Tống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần…
Chương 739: Chương 739
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Sau khi cắt băng khánh thành, Tống Thời Hạ cùng Hà Kiến Quân đi dạo một vòng quanh khu vực Trung Quan này.Dưới sự chỉ bảo trường kỳ của giáo sư Quý, cô đã có thể dễ dàng nhận ra khả năng phát triển trong tương lai của những công ty quanh đây.Trong số mấy công ty này, có một công ty khiến cô đặc biệt chú ý.Hà Kiến Quân nói đầy hâm mộ:“Công ty này chuyên nghiên cứu máy tính, đã thành lập được hai năm, là công ty khoa học kỹ thuật mạnh nhất và có tương lai nhất khu vực này, hơn nữa, đằng sau còn được viện khoa học máy tính bỏ vốn đầu tư.”Tống Thời Hạ trầm ngâm hồi lâu.Nếu cô không nhầm thì công ty này chính là đầu tàu tương lai của ngành máy tính trong nước, nhưng danh tiếng của nó trong dân gian lại phân hai thái cực rõ ràng.Nó phát triển và làm giàu dựa trên vốn đầu tư của viện khoa học, sau lại biến thành công ty tư nhân, thậm chí công ty còn lập trụ sở chính ở nước ngoài, tự xưng là công ty toàn cầu.Hành vi này không khác gì một gã cặn bã nghèo khó, trong những năm gian nan nhất, được người vợ cần cù chịu khó nuôi dưỡng.Đợi khi gã giàu lên thì lại lập tức trở mặt, đá bay người vợ tào khang, cưới một cô nàng trẻ trung giàu có, cực lực chứng minh mình xuất thân bần hàn, tự lực đi lên.Tống Thời Hạ không có cảm tình gì với công ty này.Mặc dù nó thực sự có tương lai rộng mở, lại được niêm yết trên sàn chứng khoán ở thủ đô một nước phát triển.Nhưng hành vi phủi sạch quan hệ với quê hương khiến cô cảm thấy nó chẳng khác gì thứ vong ân bội nghĩa, cô không muốn hợp tác với hạng người này.Nếu là cô của ngày trước thì có lẽ sẽ chẳng làm được gì, nhưng nay cô đang có sẵn cơ hội trước mắt, cùng với một người chồng đang làm ở viện khoa học, Tống Thời Hạ quyết định nhúng tay vào ngành này.Cô vừa đi vừa nói: “Cô cảm thấy nếu cho bọn em hai năm, chắc chắn sẽ có thể vượt qua họ, không cần tiết kiệm tiền cho cô đâu, cứ thoải mái làm đi.”Hà Kiến Quân thấy lòng thật ấm áp, cậu không ngờ cô Tống lại đánh giá cao mình đến như thế.Vì vậy, cậu âm thầm hứa với lòng, nhất định phải nỗ lực hết sức để làm việc, không phụ sự chờ mong của cô Tống.…Tống Thời Hạ về nhà tìm Quý Duy Thanh, dò hỏi anh về chuyện viện khoa học đầu tư nghiên cứu.“Loại đầu tư này nhiều lắm, cái em hỏi anh có thể là vụ đầu tư trước khi anh vào viện làm việc.”Tống Thời Hạ lập tức nghĩ đến một chuyện: “Vậy viện phó Lương của bên anh về viện khoa học từ hồi nào thế?”Quý Duy Thanh đáp: “Anh nghe nói cô ấy còn chưa tốt nghiệp đại học đã được khắp nơi săn đón, cô ấy giỏi lắm.”Tống Thời Hạ suy tư hồi lâu, hỏi:“Nếu em thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, chuyên nghiên cứu sản xuất mảng máy tính thì anh thấy sao?”DTVQuý Duy Thanh ngạc nhiên: “Chẳng phải em đã đầu tư cho công ty của Kiến Quân đó sao?”Tống Thời Hạ đáp: “Thì còn tiền, cứ để đó cũng phí, chi bằng lại đầu tư tiếp.”“Em có ý tưởng gì thì cứ thử xem.”Tống Thời Hạ níu tay anh: “Nhưng em thiếu người, tiền thì không thiếu nhưng không có nhân tài thì làm ăn được gì chứ.”“Để anh hỏi giúp em xem sao.”
Sau khi cắt băng khánh thành, Tống Thời Hạ cùng Hà Kiến Quân đi dạo một vòng quanh khu vực Trung Quan này.
Dưới sự chỉ bảo trường kỳ của giáo sư Quý, cô đã có thể dễ dàng nhận ra khả năng phát triển trong tương lai của những công ty quanh đây.
