Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 700: Chương 700
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bạch Thu Thụy và chú út cùng với cậu ruột rời khỏi văn phòng.Họ không về ngay mà tìm một nơi vắng người, chú út cậu ta mới hỏi: “Thu Thụy, cháu với cô bạn kia không thân thiết lắm à?”Ông ta nhớ rõ hồi cấp ba, cháu mình được rất nhiều nữ sinh yêu thích mà, sao nữ sinh trong kia lại có vẻ không quá ưa nó?Bạch Thu Thụy kìm nén mất mát, đáp:“Chú út, chú đừng hỏi nữa, đây là chuyện riêng của cháu. Hơn nữa, cô ấy cũng đã lấy chồng, có con rồi, chú bảo cháu phải móc nối tình cảm kiểu gì.”Chú út Bạch Thu Thụy xấu hổ cười cười:“Thôi chú không hỏi tới nữa, chú còn tưởng có thể tranh thủ mối quen biết này để mời bạn học của cháu đi ăn bữa cơm.Chỉ cần chúng ta bày tỏ thành ý rõ ràng, cộng thêm với kinh nghiệm y học phong phú của cậu cháu, chúng ta có thể thuận lợi lấy được hợp đồng với họ.”Nhà ngoại Bạch Thu Thụy đúng là gia tộc theo nghề y dược cổ truyền nhiều đời.Chỉ tiếc trong chiến loạn, bao tài liệu y dược đều bị thất lạc hoặc tổn hại, truyền đến đời mẹ và cậu chỉ còn mười mấy cuốn sách y học cơ sở, những cuốn về y học cổ bí truyền của dòng họ đều đã thất lạc.Nghe nói trong đó có cả một cuốn do vị tổ tiên từng làm ngự y đích thân biên soạn, trong đó có rất nhiều bài thuốc bí truyền trong cung đình.Tiếc thay, không rõ nay đang lưu lạc nơi nào.Mẹ và cậu Bạch Thu Thụy đều không theo học ngành y, cho nên tiếng tăm của dòng họ ngoại gần như đã lụi tàn trong giới, ít người biết đến.Khi còn nhỏ, cậu ta từng được bà ngoại dạy nhận biết dược liệu qua sách, chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại làm buôn bán liên quan đến dược liệu như bây giờ.Bạch Thu Thụy cũng nghe nói cậu mình hồi thiếu niên từng suýt đăng kí theo học đại học Trung y, nhưng số không may lại bị chụp mũ hành nghề y phi pháp. Người cậu có lòng tốt giúp đỡ nhà bên hạ sốt cho trẻ, lại bị người ta tố giác là tuyên truyền mê tín phong kiến.May mà có ông nội ra mặt giúp một tay mới thoát cảnh tù tội, nhưng cũng đánh mất cơ hội vào đại học.Từ đó, cả ngày chỉ lầm lũi đọc sách, mãi cho đến khi nhà nước cải cách mở cửa mới bước ra ngoài, mạo hiểm đi kinh doanh.DTVDương Canh Minh đột nhiên lên tiếng: “Tôi đã gặp người bạn đó của Thu Thụy.”Chú út nhà họ Bạch nhạy bén phát hiện ẩn ý trong lời của ông ta.“Thấy khi nào?”“Đồng Nhân Đường, cô bé này thường xuyên đến Đồng Nhân Đường mua dược liệu, còn từng mua An Cung Ngưu Hoàng Hoàn.”Bạch Thu Thụy lo lắng hỏi: “Cô ấy mua An Cung Ngưu Hoàng Hoàn làm gì vậy?”Dương Canh Minh liếc nhìn cháu mình:“Hẳn là mua cho người khác. Sư phụ cậu cho rằng cô ấy là người cùng ngành, còn dặn cô ấy nếu tự chế thuốc thì không được dùng bừa.Về sau, thỉnh thoảng cô ấy cũng có đến mua dược liệu, mấy hiệu thuốc cậu quen đều thấy cô ấy qua hỏi mua.”Bạch Thu Thụy nhìn ông ta:“Bạn ấy học chuyên ngành Dược học, có lẽ thật sự mua dược liệu về nghiên cứu thôi, năng lực học tập của cô ấy rất mạnh.”Dương Canh Minh ngạc nhiên:“Ủa, cô bé này học Trung y mà nhỉ? Cậu nhớ cô bé đó là học trò lão Ngụy mà, trước lão Ngụy còn mang con bé tới viện Trung y ngồi khám bệnh cho người ta mà.”
