Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 888

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Cuối cùng, Vân Xu vẫn quyết định mang cả hai thanh kiếm đi. Đã nói qua câu nói kia rồi, cũng không thể thất hứa được. Cũng may nàng không phải là kiếm tu, không có cách nói cả đời chỉ tu một kiếm.Được đến sự cho phép, Thu Thủy Kiếm lập tức bay lên, vui sướng dừng lại trước mặt Vân Xu, phát ra tiếng kiếm reo vui sướng.Tuyết Tễ Kiếm không ngừng cuồn cuộn hàn ý mãnh liệt, rõ ràng vô cùng bất mãn. Nó là tiên kiếm kiêu ngạo. Vô số người muốn chinh phục nó, cuối cùng đều thất bại. Khó khăn lắm mới có được chủ nhân mà nó yêu thích, thế mà lại còn có một thanh kiếm khác tồn tại?Quả thực không thể nhẫn nhịn!  Linh khí lạnh lẽo dần dần quấn quanh thân kiếm. Sương tuyết từ mũi kiếm sắc bén một tấc một tấc lan tràn đến tận chuôi kiếm.Tuyết Tễ Kiếm hy vọng chủ nhân chỉ có duy nhất mình nó. Nhưng vừa định cáu kỉnh uy h.i.ế.p thanh kiếm bên cạnh, một luồng uy áp mạnh mẽ, quen thuộc ầm ầm áp xuống. Nó không thể động đậy nửa điểm, thân kiếm cứng đờ.Khác với linh lực mềm mại như tuyết nhẹ của chủ nhân mới, linh khí trong luồng uy áp kia giống như thanh kiếm sắc bén quyết chí tiến lên, mang theo quyết tâm có thể c.h.é.m c.h.ế.t vạn vật trên thế gian. Nó nhớ rõ người đó.Người đó đã mang nó từ động phủ không thấy ánh mặt trời ra ngoài, cười thở dài hai bên không có duyên phận. Sau đó đặt nó vào Bách Bảo Các. Cho đến hôm nay, nó cảm nhận được chủ nhân phù hợp, từ giấc ngủ sâu dài tỉnh lại.Nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu trước kia.Vân Xu và thanh tiên kiếm này vô cùng phù hợp. Cảm giác của nó rõ ràng truyền đến đáy lòng nàng. Nó rất ghét thanh Thu Thủy Kiếm.Điều này thì làm sao bây giờ? Hai thanh kiếm đều có linh trí. E rằng sau này sẽ thường xuyên gây mâu thuẫn.Tuyết Tễ Kiếm chú ý thấy sự khó xử của chủ nhân mới. Thân kiếm đang kết sương tuyết dừng lại. Nó vô cùng thích chủ nhân mới. Không thể thấy nàng lộ ra vẻ mặt đó. Nàng chỉ cần nhíu mày một cái thôi, thân kiếm nó đều suýt không ổn định.  Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, nó từ từ bỏ đi sự bài xích. Thôi kệ. Nó là tiên kiếm. Hà tất phải so đo với Linh Khí bình thường. Đợi dùng lâu rồi, chủ nhân tự nhiên sẽ biết ai mới là thanh kiếm tốt nhất.Nó! Mới là lợi hại nhất!Vì thế, ba người trong Bách Bảo Các liền nhìn thấy, thanh tiên kiếm vừa rồi còn như muốn gây rối đột nhiên bình tĩnh trở lại, biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn.Khóe miệng Tông chủ giật giật. Bàn tay nắm chìa khóa bí mật lặng lẽ buông ra. Ông đã chuẩn bị sẵn sàng để khởi động trận pháp trong Bách Bảo Các rồi. Phải biết rằng, tiên kiếm Tuyết Tễ đã từng làm Bách Bảo Các náo loạn long trời lở đất, suýt chút nữa gây ra vấn đề lớn.Kết quả ông đề phòng nửa ngày, thế mà chẳng có gì xảy ra.Tiểu sư tổ vẫn như cũ lợi hại.Bên cạnh, Tô Thành Thu đứng bình thản. Ánh mắt hắn dừng lại trên hai thanh kiếm, có chút ý vị không rõ, như thể đang cân nhắc điều gì đó.Vân Xu thở phào nhẹ nhõm. Nàng thu hai thanh kiếm lại. Đám Linh Khí xung quanh trong nháy mắt xao động. Mỗi người đều háo hức muốn được thử.Tông chủ đề nghị: “Chi bằng Tiểu sư tổ chọn thêm vài món nữa?”Vân Xu lắc đầu: “Bách Bảo Các có quy định, một đệ tử chỉ có thể lấy một Linh Khí. Ta lấy hai thanh kiếm đã là ngoại lệ rồi. Không thể phá lệ nữa.” Sau đó, khóe môi nàng cong lên, nhìn quanh bốn phía. Ánh mắt đầy ý cười. “Ở đây đều là những Linh Khí vô cùng lợi hại. Nhất định có thể tìm được chủ nhân phù hợp hơn.”Mỹ nhân như ngọc khẽ mỉm cười. Bách Bảo Các vốn ánh sáng u ám trong nháy mắt bừng sáng. Đám Linh Khí đang xao động im lặng lại. Như thể được khẳng định, chúng trở nên tự hào hơn trước.Ba người thuận lợi rời khỏi Bách Bảo Các.Tô Thành Thu nói với Vân Xu: “Tuyết Tễ Kiếm rất phù hợp với Băng linh căn. Người trở về nhớ thường xuyên giao tiếp với nó nhé. Bất kỳ pháp khí hay tiên khí nào, liên kết với chủ nhân càng sâu, phát huy thực lực càng lớn.”Rất nhiều tu giả lúc đầu khó khăn trong việc giao tiếp với pháp khí. Nhưng đối với Vân Xu, tâm ý tương thông e là chuyện đơn giản nhất. Người tâm vô tạp niệm được vạn vật ưu ái.Vân Xu nói: “Đa tạ nhắc nhở. Ta biết rồi.”

