Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…
Chương 958
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nhưng kẻ thần bí kia lại mạnh đến vậy sao? Chỉ trong nháy mắt đã đánh gục tất cả đám buôn lậu. Nghe kể và tự mắt nhìn thấy đúng là hai cảm giác khác nhau. Vân Xu liếc nhìn đám buôn lậu đang nằm bẹp trong hố lớn, rồi lại nhìn về phía thùng container. Người kia vẫn ngồi ở đó, thân hình ẩn mình trong bóng đêm.Là ảo giác sao? Hai người dường như vừa nhìn nhau. Rất nhanh, cô biết đó không phải ảo giác. Chỉ trong tích tắc, cao thủ thần bí khoác áo đen đã xuất hiện trước mắt, đứng đối mặt với cô.Vân Xu chớp chớp mắt, có chút mờ mịt. Khúc dạo đầu tiểu thuyết hình như không có cảnh này. Kẻ thần bí sau khi giải quyết đám buôn lậu, chỉ nói một câu với nữ chính rồi ung dung rời đi. Còn bây giờ, cô có thể rõ ràng cảm nhận được anh đang nhìn mình.Nhưng chiếc áo choàng đen che khuất cả khuôn mặt lẫn biểu cảm của anh, không thể phân biệt được bất kỳ thông tin nào.Cô không động, anh cũng không động. Vân Xu chần chờ một lúc, nhớ ra mình quên bày tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn anh vừa rồi đã giúp chúng tôi.” Dù có phải theo quỹ đạo tiểu thuyết hay không, việc anh cứu cô là không thể nghi ngờ. Cảm ơn là điều cần thiết.Kẻ thần bí vẫn đang nhìn cô, cảm xúc dường như vô cùng phức tạp.Đào Tương đối với kẻ thậm chí không dám lộ mặt cũng đề phòng rất cao. Vừa mới định mở miệng bảo Vân Xu không nên đứng quá gần anh, thì khóe mắt chợt liếc thấy đám buôn lậu ngã trong hố có động tĩnh. Bọn chúng đứng dậy, ánh mắt đen như hạt đậu lóe lên ác ý, răng cưa bén nhọn phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Chúng nhanh chóng tiếp cận kẻ thần bí với tốc độ gần như không thể tin được.“Cẩn thận phía sau!” Đào Tương lạnh giọng nhắc nhở. “Đi c.h.ế.t đi! Đồ ngu!” Đám buôn lậu nhảy cao lên, giơ móng vuốt. Những ngón tay gầy gò, khô khốc xuất hiện móng tay sắc bén. Lúc này mây đen đã tan đi, mấy cái đầu xấu xí dưới ánh trăng trông càng rõ mồn một. Ác ý tràn đầy trên mặt, quyết tâm tiêu diệt kẻ trước mắt.Kẻ thần bí vẫn đứng yên không nhúc nhích, như thể không phản ứng kịp. Kẻ cầm đầu đám buôn lậu trong mắt lóe lên tia đắc ý. Bọn chúng có huyết mạch phi nhân nên có thiên phú rất cao về tốc độ. Hơn nữa vừa nãy còn dùng thuốc. Trước đây không ít người đã bị bọn chúng dùng cách này đánh lén thành công đến chết. Người này nhất định không thoát khỏi công kích của bọn chúng. Đám buôn lậu đắc chí, dường như đã thấy cảnh m.á.u tươi rơi vãi trên mặt đất.Kẻ thần bí khẽ nghiêng người, như thể bất đắc dĩ thở dài. Ngón tay khẽ nhúc nhích, một luồng linh lực ***** lặng lẽ lan tràn về phía sau. Sau đó không chút lưu tình triển khai công kích. Linh lực vô hình hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén nhất thế gian, nhẹ nhàng rạch một đường vào nơi yếu ớt nhất. Cuối cùng, nụ cười dữ tợn bên miệng đám buôn lậu đóng băng ở điểm cao nhất. Cơ thể màu xám của chúng lại một lần nữa ngã xuống nền xi măng, không còn động tĩnh nào nữa. Chỉ có góc áo khẽ rung động, cùng với điểm điểm hơi m.