“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 114: Chương 114
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lời nên nói Lý Kiến Hoa đều đã nói xong, mặc kệ Vương Hinh Tuyết có thể tiếp nhận hay không đều phải tiếp nhận."Cho cô hai ngày điều chỉnh, hi vọng cô có thể mau chóng khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Cho dù về sau thật sự có một người khác chủ xướng thì cô vẫn là người quan trọng nhất."Lý Kiến Hoa nói đến thế thôi.Vương Hinh Tuyết ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi văn phòng, đầu óc cũng sớm đã trống rỗng.Sầm Lan thận trọng chào đón, thấy trạng thái này của cô ta liền biết việc nói chuyện với Lý Kiến Hoa không có kết quả tốt."Hinh Tuyết, cô không sao chứ?"Cho dù là bạn thân nhất của Vương Hinh Tuyết, giờ khắc này Sầm Lan *****̃ng thật sự không dám tới gần cô ta.Vương Hinh Tuyết cứng ngắc quay đầu, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc."Đội trưởng nói muốn bồi dưỡng Tôn Manh Manh trở thành chủ xướng."Sầm Lan nét mặt đầy kinh ngạc, "Tại sao có thể như vậy? Vậy còn cô?"Vương Hinh Tuyết ánh mắt đờ đẫn, tự hỏi câu hỏi này."Đúng vậy, vậy tôi thì sao, đến lúc đó có phải sẽ không cần tôi nữa hay không?"Sầm Lan nghe thấy cô ta nói như vậy, tim gan cũng run theo, bọn họ chỉ vắng mặt tập luyện hôm nay thôi, làm sao lại có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy cơ chứ?Sau khi hoàn hồn, cô ta mau chóng an ủi: "Sẽ không đâu. Tôn Manh Manh kia chỉ là người mới tới, chỗ nào có thể sánh được với cô! Đợi đến khi đội trưởng phát hiện cô mới là người lợi hại nhất, tự nhiên là sẽ không quan tâm đến Tôn Manh Manh nữa."Vương Hinh Tuyết hai mắt đẫm lệ nhìn cô ta, thật giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, "Là thế phải không?"Sầm Lan có chút chột dạ, bởi vì vừa rồi cô ta vẫn luôn ở sảnh tập luyện, nghe thấy người trong đội ca hát và ban nhạc đều khen không dứt miệng với biểu hiện của Tôn Manh Manh.Quan trọng nhất chính là ảnh hưởng của việc Vương Hinh Tuyết đánh Tôn Manh Manh thật sự là quá ác liệt, hiện tại đa số mọi người gần như đều đứng về phe của Tôn Manh Manh."Cô cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, người đội trưởng coi trọng nhất chính là cô. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa cô về nhà trước đã." Sở dĩ muốn đưa cô ta về nhà, chính là không muốn để cho cô ta đối mặt với ánh mắt của những người kia, bằng không cô ta sẽ còn nổi điên.Vương Hinh Tuyết cố nén cảm giác sợ hãi và phẫn nộ, cô ta đã không có biện pháp thay đổi bất cứ chuyện gì.Chạng vạng tối, Diệp Ninh theo đoàn văn công đi ra, đóng gói một chút đồ ăn dự định đi qua bệnh viện.Mới đi ra khỏi cửa không bao xa liền thấy được chiếc xe con quen thuộc kia.Không cần hỏi tự nhiên là Mục Văn Hạo "mời" cô đi phòng ca múa.Cô đi đến trước xe, cũng không chờ lái xe xuống xe, cửa sổ ghế sau liền hạ xuống.Khi Diệp Ninh nhìn thấy gương mặt Mục Văn Hạo có vết sẹo, vẫn còn có chút bất ngờ."Ông chủ Mục, không phải là tự mình đến tìm tôi đó chứ?"Vừa nói vừa qua loa cười cười.Mấy ngày nay cô ở bệnh viện chăm sóc Cố Phong cũng không có đi phòng ca múa, cũng không biết Mục Văn Hạo có lại làm chuyện thiêu thân gì hay không?Mục Văn Hạo nhàn nhạt liếc cô một cái, thật giống như câu hỏi này của cô cứ như không biết lượng sức mình lắm vậy."Tiện đường."Diệp Ninh *****̃ng khôngbất ngờ, chờ anh ta nói tiếp.Quả nhiên ngay sau đó Mục Văn Hạo liền nói ra: "Đêm mai cô lên sân khấu."TBCKhông phải hỏi thăm ý kiến, mà là trực tiếp thông báo.Diệp Ninh đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày này, Cố Phong bên kia đã không cần người chăm sóc, cô hoàn toàn có thể đi diễn được.Cô thậm chí hoài nghi Mục Văn Hạo là biết tình huống của Cố Phong cho nên mới sắp xếp suất diễn của cô vào ngày mai."Được, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."
