Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay…

Chương 1032: Ngoại truyện Hoa hồng trắng (4) - Kết thúc - Hết truyện

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Ôn Minh Hàm gật đầu, khẽ cười lịch sự: “Vậy đến chỗ tôi nhé. Chủ khách sạn là bạn tôi, đặc biệt để lại vị trí ngắm cảnh đẹp nhất.” Anh chậm rãi nhìn về phía ba người với thần sắc khác nhau, ý vị thâm trường nói: “Chư vị hẳn là không ngại thêm một người chứ nhỉ. Dù sao chúng ta cũng cùng quê mà.”Họ đều đến từ cùng một thành phố. Nhóm bốn người thành công biến thành nhóm năm người, cuối cùng tụ tập ở sân thượng.Còn nửa tiếng nữa là đến lễ hội pháo hoa. Vân Xu muốn gọi Liên Văn và Hứa Vận Minh đến. Nhưng Liên Văn lại ngập ngừng, như có nỗi niềm khó nói. Ôn Minh Hàm đề nghị: “Tòa nhà bên cạnh cũng có chỗ. Nếu không ngại, họ có thể đến đó.”  Vân Xu thuật lại lời Ôn Minh Hàm nói. Lần này Liên Văn dứt khoát đồng ý. Cô hơi thắc mắc, chẳng lẽ sân thượng hai bên có gì khác nhau sao. Chờ Liên Văn thở hổn hển chạy tới nơi, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ b.ắ.n pháo hoa.Giữa hai tòa nhà cách nhau hai ba chục mét. Trên sân thượng tòa nhà bên cạnh, Vân Xu đang vẫy tay về phía họ. Liên Văn cũng cười vẫy tay lại. Sau đó cô ấy thu ánh mắt về, tấm tắc,cảm thán: “Đỉnh cao Tu La Tràng, đúng là đỉnh cao Tu La Tràng.”Ngay cả ở đây, cũng có thể cảm giác được không khí bên kia không bình thường. Cô liếc nhìn Hứa Vận Minh đang sốt ruột. "Anh bạn, cậu muốn đi không? Muốn đi thì cứ đi. Yên tâm, sang năm ngày này tôi đi viếng mộ cậu.” Với tính cách, năng lực như Hứa Vận Minh, qua đó chắc đã bị đánh tan nát rồi. Bốn người bên kia không ai đơn giản cả. Họ có thể yên ổn ngồi cùng nhau không gây sự là vì Vân Xu ở đó.Cho nên đánh c.h.ế.t Liên Văn, cô ấy cũng không muốn qua đó. Cô còn muốn sống để thưởng thức pháo hoa.Trời tối dần. Những đốm sáng nhỏ lấp lánh trên bầu trời đêm. Tiếng sóng vỗ và tiếng người ồn ào trộn lẫn vào nhau. Gió biển thổi đến mát mẻ thoải mái.Vân Xu nhấm nháp uống nước trái cây vừa mua ở quán ven đường. Vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong vị giác. Cô thỏa mãn nhếch khóe môi, giống như mèo lười.Sự chú ý của bốn người đều tập trung vào cô. Sắc mặt hơi mềm lại. Họ cũng không định phá vỡ bầu không khí kỳ lạ, mà giả vờ nói chuyện phiếm bình thường, tiện thể thỉnh thoảng đào hố nhau.Theo số đếm ngược trên màn hình lớn sáng lên, 8 giờ đúng đã đến trong ánh mắt chờ đợi của mọi người.  Vân Xu lập tức đi đến cạnh sân thượng, ghé vào lan can nhìn ra ngoài. Những tia ánh sáng thẳng tắp vút lên không trung. Đến một độ cao nhất định, những bông pháo hoa đủ màu sắc, rực rỡ nở rộ. Bầu trời đêm tối bị nhuộm thành tươi sáng rực rỡ, từng bông, từng bông một, tự do nở rộ, cố gắng đốt cháy khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời.Vân Xu nhớ lại bản thân từng đóng kín bản thân, hiện tại đã có một cuộc sống bình yên và mãn nguyện. Tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của người khác. Cô quay đầu lại. Giữa bầu trời đầy pháo hoa, cô ấy nở một nụ cười. Vẻ đẹp kinh diễm, lộng lẫy chiếu vào đôi mắt sáng ấy, nhuộm lên một vẻ đẹp khó tả.“Em vẫn luôn quên nói. Cảm ơn các anh đã giúp đỡ em suốt chặng đường.”Bốn người đang trong không khí kỳ lạ dừng lại. Vẻ mặt hiếm khi bàng hoàng.Bùi Dã Mục là người *****ên lấy lại bình tĩnh, khẽ lên tiếng. Ánh mắt lười biếng sâu sắc dần dịu lại.Thành Trạch chống cằm, chậm rãi thở dài: “Xong rồi, anh hoàn toàn hết cách cứu.”Tô Dục Trạch chỉnh lại cúc tay áo, ho nhẹ một tiếng: “Sau này anh cũng sẽ giúp đỡ em bất cứ lúc nào.”Ôn Minh Hàm nhẹ gõ mặt bàn vài cái, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Làm vậy là sai luật rồi.”Cô đã nói như vậy, họ không có sức chống cự. Vậy chỉ có thể tiếp tục lì lợm bám theo. Cho dù có kết quả cuối cùng, những người khác cũng sẽ không buông tay.Lời tác giả:Toàn bộ đã kết thúc rồi ~ Đây là chương ngoại truyện cuối cùng. Không phải mỗi thế giới đều viết ngoại truyện, chủ yếu vì kết cục một số thế giới hơi vội vàng, nên bổ sung thêm. Cảm ơn các "tiểu thiên sứ" (độc giả đáng yêu) đã đồng hành suốt chặng đường ~.Hết truyện rồi, cảm ơn tác giả đã viết ra một bộ truyện hay như thế này. Cảm ơn các độc giả đã đồng hành cũng mèo suốt khoảng thời gian qua để theo đuổi bột truyện đến cuối chặn đường này. Trân trọng cảm ơn. Meo Meo

