Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 980

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nếu là trước kia khi chưa quen biết Vân Xu, khao khát có bạn bè, cô sẽ tràn đầy mong đợi bước vào cái thế giới này. Phát hiện bản thân vẫn bị xa lánh, chắc chắn sẽ đau lòng c.h.ế.t lặng. Nhưng bây giờ bên cạnh có một người chân thành đối đãi, trong lòng có chỗ dựa. Ánh mắt và cách nhìn của người khác đối với cô không còn quan trọng như vậy nữa. Càng không nói đến việc đau lòng. Chỉ là cảm thấy rất phiền phức.Đào Tương xé một miếng giấy, không nhanh không chậm lau khô tay, xoay người lạnh nhạt nói: “Tìm tôi có việc?” Nếu đối phương thật sự động thủ, cô tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.  Trên mặt Hạ Nguyệt Âm lộ ra một tia ngạc nhiên, sau đó như nhớ ra gì đó, nhấc cằm lên: “Có việc.” Nói xong, thần sắc cô ta thay đổi liên tục, có vẻ u ám. Sau một lúc lâu, nhíu mày nhìn về phía Đào Tương, tay đưa vào túi, chuẩn bị lấy đồ.Đào Tương tăng cường đề phòng. So với những linh giả lớn lên trong thế giới này từ nhỏ, có quá nhiều thứ cô không biết.“Cậu muốn làm gì.” Không biết từ lúc nào, ở hành lang cách đó khá xa xuất hiện một người. Người đó dựa vào cửa sổ, tóc vàng chói lọi, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo. Hạ Nguyệt Âm không cần quay đầu cũng biết là ai: “Chu Cảnh. Tôi muốn làm gì không liên quan đến cậu.”Kỳ Nhạc cười hì hì nói: “Lời nói cũng không thể nói như vậy. Mọi người đều là bạn học, có việc thì ưu tiên thương lượng với nhau thích hợp hơn.”Hạ Nguyệt Âm cười nhạo: “Thôi đi. Chúng ta đâu phải mới quen. Cậu rõ ràng không thèm nhìn đến người thấp kém hơn, càng không bao giờ xen vào chuyện của người khác.”Chu Cảnh không chút khách khí nói: “Thì sao? Hôm nay tôi quản chắc rồi.” Anh quả thật không hứng thú với Đào Tương. Đặt vào trước kia, nhất định đã quay người đi rồi. Nhưng Đào Tương là bạn tốt của Vân Xu. Không thể để cô bị bắt nạt.Cơn giận của Hạ Nguyệt Âm bị chọc ra: “Cậu!”Kỳ Nhạc vội vàng ra hòa giải: “Đừng nóng vội nha. Chúng ta nói chuyện tử tế. Có việc gì thì thương lượng. Một khi làm ồn ào dẫn học sinh khác đến thì không hay.” Anh nhìn về phía Hạ Nguyệt Âm: “Cậu tìm Đào Tương có chuyện gì? Biết đâu chúng tôi cũng có thể giúp đỡ.”  Hạ Nguyệt Âm cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Các người không giúp được!” Kỳ Nhạc thầm khen ngợi trong lòng. Quả không hổ là huyết mạch Thiên Linh Điểu. Dù đang tức giận, giọng nói nghe vẫn có một loại âm hưởng uyển chuyển trầm bổng.“Ối trời, đừng như vậy. Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý." Kỳ Nhạc mặt dày nói: "Mọi người đều là bạn học mà, đúng không.”Hạ Nguyệt Âm lạnh lùng liếc anh một cái, rồi lại nhìn về phía Đào Tương. Lại một lần nữa lấy đồ trong túi ra. Dưới ánh mắt của ba người xung quanh, cô từ từ lấy ra một phong thư màu hồng nhạt. Trên đó in hình trái tim lớn. Sắc mặt đỏ lên nói: “Làm ơn giúp tôi chuyển giao một lá thư tình.” Dừng một chút, cô bổ sung: “Cảm ơn.”Tiếng nước nhỏ giọt từ ống thoát nước nhà vệ sinh vọng lại. Hiện trường một mảnh tĩnh lặng.Thần sắc Kỳ Nhạc nhất thời méo mó. Ngữ nghẹn họng. Tưởng là đến gây sự, kết quả lại là chuyển giao thư tình. Khoảng cách quá lớn. Anh cần thời gian để tiêu hóa.Đào Tương vẫn chưa phản ứng kịp, đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Phong thư tình lại tiến tới gần hơn. Hạ Nguyệt Âm vẻ mặt thẹn thùng: “Cậu là bạn tốt của Vân Xu. Giúp một chút đi. Muốn gì tôi cũng có thể cho cậu. Tiện thể giúp tôi nhắn lại một câu nữa: Tôi rất sẵn lòng ở rể.”Vẻ thẹn thùng lại đi kèm với lời đề nghị ở rể khiến Đào Tương nhất thời cho rằng nhận thức của người này có vấn đề.Kỳ Nhạc nhìn chằm chằm lá thư tình nửa ngày, xác định trên đó không có phấn độc. Nhịn không được nói: “Không phải. Gửi thư tình thì gửi thư tình đi. Tại sao vừa nãy lại hung ác như vậy?” Anh thật sự nghĩ Hạ Nguyệt Âm đến tìm chuyện.Hạ Nguyệt Âm trừng anh một cái: “Ai hung ác? Tôi đây chẳng qua là lo lắng chuyển giao không đủ thành tâm, nên mới lưỡng lự thôi. Sau đó cười khẩy: Hơn nữa với tính cách của tôi, tìm chuyện chỉ quang minh chính đại tìm, chưa bao giờ làm mấy trò nhỏ lén lút. Là các người tự dưng chạy tới nói bậy bạ.”Kỳ Nhạc sờ cằm. Chuyện này quả thật đúng. Tính tình Hạ Nguyệt Âm đúng là rất kiêu ngạo.

