Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 731: Chương 731
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ còn tưởng mình nghe lầm.“Viện phó viện khoa học ư? Mà chồng viện phó làm tài xế?”Quý Duy Thanh biết không nhiều, chỉ nói vắn tắt:“Anh ấy là cựu quân nhân, thuộc dạng rất xuất sắc, bị thương nên xuất ngũ về quê kết hôn với viện phó Lương.”Tống Thời Hạ cảm khái:“Xem ra nhân phẩm người này hẳn rất tốt, chịu làm tài xế cho vợ mà không bất mãn gì.”“Anh ấy bị thương nên mới xuất ngũ thôi, trước từng tài giỏi đến mức dù bị thương nhưng vẫn luôn được giữ lại.DTVNghe nói anh ấy rất có tài trong phương diện quân sự, cho nên bên trên đặc biệt cắt cứ anh ấy bảo vệ an toàn cho viện phó Lương.”Tống Thời Hạ bắt đầu hoài nghi, loại chuyện cơ mật cỡ này không biết có phải là chuyện mình có thể nghe được hay không.“Dừng dừng, anh nói thêm nữa lại thành tiết lộ bí mật quốc gia bây giờ.”Quý Duy Thanh cười cười.“Viện phó Lương từng lên tivi mà, tin tức về cô ấy không phải bí mật.”Khi đang trò chuyện, Tống Thời Hạ đã trông thấy một người phụ nữ đeo kính, tóc vấn cao, cử chỉ mạnh mẽ lưu loát đang bước nhanh tới bên cạnh người cựu quân nhân kia.Cô ấy cầm tay chồng, đưa lên má mình như muốn ủ ấm, hai người nhìn nhau cười cười.Người quân nhân kia quàng khăn cho viện phó Lương rồi mới mở cửa xe cho cô ấy ngồi vào ghế sau.Trước khi vòng sang ghế lái còn liếc mắt về phía xe Tống Thời Hạ một cái, khiến Tống Thời Hạ chột dạ, vội dời mắt đi nơi khác.Quả là cựu quân nhân xuất sắc, ánh mắt thật đáng sợ. “Chồng của viện phó Lương đáng sợ quá, bị thương xuất ngũ rồi nhưng tính cảnh giác vẫn cao thật.”“Ba mình có quen anh ấy, nếu em thấy có hứng thú thì cứ hỏi ba.”Tống Thời Hạ vội lắc đầu:“Thôi thôi, em không có hứng thú với người đàn ông khác, chỉ đơn thuần cảm thấy tình cảm của hai vợ chồng nhà viện phó rất khăng khít thôi.”Lương Hảo ngồi vào xe, bỏ kính ra.“Bên kia có gì à?”Cô ấy chưa bao giờ hoài nghi năng lực chuyên môn của chồng, cũng giống như chồng cô ấy từ trước đến nay luôn tin tưởng và ủng hộ sự nghiệp của cô ấy.“Bên kia có chiếc ô tô màu trắng, ngồi ở ghế lái và ghế phụ là một nam một nữ, nãy giờ vẫn quan sát chúng ta.”Lương Hảo yên tâm: “Đấy là giáo sư Quý ở đơn vị em và vợ cậu ấy, hôm nay có tuyết rơi, vợ cậu ấy lái xe tới đón.”Văn Nham gật đầu, thời này mà phụ nữ biết lái xe, hẳn gia cảnh không bình thường.Lương Hảo đột nhiên nổi hứng thú:“Anh hai với anh ba đều đang làm kinh doanh, anh có từng nghe đến cái tên Tống Thời Hạ bao giờ chưa?”“Chưa từng nghe nói. Họ Tống hả? Họ Tống thì có một cái tên là Tống Thu Sinh, làm bên địa ốc, cưới con gái của một đại gia bên thành phố G.”Lương Hảo không có hứng thú với điều này, lại bảo:“Anh hỏi giúp em đi, bình thường anh rảnh mà. Vợ của giáo sư Quý xây cho cậu ấy một phòng thí nghiệm tư nhân xịn lắm, em trông mà thèm đã lâu.”Nếu là người đàn ông khác, nghe vợ mình nói thế, có lẽ đã cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.Nhưng Văn Nham thì khác, anh ấy biết vợ mình trước nay luôn thích nói thẳng, không quanh co lòng vòng, nhưng cô ấy chưa bao giờ có ý xúc phạm ai.“Anh sẽ thử xem.”
