Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 898
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Khuất Hoài Phong nâng chén rượu, im lặng. Ánh trăng mênh mang phản chiếu trong rượu thơm thuần khiết.Triệu Thuật một hơi uống cạn rượu trong chén: “Nếu ta đoán không nhầm, cuối cùng huynh sẽ đối đầu với Tiểu sư tổ. Hoài phong, đừng làm nàng bị thương.”Khuất Hoài Phong rũ mắt. Ánh trăng trong chén lắc nhẹ, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú với vẻ mặt không rõ.Đạo Phong.Sở Hạo Ninh như cũ vẫn tận tâm nhìn xa bầu trời đêm. Bộ bạch y cô liêu. Toàn thân toát ra vẻ thanh lãnh.Tô Liên Sơ chậm rãi tiến lên, giọng thấp báo cáo: “Sư tôn. Con đã thắng trận tỷ thí.”Không có hồi đáp. Chỉ có tiếng gió trống vắng, và băng tuyết rơi trên mặt, lạnh thấu xương.Tô Liên Sơ không nán lại chờ chàng trả lời. Nàng xoay người rời đi. Trong mắt lóe lên một tia màu đỏ. Là bọn họ trước bỏ nàng. Sau này đừng trách nàng không lưu tình.Sở Hạo Ninh khoanh tay nhìn bóng lưng nàng. Rất lâu sau, chàng khẽ thở dài một tiếng. Tội nghiệt đã gây ra đều phải trả lại.Chàng cũng vậy. Nàng cũng vậy.Thương Lan Phong, bốn người tụ tập bên nhau.Vân Xu buồn bực nói: “Ta muốn tỷ thí nghiêm túc một trận. Nhưng mọi người đều trực tiếp nhận thua.”Cố Thiên Hạm bình tĩnh nói: “Chúng ta phải học cách chấp nhận hiện thực. Bất chiến mà khuất phục binh lực của người khác cũng là một loại năng lực.”Vân Xu nói: “Ta muốn trải nghiệm cảm giác tỷ thí.”Cái cảm giác đối đầu như đi trên sợi dây thép. Dùng hết tất cả chỉ vì chiến thắng. Nàng muốn cảm nhận một chút.Tô Thành Thu trầm ngâm một lát, nói: “Nếu người muốn, sau khi đấu đại hội kết thúc, ta sẽ áp chế tu vi, đấu với người một trận.”Tà Thần lập tức nói tiếp: “Ta có thể làm cho muội một con rối. Muội muốn cảnh giới nào, liền làm con rối cảnh giới đó.”Hoặc là làm cho con rối Ma Tôn kia đến đây... Khoan đã, không được. Con rối Ma Tôn quá bẩn. Không thể đặt trước mặt nàng. Vẫn là làm một con khác sạch sẽ hơn. Dù sao cũng không tốn bao nhiêu tâm sức. Chàng ghét bỏ mà nghĩ. Tâm trạng Vân Xu lúc này mới tốt hơn.Trận tỷ thí tiếp theo đã đến. Trưởng lão tuyên bố hai bên đối đầu.Vân Xu dẫn đầu đáp xuống lôi đài. Xung quanh là tiếng hoan hô vang trời. Mọi người trong tay đều cầm đá phát sáng, nhìn ra xa, toàn bộ sân đấu đều sáng lấp lánh.Một trận tiếng đàn ưu nhã vang lên. Giống như gió xuân tháng ba, từ từ thổi qua trái tim.Tiếng đàn truyền đến từ phía trên, mang theo hiệu quả mê hoặc.Đối thủ trận này đã dẫn đầu bắt đầu công kích. Hắn nhất định muốn cùng nàng chân chính chiến đấu một trận.Vân Xu phấn khích nắm chặt Tuyết Tễ Kiếm. Ngước mắt lên. Sau đó sững sờ tại chỗ. Cái... đó là cái gì!Chỉ thấy một đống quả cầu vàng kim lấp lánh. Không hề khoa trương. Thật sự toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt. Vị đệ tử Thiên Âm Cốc này ôm một cây đàn cổ lộng lẫy cực kỳ, lộ ra non nửa khuôn mặt bên sườn, bày ra góc mặt ưu thương, xinh đẹp. Từ không trung từ từ xoay tròn đáp xuống.Cuối cùng dừng lại tại chỗ, cố tình giữ một tư thế.Vân Xu yên lặng. Đồng thời cũng bị cách lên sân khấu chưa từng thấy này làm cho chấn động.Sau một lúc lâu, Vân Xu cẩn thận hỏi: “Vị đạo hữu này, ngươi không sao chứ?”Vị đạo hữu này lẽ nào bị kích thích rồi? Tại sao lại biến thành bộ dạng quả cầu vàng lớn? Không được. Nàng không thể nghĩ như vậy. Phải tôn trọng sở thích của người khác. Không thể tùy tiện bình phẩm.