Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…

Chương 730: Chương 730

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tuyết rơi ngày một dày hơn.Tống Thời Hạ mới tới cửa nhà hàng đã thấy Quý Duy Thanh bước ra, cùng đi là một đám học giả trung niên, họ đang từ biệt nhau.Tống Thời Hạ mở cửa xe bước xuống, các giáo sư tò mò ghé mắt nhìn qua.“Chiếc ô tô kia đẹp thật.”“Ừ, đẹp thật, hình như tôi đã thấy nó bên trường đại học Trung y dược thì phải.”“Trông có vẻ không rẻ đâu, ô tô màu trắng hiếm lắm.”Quý Duy Thanh ngẩng lên nhìn theo bản năng, vừa đúng lúc chạm ngay ánh mắt của Tống Thời Hạ.Anh quay sang nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp: “Tôi xin phép đi trước, mọi người đi đường cẩn thận nhé.”“Giáo sư Quý à, cậu không ra trạm xe buýt chờ xe với chúng tôi sao?”Quý Duy Thanh nhẹ nhàng bảo: “Người nhà tới đón tôi rồi ạ.”Anh lễ phép gật đầu chào rồi bước nhanh ra xe vì không muốn để Tống Thời Hạ dính tuyết.Các vị giáo sư luống tuổi trố mắt nhìn giáo sư Quý bước về phía chiếc xe xinh đẹp kia, xòe tay che đầu cho cô gái trẻ đang đứng cạnh đó rồi mở cửa xe cho cô ấy ngồi vào, sau đó mới vòng qua đầu xe, bước sang bên ghế phụ.Nhớ lại trong bữa tiệc, giáo sư Quý có nói vợ mình làm kinh doanh, mọi người đều hiểu ra, chậc chậc, giáo sư Quý may mắn thật đó.Tô Ái Dân đi công tác về, nghe người ta xôn xao bàn tán về vợ chồng giáo sư Quý, nhưng lại không có phản ứng gì nhiều.Đám người này có khi còn không biết lá trà, rượu thuốc mà họ hay dùng đều do vợ giáo sư Quý bào chế ra đâu nhỉ.Thôi thôi, vì tình đoàn kết, hòa thuận giữa đồng nghiệp với nhau, để bầu không khí nơi làm việc không quá ‘ô nhiễm ghen tị’, chuyện này vẫn nên giấu kỹ một chút.Bằng không, đám bạn già này sẽ hâm mộ đến c.h.ế.t mất. “Em căn giờ chuẩn quá nhỉ, vừa tới nơi thì anh cũng đi ra.”Quý Duy Thanh thắt dây an toàn.“Trời đang có tuyết, đường trơn lắm, lần sau không cần đi đón anh đâu.”Tống Thời Hạ lườm anh một cái:“Thì biết đường trơn nên mới phải đi đón anh đó. Anh mà đi xe buýt về thì phải mất mấy tiếng, em với bọn nhỏ ở nhà lại phải lo cho anh.”Quý Duy Thanh thấy thế, phải vội vàng xin lỗi, cô mới bỏ qua chuyện này.Tống Thời Hạ khởi động xe, trong lúc vô tình liếc thấy một chiếc xe jeep màu đen.Chiếc xe này trông thật oách, thân xe đen bóng, dưới ánh đèn đường, lớp sơn loang loáng sáng lên bắt mắt, chỉ nhìn một lần là đã thấy có sự khác biệt hẳn so với những chiếc xe dân dụng bình thường.DTVChủ xe này hẳn có mắt thẩm mỹ tốt lắm, mà gia tài cũng thuộc dạng dồi dào.Tài xế bước xuống xe, người trông rất cao lớn lực lưỡng, nhưng dáng đi dường như hơi bất thường.Khác biệt rất nhỏ thôi, không nhìn kĩ thì không phát hiện ra được, tình cờ Tống Thời Hạ lại đang chú ý nên nhận ra.Thấy Tống Thời Hạ ngồi yên một lúc, không lái xe đi, Quý Duy Thanh tò mò nhìn theo tầm mắt của cô.“Em đang nhìn gì thế?”“Chiếc xe kia trông ngầu quá đi, giá mà em có mang theo máy ảnh, chụp lại rồi bảo anh em mua một chiếc như thế.”“Đây là xe chuyên dụng của tư nhân, chắc là phải đặt làm ở nước ngoài đấy.”Tống Thời Hạ kinh ngạc hỏi: “Anh biết chủ xe à?”“Ừ, đây là xe của viện phó Lương do bên trên cung cấp, tài xế chính là chồng viện phó Lương đấy.” 