Tống Thời Hạ còn tưởng mình nghe lầm.
“Viện phó viện khoa học ư? Mà chồng viện phó làm tài xế?”
Quý Duy Thanh biết không nhiều, chỉ nói vắn tắt:
“Anh ấy là cựu quân nhân, thuộc dạng rất xuất sắc, bị thương nên xuất ngũ về quê kết hôn với viện phó Lương.”
Tống Thời Hạ cảm khái:
“Xem ra nhân phẩm người này hẳn rất tốt, chịu làm tài xế cho vợ mà không bất mãn gì.”
“Anh ấy bị thương nên mới xuất ngũ thôi, trước từng tài giỏi đến mức dù bị thương nhưng vẫn luôn được giữ lại.
DTV
Nghe nói anh ấy rất có tài trong phương diện quân sự, cho nên bên trên đặc biệt cắt cứ anh ấy bảo vệ an toàn cho viện phó Lương.”
Tống Thời Hạ bắt đầu hoài nghi, loại chuyện cơ mật cỡ này không biết có phải là chuyện mình có thể nghe được hay không.
“Dừng dừng, anh nói thêm nữa lại thành tiết lộ bí mật quốc gia bây giờ.”
Quý Duy Thanh cười cười.
“Viện phó Lương từng lên tivi mà, tin tức về cô ấy không phải bí mật.”
Khi đang trò chuyện, Tống Thời Hạ đã trông thấy một người phụ nữ đeo kính, tóc vấn cao, cử chỉ mạnh mẽ lưu loát đang bước nhanh tới bên cạnh người cựu quân nhân kia.
Cô ấy cầm tay chồng, đưa lên má mình như muốn ủ ấm, hai người nhìn nhau cười cười.
Người quân nhân kia quàng khăn cho viện phó Lương rồi mới mở cửa xe cho cô ấy ngồi vào ghế sau.
Trước khi vòng sang ghế lái còn liếc mắt về phía xe Tống Thời Hạ một cái, khiến Tống Thời Hạ chột dạ, vội dời mắt đi nơi khác.
Quả là cựu quân nhân xuất sắc, ánh mắt thật đáng sợ.
“Chồng của viện phó Lương đáng sợ quá, bị thương xuất ngũ rồi nhưng tính cảnh giác vẫn cao thật.”
“Ba mình có quen anh ấy, nếu em thấy có hứng thú thì cứ hỏi ba.”
Tống Thời Hạ vội lắc đầu:
“Thôi thôi, em không có hứng thú với người đàn ông khác, chỉ đơn thuần cảm thấy tình cảm của hai vợ chồng nhà viện phó rất khăng khít thôi.”
Lương Hảo ngồi vào xe, bỏ kính ra.
“Bên kia có gì à?”
Cô ấy chưa bao giờ hoài nghi năng lực chuyên môn của chồng, cũng giống như chồng cô ấy từ trước đến nay luôn tin tưởng và ủng hộ sự nghiệp của cô ấy.
“Bên kia có chiếc ô tô màu trắng, ngồi ở ghế lái và ghế phụ là một nam một nữ, nãy giờ vẫn quan sát chúng ta.”
Lương Hảo yên tâm: “Đấy là giáo sư Quý ở đơn vị em và vợ cậu ấy, hôm nay có tuyết rơi, vợ cậu ấy lái xe tới đón.”
Văn Nham gật đầu, thời này mà phụ nữ biết lái xe, hẳn gia cảnh không bình thường.
Lương Hảo đột nhiên nổi hứng thú:
“Anh hai với anh ba đều đang làm kinh doanh, anh có từng nghe đến cái tên Tống Thời Hạ bao giờ chưa?”
“Chưa từng nghe nói. Họ Tống hả? Họ Tống thì có một cái tên là Tống Thu Sinh, làm bên địa ốc, cưới con gái của một đại gia bên thành phố G.”
Lương Hảo không có hứng thú với điều này, lại bảo:
“Anh hỏi giúp em đi, bình thường anh rảnh mà. Vợ của giáo sư Quý xây cho cậu ấy một phòng thí nghiệm tư nhân xịn lắm, em trông mà thèm đã lâu.”
Nếu là người đàn ông khác, nghe vợ mình nói thế, có lẽ đã cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.
Nhưng Văn Nham thì khác, anh ấy biết vợ mình trước nay luôn thích nói thẳng, không quanh co lòng vòng, nhưng cô ấy chưa bao giờ có ý xúc phạm ai.