Nếu là trước kia khi chưa quen biết Vân Xu, khao khát có bạn bè, cô sẽ tràn đầy mong đợi bước vào cái thế giới này. Phát hiện bản thân vẫn bị xa lánh, chắc chắn sẽ đau lòng c.h.ế.t lặng. 

Nhưng bây giờ bên cạnh có một người chân thành đối đãi, trong lòng có chỗ dựa. Ánh mắt và cách nhìn của người khác đối với cô không còn quan trọng như vậy nữa. Càng không nói đến việc đau lòng. Chỉ là cảm thấy rất phiền phức.

Đào Tương xé một miếng giấy, không nhanh không chậm lau khô tay, xoay người lạnh nhạt nói: “Tìm tôi có việc?” Nếu đối phương thật sự động thủ, cô tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.

 

 

Trên mặt Hạ Nguyệt Âm lộ ra một tia ngạc nhiên, sau đó như nhớ ra gì đó, nhấc cằm lên: “Có việc.” Nói xong, thần sắc cô ta thay đổi liên tục, có vẻ u ám. Sau một lúc lâu, nhíu mày nhìn về phía Đào Tương, tay đưa vào túi, chuẩn bị lấy đồ.

Đào Tương tăng cường đề phòng. So với những linh giả lớn lên trong thế giới này từ nhỏ, có quá nhiều thứ cô không biết.

“Cậu muốn làm gì.” Không biết từ lúc nào, ở hành lang cách đó khá xa xuất hiện một người. Người đó dựa vào cửa sổ, tóc vàng chói lọi, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo. Hạ Nguyệt Âm không cần quay đầu cũng biết là ai: “Chu Cảnh. Tôi muốn làm gì không liên quan đến cậu.”

Kỳ Nhạc cười hì hì nói: “Lời nói cũng không thể nói như vậy. Mọi người đều là bạn học, có việc thì ưu tiên thương lượng với nhau thích hợp hơn.”

Hạ Nguyệt Âm cười nhạo: “Thôi đi. Chúng ta đâu phải mới quen. Cậu rõ ràng không thèm nhìn đến người thấp kém hơn, càng không bao giờ xen vào chuyện của người khác.”

Chu Cảnh không chút khách khí nói: “Thì sao? Hôm nay tôi quản chắc rồi.” Anh quả thật không hứng thú với Đào Tương. Đặt vào trước kia, nhất định đã quay người đi rồi. Nhưng Đào Tương là bạn tốt của Vân Xu. Không thể để cô bị bắt nạt.

Cơn giận của Hạ Nguyệt Âm bị chọc ra: “Cậu!”

Kỳ Nhạc vội vàng ra hòa giải: “Đừng nóng vội nha. Chúng ta nói chuyện tử tế. Có việc gì thì thương lượng. Một khi làm ồn ào dẫn học sinh khác đến thì không hay.” Anh nhìn về phía Hạ Nguyệt Âm: “Cậu tìm Đào Tương có chuyện gì? Biết đâu chúng tôi cũng có thể giúp đỡ.”