á.u tỏa ra trong không khí, bị gió đêm mạnh mẽ thổi bay đi.Đồng tử Đào Tương co rút mạnh, siết chặt chiếc ô. Sự đề phòng đối với kẻ thần bí đạt đến đỉnh điểm. Dù chưa từng tiếp xúc với thế giới kia, cô cũng biết người trước mặt mạnh đến mức khủng khiếp. Sinh tử của hai người họ đều nằm trong ý nghĩ của anh.Tầm nhìn của Vân Xu hoàn toàn bị thân ảnh cao lớn che khuất, chỉ nghe thấy vài tiếng động mạnh. Theo bản năng muốn nhìn rõ tình hình.Đào Tương còn chưa kịp ngăn cản, kẻ thần bí đã cúi đầu, chỉ vào vị trí bắp chân của Vân Xu. Vân Xu cũng cúi xuống, phát hiện chỗ đó có một mảng bầm tím lớn. Có thể là do lúc chạy trốn đã va vào thùng container. Lúc nãy quá hoảng loạn nên không để ý.Làn da trắng nõn kết hợp với vết bầm tím dữ tợn trông rất đáng lo ngại. Biểu cảm của kẻ thần bí không thấy rõ lắm, nhưng Đào Tương thì nhíu chặt mày.Có lẽ vì vừa rồi quá căng thẳng, Vân Xu hoàn toàn không chú ý đến vết thương. Lúc này cảm xúc thả lỏng, cơn đau không ngừng dâng lên. Cô ấy định ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét một chút, nhưng lại bị kẻ thần bí trực tiếp bế bổng lên.Vân Xu giật mình, theo bản năng ôm lấy cổ anh.
Nhưng kẻ thần bí kia lại mạnh đến vậy sao? Chỉ trong nháy mắt đã đánh gục tất cả đám buôn lậu. Nghe kể và tự mắt nhìn thấy đúng là hai cảm giác khác nhau. Vân Xu liếc nhìn đám buôn lậu đang nằm bẹp trong hố lớn, rồi lại nhìn về phía thùng container. Người kia vẫn ngồi ở đó, thân hình ẩn mình trong bóng đêm.
Là ảo giác sao? Hai người dường như vừa nhìn nhau. Rất nhanh, cô biết đó không phải ảo giác. Chỉ trong tích tắc, cao thủ thần bí khoác áo đen đã xuất hiện trước mắt, đứng đối mặt với cô.
Vân Xu chớp chớp mắt, có chút mờ mịt. Khúc dạo đầu tiểu thuyết hình như không có cảnh này. Kẻ thần bí sau khi giải quyết đám buôn lậu, chỉ nói một câu với nữ chính rồi ung dung rời đi. Còn bây giờ, cô có thể rõ ràng cảm nhận được anh đang nhìn mình.
Nhưng chiếc áo choàng đen che khuất cả khuôn mặt lẫn biểu cảm của anh, không thể phân biệt được bất kỳ thông tin nào.
Cô không động, anh cũng không động. Vân Xu chần chờ một lúc, nhớ ra mình quên bày tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn anh vừa rồi đã giúp chúng tôi.” Dù có phải theo quỹ đạo tiểu thuyết hay không, việc anh cứu cô là không thể nghi ngờ. Cảm ơn là điều cần thiết.
Kẻ thần bí vẫn đang nhìn cô, cảm xúc dường như vô cùng phức tạp.
Đào Tương đối với kẻ thậm chí không dám lộ mặt cũng đề phòng rất cao. Vừa mới định mở miệng bảo Vân Xu không nên đứng quá gần anh, thì khóe mắt chợt liếc thấy đám buôn lậu ngã trong hố có động tĩnh.
Bọn chúng đứng dậy, ánh mắt đen như hạt đậu lóe lên ác ý, răng cưa bén nhọn phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Chúng nhanh chóng tiếp cận kẻ thần bí với tốc độ gần như không thể tin được.
“Cẩn thận phía sau!” Đào Tương lạnh giọng nhắc nhở.
“Đi c.h.ế.t đi! Đồ ngu!” Đám buôn lậu nhảy cao lên, giơ móng vuốt. Những ngón tay gầy gò, khô khốc xuất hiện móng tay sắc bén. Lúc này mây đen đã tan đi, mấy cái đầu xấu xí dưới ánh trăng trông càng rõ mồn một. Ác ý tràn đầy trên mặt, quyết tâm tiêu diệt kẻ trước mắt.