Ôn Minh Hàm gật đầu, khẽ cười lịch sự: “Vậy đến chỗ tôi nhé. Chủ khách sạn là bạn tôi, đặc biệt để lại vị trí ngắm cảnh đẹp nhất.” Anh chậm rãi nhìn về phía ba người với thần sắc khác nhau, ý vị thâm trường nói: “Chư vị hẳn là không ngại thêm một người chứ nhỉ. Dù sao chúng ta cũng cùng quê mà.”

Họ đều đến từ cùng một thành phố. Nhóm bốn người thành công biến thành nhóm năm người, cuối cùng tụ tập ở sân thượng.

Còn nửa tiếng nữa là đến lễ hội pháo hoa. Vân Xu muốn gọi Liên Văn và Hứa Vận Minh đến. Nhưng Liên Văn lại ngập ngừng, như có nỗi niềm khó nói. Ôn Minh Hàm đề nghị: “Tòa nhà bên cạnh cũng có chỗ. Nếu không ngại, họ có thể đến đó.”

 

 

Vân Xu thuật lại lời Ôn Minh Hàm nói. Lần này Liên Văn dứt khoát đồng ý. Cô hơi thắc mắc, chẳng lẽ sân thượng hai bên có gì khác nhau sao. Chờ Liên Văn thở hổn hển chạy tới nơi, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ b.ắ.n pháo hoa.

Giữa hai tòa nhà cách nhau hai ba chục mét. Trên sân thượng tòa nhà bên cạnh, Vân Xu đang vẫy tay về phía họ. Liên Văn cũng cười vẫy tay lại. Sau đó cô ấy thu ánh mắt về, tấm tắc,cảm thán: “Đỉnh cao Tu La Tràng, đúng là đỉnh cao Tu La Tràng.”

Ngay cả ở đây, cũng có thể cảm giác được không khí bên kia không bình thường. Cô liếc nhìn Hứa Vận Minh đang sốt ruột. "Anh bạn, cậu muốn đi không? Muốn đi thì cứ đi. Yên tâm, sang năm ngày này tôi đi viếng mộ cậu.” Với tính cách, năng lực như Hứa Vận Minh, qua đó chắc đã bị đánh tan nát rồi. Bốn người bên kia không ai đơn giản cả. Họ có thể yên ổn ngồi cùng nhau không gây sự là vì Vân Xu ở đó.

Cho nên đánh c.h.ế.t Liên Văn, cô ấy cũng không muốn qua đó. Cô còn muốn sống để thưởng thức pháo hoa.

Trời tối dần. Những đốm sáng nhỏ lấp lánh trên bầu trời đêm. Tiếng sóng vỗ và tiếng người ồn ào trộn lẫn vào nhau. Gió biển thổi đến mát mẻ thoải mái.

Vân Xu nhấm nháp uống nước trái cây vừa mua ở quán ven đường. Vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong vị giác. Cô thỏa mãn nhếch khóe môi, giống như mèo lười.