 

 

Hạ Nguyệt Âm cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Các người không giúp được!” 

Kỳ Nhạc thầm khen ngợi trong lòng. Quả không hổ là huyết mạch Thiên Linh Điểu. Dù đang tức giận, giọng nói nghe vẫn có một loại âm hưởng uyển chuyển trầm bổng.

“Ối trời, đừng như vậy. Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý." Kỳ Nhạc mặt dày nói: "Mọi người đều là bạn học mà, đúng không.”

Hạ Nguyệt Âm lạnh lùng liếc anh một cái, rồi lại nhìn về phía Đào Tương. Lại một lần nữa lấy đồ trong túi ra. 

Dưới ánh mắt của ba người xung quanh, cô từ từ lấy ra một phong thư màu hồng nhạt. Trên đó in hình trái tim lớn. Sắc mặt đỏ lên nói: “Làm ơn giúp tôi chuyển giao một lá thư tình.” Dừng một chút, cô bổ sung: “Cảm ơn.”

Tiếng nước nhỏ giọt từ ống thoát nước nhà vệ sinh vọng lại. Hiện trường một mảnh tĩnh lặng.

Thần sắc Kỳ Nhạc nhất thời méo mó. Ngữ nghẹn họng. Tưởng là đến gây sự, kết quả lại là chuyển giao thư tình. Khoảng cách quá lớn. Anh cần thời gian để tiêu hóa.

Đào Tương vẫn chưa phản ứng kịp, đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Phong thư tình lại tiến tới gần hơn. Hạ Nguyệt Âm vẻ mặt thẹn thùng: “Cậu là bạn tốt của Vân Xu. Giúp một chút đi. Muốn gì tôi cũng có thể cho cậu. Tiện thể giúp tôi nhắn lại một câu nữa: Tôi rất sẵn lòng ở rể.”

Vẻ thẹn thùng lại đi kèm với lời đề nghị ở rể khiến Đào Tương nhất thời cho rằng nhận thức của người này có vấn đề.

Kỳ Nhạc nhìn chằm chằm lá thư tình nửa ngày, xác định trên đó không có phấn độc. Nhịn không được nói: “Không phải. Gửi thư tình thì gửi thư tình đi. Tại sao vừa nãy lại hung ác như vậy?” Anh thật sự nghĩ Hạ Nguyệt Âm đến tìm chuyện.

Hạ Nguyệt Âm trừng anh một cái: “Ai hung ác? Tôi đây chẳng qua là lo lắng chuyển giao không đủ thành tâm, nên mới lưỡng lự thôi. Sau đó cười khẩy: Hơn nữa với tính cách của tôi, tìm chuyện chỉ quang minh chính đại tìm, chưa bao giờ làm mấy trò nhỏ lén lút. Là các người tự dưng chạy tới nói bậy bạ.”

Kỳ Nhạc sờ cằm. Chuyện này quả thật đúng. Tính tình Hạ Nguyệt Âm đúng là rất kiêu ngạo.

