Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 978

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Ánh mắt anh nhìn cô, nhìn bác bảo vệ, nhìn mọi thứ xung quanh đều giống nhau: tĩnh lặng như giếng cổ không gợn sóng, không chứa đựng bất kỳ tình cảm nào. Như thể đang nhìn hòn đá ven đường, con kiến trong bụi cỏ, lạnh nhạt đến cực điểm. Dù cho những người khác c.h.ế.t ngay tại đây, anh cũng sẽ không có chút cảm xúc d.a.o động nào.Huyết mạch chảy trong cơ thể cô đã đưa ra đủ lời cảnh báo, sau đó lại lặng lẽ lắng xuống. Chờ Đào Tương hoàn hồn, Vân Xu đã kéo cô đi về phía phòng học.“Anh ấy... người đó đi đâu rồi?” Đào Tương khó khăn hỏi.Vân Xu trả lời: “Anh ấy là giáo y. Đương nhiên đi phòng y tế rồi.” Cô dừng bước, lo lắng sờ trán Đào Tương: “Tương Tương, cậu có sao không? Từ lúc vào trường sắc mặt cậu không tốt lắm.”Đào Tương tùy tiện tìm một lý do: “Chỉ là nhớ lại một chuyện không vui trước đây thôi. Hoàn hồn thì sẽ ổn.” Người đó ngụy trang quá tốt. Cô ấy không thể hành động thiếu suy nghĩ.Trên đường đến lớp, hai người gặp chút vấn đề. Không phải gặp phải chuyện phiền phức, mà là quảng trường biến thành vườn bách thú. Số lượng người ở Học viện Linh Giả không đông bằng một trường đại học bình thường, nhưng diện tích lại rất rộng. Trong khuôn viên có nhiều hoa cỏ cây cối. Huyết mạch phi nhân khiến linh giả bẩm sinh gần gũi với thiên nhiên. Môi trường xanh tươi có lợi cho những linh giả mới nhập môn nhanh chóng thích ứng với lực lượng của mình.Học sinh bình thường đều duy trì hình dáng con người cho tiện làm việc, nhưng lúc này nhìn khắp nơi, chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, thú chạy trên đất, thứ gì cần có đều có. Thật sự còn đầy đủ hơn cả vườn bách thú.Vân Xu ngập ngừng nói: “Ngày thường học viện đều như thế này sao ạ?”Trong hồ phun nước có cả cá heo biển. Cơ thể mũm mĩm của chúng chen chúc trong không gian nhỏ bé, còn hưng phấn vẫy vẫy vây cá về phía cô. Mỗi lần chúng cử động, nước trong hồ lại b.ắ.n ra ngoài, rơi xuống đất tí tách.Trên cây xanh ngắt, trên một cành cây to khỏe đậu nhiều chú chim sẻ. Những đôi cánh rực rỡ mở ra, tạo dáng yêu kiều, như thể sẵn sàng đi chụp ảnh bìa tạp chí.  Thậm chí còn có một con hồ ly lông đỏ rực rỡ, chiếc cằm nhọn kiêu ngạo ngẩng cao, dẫm lên từng bước chân tao nhã dạo bước giữa quảng trường. Đi ngang qua hai người xong còn quay đầu lại liếc một cái đầy quyến rũ. Phong thái ấy chuẩn đến từng centimet, câu dẫn người ta rục rịch. Có thể nói là hình mẫu của giới câu dẫn.Đào Tương: "..." Lúc này cô im lặng. Dù mới vào học viện chưa lâu, nhưng chỉ cần nghĩ một chút cũng biết, ngày thường chắc chắn không phải thế này. Ngay cả học sinh lớp khác cũng có mặt. Tất cả đều là lũ chó tâm cơ muốn tranh thủ sự chú ý của Xu Xu.Cô đều thấy hết. Vừa nãy còn có một kẻ chân thân huyết mạch giống diều hâu, lặng lẽ đạp bạn học khác xuống, rồi chiếm lấy vị trí tốt nhất.“... Đừng để ý đến bọn họ. Chúng ta đi phòng học thôi." Đào Tương lạnh nhạt nói.Vân Xu luyến tiếc nhìn lại. Bộ lông xù xù mềm mượt bóng bẩy ở đây thật hấp dẫn. Cô hơi muốn ôm vào lòng *****. Đáng tiếc mọi người đều là học sinh. Ôm tùy tiện như vậy thì quá thất lễ. Cô tiếc nuối từ bỏ ý định ***** một cái.Nhưng dù sao cũng là bạn học, vẫn nên chào hỏi. Vân Xu nhếch khóe môi, vẫy tay về phía mọi người: “Chào buổi sáng!” Những học sinh ban đầu còn cố gắng kiềm chế bỗng chốc vứt bỏ chút kiên nhẫn ít ỏi còn sót lại. Không ngần ngại chạy tới, bày ra dáng vẻ cầu xin *****. Cái đuôi vẫy lên đặc biệt vui vẻ phấn khích.Vân Xu nhịn không được cười thành tiếng. Ánh mắt mọi người càng thêm hưng phấn, cho rằng có hy vọng được sờ đầu. Nhanh chóng tạo dáng. Đáng tiếc hai người họ vào học viện đúng giờ, thời gian vào lớp còn lại không nhiều. Đào Tương như được tiếp thêm sức mạnh, kéo Vân Xu chạy nhanh khỏi chỗ đó, để lại một đám học sinh ngẩn ngơ trong gió. Sau khi biến trở lại hình dáng con người, họ tụm lại thì thầm.“Cái huyết mạch Tai Thú kia đáng ghét thật. Tại sao lại có thể đứng bên cạnh cô ấy? Những ví dụ trước kia vẫn chưa đủ sao.”“Suỵt! Đừng nói lời đó! Hai người họ quan hệ rất tốt. Lần trước sau tiết học, có người nói bậy về Đào Tương, cô ấy đã rất tức giận đấy.”

