Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 960

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Vân Xu hiểu ra.Đào Tương lần *****ên nghe đến khái niệm linh lực, tâm thần khẽ động, truy hỏi: “Anh nói linh lực từ đâu ra? Đám đầu chuột vừa rồi cũng dùng linh lực sao? Cho nên chúng mới có loại sức mạnh đó?” Từ lúc bị truy đuổi đến giờ, trong đầu cô tích tụ vô số câu hỏi: cái đầu chuột kỳ dị, phương pháp trị liệu vừa rồi của kẻ thần bí, liệu thể chất khác thường của bản thân có liên quan đến linh lực không? Cuối cùng cô hỏi ra vấn đề muốn biết nhất.“Các người rốt cuộc là ai?” Xã hội này liệu có còn những mặt khác mà cô chưa từng thấy không? Đào Tương khẩn thiết muốn biết.Gió cảng thổi càng lúc càng mạnh, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng gió rít. “Muốn đáp án, thì tự mình đi tìm." Kẻ thần bí nhàn nhạt ném ra một câu. Như cảm nhận được gì đó, anh nhìn về một hướng, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Anh phải đi đây, lần sau gặp.” Lời này là nói với Vân Xu, giọng nói còn được làm mềm đi.Vân Xu yên lặng nhìn anh. Cốt truyện đêm nay đã đi được hơn nửa. Là người qua đường, lại bị xóa một chút ký ức, cốt truyện của cô sẽ hoàn thành. Biết đâu ngày mai có thể về nhà, vậy thì sẽ không có cơ hội gặp mặt lần nữa. Nhưng cô không thể nói thẳng mình xuyên vào tiểu thuyết, biết đâu lại bị coi là kẻ điên. Không ai có thể dễ dàng chấp nhận thế giới mình đang sống là một cuốn tiểu thuyết hư cấu. Nếu hiện thực có người nói những lời như vậy với cô, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ người đó đang đùa giỡn, hoặc đầu óc có vấn đề.“Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi." Vân Xu một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn. Ngoài ra, cô không biết còn có thể nói gì.“Mong được gặp lại." Để lại câu nói cuối cùng, thân ảnh màu đen trong nháy mắt biến mất.“Khoan đã!” Đào Tương lớn tiếng gọi theo. Cô ấy còn rất nhiều vấn đề, còn muốn hiểu biết thêm về linh lực.Không có hồi đáp nào. Cảng yên tĩnh chỉ còn lại hai người. Đào Tương sắc mặt căng thẳng. Không hiểu câu nói đó của đối phương có ý gì. Mười tám năm trước đó, cô chưa từng nghe nói đến chuyện này. Sau này cô phải đi đâu để tìm kiếm thông tin?Vân Xu biết, nhưng cô không thể nói. Lát nữa nữ chính sẽ tự mình hiểu ra.  Kẻ thần bí biến mất vài giây. Một động tĩnh rất nhỏ xuất hiện ở phía trên. Vân Xu ngước mắt nhìn lên. Một chiếc áo choàng đen lặng lẽ rơi xuống, khoác lên người cô, chắn đi cái lạnh ban đêm. Bên trong áo còn vương vấn hơi ấm của anh.Kìm nén ý định tìm hiểu, Đào Tương nhìn về phía Vân Xu, bất động thanh sắc dịch hai bước sang bên cạnh. Góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy mấy con buôn lậu. Những cái đầu chuột màu xám nằm bẹp trên mặt đất. Móng tay dài và bén nhọn lộ ra trong không khí. Vết m.á.u trên đất nhỏ đến mức khó phát hiện.Vấn đề là, Đào Tương không sợ thi thể, nhưng đang đau đầu không biết làm sao xử lý tiếp theo. Nghĩ tới nghĩ lui, hay là nhân lúc Vân Xu không chú ý, ném thẳng xuống biển? Dù sao cảng cũng không có camera giám sát. Không nên trách cô lạnh nhạt. Nếu không có người ra tay cứu giúp, người c.h.ế.t sẽ là cô. Đào Tương từ nhỏ đến lớn đã gặp quá nhiều cái c.h.ế.t và tai họa.Đang lúc Đào Tương vừa nói chuyện phiếm với Vân Xu, vừa suy nghĩ làm sao dụ dỗ cô đến chỗ khác, thì có người tới. Không chỉ một người.Tiếng nói chuyện theo gió truyền đến. Nhờ thính lực xuất sắc, Đào Tương miễn cưỡng nghe rõ cuộc đối thoại.  “... Chính là chỗ này. Tôi ngửi thấy mùi m.á.u tươi, rất nhạt, chỉ một chút thôi.”“Là người thường sao?”“Là mùi m.á.u tươi của linh giả. Để tôi ngửi kỹ lại... Xì, hôi thật. Bên trong còn có mùi thuốc cấm nữa, ở hướng Tây Nam.”“Ngoài ra còn gì nữa không?”“Không. Không đúng, chờ chút. Tôi ngửi thấy mùi của người khác nữa. Có hai người. Một trong số đó thơm quá. Muốn dựa vào người đó ghê – Ngao, đội trưởng, đừng tùy tiện đ.ấ.m người.”“Vậy đừng tùy tiện nói bậy bạ." Một giọng nói lạnh lùng nghiêm túc vang lên.Vân Xu nghe không rõ bọn họ nói chuyện gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân. Cô ấy nhắc nhở: “Có thể là những người chuyên xử lý loại chuyện này.”Đào Tương phản ứng kịp. Nếu hai thế giới có thể phân ranh giới rõ ràng, chắc chắn sẽ có người chuyên môn dọn dẹp. Bây giờ họ nhận được tin tức, đến đây xử lý mấy con đầu chuột kia. Cô có thể hỏi thông tin mình muốn từ những người này. 