Tuyết rơi ngày một dày hơn.

Tống Thời Hạ mới tới cửa nhà hàng đã thấy Quý Duy Thanh bước ra, cùng đi là một đám học giả trung niên, họ đang từ biệt nhau.

Tống Thời Hạ mở cửa xe bước xuống, các giáo sư tò mò ghé mắt nhìn qua.

“Chiếc ô tô kia đẹp thật.”

“Ừ, đẹp thật, hình như tôi đã thấy nó bên trường đại học Trung y dược thì phải.”

“Trông có vẻ không rẻ đâu, ô tô màu trắng hiếm lắm.”

Quý Duy Thanh ngẩng lên nhìn theo bản năng, vừa đúng lúc chạm ngay ánh mắt của Tống Thời Hạ.

Anh quay sang nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp: “Tôi xin phép đi trước, mọi người đi đường cẩn thận nhé.”

“Giáo sư Quý à, cậu không ra trạm xe buýt chờ xe với chúng tôi sao?”

Quý Duy Thanh nhẹ nhàng bảo: “Người nhà tới đón tôi rồi ạ.”

Anh lễ phép gật đầu chào rồi bước nhanh ra xe vì không muốn để Tống Thời Hạ dính tuyết.

Các vị giáo sư luống tuổi trố mắt nhìn giáo sư Quý bước về phía chiếc xe xinh đẹp kia, xòe tay che đầu cho cô gái trẻ đang đứng cạnh đó rồi mở cửa xe cho cô ấy ngồi vào, sau đó mới vòng qua đầu xe, bước sang bên ghế phụ.

Nhớ lại trong bữa tiệc, giáo sư Quý có nói vợ mình làm kinh doanh, mọi người đều hiểu ra, chậc chậc, giáo sư Quý may mắn thật đó.

Tô Ái Dân đi công tác về, nghe người ta xôn xao bàn tán về vợ chồng giáo sư Quý, nhưng lại không có phản ứng gì nhiều.

Đám người này có khi còn không biết lá trà, rượu thuốc mà họ hay dùng đều do vợ giáo sư Quý bào chế ra đâu nhỉ.

Thôi thôi, vì tình đoàn kết, hòa thuận giữa đồng nghiệp với nhau, để bầu không khí nơi làm việc không quá ‘ô nhiễm ghen tị’, chuyện này vẫn nên giấu kỹ một chút.

Bằng không, đám bạn già này sẽ hâm mộ đến c.h.ế.t mất.

 

“Em căn giờ chuẩn quá nhỉ, vừa tới nơi thì anh cũng đi ra.”

Quý Duy Thanh thắt dây an toàn.

“Trời đang có tuyết, đường trơn lắm, lần sau không cần đi đón anh đâu.”

Tống Thời Hạ lườm anh một cái:

“Thì biết đường trơn nên mới phải đi đón anh đó. Anh mà đi xe buýt về thì phải mất mấy tiếng, em với bọn nhỏ ở nhà lại phải lo cho anh.”

Quý Duy Thanh thấy thế, phải vội vàng xin lỗi, cô mới bỏ qua chuyện này.

Tống Thời Hạ khởi động xe, trong lúc vô tình liếc thấy một chiếc xe jeep màu đen.

Chiếc xe này trông thật oách, thân xe đen bóng, dưới ánh đèn đường, lớp sơn loang loáng sáng lên bắt mắt, chỉ nhìn một lần là đã thấy có sự khác biệt hẳn so với những chiếc xe dân dụng bình thường.

DTV

Chủ xe này hẳn có mắt thẩm mỹ tốt lắm, mà gia tài cũng thuộc dạng dồi dào.

Tài xế bước xuống xe, người trông rất cao lớn lực lưỡng, nhưng dáng đi dường như hơi bất thường.

Khác biệt rất nhỏ thôi, không nhìn kĩ thì không phát hiện ra được, tình cờ Tống Thời Hạ lại đang chú ý nên nhận ra.

Thấy Tống Thời Hạ ngồi yên một lúc, không lái xe đi, Quý Duy Thanh tò mò nhìn theo tầm mắt của cô.

“Em đang nhìn gì thế?”

“Chiếc xe kia trông ngầu quá đi, giá mà em có mang theo máy ảnh, chụp lại rồi bảo anh em mua một chiếc như thế.”

“Đây là xe chuyên dụng của tư nhân, chắc là phải đặt làm ở nước ngoài đấy.”

Tống Thời Hạ kinh ngạc hỏi: “Anh biết chủ xe à?”

“Ừ, đây là xe của viện phó Lương do bên trên cung cấp, tài xế chính là chồng viện phó Lương đấy.”