Sự chú ý của bốn người đều tập trung vào cô. Sắc mặt hơi mềm lại. Họ cũng không định phá vỡ bầu không khí kỳ lạ, mà giả vờ nói chuyện phiếm bình thường, tiện thể thỉnh thoảng đào hố nhau.

Theo số đếm ngược trên màn hình lớn sáng lên, 8 giờ đúng đã đến trong ánh mắt chờ đợi của mọi người.

 

 

Vân Xu lập tức đi đến cạnh sân thượng, ghé vào lan can nhìn ra ngoài. Những tia ánh sáng thẳng tắp vút lên không trung. Đến một độ cao nhất định, những bông pháo hoa đủ màu sắc, rực rỡ nở rộ. Bầu trời đêm tối bị nhuộm thành tươi sáng rực rỡ, từng bông, từng bông một, tự do nở rộ, cố gắng đốt cháy khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời.

Vân Xu nhớ lại bản thân từng đóng kín bản thân, hiện tại đã có một cuộc sống bình yên và mãn nguyện. Tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của người khác. Cô quay đầu lại. Giữa bầu trời đầy pháo hoa, cô ấy nở một nụ cười. Vẻ đẹp kinh diễm, lộng lẫy chiếu vào đôi mắt sáng ấy, nhuộm lên một vẻ đẹp khó tả.

“Em vẫn luôn quên nói. Cảm ơn các anh đã giúp đỡ em suốt chặng đường.”

Bốn người đang trong không khí kỳ lạ dừng lại. Vẻ mặt hiếm khi bàng hoàng.

Bùi Dã Mục là người *****ên lấy lại bình tĩnh, khẽ lên tiếng. Ánh mắt lười biếng sâu sắc dần dịu lại.

Thành Trạch chống cằm, chậm rãi thở dài: “Xong rồi, anh hoàn toàn hết cách cứu.”

Tô Dục Trạch chỉnh lại cúc tay áo, ho nhẹ một tiếng: “Sau này anh cũng sẽ giúp đỡ em bất cứ lúc nào.”

Ôn Minh Hàm nhẹ gõ mặt bàn vài cái, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Làm vậy là sai luật rồi.”

Cô đã nói như vậy, họ không có sức chống cự. Vậy chỉ có thể tiếp tục lì lợm bám theo. Cho dù có kết quả cuối cùng, những người khác cũng sẽ không buông tay.

Lời tác giả:

Toàn bộ đã kết thúc rồi ~ Đây là chương ngoại truyện cuối cùng. Không phải mỗi thế giới đều viết ngoại truyện, chủ yếu vì kết cục một số thế giới hơi vội vàng, nên bổ sung thêm. Cảm ơn các "tiểu thiên sứ" (độc giả đáng yêu) đã đồng hành suốt chặng đường ~.

Hết truyện rồi, cảm ơn tác giả đã viết ra một bộ truyện hay như thế này. Cảm ơn các độc giả đã đồng hành cũng mèo suốt khoảng thời gian qua để theo đuổi bột truyện đến cuối chặn đường này. Trân trọng cảm ơn. Meo Meo