Đệ tử Thiên Âm Cốc chậm rãi lắc đầu: “Tiểu sư tổ. Ta vô cùng tốt. Đặc biệt tốt. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy người.”Đây là cách lên sân khấu mà hắn cố ý chuẩn bị. Có thể 360 độ không góc c.h.ế.t thể hiện sự xuất sắc của bản thân.Nhìn kìa! Tiểu sư tổ đang nhìn hắn!Đệ tử Thiên Âm Cốc vô cùng hài lòng. Hắn chuẩn bị trở về khao thưởng những đồng môn đã giúp hắn nghĩ ra cách này. Vân Xu thử nói: “Vậy chúng ta tiếp tục nhé?”Dáng vẻ hắn như vậy thật sự không giống đang tham gia tỷ thí.Đệ tử Thiên Âm Cốc dứt khoát nói: “Đương nhiên tiếp tục!”Tinh thần Vân Xu phấn chấn. Chỉ từ tiếng đàn ban nãy là có thể nhận thấy đối phương chắc chắn là một âm tu có thực lực thâm hậu. Nàng đối với phương thức công kích của âm tu vẫn rất hứng thú.
Khuất Hoài Phong nâng chén rượu, im lặng. Ánh trăng mênh mang phản chiếu trong rượu thơm thuần khiết.
Triệu Thuật một hơi uống cạn rượu trong chén: “Nếu ta đoán không nhầm, cuối cùng huynh sẽ đối đầu với Tiểu sư tổ. Hoài phong, đừng làm nàng bị thương.”
Khuất Hoài Phong rũ mắt. Ánh trăng trong chén lắc nhẹ, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú với vẻ mặt không rõ.
Đạo Phong.
Sở Hạo Ninh như cũ vẫn tận tâm nhìn xa bầu trời đêm. Bộ bạch y cô liêu. Toàn thân toát ra vẻ thanh lãnh.
Tô Liên Sơ chậm rãi tiến lên, giọng thấp báo cáo: “Sư tôn. Con đã thắng trận tỷ thí.”
Không có hồi đáp. Chỉ có tiếng gió trống vắng, và băng tuyết rơi trên mặt, lạnh thấu xương.
Tô Liên Sơ không nán lại chờ chàng trả lời. Nàng xoay người rời đi. Trong mắt lóe lên một tia màu đỏ. Là bọn họ trước bỏ nàng. Sau này đừng trách nàng không lưu tình.
Sở Hạo Ninh khoanh tay nhìn bóng lưng nàng. Rất lâu sau, chàng khẽ thở dài một tiếng. Tội nghiệt đã gây ra đều phải trả lại.
Chàng cũng vậy. Nàng cũng vậy.
Thương Lan Phong, bốn người tụ tập bên nhau.
Vân Xu buồn bực nói: “Ta muốn tỷ thí nghiêm túc một trận. Nhưng mọi người đều trực tiếp nhận thua.”
Cố Thiên Hạm bình tĩnh nói: “Chúng ta phải học cách chấp nhận hiện thực. Bất chiến mà khuất phục binh lực của người khác cũng là một loại năng lực.”
Vân Xu nói: “Ta muốn trải nghiệm cảm giác tỷ thí.”
Cái cảm giác đối đầu như đi trên sợi dây thép. Dùng hết tất cả chỉ vì chiến thắng. Nàng muốn cảm nhận một chút.
Tô Thành Thu trầm ngâm một lát, nói: “Nếu người muốn, sau khi đấu đại hội kết thúc, ta sẽ áp chế tu vi, đấu với người một trận.”
Tà Thần lập tức nói tiếp: “Ta có thể làm cho muội một con rối. Muội muốn cảnh giới nào, liền làm con rối cảnh giới đó.”
Hoặc là làm cho con rối Ma Tôn kia đến đây... Khoan đã, không được. Con rối Ma Tôn quá bẩn. Không thể đặt trước mặt nàng. Vẫn là làm một con khác sạch sẽ hơn. Dù sao cũng không tốn bao nhiêu tâm sức. Chàng ghét bỏ mà nghĩ.
Tâm trạng Vân Xu lúc này mới tốt hơn.
Trận tỷ thí tiếp theo đã đến. Trưởng lão tuyên bố hai bên đối đầu.