Kẻ thần bí vẫn đứng yên không nhúc nhích, như thể không phản ứng kịp. Kẻ cầm đầu đám buôn lậu trong mắt lóe lên tia đắc ý. Bọn chúng có huyết mạch phi nhân nên có thiên phú rất cao về tốc độ. Hơn nữa vừa nãy còn dùng thuốc.
Trước đây không ít người đã bị bọn chúng dùng cách này đánh lén thành công đến chết. Người này nhất định không thoát khỏi công kích của bọn chúng. Đám buôn lậu đắc chí, dường như đã thấy cảnh m.á.u tươi rơi vãi trên mặt đất.
Kẻ thần bí khẽ nghiêng người, như thể bất đắc dĩ thở dài. Ngón tay khẽ nhúc nhích, một luồng linh lực ***** lặng lẽ lan tràn về phía sau. Sau đó không chút lưu tình triển khai công kích. Linh lực vô hình hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén nhất thế gian, nhẹ nhàng rạch một đường vào nơi yếu ớt nhất.
Cuối cùng, nụ cười dữ tợn bên miệng đám buôn lậu đóng băng ở điểm cao nhất. Cơ thể màu xám của chúng lại một lần nữa ngã xuống nền xi măng, không còn động tĩnh nào nữa. Chỉ có góc áo khẽ rung động, cùng với điểm điểm hơi m.á.u tỏa ra trong không khí, bị gió đêm mạnh mẽ thổi bay đi.
Đồng tử Đào Tương co rút mạnh, siết chặt chiếc ô. Sự đề phòng đối với kẻ thần bí đạt đến đỉnh điểm. Dù chưa từng tiếp xúc với thế giới kia, cô cũng biết người trước mặt mạnh đến mức khủng khiếp. Sinh tử của hai người họ đều nằm trong ý nghĩ của anh.
Tầm nhìn của Vân Xu hoàn toàn bị thân ảnh cao lớn che khuất, chỉ nghe thấy vài tiếng động mạnh. Theo bản năng muốn nhìn rõ tình hình.
Đào Tương còn chưa kịp ngăn cản, kẻ thần bí đã cúi đầu, chỉ vào vị trí bắp chân của Vân Xu. Vân Xu cũng cúi xuống, phát hiện chỗ đó có một mảng bầm tím lớn. Có thể là do lúc chạy trốn đã va vào thùng container. Lúc nãy quá hoảng loạn nên không để ý.
Làn da trắng nõn kết hợp với vết bầm tím dữ tợn trông rất đáng lo ngại. Biểu cảm của kẻ thần bí không thấy rõ lắm, nhưng Đào Tương thì nhíu chặt mày.
Có lẽ vì vừa rồi quá căng thẳng, Vân Xu hoàn toàn không chú ý đến vết thương. Lúc này cảm xúc thả lỏng, cơn đau không ngừng dâng lên. Cô ấy định ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét một chút, nhưng lại bị kẻ thần bí trực tiếp bế bổng lên.
Vân Xu giật mình, theo bản năng ôm lấy cổ anh.
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nhưng kẻ thần bí kia lại mạnh đến vậy sao? Chỉ trong nháy mắt đã đánh gục tất cả đám buôn lậu. Nghe kể và tự mắt nhìn thấy đúng là hai cảm giác khác nhau. Vân Xu liếc nhìn đám buôn lậu đang nằm bẹp trong hố lớn, rồi lại nhìn về phía thùng container. Người kia vẫn ngồi ở đó, thân hình ẩn mình trong bóng đêm.Là ảo giác sao? Hai người dường như vừa nhìn nhau. Rất nhanh, cô biết đó không phải ảo giác. Chỉ trong tích tắc, cao thủ thần bí khoác áo đen đã xuất hiện trước mắt, đứng đối mặt với cô.Vân Xu chớp chớp mắt, có chút mờ mịt. Khúc dạo đầu tiểu thuyết hình như không có cảnh này. Kẻ thần bí sau khi giải quyết đám buôn lậu, chỉ nói một câu với nữ chính rồi ung dung rời đi. Còn bây giờ, cô có thể rõ ràng cảm nhận được anh đang nhìn mình.Nhưng chiếc áo choàng đen che khuất cả khuôn mặt lẫn biểu cảm của anh, không thể phân biệt được bất kỳ thông tin nào.Cô không động, anh cũng không động. Vân Xu chần chờ một lúc, nhớ ra mình quên bày tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn anh vừa rồi đã giúp chúng tôi.” Dù có phải theo quỹ đạo tiểu thuyết hay không, việc anh cứu cô là không thể nghi ngờ. Cảm ơn là điều cần thiết.Kẻ thần bí vẫn đang nhìn cô, cảm xúc dường như vô cùng phức tạp.