Vân Xu hiểu ra.

Đào Tương lần *****ên nghe đến khái niệm linh lực, tâm thần khẽ động, truy hỏi: “Anh nói linh lực từ đâu ra? Đám đầu chuột vừa rồi cũng dùng linh lực sao? Cho nên chúng mới có loại sức mạnh đó?” 

Từ lúc bị truy đuổi đến giờ, trong đầu cô tích tụ vô số câu hỏi: cái đầu chuột kỳ dị, phương pháp trị liệu vừa rồi của kẻ thần bí, liệu thể chất khác thường của bản thân có liên quan đến linh lực không? Cuối cùng cô hỏi ra vấn đề muốn biết nhất.

“Các người rốt cuộc là ai?” Xã hội này liệu có còn những mặt khác mà cô chưa từng thấy không? Đào Tương khẩn thiết muốn biết.

Gió cảng thổi càng lúc càng mạnh, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng gió rít. “Muốn đáp án, thì tự mình đi tìm." Kẻ thần bí nhàn nhạt ném ra một câu. 

Như cảm nhận được gì đó, anh nhìn về một hướng, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Anh phải đi đây, lần sau gặp.” Lời này là nói với Vân Xu, giọng nói còn được làm mềm đi.

Vân Xu yên lặng nhìn anh. Cốt truyện đêm nay đã đi được hơn nửa. Là người qua đường, lại bị xóa một chút ký ức, cốt truyện của cô sẽ hoàn thành. Biết đâu ngày mai có thể về nhà, vậy thì sẽ không có cơ hội gặp mặt lần nữa. 

Nhưng cô không thể nói thẳng mình xuyên vào tiểu thuyết, biết đâu lại bị coi là kẻ điên. Không ai có thể dễ dàng chấp nhận thế giới mình đang sống là một cuốn tiểu thuyết hư cấu. Nếu hiện thực có người nói những lời như vậy với cô, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ người đó đang đùa giỡn, hoặc đầu óc có vấn đề.

“Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi." Vân Xu một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn. Ngoài ra, cô không biết còn có thể nói gì.

“Mong được gặp lại." Để lại câu nói cuối cùng, thân ảnh màu đen trong nháy mắt biến mất.

“Khoan đã!” Đào Tương lớn tiếng gọi theo. Cô ấy còn rất nhiều vấn đề, còn muốn hiểu biết thêm về linh lực.

Không có hồi đáp nào. Cảng yên tĩnh chỉ còn lại hai người. Đào Tương sắc mặt căng thẳng. Không hiểu câu nói đó của đối phương có ý gì. Mười tám năm trước đó, cô chưa từng nghe nói đến chuyện này. Sau này cô phải đi đâu để tìm kiếm thông tin?

Vân Xu biết, nhưng cô không thể nói. Lát nữa nữ chính sẽ tự mình hiểu ra.