 

Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tuyết rơi ngày một dày hơn.Tống Thời Hạ mới tới cửa nhà hàng đã thấy Quý Duy Thanh bước ra, cùng đi là một đám học giả trung niên, họ đang từ biệt nhau.Tống Thời Hạ mở cửa xe bước xuống, các giáo sư tò mò ghé mắt nhìn qua.“Chiếc ô tô kia đẹp thật.”“Ừ, đẹp thật, hình như tôi đã thấy nó bên trường đại học Trung y dược thì phải.”“Trông có vẻ không rẻ đâu, ô tô màu trắng hiếm lắm.”Quý Duy Thanh ngẩng lên nhìn theo bản năng, vừa đúng lúc chạm ngay ánh mắt của Tống Thời Hạ.Anh quay sang nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp: “Tôi xin phép đi trước, mọi người đi đường cẩn thận nhé.”“Giáo sư Quý à, cậu không ra trạm xe buýt chờ xe với chúng tôi sao?”Quý Duy Thanh nhẹ nhàng bảo: “Người nhà tới đón tôi rồi ạ.”Anh lễ phép gật đầu chào rồi bước nhanh ra xe vì không muốn để Tống Thời Hạ dính tuyết.Các vị giáo sư luống tuổi trố mắt nhìn giáo sư Quý bước về phía chiếc xe xinh đẹp kia, xòe tay che đầu cho cô gái trẻ đang đứng cạnh đó rồi mở cửa xe cho cô ấy ngồi vào, sau đó mới vòng qua đầu xe, bước sang bên ghế phụ.Nhớ lại trong bữa tiệc, giáo sư Quý có nói vợ mình làm kinh doanh, mọi người đều hiểu ra, chậc chậc, giáo sư Quý may mắn thật đó.Tô Ái Dân đi công tác về, nghe người ta xôn xao bàn tán về vợ chồng giáo sư Quý, nhưng lại không có phản ứng gì nhiều.Đám người này có khi còn không biết lá trà, rượu thuốc mà họ hay dùng đều do vợ giáo sư Quý bào chế ra đâu nhỉ.Thôi thôi, vì tình đoàn kết, hòa thuận giữa đồng nghiệp với nhau, để bầu không khí nơi làm việc không quá ‘ô nhiễm ghen tị’, chuyện này vẫn nên giấu kỹ một chút.Bằng không, đám bạn già này sẽ hâm mộ đến c.h.ế.t mất. “Em căn giờ chuẩn quá nhỉ, vừa tới nơi thì anh cũng đi ra.”Quý Duy Thanh thắt dây an toàn.“Trời đang có tuyết, đường trơn lắm, lần sau không cần đi đón anh đâu.”Tống Thời Hạ lườm anh một cái:“Thì biết đường trơn nên mới phải đi đón anh đó. Anh mà đi xe buýt về thì phải mất mấy tiếng, em với bọn nhỏ ở nhà lại phải lo cho anh.”Quý Duy Thanh thấy thế, phải vội vàng xin lỗi, cô mới bỏ qua chuyện này.Tống Thời Hạ khởi động xe, trong lúc vô tình liếc thấy một chiếc xe jeep màu đen.Chiếc xe này trông thật oách, thân xe đen bóng, dưới ánh đèn đường, lớp sơn loang loáng sáng lên bắt mắt, chỉ nhìn một lần là đã thấy có sự khác biệt hẳn so với những chiếc xe dân dụng bình thường.DTVChủ xe này hẳn có mắt thẩm mỹ tốt lắm, mà gia tài cũng thuộc dạng dồi dào.Tài xế bước xuống xe, người trông rất cao lớn lực lưỡng, nhưng dáng đi dường như hơi bất thường.Khác biệt rất nhỏ thôi, không nhìn kĩ thì không phát hiện ra được, tình cờ Tống Thời Hạ lại đang chú ý nên nhận ra.Thấy Tống Thời Hạ ngồi yên một lúc, không lái xe đi, Quý Duy Thanh tò mò nhìn theo tầm mắt của cô.“Em đang nhìn gì thế?”“Chiếc xe kia trông ngầu quá đi, giá mà em có mang theo máy ảnh, chụp lại rồi bảo anh em mua một chiếc như thế.”“Đây là xe chuyên dụng của tư nhân, chắc là phải đặt làm ở nước ngoài đấy.”Tống Thời Hạ kinh ngạc hỏi: “Anh biết chủ xe à?”“Ừ, đây là xe của viện phó Lương do bên trên cung cấp, tài xế chính là chồng viện phó Lương đấy.” 

Chương 730: Chương 730