Trong số mấy công ty này, có một công ty khiến cô đặc biệt chú ý.
Hà Kiến Quân nói đầy hâm mộ:
“Công ty này chuyên nghiên cứu máy tính, đã thành lập được hai năm, là công ty khoa học kỹ thuật mạnh nhất và có tương lai nhất khu vực này, hơn nữa, đằng sau còn được viện khoa học máy tính bỏ vốn đầu tư.”
Tống Thời Hạ trầm ngâm hồi lâu.
Nếu cô không nhầm thì công ty này chính là đầu tàu tương lai của ngành máy tính trong nước, nhưng danh tiếng của nó trong dân gian lại phân hai thái cực rõ ràng.
Nó phát triển và làm giàu dựa trên vốn đầu tư của viện khoa học, sau lại biến thành công ty tư nhân, thậm chí công ty còn lập trụ sở chính ở nước ngoài, tự xưng là công ty toàn cầu.
Hành vi này không khác gì một gã cặn bã nghèo khó, trong những năm gian nan nhất, được người vợ cần cù chịu khó nuôi dưỡng.
Đợi khi gã giàu lên thì lại lập tức trở mặt, đá bay người vợ tào khang, cưới một cô nàng trẻ trung giàu có, cực lực chứng minh mình xuất thân bần hàn, tự lực đi lên.
Tống Thời Hạ không có cảm tình gì với công ty này.
Mặc dù nó thực sự có tương lai rộng mở, lại được niêm yết trên sàn chứng khoán ở thủ đô một nước phát triển.
Nhưng hành vi phủi sạch quan hệ với quê hương khiến cô cảm thấy nó chẳng khác gì thứ vong ân bội nghĩa, cô không muốn hợp tác với hạng người này.
Nếu là cô của ngày trước thì có lẽ sẽ chẳng làm được gì, nhưng nay cô đang có sẵn cơ hội trước mắt, cùng với một người chồng đang làm ở viện khoa học, Tống Thời Hạ quyết định nhúng tay vào ngành này.
Cô vừa đi vừa nói:
“Cô cảm thấy nếu cho bọn em hai năm, chắc chắn sẽ có thể vượt qua họ, không cần tiết kiệm tiền cho cô đâu, cứ thoải mái làm đi.”
Hà Kiến Quân thấy lòng thật ấm áp, cậu không ngờ cô Tống lại đánh giá cao mình đến như thế.
Vì vậy, cậu âm thầm hứa với lòng, nhất định phải nỗ lực hết sức để làm việc, không phụ sự chờ mong của cô Tống.
…
Tống Thời Hạ về nhà tìm Quý Duy Thanh, dò hỏi anh về chuyện viện khoa học đầu tư nghiên cứu.
“Loại đầu tư này nhiều lắm, cái em hỏi anh có thể là vụ đầu tư trước khi anh vào viện làm việc.”
Tống Thời Hạ lập tức nghĩ đến một chuyện: “Vậy viện phó Lương của bên anh về viện khoa học từ hồi nào thế?”
Quý Duy Thanh đáp: “Anh nghe nói cô ấy còn chưa tốt nghiệp đại học đã được khắp nơi săn đón, cô ấy giỏi lắm.”
Tống Thời Hạ suy tư hồi lâu, hỏi:
“Nếu em thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, chuyên nghiên cứu sản xuất mảng máy tính thì anh thấy sao?”
DTV
Quý Duy Thanh ngạc nhiên: “Chẳng phải em đã đầu tư cho công ty của Kiến Quân đó sao?”
Tống Thời Hạ đáp: “Thì còn tiền, cứ để đó cũng phí, chi bằng lại đầu tư tiếp.”
“Em có ý tưởng gì thì cứ thử xem.”
Tống Thời Hạ níu tay anh: “Nhưng em thiếu người, tiền thì không thiếu nhưng không có nhân tài thì làm ăn được gì chứ.”
“Để anh hỏi giúp em xem sao.”
Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực PhẩmTác giả: Điềm Cao Miêu MiêuTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTống Thời Hạ xuyên sách rồi. Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết “Tống Thời Hạ” của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự. Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng. Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn. Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai. Cô cực kỳ ghét cuộc sống mà ngày đêm nào tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, gánh nặng và áp lực đè lên đôi vai khiến cô không thở nổi. Mối quan hệ giữa người với người cẩn thận dè dặt khiến cô lao lực quá độ. Chỉ cần có thể khiến cô hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống bây giờ, cho dù có đưa cô tới kỷ Jurassic thì cô cũng đồng ý. Cô thử hồi tưởng nội dung cốt truyện mà giọng máy kia nói cho cô, nhưng chỉ nhớ được đại khái. Bối cảnh của truyện này là vào thời thập niên 80, nữ chính Trần… Sau khi cắt băng khánh thành, Tống Thời Hạ cùng Hà Kiến Quân đi dạo một vòng quanh khu vực Trung Quan này.Dưới sự chỉ bảo trường kỳ của giáo sư Quý, cô đã có thể dễ dàng nhận ra khả năng phát triển trong tương lai của những công ty quanh đây.Trong số mấy công ty này, có một công ty khiến cô đặc biệt chú ý.Hà Kiến Quân nói đầy hâm mộ:“Công ty này chuyên nghiên cứu máy tính, đã thành lập được hai năm, là công ty khoa học kỹ thuật mạnh nhất và có tương lai nhất khu vực này, hơn nữa, đằng sau còn được viện khoa học máy tính bỏ vốn đầu tư.”Tống Thời Hạ trầm ngâm hồi lâu.Nếu cô không nhầm thì công ty này chính là đầu tàu tương lai của ngành máy tính trong nước, nhưng danh tiếng của nó trong dân gian lại phân hai thái cực rõ ràng.Nó phát triển và làm giàu dựa trên vốn đầu tư của viện khoa học, sau lại biến thành công ty tư nhân, thậm chí công ty còn lập trụ sở chính ở nước ngoài, tự xưng là công ty toàn cầu.Hành vi này không khác gì một gã cặn bã nghèo khó, trong những năm gian nan nhất, được người vợ cần cù chịu khó nuôi dưỡng.Đợi khi gã giàu lên thì lại lập tức trở mặt, đá bay người vợ tào khang, cưới một cô nàng trẻ trung giàu có, cực lực chứng minh mình xuất thân bần hàn, tự lực đi lên.Tống Thời Hạ không có cảm tình gì với công ty này.Mặc dù nó thực sự có tương lai rộng mở, lại được niêm yết trên sàn chứng khoán ở thủ đô một nước phát triển.Nhưng hành vi phủi sạch quan hệ với quê hương khiến cô cảm thấy nó chẳng khác gì thứ vong ân bội nghĩa, cô không muốn hợp tác với hạng người này.Nếu là cô của ngày trước thì có lẽ sẽ chẳng làm được gì, nhưng nay cô đang có sẵn cơ hội trước mắt, cùng với một người chồng đang làm ở viện khoa học, Tống Thời Hạ quyết định nhúng tay vào ngành này.Cô vừa đi vừa nói: “Cô cảm thấy nếu cho bọn em hai năm, chắc chắn sẽ có thể vượt qua họ, không cần tiết kiệm tiền cho cô đâu, cứ thoải mái làm đi.”Hà Kiến Quân thấy lòng thật ấm áp, cậu không ngờ cô Tống lại đánh giá cao mình đến như thế.Vì vậy, cậu âm thầm hứa với lòng, nhất định phải nỗ lực hết sức để làm việc, không phụ sự chờ mong của cô Tống.…Tống Thời Hạ về nhà tìm Quý Duy Thanh, dò hỏi anh về chuyện viện khoa học đầu tư nghiên cứu.“Loại đầu tư này nhiều lắm, cái em hỏi anh có thể là vụ đầu tư trước khi anh vào viện làm việc.”Tống Thời Hạ lập tức nghĩ đến một chuyện: “Vậy viện phó Lương của bên anh về viện khoa học từ hồi nào thế?”Quý Duy Thanh đáp: “Anh nghe nói cô ấy còn chưa tốt nghiệp đại học đã được khắp nơi săn đón, cô ấy giỏi lắm.”Tống Thời Hạ suy tư hồi lâu, hỏi:“Nếu em thành lập một công ty khoa học kỹ thuật, chuyên nghiên cứu sản xuất mảng máy tính thì anh thấy sao?”DTVQuý Duy Thanh ngạc nhiên: “Chẳng phải em đã đầu tư cho công ty của Kiến Quân đó sao?”Tống Thời Hạ đáp: “Thì còn tiền, cứ để đó cũng phí, chi bằng lại đầu tư tiếp.”“Em có ý tưởng gì thì cứ thử xem.”Tống Thời Hạ níu tay anh: “Nhưng em thiếu người, tiền thì không thiếu nhưng không có nhân tài thì làm ăn được gì chứ.”“Để anh hỏi giúp em xem sao.”