“Anh sẽ thử xem.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Tống Thời Hạ còn tưởng mình nghe lầm.“Viện phó viện khoa học ư? Mà chồng viện phó làm tài xế?”Quý Duy Thanh biết không nhiều, chỉ nói vắn tắt:“Anh ấy là cựu quân nhân, thuộc dạng rất xuất sắc, bị thương nên xuất ngũ về quê kết hôn với viện phó Lương.”Tống Thời Hạ cảm khái:“Xem ra nhân phẩm người này hẳn rất tốt, chịu làm tài xế cho vợ mà không bất mãn gì.”“Anh ấy bị thương nên mới xuất ngũ thôi, trước từng tài giỏi đến mức dù bị thương nhưng vẫn luôn được giữ lại.DTVNghe nói anh ấy rất có tài trong phương diện quân sự, cho nên bên trên đặc biệt cắt cứ anh ấy bảo vệ an toàn cho viện phó Lương.”Tống Thời Hạ bắt đầu hoài nghi, loại chuyện cơ mật cỡ này không biết có phải là chuyện mình có thể nghe được hay không.“Dừng dừng, anh nói thêm nữa lại thành tiết lộ bí mật quốc gia bây giờ.”Quý Duy Thanh cười cười.“Viện phó Lương từng lên tivi mà, tin tức về cô ấy không phải bí mật.”Khi đang trò chuyện, Tống Thời Hạ đã trông thấy một người phụ nữ đeo kính, tóc vấn cao, cử chỉ mạnh mẽ lưu loát đang bước nhanh tới bên cạnh người cựu quân nhân kia.Cô ấy cầm tay chồng, đưa lên má mình như muốn ủ ấm, hai người nhìn nhau cười cười.Người quân nhân kia quàng khăn cho viện phó Lương rồi mới mở cửa xe cho cô ấy ngồi vào ghế sau.Trước khi vòng sang ghế lái còn liếc mắt về phía xe Tống Thời Hạ một cái, khiến Tống Thời Hạ chột dạ, vội dời mắt đi nơi khác.Quả là cựu quân nhân xuất sắc, ánh mắt thật đáng sợ. “Chồng của viện phó Lương đáng sợ quá, bị thương xuất ngũ rồi nhưng tính cảnh giác vẫn cao thật.”“Ba mình có quen anh ấy, nếu em thấy có hứng thú thì cứ hỏi ba.”Tống Thời Hạ vội lắc đầu:“Thôi thôi, em không có hứng thú với người đàn ông khác, chỉ đơn thuần cảm thấy tình cảm của hai vợ chồng nhà viện phó rất khăng khít thôi.”Lương Hảo ngồi vào xe, bỏ kính ra.“Bên kia có gì à?”Cô ấy chưa bao giờ hoài nghi năng lực chuyên môn của chồng, cũng giống như chồng cô ấy từ trước đến nay luôn tin tưởng và ủng hộ sự nghiệp của cô ấy.“Bên kia có chiếc ô tô màu trắng, ngồi ở ghế lái và ghế phụ là một nam một nữ, nãy giờ vẫn quan sát chúng ta.”Lương Hảo yên tâm: “Đấy là giáo sư Quý ở đơn vị em và vợ cậu ấy, hôm nay có tuyết rơi, vợ cậu ấy lái xe tới đón.”Văn Nham gật đầu, thời này mà phụ nữ biết lái xe, hẳn gia cảnh không bình thường.Lương Hảo đột nhiên nổi hứng thú:“Anh hai với anh ba đều đang làm kinh doanh, anh có từng nghe đến cái tên Tống Thời Hạ bao giờ chưa?”“Chưa từng nghe nói. Họ Tống hả? Họ Tống thì có một cái tên là Tống Thu Sinh, làm bên địa ốc, cưới con gái của một đại gia bên thành phố G.”Lương Hảo không có hứng thú với điều này, lại bảo:“Anh hỏi giúp em đi, bình thường anh rảnh mà. Vợ của giáo sư Quý xây cho cậu ấy một phòng thí nghiệm tư nhân xịn lắm, em trông mà thèm đã lâu.”Nếu là người đàn ông khác, nghe vợ mình nói thế, có lẽ đã cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.Nhưng Văn Nham thì khác, anh ấy biết vợ mình trước nay luôn thích nói thẳng, không quanh co lòng vòng, nhưng cô ấy chưa bao giờ có ý xúc phạm ai.“Anh sẽ thử xem.”