Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 938

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Vân Xu không nói gì. Trước đó cô còn ôm hy vọng, lối đi có thể giúp mọi người thoát thân. Nhưng sự thật trước mắt nói cho cô biết, chỉ có một người có thể rời đi từ lối đi đó. Những người còn lại vẫn phải ở lại vườn trường có thể xảy ra c.h.é.m g.i.ế.c bất cứ lúc nào.Cô không thể cứ thế bỏ lại những người bạn đồng hành cùng sinh tồn mà rời đi. Theo lý thường, cô nên chiếm lấy vị trí thoát thân này.  Chu Hoàn Diễn nhìn ra tâm tư của cô, nhướng mày nói: “Yên tâm, chờ cậu đi rồi, chúng tôi sẽ tiến hành kế hoạch như thường lệ, g.i.ế.c hết tất cả quái vật trong vườn trường, rời khỏi phó bản, rồi đi tìm cậu.” Hắn nhếch lên nụ cười tự tin: "Thực lực của chúng tôi cậu còn không yên tâm sao?”Tạ Bân mỉm cười nói: “Chờ tôi ra ngoài rồi, sẽ đến thăm nhà họ Vân. Cậu chờ nhé.”Hắn nói vậy, nhưng bàn tay rục rịch lại thu vào túi, trong lòng lại nảy ra ý niệm mới.Hai người bên cạnh liếc nhìn hắn, vẻ mặt hơi khó lường.Còn Vân Xu vẫn đứng yên không nhúc nhích.Thẩm Duy Bạch thấy cô vẫn đang do dự, mạnh mẽ nói: “Nghe lời, rời khỏi phó bản, chờ chúng tôi ở bên ngoài.”An toàn của cô là quan trọng nhất.Vân Xu nhìn về phía Thẩm Duy Bạch, ánh mắt hắn rất sâu rất trầm. Nhận thức lâu như vậy, đây là lần *****ên hắn dùng thái độ này nói chuyện.Cô hiểu bọn họ đều đang lo lắng cho cô, hy vọng cô có thể sớm an toàn. Nhưng Vân Xu luôn cảm thấy một khi mình rời đi, sẽ xảy ra chuyện không thể vãn hồi. Cô không yên tâm.Nếu rời đi, mình nhất định sẽ hối hận. Cần phải ở lại, muốn ở cùng bọn họ.Vân Xu hạ quyết tâm trong lòng, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.Biểu cảm trên mặt những người trước mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt nhẹ nhàng tan đi.Tạ Bân nhăn mày: “Cậu đang nói gì vậy, ở lại? Cậu biết sắp tới sẽ nguy hiểm đến mức nào không?”Tuy kế hoạch đã được định ra, nhưng cũng không thể đảm bảo thành công một trăm phần trăm. Trong quá trình nếu xảy ra ngoài ý muốn, ai cũng không thể đoán trước hậu quả.  Mặt Chu Hoàn Diễn lập tức trầm xuống. Lo lắng dọa đến cô, hắn cố gắng kiềm chế ngữ khí của mình: “Cậu đi ra ngoài trước, về nhà nghỉ ngơi đi. Chúng tôi sẽ sớm đến tìm cậu, bây giờ vườn trường rất nguy hiểm, cậu không thích hợp ở lại.”Tất cả mọi người đều không ngoại lệ, đều muốn cô rời đi, thái độ vô cùng kiên quyết.Vân Xu mím môi, suy nghĩ nên làm gì bây giờ. Cô nhớ lại việc ở chung với người nhà, do dự vài giây, vẫn quyết định thử một lần.“Tôi có phải đang kéo chân sau của các cậu không.” Vân Xu cẩn thận ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khổ sở: "Cũng đúng, tôi chẳng làm được gì tốt, chẳng có ích gì cả.”Cô trông thương tâm cực kỳ, cả người toát ra cảm giác đáng thương tội nghiệp.Vẻ mặt kiên quyết của mọi người cứng đờ, giây tiếp theo trở nên luống cuống tay chân, bối rối vây quanh.Sức sát thương của vẻ đáng thương này quá lớn. Họ trực tiếp tan rã, giơ tay đầu hàng, đâu còn sự mạnh mẽ trước đó.Chu Hoàn Diễn gấp đến mức không biết nói thế nào. Vẻ mặt ngang tàng từ trước đến nay của hắn suýt nữa thì túa mồ hôi vì vội. “Không phải, từ từ, cậu nghe tôi giải thích. Chúng tôi chỉ là lo an toàn cho cậu, nơi này rất nguy hiểm.”Hắn đương nhiên muốn ở bên cô mãi mãi, nhưng không phải ở cái nơi này.Tạ Bân không còn nghĩ cách xử lý hai người bên cạnh nữa, tự nhiên có kỹ năng an ủi: “Cậu chưa bao giờ kéo chân sau của chúng tôi. Vì có cậu ở đây, chúng tôi mới ở đây.”Vân Xu nhân cơ hội nói: “Chúng ta ở bên nhau nhiều ngày như vậy, tôi muốn cùng các cậu cùng nhau rời đi, không muốn đi một mình.”Đối diện với ánh mắt dựa dẫm kia, làm sao người ta có thể nói lời từ chối? Trái tim trôi nổi bất định, cứng đờ đứng tại chỗ, chẳng còn chút thong dong tự nhiên khi đối mặt với quái vật.Chu Hoàn Diễn giãy giụa hấp hối: “Vẫn là cậu đi trước đi. Chúng tôi sẽ rất nhanh ra ngoài hội hợp với cậu.”Ánh mắt Vân Xu long lanh: “Chúng ta ở bên nhau không tốt sao?”Một đòn đánh trúng hồng tâm.“Kế hoạch chắc chắn có thể thành công. Tôi muốn cùng các cậu cùng nhau ra khỏi vườn trường. Tôi luyến tiếc các cậu.” 