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Nếu là trước kia khi chưa quen biết Vân Xu, khao khát có bạn bè, cô sẽ tràn đầy mong đợi bước vào cái thế giới này. Phát hiện bản thân vẫn bị xa lánh, chắc chắn sẽ đau lòng c.h.ế.t lặng. Nhưng bây giờ bên cạnh có một người chân thành đối đãi, trong lòng có chỗ dựa. Ánh mắt và cách nhìn của người khác đối với cô không còn quan trọng như vậy nữa. Càng không nói đến việc đau lòng. Chỉ là cảm thấy rất phiền phức.Đào Tương xé một miếng giấy, không nhanh không chậm lau khô tay, xoay người lạnh nhạt nói: “Tìm tôi có việc?” Nếu đối phương thật sự động thủ, cô tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.  Trên mặt Hạ Nguyệt Âm lộ ra một tia ngạc nhiên, sau đó như nhớ ra gì đó, nhấc cằm lên: “Có việc.” Nói xong, thần sắc cô ta thay đổi liên tục, có vẻ u ám. Sau một lúc lâu, nhíu mày nhìn về phía Đào Tương, tay đưa vào túi, chuẩn bị lấy đồ.Đào Tương tăng cường đề phòng. So với những linh giả lớn lên trong thế giới này từ nhỏ, có quá nhiều thứ cô không biết.“Cậu muốn làm gì.” Không biết từ lúc nào, ở hành lang cách đó khá xa xuất hiện một người. Người đó dựa vào cửa sổ, tóc vàng chói lọi, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo. Hạ Nguyệt Âm không cần quay đầu cũng biết là ai: “Chu Cảnh. Tôi muốn làm gì không liên quan đến cậu.”Kỳ Nhạc cười hì hì nói: “Lời nói cũng không thể nói như vậy. Mọi người đều là bạn học, có việc thì ưu tiên thương lượng với nhau thích hợp hơn.”Hạ Nguyệt Âm cười nhạo: “Thôi đi. Chúng ta đâu phải mới quen. Cậu rõ ràng không thèm nhìn đến người thấp kém hơn, càng không bao giờ xen vào chuyện của người khác.”Chu Cảnh không chút khách khí nói: “Thì sao? Hôm nay tôi quản chắc rồi.” Anh quả thật không hứng thú với Đào Tương. Đặt vào trước kia, nhất định đã quay người đi rồi. Nhưng Đào Tương là bạn tốt của Vân Xu. Không thể để cô bị bắt nạt.Cơn giận của Hạ Nguyệt Âm bị chọc ra: “Cậu!”Kỳ Nhạc vội vàng ra hòa giải: “Đừng nóng vội nha. Chúng ta nói chuyện tử tế. Có việc gì thì thương lượng. Một khi làm ồn ào dẫn học sinh khác đến thì không hay.” Anh nhìn về phía Hạ Nguyệt Âm: “Cậu tìm Đào Tương có chuyện gì? Biết đâu chúng tôi cũng có thể giúp đỡ.”  Hạ Nguyệt Âm cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Các người không giúp được!” Kỳ Nhạc thầm khen ngợi trong lòng. Quả không hổ là huyết mạch Thiên Linh Điểu. Dù đang tức giận, giọng nói nghe vẫn có một loại âm hưởng uyển chuyển trầm bổng.“Ối trời, đừng như vậy. Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý." Kỳ Nhạc mặt dày nói: "Mọi người đều là bạn học mà, đúng không.”Hạ Nguyệt Âm lạnh lùng liếc anh một cái, rồi lại nhìn về phía Đào Tương. Lại một lần nữa lấy đồ trong túi ra. Dưới ánh mắt của ba người xung quanh, cô từ từ lấy ra một phong thư màu hồng nhạt. Trên đó in hình trái tim lớn. Sắc mặt đỏ lên nói: “Làm ơn giúp tôi chuyển giao một lá thư tình.” Dừng một chút, cô bổ sung: “Cảm ơn.”Tiếng nước nhỏ giọt từ ống thoát nước nhà vệ sinh vọng lại. Hiện trường một mảnh tĩnh lặng.Thần sắc Kỳ Nhạc nhất thời méo mó. Ngữ nghẹn họng. Tưởng là đến gây sự, kết quả lại là chuyển giao thư tình. Khoảng cách quá lớn. Anh cần thời gian để tiêu hóa.Đào Tương vẫn chưa phản ứng kịp, đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Phong thư tình lại tiến tới gần hơn. Hạ Nguyệt Âm vẻ mặt thẹn thùng: “Cậu là bạn tốt của Vân Xu. Giúp một chút đi. Muốn gì tôi cũng có thể cho cậu. Tiện thể giúp tôi nhắn lại một câu nữa: Tôi rất sẵn lòng ở rể.”Vẻ thẹn thùng lại đi kèm với lời đề nghị ở rể khiến Đào Tương nhất thời cho rằng nhận thức của người này có vấn đề.Kỳ Nhạc nhìn chằm chằm lá thư tình nửa ngày, xác định trên đó không có phấn độc. Nhịn không được nói: “Không phải. Gửi thư tình thì gửi thư tình đi. Tại sao vừa nãy lại hung ác như vậy?” Anh thật sự nghĩ Hạ Nguyệt Âm đến tìm chuyện.Hạ Nguyệt Âm trừng anh một cái: “Ai hung ác? Tôi đây chẳng qua là lo lắng chuyển giao không đủ thành tâm, nên mới lưỡng lự thôi. Sau đó cười khẩy: Hơn nữa với tính cách của tôi, tìm chuyện chỉ quang minh chính đại tìm, chưa bao giờ làm mấy trò nhỏ lén lút. Là các người tự dưng chạy tới nói bậy bạ.”Kỳ Nhạc sờ cằm. Chuyện này quả thật đúng. Tính tình Hạ Nguyệt Âm đúng là rất kiêu ngạo.

Chương 980