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê HồnTác giả: Nguyệt Dạ Sanh CaTruyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên HiệpTại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia. Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách. Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình. Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc. Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen. Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ? Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay… Ôn Minh Hàm gật đầu, khẽ cười lịch sự: “Vậy đến chỗ tôi nhé. Chủ khách sạn là bạn tôi, đặc biệt để lại vị trí ngắm cảnh đẹp nhất.” Anh chậm rãi nhìn về phía ba người với thần sắc khác nhau, ý vị thâm trường nói: “Chư vị hẳn là không ngại thêm một người chứ nhỉ. Dù sao chúng ta cũng cùng quê mà.”Họ đều đến từ cùng một thành phố. Nhóm bốn người thành công biến thành nhóm năm người, cuối cùng tụ tập ở sân thượng.Còn nửa tiếng nữa là đến lễ hội pháo hoa. Vân Xu muốn gọi Liên Văn và Hứa Vận Minh đến. Nhưng Liên Văn lại ngập ngừng, như có nỗi niềm khó nói. Ôn Minh Hàm đề nghị: “Tòa nhà bên cạnh cũng có chỗ. Nếu không ngại, họ có thể đến đó.”  Vân Xu thuật lại lời Ôn Minh Hàm nói. Lần này Liên Văn dứt khoát đồng ý. Cô hơi thắc mắc, chẳng lẽ sân thượng hai bên có gì khác nhau sao. Chờ Liên Văn thở hổn hển chạy tới nơi, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ b.ắ.n pháo hoa.Giữa hai tòa nhà cách nhau hai ba chục mét. Trên sân thượng tòa nhà bên cạnh, Vân Xu đang vẫy tay về phía họ. Liên Văn cũng cười vẫy tay lại. Sau đó cô ấy thu ánh mắt về, tấm tắc,cảm thán: “Đỉnh cao Tu La Tràng, đúng là đỉnh cao Tu La Tràng.”Ngay cả ở đây, cũng có thể cảm giác được không khí bên kia không bình thường. Cô liếc nhìn Hứa Vận Minh đang sốt ruột. "Anh bạn, cậu muốn đi không? Muốn đi thì cứ đi. Yên tâm, sang năm ngày này tôi đi viếng mộ cậu.” Với tính cách, năng lực như Hứa Vận Minh, qua đó chắc đã bị đánh tan nát rồi. Bốn người bên kia không ai đơn giản cả. Họ có thể yên ổn ngồi cùng nhau không gây sự là vì Vân Xu ở đó.Cho nên đánh c.h.ế.t Liên Văn, cô ấy cũng không muốn qua đó. Cô còn muốn sống để thưởng thức pháo hoa.Trời tối dần. Những đốm sáng nhỏ lấp lánh trên bầu trời đêm. Tiếng sóng vỗ và tiếng người ồn ào trộn lẫn vào nhau. Gió biển thổi đến mát mẻ thoải mái.Vân Xu nhấm nháp uống nước trái cây vừa mua ở quán ven đường. Vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong vị giác. Cô thỏa mãn nhếch khóe môi, giống như mèo lười.Sự chú ý của bốn người đều tập trung vào cô. Sắc mặt hơi mềm lại. Họ cũng không định phá vỡ bầu không khí kỳ lạ, mà giả vờ nói chuyện phiếm bình thường, tiện thể thỉnh thoảng đào hố nhau.Theo số đếm ngược trên màn hình lớn sáng lên, 8 giờ đúng đã đến trong ánh mắt chờ đợi của mọi người.  Vân Xu lập tức đi đến cạnh sân thượng, ghé vào lan can nhìn ra ngoài. Những tia ánh sáng thẳng tắp vút lên không trung. Đến một độ cao nhất định, những bông pháo hoa đủ màu sắc, rực rỡ nở rộ. Bầu trời đêm tối bị nhuộm thành tươi sáng rực rỡ, từng bông, từng bông một, tự do nở rộ, cố gắng đốt cháy khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời.Vân Xu nhớ lại bản thân từng đóng kín bản thân, hiện tại đã có một cuộc sống bình yên và mãn nguyện. Tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của người khác. Cô quay đầu lại. Giữa bầu trời đầy pháo hoa, cô ấy nở một nụ cười. Vẻ đẹp kinh diễm, lộng lẫy chiếu vào đôi mắt sáng ấy, nhuộm lên một vẻ đẹp khó tả.“Em vẫn luôn quên nói. Cảm ơn các anh đã giúp đỡ em suốt chặng đường.”Bốn người đang trong không khí kỳ lạ dừng lại. Vẻ mặt hiếm khi bàng hoàng.Bùi Dã Mục là người *****ên lấy lại bình tĩnh, khẽ lên tiếng. Ánh mắt lười biếng sâu sắc dần dịu lại.Thành Trạch chống cằm, chậm rãi thở dài: “Xong rồi, anh hoàn toàn hết cách cứu.”Tô Dục Trạch chỉnh lại cúc tay áo, ho nhẹ một tiếng: “Sau này anh cũng sẽ giúp đỡ em bất cứ lúc nào.”Ôn Minh Hàm nhẹ gõ mặt bàn vài cái, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Làm vậy là sai luật rồi.”Cô đã nói như vậy, họ không có sức chống cự. Vậy chỉ có thể tiếp tục lì lợm bám theo. Cho dù có kết quả cuối cùng, những người khác cũng sẽ không buông tay.Lời tác giả:Toàn bộ đã kết thúc rồi ~ Đây là chương ngoại truyện cuối cùng. Không phải mỗi thế giới đều viết ngoại truyện, chủ yếu vì kết cục một số thế giới hơi vội vàng, nên bổ sung thêm. Cảm ơn các "tiểu thiên sứ" (độc giả đáng yêu) đã đồng hành suốt chặng đường ~.Hết truyện rồi, cảm ơn tác giả đã viết ra một bộ truyện hay như thế này. Cảm ơn các độc giả đã đồng hành cũng mèo suốt khoảng thời gian qua để theo đuổi bột truyện đến cuối chặn đường này. Trân trọng cảm ơn. Meo Meo

Chương 1032: Ngoại truyện Hoa hồng trắng (4) - Kết thúc - Hết truyện