Cuối cùng, Vân Xu vẫn quyết định mang cả hai thanh kiếm đi. Đã nói qua câu nói kia 

rồi, cũng không thể thất hứa được. Cũng may nàng không phải là kiếm tu, không có cách nói cả đời chỉ tu một kiếm.

Được đến sự cho phép, Thu Thủy Kiếm lập tức bay lên, vui sướng dừng lại trước mặt Vân Xu, phát ra tiếng kiếm reo vui sướng.

Tuyết Tễ Kiếm không ngừng cuồn cuộn hàn ý mãnh liệt, rõ ràng vô cùng bất mãn. Nó là tiên kiếm kiêu ngạo. Vô số người muốn chinh phục nó, cuối cùng đều thất bại. Khó khăn lắm mới có được chủ nhân mà nó yêu thích, thế mà lại còn có một thanh kiếm khác tồn tại?

Quả thực không thể nhẫn nhịn!

 

 

Linh khí lạnh lẽo dần dần quấn quanh thân kiếm. Sương tuyết từ mũi kiếm sắc bén một tấc một tấc lan tràn đến tận chuôi kiếm.

Tuyết Tễ Kiếm hy vọng chủ nhân chỉ có duy nhất mình nó. Nhưng vừa định cáu kỉnh uy h.i.ế.p thanh kiếm bên cạnh, một luồng uy áp mạnh mẽ, quen thuộc ầm ầm áp xuống. Nó không thể động đậy nửa điểm, thân kiếm cứng đờ.

Khác với linh lực mềm mại như tuyết nhẹ của chủ nhân mới, linh khí trong luồng uy áp kia giống như thanh kiếm sắc bén quyết chí tiến lên, mang theo quyết tâm có thể c.h.é.m c.h.ế.t vạn vật trên thế gian. Nó nhớ rõ người đó.

Người đó đã mang nó từ động phủ không thấy ánh mặt trời ra ngoài, cười thở dài hai bên không có duyên phận. Sau đó đặt nó vào Bách Bảo Các. Cho đến hôm nay, nó cảm nhận được chủ nhân phù hợp, từ giấc ngủ sâu dài tỉnh lại.

Nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu trước kia.

Vân Xu và thanh tiên kiếm này vô cùng phù hợp. Cảm giác của nó rõ ràng truyền đến đáy lòng nàng. Nó rất ghét thanh Thu Thủy Kiếm.

Điều này thì làm sao bây giờ? Hai thanh kiếm đều có linh trí. E rằng sau này sẽ thường xuyên gây mâu thuẫn.

Tuyết Tễ Kiếm chú ý thấy sự khó xử của chủ nhân mới. Thân kiếm đang kết sương tuyết dừng lại. Nó vô cùng thích chủ nhân mới. Không thể thấy nàng lộ ra vẻ mặt đó. Nàng chỉ cần nhíu mày một cái thôi, thân kiếm nó đều suýt không ổn định.

