Trên đại điện hoàng cung, Khương Uyển Ca quỳ gối trước mặt đương kim thiên tử, từng chữ từng chữ vang dội, mạnh mẽ: "Bệ hạ, thần nữ xin chỉ xuất chinh biên cương, nếu bại, tự nguyện lấy thân báo quốc, chôn xương nơi biên ải; nếu thắng, cũng nguyện vĩnh viễn trấn thủ biên cương, không bao giờ hồi triều, bảo vệ bình an một phương!" Hoàng thượng nhìn nữ tử dung mạo còn non nớt dưới đài, trong mắt tràn đầy thương tiếc: " Uyển Ca, cả Khương gia trung liệt, phụ thân và huynh trưởng con đã chiến tử sa trường ba năm trước, mẫu thân cũng tuẫn tiết theo người, nay Khương gia chỉ còn lại một mình con, lần này đi biên cương hiểm nguy trùng trùng, trẫm sao có thể nhẫn tâm lại phái con xuất chinh?" Nhưng Khương Uyển Ca lại lắc đầu: "Vì nước quên thân là vinh quang vô thượng của Khương gia, cầu xin bệ hạ thành toàn!" Thấy Khương Uyển Ca kiên trì như vậy, hoàng thượng cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Con đã có lòng trung thành đáng khen, trẫm chuẩn tấu. Chỉ là bảy ngày sau chính là ngày thái tử đại…
Chương 24: Chương 24
Uyển CaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTrên đại điện hoàng cung, Khương Uyển Ca quỳ gối trước mặt đương kim thiên tử, từng chữ từng chữ vang dội, mạnh mẽ: "Bệ hạ, thần nữ xin chỉ xuất chinh biên cương, nếu bại, tự nguyện lấy thân báo quốc, chôn xương nơi biên ải; nếu thắng, cũng nguyện vĩnh viễn trấn thủ biên cương, không bao giờ hồi triều, bảo vệ bình an một phương!" Hoàng thượng nhìn nữ tử dung mạo còn non nớt dưới đài, trong mắt tràn đầy thương tiếc: " Uyển Ca, cả Khương gia trung liệt, phụ thân và huynh trưởng con đã chiến tử sa trường ba năm trước, mẫu thân cũng tuẫn tiết theo người, nay Khương gia chỉ còn lại một mình con, lần này đi biên cương hiểm nguy trùng trùng, trẫm sao có thể nhẫn tâm lại phái con xuất chinh?" Nhưng Khương Uyển Ca lại lắc đầu: "Vì nước quên thân là vinh quang vô thượng của Khương gia, cầu xin bệ hạ thành toàn!" Thấy Khương Uyển Ca kiên trì như vậy, hoàng thượng cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Con đã có lòng trung thành đáng khen, trẫm chuẩn tấu. Chỉ là bảy ngày sau chính là ngày thái tử đại… Khương Uyển Ca cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: "Thái tử điện hạ, giờ nói những lời này còn có ích gì? Chuyện quá khứ, ta đã sớm buông bỏ. Giữa ngài và ta, đã không còn khả năng." Thấy thái độ của Khương Uyển Ca vô cùng kiên quyết, Thẩm Từ Châu trong lòng càng thêm hoảng loạn. "Uyển Ca, ta biết ta đã làm nàng tổn thương sâu sắc, nhưng ta thực sự đã tỉnh ngộ rồi. Ta đã nhận ra rằng, người ta yêu từ đầu đến cuối chỉ có nàng, đối với Mộ Thanh Tuyết chỉ là chấp niệm mà thôi. Trước kia ta hồ đồ, bị Mộ Thanh Tuyết che mắt, làm ra bao nhiêu chuyện tổn thương nàng, ta hối hận khôn nguôi. Cầu xin nàng, hãy cho ta thêm một cơ hội nữa." Lúc này, Tô Nhiên nghe thấy tiếng động liền chạy đến. Khi nhìn thấy Thẩm Từ Châu đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Uyển Ca, sắc mặt anh ta khẽ thay đổi. "Khương tướng quân, đây là ai vậy?" Thẩm Từ Châu thấy Tô Nhiên, trong ánh mắt thoáng qua một tia địch ý. "Cô là Thái tử đương triều Thẩm Từ Châu, ngươi là ai? Vì sao lại thân cận với Khương tướng quân như vậy?" Tô Nhiên thần sắc không chút gợn sóng: "Thì ra là Thái tử điện hạ, đã sớm nghe danh. Chuyện giữa ta và Khương tướng quân, không cần phải bẩm báo với Thái tử điện hạ nhỉ?" Thẩm