 

 

Kẻ thần bí biến mất vài giây. Một động tĩnh rất nhỏ xuất hiện ở phía trên. Vân Xu ngước mắt nhìn lên. Một chiếc áo choàng đen lặng lẽ rơi xuống, khoác lên người cô, chắn đi cái lạnh ban đêm. Bên trong áo còn vương vấn hơi ấm của anh.

Kìm nén ý định tìm hiểu, Đào Tương nhìn về phía Vân Xu, bất động thanh sắc dịch hai bước sang bên cạnh. Góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy mấy con buôn lậu. Những cái đầu chuột màu xám nằm bẹp trên mặt đất. Móng tay dài và bén nhọn lộ ra trong không khí. Vết m.á.u trên đất nhỏ đến mức khó phát hiện.

Vấn đề là, Đào Tương không sợ thi thể, nhưng đang đau đầu không biết làm sao xử lý tiếp theo. Nghĩ tới nghĩ lui, hay là nhân lúc Vân Xu không chú ý, ném thẳng xuống biển? 

Dù sao cảng cũng không có camera giám sát. Không nên trách cô lạnh nhạt. Nếu không có người ra tay cứu giúp, người c.h.ế.t sẽ là cô. Đào Tương từ nhỏ đến lớn đã gặp quá nhiều cái c.h.ế.t và tai họa.

Đang lúc Đào Tương vừa nói chuyện phiếm với Vân Xu, vừa suy nghĩ làm sao dụ dỗ cô đến chỗ khác, thì có người tới. Không chỉ một người.

Tiếng nói chuyện theo gió truyền đến. Nhờ thính lực xuất sắc, Đào Tương miễn cưỡng nghe rõ cuộc đối thoại.

 

 

“... Chính là chỗ này. Tôi ngửi thấy mùi m.á.u tươi, rất nhạt, chỉ một chút thôi.”

“Là người thường sao?”

“Là mùi m.á.u tươi của linh giả. Để tôi ngửi kỹ lại... Xì, hôi thật. Bên trong còn có mùi thuốc cấm nữa, ở hướng Tây Nam.”

“Ngoài ra còn gì nữa không?”

“Không. Không đúng, chờ chút. Tôi ngửi thấy mùi của người khác nữa. Có hai người. Một trong số đó thơm quá. Muốn dựa vào người đó ghê – Ngao, đội trưởng, đừng tùy tiện đ.ấ.m người.”

“Vậy đừng tùy tiện nói bậy bạ." Một giọng nói lạnh lùng nghiêm túc vang lên.

Vân Xu nghe không rõ bọn họ nói chuyện gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân. Cô ấy nhắc nhở: “Có thể là những người chuyên xử lý loại chuyện này.”

Đào Tương phản ứng kịp. Nếu hai thế giới có thể phân ranh giới rõ ràng, chắc chắn sẽ có người chuyên môn dọn dẹp. Bây giờ họ nhận được tin tức, đến đây xử lý mấy con đầu chuột kia. Cô có thể hỏi thông tin mình muốn từ những người này.

 