Vân Xu không nói gì. Trước đó cô còn ôm hy vọng, lối đi có thể giúp mọi người thoát thân. Nhưng sự thật trước mắt nói cho cô biết, chỉ có một người có thể rời đi từ lối đi đó. Những người còn lại vẫn phải ở lại vườn trường có thể xảy ra c.h.é.m g.i.ế.c bất cứ lúc nào.

Cô không thể cứ thế bỏ lại những người bạn đồng hành cùng sinh tồn mà rời đi. Theo lý thường, cô nên chiếm lấy vị trí thoát thân này.

 

 

Chu Hoàn Diễn nhìn ra tâm tư của cô, nhướng mày nói: “Yên tâm, chờ cậu đi rồi, chúng tôi sẽ tiến hành kế hoạch như thường lệ, g.i.ế.c hết tất cả quái vật trong vườn trường, rời khỏi phó bản, rồi đi tìm cậu.” Hắn nhếch lên nụ cười tự tin: "Thực lực của chúng tôi cậu còn không yên tâm sao?”

Tạ Bân mỉm cười nói: “Chờ tôi ra ngoài rồi, sẽ đến thăm nhà họ Vân. Cậu chờ nhé.”

Hắn nói vậy, nhưng bàn tay rục rịch lại thu vào túi, trong lòng lại nảy ra ý niệm mới.

Hai người bên cạnh liếc nhìn hắn, vẻ mặt hơi khó lường.

Còn Vân Xu vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Thẩm Duy Bạch thấy cô vẫn đang do dự, mạnh mẽ nói: “Nghe lời, rời khỏi phó bản, chờ chúng tôi ở bên ngoài.”

An toàn của cô là quan trọng nhất.

Vân Xu nhìn về phía Thẩm Duy Bạch, ánh mắt hắn rất sâu rất trầm. Nhận thức lâu như vậy, đây là lần *****ên hắn dùng thái độ này nói chuyện.

Cô hiểu bọn họ đều đang lo lắng cho cô, hy vọng cô có thể sớm an toàn. Nhưng Vân Xu luôn cảm thấy một khi mình rời đi, sẽ xảy ra chuyện không thể vãn hồi. Cô không yên tâm.

Nếu rời đi, mình nhất định sẽ hối hận. Cần phải ở lại, muốn ở cùng bọn họ.

Vân Xu hạ quyết tâm trong lòng, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.

Biểu cảm trên mặt những người trước mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt nhẹ nhàng tan đi.

Tạ Bân nhăn mày: “Cậu đang nói gì vậy, ở lại? Cậu biết sắp tới sẽ nguy hiểm đến mức nào không?”

Tuy kế hoạch đã được định ra, nhưng cũng không thể đảm bảo thành công một trăm phần trăm. Trong quá trình nếu xảy ra ngoài ý muốn, ai cũng không thể đoán trước hậu quả.