Từ Châu khẽ hừ một tiếng, không đáp lời, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Khương Uyển Ca, dường như đang chờ đợi câu trả lời của nàng. Khương Uyển Ca tránh ánh mắt hắn, nói với Tô Nhiên: "Tô Nhiên, ngươi đến thật đúng lúc, Thái tử điện hạ đã đưa lương thảo đến, chúng ta mau chóng sắp xếp binh sĩ vận chuyển, chớ nên chậm trễ." Tô Nhiên gật đầu, dẫn theo binh sĩ đi vận chuyển lương thảo. Thẩm Từ Châu còn muốn nói thêm điều gì đó, Khương Uyển Ca đã xoay người đi về phía doanh trại, không để ý đến hắn nữa. Đêm đó, để ăn mừng lương thảo được vận chuyển thuận lợi, trong doanh trại đã tổ chức một bữa tiệc mừng công đơn giản nhưng náo nhiệt. Đống lửa trại bừng bừng cháy, các tướng sĩ quây quần bên nhau, chia sẻ niềm vui hiếm có, tiếng cười nói vang vọng trong màn đêm. Thẩm Từ Châu ngồi một bên, nhìn Khương Uyển Ca bận rộn, ánh mắt không rời nàng một khắc. Rượu qua ba tuần, mọi người đều đã có vài phần say. Thẩm Từ Châu càng không chống nổi hơi men, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng. Hắn loạng choạng đứng dậy, bước về phía Khương Uyển Ca. Lúc này, Khương Uyển Ca đang cùng Tô Nhiên bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo, hoàn toàn không nhận ra Thẩm Từ Châu đang đến gần. " Uyển Ca..." Giọng nói của Thẩm Từ Châu mang theo vài phần say khướt, lại ẩn chứa sự quyến luyến nồng đậm. Hắn đưa tay ra, muốn nắm lấy cánh tay của Khương Uyển Ca. Khương Uyển Ca khẽ nghiêng người, né tránh cái chạm tay của hắn. Thấy vậy, Tô Nhiên liền đứng dậy, chắn ngang trước mặt Khương Uyển Ca, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Thẩm Từ Châu.“Thái tử iện hạ, ngài đã quá chén rồi, xin hãy giữ ý tứ.” Giọng Tô Nhiên thoáng chút không hài lòng. Thẩm Từ Châu dường như chẳng nghe thấy, hắn mạnh tay đẩy Tô Nhiên sang một bên, rồi lại lao về phía Khương Uyển Ca. “Uyển Ca, sao nàng vẫn không thể tha thứ cho ta… Ta biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi…” Giọng Thẩm Từ Châu nghẹn ngào, hai tay siết chặt lấy vai Khương Uyển Ca, mạnh đến nỗi nàng cảm thấy nhói đau. “Thẩm Từ Châu, ngươi buông tay!” Khương Uyển Ca cố sức giằng co, trong lòng trào dâng cơn giận dữ. Tô Nhiên làm sao có thể đứng nhìn Khương Uyển Ca bị hắn quấy nhiễu như vậy, bèn tiến lên, muốn kéo Thẩm Từ Châu ra. “Thái tử điện hạ, xin ngài đừng làm ầm ĩ ở nơi này!” Giọng Tô Nhiên cũng lớn hơn mấy phần. Thẩm Từ Châu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tựa như một con thú dữ bị chọc giận: “Ngươi là thứ gì! Dám xen vào chuyện của ta và Uyển Ca!” Thẩm Từ Châu bất ngờ vung nắm đấm, nhắm thẳng vào mặt Tô Nhiên mà đánh tới. Tô Nhiên phản ứng mau lẹ, nghiêng mình tránh được cú đấm, rồi nhanh tay túm lấy cổ tay Thẩm Từ Châu, vặn mạnh. Thẩm Từ Châu đau điếng, nhưng vẫn không buông tha, hắn vung chân định đá Tô Nhiên. Hai người tức khắc giằng co, các tướng sĩ xung quanh vội vã xúm lại, vẻ mặt kinh ngạc tột độ, không biết phải làm sao. Ánh lửa trại bập bùng chiếu lên những gương mặt đang méo mó của họ, làm nổi bật thêm sự đột ngột và gay gắt của cuộc xung đột này. Thẩm Từ Châu vì say xỉn mà đánh mất vẻ điềm tĩnh thường ngày, ra tay loạn xạ, nhưng lại đầy vẻ hung hãn.
Khương Uyển Ca cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: "Thái tử điện hạ, giờ nói những lời này còn có ích gì? Chuyện quá khứ, ta đã sớm buông bỏ. Giữa ngài và ta, đã không còn khả năng."