Bạch Thu Thụy và chú út cùng với cậu ruột rời khỏi văn phòng.
Họ không về ngay mà tìm một nơi vắng người, chú út cậu ta mới hỏi: “Thu Thụy, cháu với cô bạn kia không thân thiết lắm à?”
Ông ta nhớ rõ hồi cấp ba, cháu mình được rất nhiều nữ sinh yêu thích mà, sao nữ sinh trong kia lại có vẻ không quá ưa nó?
Bạch Thu Thụy kìm nén mất mát, đáp:
“Chú út, chú đừng hỏi nữa, đây là chuyện riêng của cháu. Hơn nữa, cô ấy cũng đã lấy chồng, có con rồi, chú bảo cháu phải móc nối tình cảm kiểu gì.”
Chú út Bạch Thu Thụy xấu hổ cười cười:
“Thôi chú không hỏi tới nữa, chú còn tưởng có thể tranh thủ mối quen biết này để mời bạn học của cháu đi ăn bữa cơm.
Chỉ cần chúng ta bày tỏ thành ý rõ ràng, cộng thêm với kinh nghiệm y học phong phú của cậu cháu, chúng ta có thể thuận lợi lấy được hợp đồng với họ.”
Nhà ngoại Bạch Thu Thụy đúng là gia tộc theo nghề y dược cổ truyền nhiều đời.
Chỉ tiếc trong chiến loạn, bao tài liệu y dược đều bị thất lạc hoặc tổn hại, truyền đến đời mẹ và cậu chỉ còn mười mấy cuốn sách y học cơ sở, những cuốn về y học cổ bí truyền của dòng họ đều đã thất lạc.
Nghe nói trong đó có cả một cuốn do vị tổ tiên từng làm ngự y đích thân biên soạn, trong đó có rất nhiều bài thuốc bí truyền trong cung đình.
Tiếc thay, không rõ nay đang lưu lạc nơi nào.
Mẹ và cậu Bạch Thu Thụy đều không theo học ngành y, cho nên tiếng tăm của dòng họ ngoại gần như đã lụi tàn trong giới, ít người biết đến.
Khi còn nhỏ, cậu ta từng được bà ngoại dạy nhận biết dược liệu qua sách, chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại làm buôn bán liên quan đến dược liệu như bây giờ.
Bạch Thu Thụy cũng nghe nói cậu mình hồi thiếu niên từng suýt đăng kí theo học đại học Trung y, nhưng số không may lại bị chụp mũ hành nghề y phi pháp.
Người cậu có lòng tốt giúp đỡ nhà bên hạ sốt cho trẻ, lại bị người ta tố giác là tuyên truyền mê tín phong kiến.
May mà có ông nội ra mặt giúp một tay mới thoát cảnh tù tội, nhưng cũng đánh mất cơ hội vào đại học.
Từ đó, cả ngày chỉ lầm lũi đọc sách, mãi cho đến khi nhà nước cải cách mở cửa mới bước ra ngoài, mạo hiểm đi kinh doanh.
DTV
Dương Canh Minh đột nhiên lên tiếng: “Tôi đã gặp người bạn đó của Thu Thụy.”
Chú út nhà họ Bạch nhạy bén phát hiện ẩn ý trong lời của ông ta.
“Thấy khi nào?”
“Đồng Nhân Đường, cô bé này thường xuyên đến Đồng Nhân Đường mua dược liệu, còn từng mua An Cung Ngưu Hoàng Hoàn.”
Bạch Thu Thụy lo lắng hỏi: “Cô ấy mua An Cung Ngưu Hoàng Hoàn làm gì vậy?”
Dương Canh Minh liếc nhìn cháu mình:
“Hẳn là mua cho người khác. Sư phụ cậu cho rằng cô ấy là người cùng ngành, còn dặn cô ấy nếu tự chế thuốc thì không được dùng bừa.
Về sau, thỉnh thoảng cô ấy cũng có đến mua dược liệu, mấy hiệu thuốc cậu quen đều thấy cô ấy qua hỏi mua.”
Bạch Thu Thụy nhìn ông ta:
“Bạn ấy học chuyên ngành Dược học, có lẽ thật sự mua dược liệu về nghiên cứu thôi, năng lực học tập của cô ấy rất mạnh.”