 

 

Mặt Chu Hoàn Diễn lập tức trầm xuống. Lo lắng dọa đến cô, hắn cố gắng kiềm chế ngữ khí của mình: “Cậu đi ra ngoài trước, về nhà nghỉ ngơi đi. Chúng tôi sẽ sớm đến tìm cậu, bây giờ vườn trường rất nguy hiểm, cậu không thích hợp ở lại.”

Tất cả mọi người đều không ngoại lệ, đều muốn cô rời đi, thái độ vô cùng kiên quyết.

Vân Xu mím môi, suy nghĩ nên làm gì bây giờ. Cô nhớ lại việc ở chung với người nhà, do dự vài giây, vẫn quyết định thử một lần.

“Tôi có phải đang kéo chân sau của các cậu không.” Vân Xu cẩn thận ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khổ sở: "Cũng đúng, tôi chẳng làm được gì tốt, chẳng có ích gì cả.”

Cô trông thương tâm cực kỳ, cả người toát ra cảm giác đáng thương tội nghiệp.

Vẻ mặt kiên quyết của mọi người cứng đờ, giây tiếp theo trở nên luống cuống tay chân, bối rối vây quanh.

Sức sát thương của vẻ đáng thương này quá lớn. Họ trực tiếp tan rã, giơ tay đầu hàng, đâu còn sự mạnh mẽ trước đó.

Chu Hoàn Diễn gấp đến mức không biết nói thế nào. Vẻ mặt ngang tàng từ trước đến nay của hắn suýt nữa thì túa mồ hôi vì vội. “Không phải, từ từ, cậu nghe tôi giải thích. Chúng tôi chỉ là lo an toàn cho cậu, nơi này rất nguy hiểm.”

Hắn đương nhiên muốn ở bên cô mãi mãi, nhưng không phải ở cái nơi này.

Tạ Bân không còn nghĩ cách xử lý hai người bên cạnh nữa, tự nhiên có kỹ năng an ủi: “Cậu chưa bao giờ kéo chân sau của chúng tôi. Vì có cậu ở đây, chúng tôi mới ở đây.”

Vân Xu nhân cơ hội nói: “Chúng ta ở bên nhau nhiều ngày như vậy, tôi muốn cùng các cậu cùng nhau rời đi, không muốn đi một mình.”

Đối diện với ánh mắt dựa dẫm kia, làm sao người ta có thể nói lời từ chối? Trái tim trôi nổi bất định, cứng đờ đứng tại chỗ, chẳng còn chút thong dong tự nhiên khi đối mặt với quái vật.

Chu Hoàn Diễn giãy giụa hấp hối: “Vẫn là cậu đi trước đi. Chúng tôi sẽ rất nhanh ra ngoài hội hợp với cậu.”

Ánh mắt Vân Xu long lanh: “Chúng ta ở bên nhau không tốt sao?”

Một đòn đánh trúng hồng tâm.

“Kế hoạch chắc chắn có thể thành công. Tôi muốn cùng các cậu cùng nhau ra khỏi vườn trường. Tôi luyến tiếc các cậu.”

 