Thấy thái độ của Khương Uyển Ca vô cùng kiên quyết, Thẩm Từ Châu trong lòng càng thêm hoảng loạn.
"Uyển Ca, ta biết ta đã làm nàng tổn thương sâu sắc, nhưng ta thực sự đã tỉnh ngộ rồi. Ta đã nhận ra rằng, người ta yêu từ đầu đến cuối chỉ có nàng, đối với Mộ Thanh Tuyết chỉ là chấp niệm mà thôi. Trước kia ta hồ đồ, bị Mộ Thanh Tuyết che mắt, làm ra bao nhiêu chuyện tổn thương nàng, ta hối hận khôn nguôi. Cầu xin nàng, hãy cho ta thêm một cơ hội nữa."
Lúc này, Tô Nhiên nghe thấy tiếng động liền chạy đến. Khi nhìn thấy Thẩm Từ Châu đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Uyển Ca, sắc mặt anh ta khẽ thay đổi.
"Khương tướng quân, đây là ai vậy?"
Thẩm Từ Châu thấy Tô Nhiên, trong ánh mắt thoáng qua một tia địch ý.
"Cô là Thái tử đương triều Thẩm Từ Châu, ngươi là ai? Vì sao lại thân cận với Khương tướng quân như vậy?"
Tô Nhiên thần sắc không chút gợn sóng: "Thì ra là Thái tử điện hạ, đã sớm nghe danh. Chuyện giữa ta và Khương tướng quân, không cần phải bẩm báo với Thái tử điện hạ nhỉ?"
Thẩm Từ Châu khẽ hừ một tiếng, không đáp lời, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Khương Uyển Ca, dường như đang chờ đợi câu trả lời của nàng.
Khương Uyển Ca tránh ánh mắt hắn, nói với Tô Nhiên: "Tô Nhiên, ngươi đến thật đúng lúc, Thái tử điện hạ đã đưa lương thảo đến, chúng ta mau chóng sắp xếp binh sĩ vận chuyển, chớ nên chậm trễ."
Tô Nhiên gật đầu, dẫn theo binh sĩ đi vận chuyển lương thảo.
Thẩm Từ Châu còn muốn nói thêm điều gì đó, Khương Uyển Ca đã xoay người đi về phía doanh trại, không để ý đến hắn nữa.
Đêm đó, để ăn mừng lương thảo được vận chuyển thuận lợi, trong doanh trại đã tổ chức một bữa tiệc mừng công đơn giản nhưng náo nhiệt.
Đống lửa trại bừng bừng cháy, các tướng sĩ quây quần bên nhau, chia sẻ niềm vui hiếm có, tiếng cười nói vang vọng trong màn đêm.
Thẩm Từ Châu ngồi một bên, nhìn Khương Uyển Ca bận rộn, ánh mắt không rời nàng một khắc.
Rượu qua ba tuần, mọi người đều đã có vài phần say. Thẩm Từ Châu càng không chống nổi hơi men, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng.
Hắn loạng choạng đứng dậy, bước về phía Khương Uyển Ca. Lúc này, Khương Uyển Ca đang cùng Tô Nhiên bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo, hoàn toàn không nhận ra Thẩm Từ Châu đang đến gần.
" Uyển Ca..." Giọng nói của Thẩm Từ Châu mang theo vài phần say khướt, lại ẩn chứa sự quyến luyến nồng đậm.
Hắn đưa tay ra, muốn nắm lấy cánh tay của Khương Uyển Ca. Khương Uyển Ca khẽ nghiêng người, né tránh cái chạm tay của hắn.
Thấy vậy, Tô Nhiên liền đứng dậy, chắn ngang trước mặt Khương Uyển Ca, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Thẩm Từ Châu.
“Thái tử iện hạ, ngài đã quá chén rồi, xin hãy giữ ý tứ.”
Giọng Tô Nhiên thoáng chút không hài lòng. Thẩm Từ Châu dường như chẳng nghe thấy, hắn mạnh tay đẩy Tô Nhiên sang một bên, rồi lại lao về phía Khương Uyển Ca.
“Uyển Ca, sao nàng vẫn không thể tha thứ cho ta… Ta biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi…”
Giọng Thẩm Từ Châu nghẹn ngào, hai tay siết chặt lấy vai Khương Uyển Ca, mạnh đến nỗi nàng cảm thấy nhói đau.
“Thẩm Từ Châu, ngươi buông tay!”
Khương Uyển Ca cố sức giằng co, trong lòng trào dâng cơn giận dữ.