Vân Xu dẫn đầu đáp xuống lôi đài. Xung quanh là tiếng hoan hô vang trời. Mọi người trong tay đều cầm đá phát sáng, nhìn ra xa, toàn bộ sân đấu đều sáng lấp lánh.
Một trận tiếng đàn ưu nhã vang lên. Giống như gió xuân tháng ba, từ từ thổi qua trái tim.
Tiếng đàn truyền đến từ phía trên, mang theo hiệu quả mê hoặc.
Đối thủ trận này đã dẫn đầu bắt đầu công kích. Hắn nhất định muốn cùng nàng chân chính chiến đấu một trận.
Vân Xu phấn khích nắm chặt Tuyết Tễ Kiếm. Ngước mắt lên. Sau đó sững sờ tại chỗ. Cái... đó là cái gì!
Chỉ thấy một đống quả cầu vàng kim lấp lánh. Không hề khoa trương. Thật sự toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt. Vị đệ tử Thiên Âm Cốc này ôm một cây đàn cổ lộng lẫy cực kỳ, lộ ra non nửa khuôn mặt bên sườn, bày ra góc mặt ưu thương, xinh đẹp. Từ không trung từ từ xoay tròn đáp xuống.
Cuối cùng dừng lại tại chỗ, cố tình giữ một tư thế.
Vân Xu yên lặng. Đồng thời cũng bị cách lên sân khấu chưa từng thấy này làm cho chấn động.
Sau một lúc lâu, Vân Xu cẩn thận hỏi: “Vị đạo hữu này, ngươi không sao chứ?”
Vị đạo hữu này lẽ nào bị kích thích rồi? Tại sao lại biến thành bộ dạng quả cầu vàng lớn? Không được. Nàng không thể nghĩ như vậy. Phải tôn trọng sở thích của người khác. Không thể tùy tiện bình phẩm.
Đệ tử Thiên Âm Cốc chậm rãi lắc đầu: “Tiểu sư tổ. Ta vô cùng tốt. Đặc biệt tốt. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy người.”
Đây là cách lên sân khấu mà hắn cố ý chuẩn bị. Có thể 360 độ không góc c.h.ế.t thể hiện sự xuất sắc của bản thân.
Nhìn kìa! Tiểu sư tổ đang nhìn hắn!
Đệ tử Thiên Âm Cốc vô cùng hài lòng. Hắn chuẩn bị trở về khao thưởng những đồng môn đã giúp hắn nghĩ ra cách này.
Vân Xu thử nói: “Vậy chúng ta tiếp tục nhé?”
Dáng vẻ hắn như vậy thật sự không giống đang tham gia tỷ thí.
Đệ tử Thiên Âm Cốc dứt khoát nói: “Đương nhiên tiếp tục!”
Tinh thần Vân Xu phấn chấn. Chỉ từ tiếng đàn ban nãy là có thể nhận thấy đối phương chắc chắn là một âm tu có thực lực thâm hậu. Nàng đối với phương thức công kích của âm tu vẫn rất hứng thú.
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Khuất Hoài Phong nâng chén rượu, im lặng. Ánh trăng mênh mang phản chiếu trong rượu thơm thuần khiết.Triệu Thuật một hơi uống cạn rượu trong chén: “Nếu ta đoán không nhầm, cuối cùng huynh sẽ đối đầu với Tiểu sư tổ. Hoài phong, đừng làm nàng bị thương.”Khuất Hoài Phong rũ mắt. Ánh trăng trong chén lắc nhẹ, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú với vẻ mặt không rõ.Đạo Phong.Sở Hạo Ninh như cũ vẫn tận tâm nhìn xa bầu trời đêm. Bộ bạch y cô liêu. Toàn thân toát ra vẻ thanh lãnh.Tô Liên Sơ chậm rãi tiến lên, giọng thấp báo cáo: “Sư tôn. Con đã thắng trận tỷ thí.”Không có hồi đáp. Chỉ có tiếng gió trống vắng, và băng tuyết rơi trên mặt, lạnh thấu xương.Tô Liên Sơ không nán lại chờ chàng trả lời. Nàng xoay người rời đi. Trong mắt lóe lên một tia màu đỏ. Là bọn họ trước bỏ nàng. Sau này đừng trách nàng không lưu tình.Sở Hạo Ninh khoanh tay nhìn bóng lưng nàng. Rất lâu sau, chàng khẽ thở dài một tiếng. Tội nghiệt đã gây ra đều phải trả lại.Chàng cũng