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Vân Xu hiểu ra.Đào Tương lần *****ên nghe đến khái niệm linh lực, tâm thần khẽ động, truy hỏi: “Anh nói linh lực từ đâu ra? Đám đầu chuột vừa rồi cũng dùng linh lực sao? Cho nên chúng mới có loại sức mạnh đó?” Từ lúc bị truy đuổi đến giờ, trong đầu cô tích tụ vô số câu hỏi: cái đầu chuột kỳ dị, phương pháp trị liệu vừa rồi của kẻ thần bí, liệu thể chất khác thường của bản thân có liên quan đến linh lực không? Cuối cùng cô hỏi ra vấn đề muốn biết nhất.“Các người rốt cuộc là ai?” Xã hội này liệu có còn những mặt khác mà cô chưa từng thấy không? Đào Tương khẩn thiết muốn biết.Gió cảng thổi càng lúc càng mạnh, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng gió rít. “Muốn đáp án, thì tự mình đi tìm." Kẻ thần bí nhàn nhạt ném ra một câu. Như cảm nhận được gì đó, anh nhìn về một hướng, ngay sau đó thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: “Anh phải đi đây, lần sau gặp.” Lời này là nói với Vân Xu, giọng nói còn được làm mềm đi.Vân Xu yên lặng nhìn anh. Cốt truyện đêm nay đã đi được hơn nửa. Là người qua đường, lại bị xóa một chút ký ức, cốt truyện của cô sẽ hoàn thành. Biết đâu ngày mai có thể về nhà, vậy thì sẽ không có cơ hội gặp mặt lần nữa. Nhưng cô không thể nói thẳng mình xuyên vào tiểu thuyết, biết đâu lại bị coi là kẻ điên. Không ai có thể dễ dàng chấp nhận thế giới mình đang sống là một cuốn tiểu thuyết hư cấu. Nếu hiện thực có người nói những lời như vậy với cô, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ người đó đang đùa giỡn, hoặc đầu óc có vấn đề.“Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi." Vân Xu một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn. Ngoài ra, cô không biết còn có thể nói gì.“Mong được gặp lại." Để lại câu nói cuối cùng, thân ảnh màu đen trong nháy mắt biến mất.“Khoan đã!” Đào Tương lớn tiếng gọi theo. Cô ấy còn rất nhiều vấn đề, còn muốn hiểu biết thêm về linh lực.Không có hồi đáp nào. Cảng yên tĩnh chỉ còn lại hai người. Đào Tương sắc mặt căng thẳng. Không hiểu câu nói đó của đối phương có ý gì. Mười tám năm trước đó, cô chưa từng nghe nói đến chuyện này. Sau này cô phải đi đâu để tìm kiếm thông tin?Vân Xu biết, nhưng cô không thể nói. Lát nữa nữ chính sẽ tự mình hiểu ra.  Kẻ thần bí biến mất vài giây. Một động tĩnh rất nhỏ xuất hiện ở phía trên. Vân Xu ngước mắt nhìn lên. Một chiếc áo choàng đen lặng lẽ rơi xuống, khoác lên người cô, chắn đi cái lạnh ban đêm. Bên trong áo còn vương vấn hơi ấm của anh.Kìm nén ý định tìm hiểu, Đào Tương nhìn về phía Vân Xu, bất động thanh sắc dịch hai bước sang bên cạnh. Góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy mấy con buôn lậu. Những cái đầu chuột màu xám nằm bẹp trên mặt đất. Móng tay dài và bén nhọn lộ ra trong không khí. Vết m.á.u trên đất nhỏ đến mức khó phát hiện.Vấn đề là, Đào Tương không sợ thi thể, nhưng đang đau đầu không biết làm sao xử lý tiếp theo. Nghĩ tới nghĩ lui, hay là nhân lúc Vân Xu không chú ý, ném thẳng xuống biển? Dù sao cảng cũng không có camera giám sát. Không nên trách cô lạnh nhạt. Nếu không có người ra tay cứu giúp, người c.h.ế.t sẽ là cô. Đào Tương từ nhỏ đến lớn đã gặp quá nhiều cái c.h.ế.t và tai họa.Đang lúc Đào Tương vừa nói chuyện phiếm với Vân Xu, vừa suy nghĩ làm sao dụ dỗ cô đến chỗ khác, thì có người tới. Không chỉ một người.Tiếng nói chuyện theo gió truyền đến. Nhờ thính lực xuất sắc, Đào Tương miễn cưỡng nghe rõ cuộc đối thoại.  “... Chính là chỗ này. Tôi ngửi thấy mùi m.á.u tươi, rất nhạt, chỉ một chút thôi.”“Là người thường sao?”“Là mùi m.á.u tươi của linh giả. Để tôi ngửi kỹ lại... Xì, hôi thật. Bên trong còn có mùi thuốc cấm nữa, ở hướng Tây Nam.”“Ngoài ra còn gì nữa không?”“Không. Không đúng, chờ chút. Tôi ngửi thấy mùi của người khác nữa. Có hai người. Một trong số đó thơm quá. Muốn dựa vào người đó ghê – Ngao, đội trưởng, đừng tùy tiện đ.ấ.m người.”“Vậy đừng tùy tiện nói bậy bạ." Một giọng nói lạnh lùng nghiêm túc vang lên.Vân Xu nghe không rõ bọn họ nói chuyện gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân. Cô ấy nhắc nhở: “Có thể là những người chuyên xử lý loại chuyện này.”Đào Tương phản ứng kịp. Nếu hai thế giới có thể phân ranh giới rõ ràng, chắc chắn sẽ có người chuyên môn dọn dẹp. Bây giờ họ nhận được tin tức, đến đây xử lý mấy con đầu chuột kia. Cô có thể hỏi thông tin mình muốn từ những người này. 

Chương 960