Tô Nhiên làm sao có thể đứng nhìn Khương Uyển Ca bị hắn quấy nhiễu như vậy, bèn tiến lên, muốn kéo Thẩm Từ Châu ra.
“Thái tử điện hạ, xin ngài đừng làm ầm ĩ ở nơi này!”
Giọng Tô Nhiên cũng lớn hơn mấy phần. Thẩm Từ Châu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tựa như một con thú dữ bị chọc giận: “Ngươi là thứ gì! Dám xen vào chuyện của ta và Uyển Ca!”
Thẩm Từ Châu bất ngờ vung nắm đấm, nhắm thẳng vào mặt Tô Nhiên mà đánh tới.
Tô Nhiên phản ứng mau lẹ, nghiêng mình tránh được cú đấm, rồi nhanh tay túm lấy cổ tay Thẩm Từ Châu, vặn mạnh.
Thẩm Từ Châu đau điếng, nhưng vẫn không buông tha, hắn vung chân định đá Tô Nhiên.
Hai người tức khắc giằng co, các tướng sĩ xung quanh vội vã xúm lại, vẻ mặt kinh ngạc tột độ, không biết phải làm sao.
Ánh lửa trại bập bùng chiếu lên những gương mặt đang méo mó của họ, làm nổi bật thêm sự đột ngột và gay gắt của cuộc xung đột này.
Thẩm Từ Châu vì say xỉn mà đánh mất vẻ điềm tĩnh thường ngày, ra tay loạn xạ, nhưng lại đầy vẻ hung hãn.
Uyển CaTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTrên đại điện hoàng cung, Khương Uyển Ca quỳ gối trước mặt đương kim thiên tử, từng chữ từng chữ vang dội, mạnh mẽ: "Bệ hạ, thần nữ xin chỉ xuất chinh biên cương, nếu bại, tự nguyện lấy thân báo quốc, chôn xương nơi biên ải; nếu thắng, cũng nguyện vĩnh viễn trấn thủ biên cương, không bao giờ hồi triều, bảo vệ bình an một phương!" Hoàng thượng nhìn nữ tử dung mạo còn non nớt dưới đài, trong mắt tràn đầy thương tiếc: " Uyển Ca, cả Khương gia trung liệt, phụ thân và huynh trưởng con đã chiến tử sa trường ba năm trước, mẫu thân cũng tuẫn tiết theo người, nay Khương gia chỉ còn lại một mình con, lần này đi biên cương hiểm nguy trùng trùng, trẫm sao có thể nhẫn tâm lại phái con xuất chinh?" Nhưng Khương Uyển Ca lại lắc đầu: "Vì nước quên thân là vinh quang vô thượng của Khương gia, cầu xin bệ hạ thành toàn!" Thấy Khương Uyển Ca kiên trì như vậy, hoàng thượng cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Con đã có lòng trung thành đáng khen, trẫm chuẩn tấu. Chỉ là bảy ngày sau chính là ngày thái tử đại… Khương Uyển Ca cười khẩy một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: "Thái tử điện hạ, giờ nói những lời này còn có ích gì? Chuyện quá khứ, ta đã sớm buông bỏ. Giữa ngài và ta, đã không còn khả năng." Thấy thái độ của Khương Uyển Ca vô cùng kiên quyết, Thẩm Từ Châu trong lòng càng thêm hoảng loạn. "Uyển Ca, ta biết ta đã làm nàng tổn thương sâu sắc, nhưng ta thực sự đã tỉnh ngộ rồi. Ta đã nhận ra rằng, người ta yêu từ đầu đến cuối chỉ có nàng, đối với Mộ Thanh Tuyết chỉ là chấp niệm mà thôi. Trước kia ta hồ đồ, bị Mộ Thanh Tuyết che mắt, làm ra bao nhiêu chuyện tổn thương nàng, ta hối hận khôn nguôi. Cầu xin nàng, hãy cho ta thêm một cơ hội nữa." Lúc này, Tô Nhiên nghe thấy tiếng động liền chạy đến. Khi nhìn thấy Thẩm Từ Châu đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Uyển Ca, sắc mặt anh ta khẽ thay đổi. "Khương tướng quân, đây là ai vậy?" Thẩm Từ Châu thấy Tô Nhiên, trong ánh mắt thoáng qua một tia địch ý. "Cô là Thái tử đương triều Thẩm Từ Châu, ngươi là ai? Vì sao lại thân cận với Khương tướng quân như vậy?" Tô Nhiên thần sắc không chút gợn sóng: "Thì ra là Thái tử điện hạ, đã sớm nghe danh. Chuyện