Đào Tương đối với kẻ thậm chí không dám lộ mặt cũng đề phòng rất cao. Vừa mới định mở miệng bảo Vân Xu không nên đứng quá gần anh, thì khóe mắt chợt liếc thấy đám buôn lậu ngã trong hố có động tĩnh. Bọn chúng đứng dậy, ánh mắt đen như hạt đậu lóe lên ác ý, răng cưa bén nhọn phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Chúng nhanh chóng tiếp cận kẻ thần bí với tốc độ gần như không thể tin được.“Cẩn thận phía sau!” Đào Tương lạnh giọng nhắc nhở. “Đi c.h.ế.t đi! Đồ ngu!” Đám buôn lậu nhảy cao lên, giơ móng vuốt. Những ngón tay gầy gò, khô khốc xuất hiện móng tay sắc bén. Lúc này mây đen đã tan đi, mấy cái đầu xấu xí dưới ánh trăng trông càng rõ mồn một. Ác ý tràn đầy trên mặt, quyết tâm tiêu diệt kẻ trước mắt.Kẻ thần bí vẫn đứng yên không nhúc nhích, như thể không phản ứng kịp. Kẻ cầm đầu đám buôn lậu trong mắt lóe lên tia đắc ý. Bọn chúng có huyết mạch phi nhân nên có thiên phú rất cao về tốc độ. Hơn nữa vừa nãy còn dùng thuốc. Trước đây không ít người đã bị bọn chúng dùng cách này đánh lén thành công đến chết. Người này nhất định không thoát khỏi công kích của bọn chúng. Đám buôn lậu đắc chí, dường như đã thấy cảnh m.á.u tươi rơi vãi trên mặt đất.Kẻ thần bí khẽ nghiêng người, như thể bất đắc dĩ thở dài. Ngón tay khẽ nhúc nhích, một luồng linh lực ***** lặng lẽ lan tràn về phía sau. Sau đó không chút lưu tình triển khai công kích. Linh lực vô hình hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén nhất thế gian, nhẹ nhàng rạch một đường vào nơi yếu ớt nhất. Cuối cùng, nụ cười dữ tợn bên miệng đám buôn lậu đóng băng ở điểm cao nhất. Cơ thể màu xám của chúng lại một lần nữa ngã xuống nền xi măng, không còn động tĩnh nào nữa. Chỉ có góc áo khẽ rung động, cùng với điểm điểm hơi m.á.u tỏa ra trong không khí, bị gió đêm mạnh mẽ thổi bay đi.Đồng tử Đào Tương co rút mạnh, siết chặt chiếc ô. Sự đề phòng đối với kẻ thần bí đạt đến đỉnh điểm. Dù chưa từng tiếp xúc với thế giới kia, cô cũng biết người trước mặt mạnh đến mức khủng khiếp. Sinh tử của hai người họ đều nằm trong ý nghĩ của anh.Tầm nhìn của Vân Xu hoàn toàn bị thân ảnh cao lớn che khuất, chỉ nghe thấy vài tiếng động mạnh. Theo bản năng muốn nhìn rõ tình hình.Đào Tương còn chưa kịp ngăn cản, kẻ thần bí đã cúi đầu, chỉ vào vị trí bắp chân của Vân Xu. Vân Xu cũng cúi xuống, phát hiện chỗ đó có một mảng bầm tím lớn. Có thể là do lúc chạy trốn đã va vào thùng container. Lúc nãy quá hoảng loạn nên không để ý.Làn da trắng nõn kết hợp với vết bầm tím dữ tợn trông rất đáng lo ngại. Biểu cảm của kẻ thần bí không thấy rõ lắm, nhưng Đào Tương thì nhíu chặt mày.Có lẽ vì vừa rồi quá căng thẳng, Vân Xu hoàn toàn không chú ý đến vết thương. Lúc này cảm xúc thả lỏng, cơn đau không ngừng dâng lên. Cô ấy định ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét một chút, nhưng lại bị kẻ thần bí trực tiếp bế bổng lên.Vân Xu giật mình, theo bản năng ôm lấy cổ anh.