Dương Canh Minh ngạc nhiên:
“Ủa, cô bé này học Trung y mà nhỉ? Cậu nhớ cô bé đó là học trò lão Ngụy mà, trước lão Ngụy còn mang con bé tới viện Trung y ngồi khám bệnh cho người ta mà.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Bạch Thu Thụy và chú út cùng với cậu ruột rời khỏi văn phòng.Họ không về ngay mà tìm một nơi vắng người, chú út cậu ta mới hỏi: “Thu Thụy, cháu với cô bạn kia không thân thiết lắm à?”Ông ta nhớ rõ hồi cấp ba, cháu mình được rất nhiều nữ sinh yêu thích mà, sao nữ sinh trong kia lại có vẻ không quá ưa nó?Bạch Thu Thụy kìm nén mất mát, đáp:“Chú út, chú đừng hỏi nữa, đây là chuyện riêng của cháu. Hơn nữa, cô ấy cũng đã lấy chồng, có con rồi, chú bảo cháu phải móc nối tình cảm kiểu gì.”Chú út Bạch Thu Thụy xấu hổ cười cười:“Thôi chú không hỏi tới nữa, chú còn tưởng có thể tranh thủ mối quen biết này để mời bạn học của cháu đi ăn bữa cơm.Chỉ cần chúng ta bày tỏ thành ý rõ ràng, cộng thêm với kinh nghiệm y học phong phú của cậu cháu, chúng ta có thể thuận lợi lấy được hợp đồng với họ.”Nhà ngoại Bạch Thu Thụy đúng là gia tộc theo nghề y dược cổ truyền nhiều đời.Chỉ tiếc trong chiến loạn, bao tài liệu y dược đều bị thất lạc hoặc tổn hại, truyền đến đời mẹ và cậu chỉ còn mười mấy cuốn sách y học cơ sở, những cuốn về y học cổ bí truyền của dòng họ đều đã thất lạc.Nghe nói trong đó có cả một cuốn do vị tổ tiên từng làm ngự y đích thân biên soạn, trong đó có rất nhiều bài thuốc bí truyền trong cung đình.Tiếc thay, không rõ nay đang lưu lạc nơi nào.Mẹ và cậu Bạch Thu Thụy đều không theo học ngành y, cho nên tiếng tăm của dòng họ ngoại gần như đã lụi tàn trong giới, ít người biết đến.Khi còn nhỏ, cậu ta từng được bà ngoại dạy nhận biết dược liệu qua sách, chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại làm buôn bán liên quan đến dược liệu như bây giờ.Bạch Thu Thụy cũng nghe nói cậu mình hồi thiếu niên từng suýt đăng kí theo học đại học Trung y, nhưng số không may lại bị chụp mũ hành nghề y phi pháp. Người cậu có lòng tốt giúp đỡ nhà bên hạ sốt cho trẻ, lại bị người ta tố giác là tuyên truyền mê tín phong kiến.May mà có ông nội ra mặt giúp một tay mới thoát cảnh tù tội, nhưng cũng đánh mất cơ hội vào đại học.Từ đó, cả ngày chỉ lầm lũi đọc sách, mãi cho đến khi nhà nước cải cách mở cửa mới bước ra ngoài, mạo hiểm đi kinh doanh.DTVDương Canh Minh đột nhiên lên tiếng: “Tôi đã gặp người bạn đó của Thu Thụy.”Chú út nhà họ Bạch nhạy bén phát hiện ẩn ý trong lời của ông ta.“Thấy khi nào?”“Đồng Nhân Đường, cô bé này thường xuyên đến Đồng Nhân Đường mua dược liệu, còn từng mua An Cung Ngưu Hoàng Hoàn.”Bạch Thu Thụy lo lắng hỏi: “Cô ấy mua An Cung Ngưu Hoàng Hoàn làm gì vậy?”Dương Canh Minh liếc nhìn cháu mình:“Hẳn là mua cho người khác. Sư phụ cậu cho rằng cô ấy là người cùng ngành, còn dặn cô ấy nếu tự chế thuốc thì không được dùng bừa.Về sau, thỉnh thoảng cô ấy cũng có đến mua dược liệu, mấy hiệu thuốc cậu quen đều thấy cô ấy qua hỏi mua.”Bạch Thu Thụy nhìn ông ta:“Bạn ấy học chuyên ngành Dược học, có lẽ thật sự mua dược liệu về nghiên cứu thôi, năng lực học tập của cô ấy rất mạnh.”Dương Canh Minh ngạc nhiên:“Ủa, cô bé này học Trung y mà nhỉ? Cậu nhớ cô bé đó là học trò lão Ngụy mà, trước lão Ngụy còn mang con bé tới viện Trung y ngồi khám bệnh cho người ta mà.”