vậy. Nàng cũng vậy.Thương Lan Phong, bốn người tụ tập bên nhau.Vân Xu buồn bực nói: “Ta muốn tỷ thí nghiêm túc một trận. Nhưng mọi người đều trực tiếp nhận thua.”Cố Thiên Hạm bình tĩnh nói: “Chúng ta phải học cách chấp nhận hiện thực. Bất chiến mà khuất phục binh lực của người khác cũng là một loại năng lực.”Vân Xu nói: “Ta muốn trải nghiệm cảm giác tỷ thí.”Cái cảm giác đối đầu như đi trên sợi dây thép. Dùng hết tất cả chỉ vì chiến thắng. Nàng muốn cảm nhận một chút.Tô Thành Thu trầm ngâm một lát, nói: “Nếu người muốn, sau khi đấu đại hội kết thúc, ta sẽ áp chế tu vi, đấu với người một trận.”Tà Thần lập tức nói tiếp: “Ta có thể làm cho muội một con rối. Muội muốn cảnh giới nào, liền làm con rối cảnh giới đó.”Hoặc là làm cho con rối Ma Tôn kia đến đây... Khoan đã, không được. Con rối Ma Tôn quá bẩn. Không thể đặt trước mặt nàng. Vẫn là làm một con khác sạch sẽ hơn. Dù sao cũng không tốn bao nhiêu tâm sức. Chàng ghét bỏ mà nghĩ. Tâm trạng Vân Xu lúc này mới tốt hơn.Trận tỷ thí tiếp theo đã đến. Trưởng lão tuyên bố hai bên đối đầu.Vân Xu dẫn đầu đáp xuống lôi đài. Xung quanh là tiếng hoan hô vang trời. Mọi người trong tay đều cầm đá phát sáng, nhìn ra xa, toàn bộ sân đấu đều sáng lấp lánh.Một trận tiếng đàn ưu nhã vang lên. Giống như gió xuân tháng ba, từ từ thổi qua trái tim.Tiếng đàn truyền đến từ phía trên, mang theo hiệu quả mê hoặc.Đối thủ trận này đã dẫn đầu bắt đầu công kích. Hắn nhất định muốn cùng nàng chân chính chiến đấu một trận.Vân Xu phấn khích nắm chặt Tuyết Tễ Kiếm. Ngước mắt lên. Sau đó sững sờ tại chỗ. Cái... đó là cái gì!Chỉ thấy một đống quả cầu vàng kim lấp lánh. Không hề khoa trương. Thật sự toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt. Vị đệ tử Thiên Âm Cốc này ôm một cây đàn cổ lộng lẫy cực kỳ, lộ ra non nửa khuôn mặt bên sườn, bày ra góc mặt ưu thương, xinh đẹp. Từ không trung từ từ xoay tròn đáp xuống.Cuối cùng dừng lại tại chỗ, cố tình giữ một tư thế.Vân Xu yên lặng. Đồng thời cũng bị cách lên sân khấu chưa từng thấy này làm cho chấn động.Sau một lúc lâu, Vân Xu cẩn thận hỏi: “Vị đạo hữu này, ngươi không sao chứ?”Vị đạo hữu này lẽ nào bị kích thích rồi? Tại sao lại biến thành bộ dạng quả cầu vàng lớn? Không được. Nàng không thể nghĩ như vậy. Phải tôn trọng sở thích của người khác. Không thể tùy tiện bình phẩm.Đệ tử Thiên Âm Cốc chậm rãi lắc đầu: “Tiểu sư tổ. Ta vô cùng tốt. Đặc biệt tốt. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy người.”Đây là cách lên sân khấu mà hắn cố ý chuẩn bị. Có thể 360 độ không góc c.h.ế.t thể hiện sự xuất sắc của bản thân.Nhìn kìa! Tiểu sư tổ đang nhìn hắn!Đệ tử Thiên Âm Cốc vô cùng hài lòng. Hắn chuẩn bị trở về khao thưởng những đồng môn đã giúp hắn nghĩ ra cách này. Vân Xu thử nói: “Vậy chúng ta tiếp tục nhé?”Dáng vẻ hắn như vậy thật sự không giống đang tham gia tỷ thí.Đệ tử Thiên Âm Cốc dứt khoát nói: “Đương nhiên tiếp tục!”Tinh thần Vân Xu phấn chấn. Chỉ từ tiếng đàn ban nãy là có thể nhận thấy đối phương chắc chắn là một âm tu có thực lực thâm hậu. Nàng đối với phương thức công kích của âm tu vẫn rất hứng thú.