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Vân Xu không nói gì. Trước đó cô còn ôm hy vọng, lối đi có thể giúp mọi người thoát thân. Nhưng sự thật trước mắt nói cho cô biết, chỉ có một người có thể rời đi từ lối đi đó. Những người còn lại vẫn phải ở lại vườn trường có thể xảy ra c.h.é.m g.i.ế.c bất cứ lúc nào.Cô không thể cứ thế bỏ lại những người bạn đồng hành cùng sinh tồn mà rời đi. Theo lý thường, cô nên chiếm lấy vị trí thoát thân này.  Chu Hoàn Diễn nhìn ra tâm tư của cô, nhướng mày nói: “Yên tâm, chờ cậu đi rồi, chúng tôi sẽ tiến hành kế hoạch như thường lệ, g.i.ế.c hết tất cả quái vật trong vườn trường, rời khỏi phó bản, rồi đi tìm cậu.” Hắn nhếch lên nụ cười tự tin: "Thực lực của chúng tôi cậu còn không yên tâm sao?”Tạ Bân mỉm cười nói: “Chờ tôi ra ngoài rồi, sẽ đến thăm nhà họ Vân. Cậu chờ nhé.”Hắn nói vậy, nhưng bàn tay rục rịch lại thu vào túi, trong lòng lại nảy ra ý niệm mới.Hai người bên cạnh liếc nhìn hắn, vẻ mặt hơi khó lường.Còn Vân Xu vẫn đứng yên không nhúc nhích.Thẩm Duy Bạch thấy cô vẫn đang do dự, mạnh mẽ nói: “Nghe lời, rời khỏi phó bản, chờ chúng tôi ở bên ngoài.”An toàn của cô là quan trọng nhất.Vân Xu nhìn về phía Thẩm Duy Bạch, ánh mắt hắn rất sâu rất trầm. Nhận thức lâu như vậy, đây là lần *****ên hắn dùng thái độ này nói chuyện.Cô hiểu bọn họ đều đang lo lắng cho cô, hy vọng cô có thể sớm an toàn. Nhưng Vân Xu luôn cảm thấy một khi mình rời đi, sẽ xảy ra chuyện không thể vãn hồi. Cô không yên tâm.Nếu rời đi, mình nhất định sẽ hối hận. Cần phải ở lại, muốn ở cùng bọn họ.Vân Xu hạ quyết tâm trong lòng, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.Biểu cảm trên mặt những người trước mặt lập tức thay đổi, vẻ mặt nhẹ nhàng tan đi.Tạ Bân nhăn mày: “Cậu đang nói gì vậy, ở lại? Cậu biết sắp tới sẽ nguy hiểm đến mức nào không?”Tuy kế hoạch đã được định ra, nhưng cũng không thể đảm bảo thành công một trăm phần trăm. Trong quá trình nếu xảy ra ngoài ý muốn, ai cũng không thể đoán trước hậu quả.  Mặt Chu Hoàn Diễn lập tức trầm xuống. Lo lắng dọa đến cô, hắn cố gắng kiềm chế ngữ khí của mình: “Cậu đi ra ngoài trước, về nhà nghỉ ngơi đi. Chúng tôi sẽ sớm đến tìm cậu, bây giờ vườn trường rất nguy hiểm, cậu không thích hợp ở lại.”Tất cả mọi người đều không ngoại lệ, đều muốn cô rời đi, thái độ vô cùng kiên quyết.Vân Xu mím môi, suy nghĩ nên làm gì bây giờ. Cô nhớ lại việc ở chung với người nhà, do dự vài giây, vẫn quyết định thử một lần.“Tôi có phải đang kéo chân sau của các cậu không.” Vân Xu cẩn thận ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khổ sở: "Cũng đúng, tôi chẳng làm được gì tốt, chẳng có ích gì cả.”Cô trông thương tâm cực kỳ, cả người toát ra cảm giác đáng thương tội nghiệp.Vẻ mặt kiên quyết của mọi người cứng đờ, giây tiếp theo trở nên luống cuống tay chân, bối rối vây quanh.Sức sát thương của vẻ đáng thương này quá lớn. Họ trực tiếp tan rã, giơ tay đầu hàng, đâu còn sự mạnh mẽ trước đó.Chu Hoàn Diễn gấp đến mức không biết nói thế nào. Vẻ mặt ngang tàng từ trước đến nay của hắn suýt nữa thì túa mồ hôi vì vội. “Không phải, từ từ, cậu nghe tôi giải thích. Chúng tôi chỉ là lo an toàn cho cậu, nơi này rất nguy hiểm.”Hắn đương nhiên muốn ở bên cô mãi mãi, nhưng không phải ở cái nơi này.Tạ Bân không còn nghĩ cách xử lý hai người bên cạnh nữa, tự nhiên có kỹ năng an ủi: “Cậu chưa bao giờ kéo chân sau của chúng tôi. Vì có cậu ở đây, chúng tôi mới ở đây.”Vân Xu nhân cơ hội nói: “Chúng ta ở bên nhau nhiều ngày như vậy, tôi muốn cùng các cậu cùng nhau rời đi, không muốn đi một mình.”Đối diện với ánh mắt dựa dẫm kia, làm sao người ta có thể nói lời từ chối? Trái tim trôi nổi bất định, cứng đờ đứng tại chỗ, chẳng còn chút thong dong tự nhiên khi đối mặt với quái vật.Chu Hoàn Diễn giãy giụa hấp hối: “Vẫn là cậu đi trước đi. Chúng tôi sẽ rất nhanh ra ngoài hội hợp với cậu.”Ánh mắt Vân Xu long lanh: “Chúng ta ở bên nhau không tốt sao?”Một đòn đánh trúng hồng tâm.“Kế hoạch chắc chắn có thể thành công. Tôi muốn cùng các cậu cùng nhau ra khỏi vườn trường. Tôi luyến tiếc các cậu.” 

Chương 938