duy Thanh sẽ đích thân đứng ra.Cha cô ta còn gọi cô ta lên văn phòng chửi rủa suốt một buổi, còn dọa rằng nếu không chịu an phận thì sẽ làm thủ tục thôi học cho cô ta về nhà dưỡng thai. Cát Tình còn muốn học kỳ sau dùng ngân sách trường đi du học nước ngoài, sao có thể đồng ý thôi học, cho nên đành chịu để cha mình kéo tới xin lỗi Tống Thời Hạ.Cô ta xin lỗi rất thành khẩn, nhưng trong lòng đã hận Tống Thời Hạ muốn chết, lồng n.g.ự.c phập phồng như sắp nổ tung, có điều lại chẳng thể làm gì đối phương.Tống Thời Hạ không muốn dây dưa quá nhiều với người này.Cô biết mặc dù Cát Tình không muốn nhưng sau này sẽ không dám làm gì bất lợi cho cô nữa, bởi vì có bên trên cảnh cáo.Mà bản thân cô cũng không có nhược điểm gì bị người ta bắt được, cho nên không làm khó Cát Tình, nghe xin lỗi xong chỉ gật đầu cho qua.Chương trình học của kỳ mới khá nặng, Tống Thời Hạ chạy qua chạy lại giữa hai trường, may mà còn có ô tô riêng.Hơn nữa, học kỳ này bên Trung y toàn bài chuyên ngành, chỉ cần học thuộc những tri thức trong sách là ổn thỏa, thỉnh thoảng cúp vài tiết cũng không sao.Nhưng chương trình bên Dược học thì khổ rồi, Tống Thời Hạ đã bị các giáo sư để mắt theo dõi.Rõ ràng học viện đã có quy định sinh viên không được tự chủ phối thuốc, nhưng các giáo sư lại cứ thích gọi cô đến phòng thí nghiệm vào cuối tuần để dạy thêm cho cô, thật đúng là một dạng phiền não ngọt ngào.Cái lợi là có thể học được những kinh nghiệm hữu dụng, bất lợi là không có thời gian lo cho công ty.Cũng may chị Diêu Tuyết không hề oán trách, ngay từ đầu chị ấy cũng đã nói cô phụ trách nghiên cứu sản phẩm mới thì không cần ngày nào cũng đúng giờ đi làm.Bên Dược học, giáo sư và viện trưởng đều là những cây đa cây đề trong giới, thậm chí những sản phẩm y dược hiện đang được lưu hành trên thị trường trong nước đều có họ tham dự nghiên cứu.Tống Thời Hạ theo học với họ, tiến bộ cực nhanh, lại có nền tảng Trung y nên chẳng mấy mà đã chế tạo ra bộ dược trang thế hệ thứ nhất. 

Chương 687: Chương 687