 

 

Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, nó từ từ bỏ đi sự bài xích. Thôi kệ. Nó là tiên kiếm. Hà tất phải so đo với Linh Khí bình thường. Đợi dùng lâu rồi, chủ nhân tự nhiên sẽ biết ai mới là thanh kiếm tốt nhất.

Nó! Mới là lợi hại nhất!

Vì thế, ba người trong Bách Bảo Các liền nhìn thấy, thanh tiên kiếm vừa rồi còn như muốn gây rối đột nhiên bình tĩnh trở lại, biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn.

Khóe miệng Tông chủ giật giật. Bàn tay nắm chìa khóa bí mật lặng lẽ buông ra. Ông đã chuẩn bị sẵn sàng để khởi động trận pháp trong Bách Bảo Các rồi. Phải biết rằng, tiên kiếm Tuyết Tễ đã từng làm Bách Bảo Các náo loạn long trời lở đất, suýt chút nữa gây ra vấn đề lớn.

Kết quả ông đề phòng nửa ngày, thế mà chẳng có gì xảy ra.

Tiểu sư tổ vẫn như cũ lợi hại.

Bên cạnh, Tô Thành Thu đứng bình thản. Ánh mắt hắn dừng lại trên hai thanh kiếm, có chút ý vị không rõ, như thể đang cân nhắc điều gì đó.

Vân Xu thở phào nhẹ nhõm. Nàng thu hai thanh kiếm lại. Đám Linh Khí xung quanh trong nháy mắt xao động. Mỗi người đều háo hức muốn được thử.

Tông chủ đề nghị: “Chi bằng Tiểu sư tổ chọn thêm vài món nữa?”

Vân Xu lắc đầu: “Bách Bảo Các có quy định, một đệ tử chỉ có thể lấy một Linh Khí. Ta lấy hai thanh kiếm đã là ngoại lệ rồi. Không thể phá lệ nữa.” Sau đó, khóe môi nàng cong lên, nhìn quanh bốn phía. Ánh mắt đầy ý cười. “Ở đây đều là những Linh Khí vô cùng lợi hại. Nhất định có thể tìm được chủ nhân phù hợp hơn.”

Mỹ nhân như ngọc khẽ mỉm cười. Bách Bảo Các vốn ánh sáng u ám trong nháy mắt bừng sáng. Đám Linh Khí đang xao động im lặng lại. Như thể được khẳng định, chúng trở nên tự hào hơn trước.

Ba người thuận lợi rời khỏi Bách Bảo Các.

Tô Thành Thu nói với Vân Xu: “Tuyết Tễ Kiếm rất phù hợp với Băng linh căn. Người trở về nhớ thường xuyên giao tiếp với nó nhé. Bất kỳ pháp khí hay tiên khí nào, liên kết với chủ nhân càng sâu, phát huy thực lực càng lớn.”

Rất nhiều tu giả lúc đầu khó khăn trong việc giao tiếp với pháp khí. Nhưng đối với Vân Xu, tâm ý tương thông e là chuyện đơn giản nhất. Người tâm vô tạp niệm được vạn vật ưu ái.

Vân Xu nói: “Đa tạ nhắc nhở. Ta biết rồi.”