Lời nên nói Lý Kiến Hoa đều đã nói xong, mặc kệ Vương Hinh Tuyết có thể tiếp nhận hay không đều phải tiếp nhận.
"Cho cô hai ngày điều chỉnh, hi vọng cô có thể mau chóng khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Cho dù về sau thật sự có một người khác chủ xướng thì cô vẫn là người quan trọng nhất."
Lý Kiến Hoa nói đến thế thôi.
Vương Hinh Tuyết ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi văn phòng, đầu óc cũng sớm đã trống rỗng.
Sầm Lan thận trọng chào đón, thấy trạng thái này của cô ta liền biết việc nói chuyện với Lý Kiến Hoa không có kết quả tốt.
"Hinh Tuyết, cô không sao chứ?"
Cho dù là bạn thân nhất của Vương Hinh Tuyết, giờ khắc này Sầm Lan *****̃ng thật sự không dám tới gần cô ta.
Vương Hinh Tuyết cứng ngắc quay đầu, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Đội trưởng nói muốn bồi dưỡng Tôn Manh Manh trở thành chủ xướng."
Sầm Lan nét mặt đầy kinh ngạc, "Tại sao có thể như vậy? Vậy còn cô?"
Vương Hinh Tuyết ánh mắt đờ đẫn, tự hỏi câu hỏi này.
"Đúng vậy, vậy tôi thì sao, đến lúc đó có phải sẽ không cần tôi nữa hay không?"
Sầm Lan nghe thấy cô ta nói như vậy, tim gan cũng run theo, bọn họ chỉ vắng mặt tập luyện hôm nay thôi, làm sao lại có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy cơ chứ?
Sau khi hoàn hồn, cô ta mau chóng an ủi: "Sẽ không đâu. Tôn Manh Manh kia chỉ là người mới tới, chỗ nào có thể sánh được với cô! Đợi đến khi đội trưởng phát hiện cô mới là người lợi hại nhất, tự nhiên là sẽ không quan tâm đến Tôn Manh Manh nữa."
Vương Hinh Tuyết hai mắt đẫm lệ nhìn cô ta, thật giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, "Là thế phải không?"
Sầm Lan có chút chột dạ, bởi vì vừa rồi cô ta vẫn luôn ở sảnh tập luyện, nghe thấy người trong đội ca hát và ban nhạc đều khen không dứt miệng với biểu hiện của Tôn Manh Manh.
Quan trọng nhất chính là ảnh hưởng của việc Vương Hinh Tuyết đánh Tôn Manh Manh thật sự là quá ác liệt, hiện tại đa số mọi người gần như đều đứng về phe của Tôn Manh Manh.
"Cô cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, người đội trưởng coi trọng nhất chính là cô. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa cô về nhà trước đã."
Sở dĩ muốn đưa cô ta về nhà, chính là không muốn để cho cô ta đối mặt với ánh mắt của những người kia, bằng không cô ta sẽ còn nổi điên.
Vương Hinh Tuyết cố nén cảm giác sợ hãi và phẫn nộ, cô ta đã không có biện pháp thay đổi bất cứ chuyện gì.
Chạng vạng tối, Diệp Ninh theo đoàn văn công đi ra, đóng gói một chút đồ ăn dự định đi qua bệnh viện.
Mới đi ra khỏi cửa không bao xa liền thấy được chiếc xe con quen thuộc kia.
Không cần hỏi tự nhiên là Mục Văn Hạo "mời" cô đi phòng ca múa.
Cô đi đến trước xe, cũng không chờ lái xe xuống xe, cửa sổ ghế sau liền hạ xuống.
Khi Diệp Ninh nhìn thấy gương mặt Mục Văn Hạo có vết sẹo, vẫn còn có chút bất ngờ.
"Ông chủ Mục, không phải là tự mình đến tìm tôi đó chứ?"
Vừa nói vừa qua loa cười cười.
Mấy ngày nay cô ở bệnh viện chăm sóc Cố Phong cũng không có đi phòng ca múa, cũng không biết Mục Văn Hạo có lại làm chuyện thiêu thân gì hay không?
Mục Văn Hạo nhàn nhạt liếc cô một cái, thật giống như câu hỏi này của cô cứ như không biết lượng sức mình lắm vậy.
"Tiện đường."
Diệp Ninh *****̃ng khôngbất ngờ, chờ anh ta nói tiếp.
Quả nhiên ngay sau đó Mục Văn Hạo liền nói ra: "Đêm mai cô lên sân khấu."
TBC
Không phải hỏi thăm ý kiến, mà là trực tiếp thông báo.
Diệp Ninh đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày này, Cố Phong bên kia đã không cần người chăm sóc, cô hoàn toàn có thể đi diễn được.
Cô thậm chí hoài nghi Mục Văn Hạo là biết tình huống của Cố Phong cho nên mới sắp xếp suất diễn của cô vào ngày mai.