Ánh mắt anh nhìn cô, nhìn bác bảo vệ, nhìn mọi thứ xung quanh đều giống nhau: tĩnh lặng như giếng cổ không gợn sóng, không chứa đựng bất kỳ tình cảm nào. Như thể đang nhìn hòn đá ven đường, con kiến trong bụi cỏ, lạnh nhạt đến cực điểm. Dù cho những người khác c.h.ế.t ngay tại đây, anh cũng sẽ không có chút cảm xúc d.a.o động nào.

Huyết mạch chảy trong cơ thể cô đã đưa ra đủ lời cảnh báo, sau đó lại lặng lẽ lắng xuống. Chờ Đào Tương hoàn hồn, Vân Xu đã kéo cô đi về phía phòng học.

“Anh ấy... người đó đi đâu rồi?” Đào Tương khó khăn hỏi.

Vân Xu trả lời: “Anh ấy là giáo y. Đương nhiên đi phòng y tế rồi.” Cô dừng bước, lo lắng sờ trán Đào Tương: “Tương Tương, cậu có sao không? Từ lúc vào trường sắc mặt cậu không tốt lắm.”

Đào Tương tùy tiện tìm một lý do: “Chỉ là nhớ lại một chuyện không vui trước đây thôi. Hoàn hồn thì sẽ ổn.” Người đó ngụy trang quá tốt. Cô ấy không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Trên đường đến lớp, hai người gặp chút vấn đề. Không phải gặp phải chuyện phiền phức, mà là quảng trường biến thành vườn bách thú. Số lượng người ở Học viện Linh Giả không đông bằng một trường đại học bình thường, nhưng diện tích lại rất rộng. 

Trong khuôn viên có nhiều hoa cỏ cây cối. Huyết mạch phi nhân khiến linh giả bẩm sinh gần gũi với thiên nhiên. Môi trường xanh tươi có lợi cho những linh giả mới nhập môn nhanh chóng thích ứng với lực lượng của mình.

Học sinh bình thường đều duy trì hình dáng con người cho tiện làm việc, nhưng lúc này nhìn khắp nơi, chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, thú chạy trên đất, thứ gì cần có đều có. Thật sự còn đầy đủ hơn cả vườn bách thú.

Vân Xu ngập ngừng nói: “Ngày thường học viện đều như thế này sao ạ?”

Trong hồ phun nước có cả cá heo biển. Cơ thể mũm mĩm của chúng chen chúc trong không gian nhỏ bé, còn hưng phấn vẫy vẫy vây cá về phía cô. Mỗi lần chúng cử động, nước trong hồ lại b.ắ.n ra ngoài, rơi xuống đất tí tách.

Trên cây xanh ngắt, trên một cành cây to khỏe đậu nhiều chú chim sẻ. Những đôi cánh rực rỡ mở ra, tạo dáng yêu kiều, như thể sẵn sàng đi chụp ảnh bìa tạp chí.

 

 

Thậm chí còn có một con hồ ly lông đỏ rực rỡ, chiếc cằm nhọn kiêu ngạo ngẩng cao, dẫm lên từng bước chân tao nhã dạo bước giữa quảng trường. 

Đi ngang qua hai người xong còn quay đầu lại liếc một cái đầy quyến rũ. Phong thái ấy chuẩn đến từng centimet, câu dẫn người ta rục rịch. Có thể nói là hình mẫu của giới câu dẫn.

Đào Tương: "..." Lúc này cô im lặng. Dù mới vào học viện chưa lâu, nhưng chỉ cần nghĩ một chút cũng biết, ngày thường chắc chắn không phải thế này. Ngay cả học sinh lớp khác cũng có mặt. Tất cả đều là lũ chó tâm cơ muốn tranh thủ sự chú ý của Xu Xu.

Cô đều thấy hết. Vừa nãy còn có một kẻ chân thân huyết mạch giống diều hâu, lặng lẽ đạp bạn học khác xuống, rồi chiếm lấy vị trí tốt nhất.

“... Đừng để ý đến bọn họ. Chúng ta đi phòng học thôi." Đào Tương lạnh nhạt nói.

Vân Xu luyến tiếc nhìn lại. Bộ lông xù xù mềm mượt bóng bẩy ở đây thật hấp dẫn. Cô hơi muốn ôm vào lòng *****. Đáng tiếc mọi người đều là học sinh. Ôm tùy tiện như vậy thì quá thất lễ. Cô tiếc nuối từ bỏ ý định ***** một cái.

Nhưng dù sao cũng là bạn học, vẫn nên chào hỏi. Vân Xu nhếch khóe môi, vẫy tay về phía mọi người: “Chào buổi sáng!”

 

Những học sinh ban đầu còn cố gắng kiềm chế bỗng chốc vứt bỏ chút kiên nhẫn ít ỏi còn sót lại. Không ngần ngại chạy tới, bày ra dáng vẻ cầu xin *****. Cái đuôi vẫy lên đặc biệt vui vẻ phấn khích.

Vân Xu nhịn không được cười thành tiếng. Ánh mắt mọi người càng thêm hưng phấn, cho rằng có hy vọng được sờ đầu. Nhanh chóng tạo dáng. Đáng tiếc hai người họ vào học viện đúng giờ, thời gian vào lớp còn lại không nhiều. 

Đào Tương như được tiếp thêm sức mạnh, kéo Vân Xu chạy nhanh khỏi chỗ đó, để lại một đám học sinh ngẩn ngơ trong gió. Sau khi biến trở lại hình dáng con người, họ tụm lại thì thầm.

“Cái huyết mạch Tai Thú kia đáng ghét thật. Tại sao lại có thể đứng bên cạnh cô ấy? Những ví dụ trước kia vẫn chưa đủ sao.”

“Suỵt! Đừng nói lời đó! Hai người họ quan hệ rất tốt. Lần trước sau tiết học, có người nói bậy về Đào Tương, cô ấy đã rất tức giận đấy.”

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Ánh mắt anh nhìn cô, nhìn bác bảo vệ, nhìn mọi thứ xung quanh đều giống nhau: tĩnh lặng như giếng cổ không gợn sóng, không chứa đựng bất kỳ tình cảm nào. Như thể đang nhìn hòn đá ven đường, con kiến trong bụi cỏ, lạnh nhạt đến cực điểm. Dù cho những người khác c.h.ế.t ngay tại đây, anh cũng sẽ không có chút cảm xúc d.a.o động nào.Huyết mạch chảy trong cơ thể cô đã đưa ra đủ lời cảnh báo, sau đó lại lặng lẽ lắng xuống. Chờ Đào Tương hoàn hồn, Vân Xu đã kéo cô đi về phía phòng học.“Anh ấy... người đó đi đâu rồi?” Đào Tương khó khăn hỏi.Vân Xu trả lời: “Anh ấy là giáo y. Đương nhiên đi phòng y tế rồi.” Cô dừng bước, lo lắng sờ trán Đào Tương: “Tương Tương, cậu có sao không? Từ lúc vào trường sắc mặt cậu không tốt lắm.”Đào Tương tùy tiện tìm một lý do: “Chỉ là nhớ lại một chuyện không vui trước đây thôi. Hoàn hồn thì sẽ ổn.” Người đó ngụy trang quá tốt. Cô ấy không thể hành động thiếu suy nghĩ.Trên đường đến lớp, hai người gặp chút vấn đề. Không phải gặp phải chuyện phiền phức, mà là quảng trường biến thành vườn bách thú. Số lượng người ở Học viện Linh Giả không đông bằng một trường đại học bình thường, nhưng diện tích lại rất rộng. Trong khuôn viên có nhiều hoa cỏ cây cối. Huyết mạch phi nhân khiến linh giả bẩm sinh gần gũi với thiên nhiên. Môi trường xanh tươi có lợi cho những linh giả mới nhập môn nhanh chóng thích ứng với lực lượng của mình.Học sinh bình thường đều duy trì hình dáng con người cho tiện làm việc, nhưng lúc này nhìn khắp nơi, chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, thú chạy trên đất, thứ gì cần có đều có. Thật sự còn đầy đủ hơn cả vườn bách thú.Vân Xu ngập ngừng nói: “Ngày thường học viện đều như thế này sao ạ?”Trong hồ phun nước có cả cá heo biển. Cơ thể mũm mĩm của chúng chen chúc trong không gian nhỏ bé, còn hưng phấn vẫy vẫy vây cá về phía cô. Mỗi lần chúng cử động, nước trong hồ lại b.ắ.n ra ngoài, rơi xuống đất tí tách.Trên cây xanh ngắt, trên một cành cây to khỏe đậu nhiều chú chim sẻ. Những đôi cánh rực rỡ mở ra, tạo dáng yêu kiều, như thể sẵn sàng đi chụp ảnh bìa tạp chí.  Thậm chí còn có một con hồ ly lông đỏ rực rỡ, chiếc cằm nhọn kiêu ngạo ngẩng cao, dẫm lên từng bước chân tao nhã dạo bước giữa quảng trường. Đi ngang qua hai người xong còn quay đầu lại liếc một cái đầy quyến rũ. Phong thái ấy chuẩn đến từng centimet, câu dẫn người ta rục rịch. Có thể nói là hình mẫu của giới câu dẫn.Đào Tương: "..." Lúc này cô im lặng. Dù mới vào học viện chưa lâu, nhưng chỉ cần nghĩ một chút cũng biết, ngày thường chắc chắn không phải thế này. Ngay cả học sinh lớp khác cũng có mặt. Tất cả đều là lũ chó tâm cơ muốn tranh thủ sự chú ý của Xu Xu.Cô đều thấy hết. Vừa nãy còn có một kẻ chân thân huyết mạch giống diều hâu, lặng lẽ đạp bạn học khác xuống, rồi chiếm lấy vị trí tốt nhất.“... Đừng để ý đến bọn họ. Chúng ta đi phòng học thôi." Đào Tương lạnh nhạt nói.Vân Xu luyến tiếc nhìn lại. Bộ lông xù xù mềm mượt bóng bẩy ở đây thật hấp dẫn. Cô hơi muốn ôm vào lòng *****. Đáng tiếc mọi người đều là học sinh. Ôm tùy tiện như vậy thì quá thất lễ. Cô tiếc nuối từ bỏ ý định ***** một cái.Nhưng dù sao cũng là bạn học, vẫn nên chào hỏi. Vân Xu nhếch khóe môi, vẫy tay về phía mọi người: “Chào buổi sáng!” Những học sinh ban đầu còn cố gắng kiềm chế bỗng chốc vứt bỏ chút kiên nhẫn ít ỏi còn sót lại. Không ngần ngại chạy tới, bày ra dáng vẻ cầu xin *****. Cái đuôi vẫy lên đặc biệt vui vẻ phấn khích.Vân Xu nhịn không được cười thành tiếng. Ánh mắt mọi người càng thêm hưng phấn, cho rằng có hy vọng được sờ đầu. Nhanh chóng tạo dáng. Đáng tiếc hai người họ vào học viện đúng giờ, thời gian vào lớp còn lại không nhiều. Đào Tương như được tiếp thêm sức mạnh, kéo Vân Xu chạy nhanh khỏi chỗ đó, để lại một đám học sinh ngẩn ngơ trong gió. Sau khi biến trở lại hình dáng con người, họ tụm lại thì thầm.“Cái huyết mạch Tai Thú kia đáng ghét thật. Tại sao lại có thể đứng bên cạnh cô ấy? Những ví dụ trước kia vẫn chưa đủ sao.”“Suỵt! Đừng nói lời đó! Hai người họ quan hệ rất tốt. Lần trước sau tiết học, có người nói bậy về Đào Tương, cô ấy đã rất tức giận đấy.”

Chương 978