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Cuối cùng, Vân Xu vẫn quyết định mang cả hai thanh kiếm đi. Đã nói qua câu nói kia rồi, cũng không thể thất hứa được. Cũng may nàng không phải là kiếm tu, không có cách nói cả đời chỉ tu một kiếm.Được đến sự cho phép, Thu Thủy Kiếm lập tức bay lên, vui sướng dừng lại trước mặt Vân Xu, phát ra tiếng kiếm reo vui sướng.Tuyết Tễ Kiếm không ngừng cuồn cuộn hàn ý mãnh liệt, rõ ràng vô cùng bất mãn. Nó là tiên kiếm kiêu ngạo. Vô số người muốn chinh phục nó, cuối cùng đều thất bại. Khó khăn lắm mới có được chủ nhân mà nó yêu thích, thế mà lại còn có một thanh kiếm khác tồn tại?Quả thực không thể nhẫn nhịn!  Linh khí lạnh lẽo dần dần quấn quanh thân kiếm. Sương tuyết từ mũi kiếm sắc bén một tấc một tấc lan tràn đến tận chuôi kiếm.Tuyết Tễ Kiếm hy vọng chủ nhân chỉ có duy nhất mình nó. Nhưng vừa định cáu kỉnh uy h.i.ế.p thanh kiếm bên cạnh, một luồng uy áp mạnh mẽ, quen thuộc ầm ầm áp xuống. Nó không thể động đậy nửa điểm, thân kiếm cứng đờ.Khác với linh lực mềm mại như tuyết nhẹ của chủ nhân mới, linh khí trong luồng uy áp kia giống như thanh kiếm sắc bén quyết chí tiến lên, mang theo quyết tâm có thể c.h.é.m c.h.ế.t vạn vật trên thế gian. Nó nhớ rõ người đó.Người đó đã mang nó từ động phủ không thấy ánh mặt trời ra ngoài, cười thở dài hai bên không có duyên phận. Sau đó đặt nó vào Bách Bảo Các. Cho đến hôm nay, nó cảm nhận được chủ nhân phù hợp, từ giấc ngủ sâu dài tỉnh lại.Nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu trước kia.Vân Xu và thanh tiên kiếm này vô cùng phù hợp. Cảm giác của nó rõ ràng truyền đến đáy lòng nàng. Nó rất ghét thanh Thu Thủy Kiếm.Điều này thì làm sao bây giờ? Hai thanh kiếm đều có linh trí. E rằng sau này sẽ thường xuyên gây mâu thuẫn.Tuyết Tễ Kiếm chú ý thấy sự khó xử của chủ nhân mới. Thân kiếm đang kết sương tuyết dừng lại. Nó vô cùng thích chủ nhân mới. Không thể thấy nàng lộ ra vẻ mặt đó. Nàng chỉ cần nhíu mày một cái thôi, thân kiếm nó đều suýt không ổn định.  Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, nó từ từ bỏ đi sự bài xích. Thôi kệ. Nó là tiên kiếm. Hà tất phải so đo với Linh Khí bình thường. Đợi dùng lâu rồi, chủ nhân tự nhiên sẽ biết ai mới là thanh kiếm tốt nhất.Nó! Mới là lợi hại nhất!Vì thế, ba người trong Bách Bảo Các liền nhìn thấy, thanh tiên kiếm vừa rồi còn như muốn gây rối đột nhiên bình tĩnh trở lại, biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn.Khóe miệng Tông chủ giật giật. Bàn tay nắm chìa khóa bí mật lặng lẽ buông ra. Ông đã chuẩn bị sẵn sàng để khởi động trận pháp trong Bách Bảo Các rồi. Phải biết rằng, tiên kiếm Tuyết Tễ đã từng làm Bách Bảo Các náo loạn long trời lở đất, suýt chút nữa gây ra vấn đề lớn.Kết quả ông đề phòng nửa ngày, thế mà chẳng có gì xảy ra.Tiểu sư tổ vẫn như cũ lợi hại.Bên cạnh, Tô Thành Thu đứng bình thản. Ánh mắt hắn dừng lại trên hai thanh kiếm, có chút ý vị không rõ, như thể đang cân nhắc điều gì đó.Vân Xu thở phào nhẹ nhõm. Nàng thu hai thanh kiếm lại. Đám Linh Khí xung quanh trong nháy mắt xao động. Mỗi người đều háo hức muốn được thử.Tông chủ đề nghị: “Chi bằng Tiểu sư tổ chọn thêm vài món nữa?”Vân Xu lắc đầu: “Bách Bảo Các có quy định, một đệ tử chỉ có thể lấy một Linh Khí. Ta lấy hai thanh kiếm đã là ngoại lệ rồi. Không thể phá lệ nữa.” Sau đó, khóe môi nàng cong lên, nhìn quanh bốn phía. Ánh mắt đầy ý cười. “Ở đây đều là những Linh Khí vô cùng lợi hại. Nhất định có thể tìm được chủ nhân phù hợp hơn.”Mỹ nhân như ngọc khẽ mỉm cười. Bách Bảo Các vốn ánh sáng u ám trong nháy mắt bừng sáng. Đám Linh Khí đang xao động im lặng lại. Như thể được khẳng định, chúng trở nên tự hào hơn trước.Ba người thuận lợi rời khỏi Bách Bảo Các.Tô Thành Thu nói với Vân Xu: “Tuyết Tễ Kiếm rất phù hợp với Băng linh căn. Người trở về nhớ thường xuyên giao tiếp với nó nhé. Bất kỳ pháp khí hay tiên khí nào, liên kết với chủ nhân càng sâu, phát huy thực lực càng lớn.”Rất nhiều tu giả lúc đầu khó khăn trong việc giao tiếp với pháp khí. Nhưng đối với Vân Xu, tâm ý tương thông e là chuyện đơn giản nhất. Người tâm vô tạp niệm được vạn vật ưu ái.Vân Xu nói: “Đa tạ nhắc nhở. Ta biết rồi.”

Chương 888