giữa ta và Khương tướng quân, không cần phải bẩm báo với Thái tử điện hạ nhỉ?" Thẩm Từ Châu khẽ hừ một tiếng, không đáp lời, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Khương Uyển Ca, dường như đang chờ đợi câu trả lời của nàng. Khương Uyển Ca tránh ánh mắt hắn, nói với Tô Nhiên: "Tô Nhiên, ngươi đến thật đúng lúc, Thái tử điện hạ đã đưa lương thảo đến, chúng ta mau chóng sắp xếp binh sĩ vận chuyển, chớ nên chậm trễ." Tô Nhiên gật đầu, dẫn theo binh sĩ đi vận chuyển lương thảo. Thẩm Từ Châu còn muốn nói thêm điều gì đó, Khương Uyển Ca đã xoay người đi về phía doanh trại, không để ý đến hắn nữa. Đêm đó, để ăn mừng lương thảo được vận chuyển thuận lợi, trong doanh trại đã tổ chức một bữa tiệc mừng công đơn giản nhưng náo nhiệt. Đống lửa trại bừng bừng cháy, các tướng sĩ quây quần bên nhau, chia sẻ niềm vui hiếm có, tiếng cười nói vang vọng trong màn đêm. Thẩm Từ Châu ngồi một bên, nhìn Khương Uyển Ca bận rộn, ánh mắt không rời nàng một khắc. Rượu qua ba tuần, mọi người đều đã có vài phần say. Thẩm Từ Châu càng không chống nổi hơi men, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng. Hắn loạng choạng đứng dậy, bước về phía Khương Uyển Ca. Lúc này, Khương Uyển Ca đang cùng Tô Nhiên bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo, hoàn toàn không nhận ra Thẩm Từ Châu đang đến gần. " Uyển Ca..." Giọng nói của Thẩm Từ Châu mang theo vài phần say khướt, lại ẩn chứa sự quyến luyến nồng đậm. Hắn đưa tay ra, muốn nắm lấy cánh tay của Khương Uyển Ca. Khương Uyển Ca khẽ nghiêng người, né tránh cái chạm tay của hắn. Thấy vậy, Tô Nhiên liền đứng dậy, chắn ngang trước mặt Khương Uyển Ca, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Thẩm Từ Châu.“Thái tử iện hạ, ngài đã quá chén rồi, xin hãy giữ ý tứ.” Giọng Tô Nhiên thoáng chút không hài lòng. Thẩm Từ Châu dường như chẳng nghe thấy, hắn mạnh tay đẩy Tô Nhiên sang một bên, rồi lại lao về phía Khương Uyển Ca. “Uyển Ca, sao nàng vẫn không thể tha thứ cho ta… Ta biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi…” Giọng Thẩm Từ Châu nghẹn ngào, hai tay siết chặt lấy vai Khương Uyển Ca, mạnh đến nỗi nàng cảm thấy nhói đau. “Thẩm Từ Châu, ngươi buông tay!” Khương Uyển Ca cố sức giằng co, trong lòng trào dâng cơn giận dữ. Tô Nhiên làm sao có thể đứng nhìn Khương Uyển Ca bị hắn quấy nhiễu như vậy, bèn tiến lên, muốn kéo Thẩm Từ Châu ra. “Thái tử điện hạ, xin ngài đừng làm ầm ĩ ở nơi này!” Giọng Tô Nhiên cũng lớn hơn mấy phần. Thẩm Từ Châu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tựa như một con thú dữ bị chọc giận: “Ngươi là thứ gì! Dám xen vào chuyện của ta và Uyển Ca!” Thẩm Từ Châu bất ngờ vung nắm đấm, nhắm thẳng vào mặt Tô Nhiên mà đánh tới. Tô Nhiên phản ứng mau lẹ, nghiêng mình tránh được cú đấm, rồi nhanh tay túm lấy cổ tay Thẩm Từ Châu, vặn mạnh. Thẩm Từ Châu đau điếng, nhưng vẫn không buông tha, hắn vung chân định đá Tô Nhiên. Hai người tức khắc giằng co, các tướng sĩ xung quanh vội vã xúm lại, vẻ mặt kinh ngạc tột độ, không biết phải làm sao. Ánh lửa trại bập bùng chiếu lên những gương mặt đang méo mó của họ, làm nổi bật thêm sự đột ngột và gay gắt của cuộc xung đột này. Thẩm Từ Châu vì say xỉn mà đánh mất vẻ điềm tĩnh thường ngày, ra tay loạn xạ, nhưng lại đầy vẻ hung hãn.