"Được, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lời nên nói Lý Kiến Hoa đều đã nói xong, mặc kệ Vương Hinh Tuyết có thể tiếp nhận hay không đều phải tiếp nhận."Cho cô hai ngày điều chỉnh, hi vọng cô có thể mau chóng khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Cho dù về sau thật sự có một người khác chủ xướng thì cô vẫn là người quan trọng nhất."Lý Kiến Hoa nói đến thế thôi.Vương Hinh Tuyết ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi văn phòng, đầu óc cũng sớm đã trống rỗng.Sầm Lan thận trọng chào đón, thấy trạng thái này của cô ta liền biết việc nói chuyện với Lý Kiến Hoa không có kết quả tốt."Hinh Tuyết, cô không sao chứ?"Cho dù là bạn thân nhất của Vương Hinh Tuyết, giờ khắc này Sầm Lan *****̃ng thật sự không dám tới gần cô ta.Vương Hinh Tuyết cứng ngắc quay đầu, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc."Đội trưởng nói muốn bồi dưỡng Tôn Manh Manh trở thành chủ xướng."Sầm Lan nét mặt đầy kinh ngạc, "Tại sao có thể như vậy? Vậy còn cô?"Vương Hinh Tuyết ánh mắt đờ đẫn, tự hỏi câu hỏi này."Đúng vậy, vậy tôi thì sao, đến lúc đó có phải sẽ không cần tôi nữa hay không?"Sầm Lan nghe thấy cô ta nói như vậy, tim gan cũng run theo, bọn họ chỉ vắng mặt tập luyện hôm nay thôi, làm sao lại có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy cơ chứ?Sau khi hoàn hồn, cô ta mau chóng an ủi: "Sẽ không đâu. Tôn Manh Manh kia chỉ là người mới tới, chỗ nào có thể sánh được với cô! Đợi đến khi đội trưởng phát hiện cô mới là người lợi hại nhất, tự nhiên là sẽ không quan tâm đến Tôn Manh Manh nữa."Vương Hinh Tuyết hai mắt đẫm lệ nhìn cô ta, thật giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, "Là thế phải không?"Sầm Lan có chút chột dạ, bởi vì vừa rồi cô ta vẫn luôn ở sảnh tập luyện, nghe thấy người trong đội ca hát và ban nhạc đều khen không dứt miệng với biểu hiện của Tôn Manh Manh.Quan trọng nhất chính là ảnh hưởng của việc Vương Hinh Tuyết đánh Tôn Manh Manh thật sự là quá ác liệt, hiện tại đa số mọi người gần như đều đứng về phe của Tôn Manh Manh."Cô cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, người đội trưởng coi trọng nhất chính là cô. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa cô về nhà trước đã." Sở dĩ muốn đưa cô ta về nhà, chính là không muốn để cho cô ta đối mặt với ánh mắt của những người kia, bằng không cô ta sẽ còn nổi điên.Vương Hinh Tuyết cố nén cảm giác sợ hãi và phẫn nộ, cô ta đã không có biện pháp thay đổi bất cứ chuyện gì.Chạng vạng tối, Diệp Ninh theo đoàn văn công đi ra, đóng gói một chút đồ ăn dự định đi qua bệnh viện.Mới đi ra khỏi cửa không bao xa liền thấy được chiếc xe con quen thuộc kia.Không cần hỏi tự nhiên là Mục Văn Hạo "mời" cô đi phòng ca múa.Cô đi đến trước xe, cũng không chờ lái xe xuống xe, cửa sổ ghế sau liền hạ xuống.Khi Diệp Ninh nhìn thấy gương mặt Mục Văn Hạo có vết sẹo, vẫn còn có chút bất ngờ."Ông chủ Mục, không phải là tự mình đến tìm tôi đó chứ?"Vừa nói vừa qua loa cười cười.Mấy ngày nay cô ở bệnh viện chăm sóc Cố Phong cũng không có đi phòng ca múa, cũng không biết Mục Văn Hạo có lại làm chuyện thiêu thân gì hay không?Mục Văn Hạo nhàn nhạt liếc cô một cái, thật giống như câu hỏi này của cô cứ như không biết lượng sức mình lắm vậy."Tiện đường."Diệp Ninh *****̃ng khôngbất ngờ, chờ anh ta nói tiếp.Quả nhiên ngay sau đó Mục Văn Hạo liền nói ra: "Đêm mai cô lên sân khấu."TBCKhông phải hỏi thăm ý kiến, mà là trực tiếp thông báo.Diệp Ninh đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày này, Cố Phong bên kia đã không cần người chăm sóc, cô hoàn toàn có thể đi diễn được.Cô thậm chí hoài nghi Mục Văn Hạo là biết tình huống của Cố Phong cho nên mới sắp xếp suất diễn của cô vào ngày mai."Được, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ."