“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 195: Chương 195
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Ngày hôm sau, Cố Phong và Diệp Ninh cùng nhau ngồi xe lửa về quê.Bởi vì bọn họ không mua vé xe cùng nhau, cho nên hai người không ở cùng một thùng xe.Diệp Ninh cảm thấy như thế cũng khá tốt, dù sao cũng phải ở trên xe một ngày một đêm, cũng đỡ mất công cô phải mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Phong.So với Diệp Ninh nhẹ nhàng thoải mái thì Cố Phong vẫn luôn mãi suy nghĩ xem lý do vì sao cô lại đột nhiên thay đổi ý kiến.Có lẽ cô vốn dĩ cũng muốn quay về, lúc trước nói như thế cũng chỉ là vì không muốn đi về cùng với anh thôi?Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có khả năng này.Cho nên cô thật sự không muốn ở cùng anh đến thế sao?TBCSau khi ý thức được điểm này, Cố Phong cũng không có ý định đi đến thùng xe phía trước chủ động tìm cô. Hai người thật sự giống như hai người xa lạ, trải qua hành trình một ngày một đêm.Chờ xuống xe lửa thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.Diệp Ninh ngáp dài, xách theo hành lý xuống xe.Lát nữa còn phải ngồi xe thêm lần nữa, nhưng lần này chỉ có lộ trình nửa ngày thôi.Cô gần như chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức nhìn thấy bóng dáng của Cố Phong trong số đám người đang xuống xe kia.Chiều cao một mét tám mươi lăm kia làm cho anh dù đứng ở đâu cũng đều sẽ rất bắt mắt.Đương nhiên Cố Phong cũng lập tức nhìn thấy cô.Dù sao thì một cô gái mập như cô cũng rất dễ tìm.Cố Phong dẫn đầu bước về phía cô.Hai vợ chồng ngồi chung một chuyến xe, nhưng mà lại một ngày một đêm không gặp mặt, nói ra cũng khá buồn cười.“Đi tìm một chỗ ăn cơm trước, sau đó lại đi về ha?” Cố Phong chủ động đề nghị.Diệp Ninh lại sốt ruột muốn về nhà: “Tôi còn chưa đói, trực tiếp đến bến xe đi. Nếu anh đói thì trong túi của tôi còn có trứng luộc và tương thịt bò.”“Được rồi, vậy trực tiếp đến bến xe.”Cố Phong vừa nói, vừa chủ động xách hành lý của cô lên. Diệp Ninh hơi sửng sốt, định nói không cần, nhưng mà chờ cô phản ứng lại thì Cố Phong đã đi được mấy mét rồi.Nửa tiếng sau, hai người lại ngồi lên xe ô tô đi thông huyện trấn.Ngay từ đầu Diệp Ninh nhìn phong cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ còn cảm thấy có chút hứng thú, nhưng mà chờ đến khi xe chạy ra khỏi thành phố, bắt đầu lắc lư chạy trên đường nhỏ, cô lập tức khó chịu.Đầu bắt đầu nặng nề lắc lư, cảm giác buồn nôn liên tục ập đến.Say xe.Diệp Ninh khó chịu muốn chết, bắt đầu nhắm mắt lại muốn đè nén cảm giác khó chịu này.Nhưng mà cho dù cô có cố gắng thế nào thì cảm giác chóng mặt vẫn cứ càng lúc càng lớn hơn.Đến cả Cố Phong ngồi bên cạnh cô cũng đều đã nhận ra sự khác thường của cô.“Khó chịu sao?”Diệp Ninh gật đầu, không muốn nói tiếng nào.Bên cạnh có tiếng bao nilon sột soạt vang lên, sau đó Cố Phong lại nói: “Nếu muốn nôn thì nôn vào trong này.”Diệp Ninh cố hé mở mí mắt lên một tí, thấy được cái túi đen mà anh đưa qua.“Anh chuẩn bị trước luôn rồi hả?”Cố Phong không nói gì, chỉ nhét túi vào trong tay cô.Diệp Ninh còn muốn nói gì nữa, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.Cũng là trên một chiếc xe như thế này, hình như chiếc xe kia còn lắc lư nhiều hơn hiện tại, cô và Cố Phong cũng ngồi cùng nhau như thế này. Sau đó cô say xe, *****ên là ngồi trong xe la to, ồn ào đòi tài xế dừng xe lại, để cô xuống xe hít thở không khí một chút, kết quả bị toàn bộ mọi người trong xe chỉ trích.Sau đó tuy rằng cô không la lối gì nữa, những lại trực tiếp nôn ra, lại còn nôn hết lên người Cố Phong.Lần nôn đó giống hệt như mở ống nước, nôn gần mười mấy giây, trong xe toàn là mùi buồn nôn kia, mà Cố Phong lại càng thê thảm hơn.Cả chiếc xe đều bị bắt phải dừng lại, mọi người xuống xe né tránh.Cô là người khởi xướng lại không có bất cứ lời xin lỗi nào, ngược lại còn cãi nhau với tài xế, cảm thấy hành vi này của tài xế là đang sỉ nhục cô.Mà trong lúc cô mắng chửi thì Cố Phong lại một mình ở trong xe xử lý bãi nôn của cô...
Ngày hôm sau, Cố Phong và Diệp Ninh cùng nhau ngồi xe lửa về quê.
Bởi vì bọn họ không mua vé xe cùng nhau, cho nên hai người không ở cùng một thùng xe.
Diệp Ninh cảm thấy như thế cũng khá tốt, dù sao cũng phải ở trên xe một ngày một đêm, cũng đỡ mất công cô phải mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Phong.
So với Diệp Ninh nhẹ nhàng thoải mái thì Cố Phong vẫn luôn mãi suy nghĩ xem lý do vì sao cô lại đột nhiên thay đổi ý kiến.
Có lẽ cô vốn dĩ cũng muốn quay về, lúc trước nói như thế cũng chỉ là vì không muốn đi về cùng với anh thôi?
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có khả năng này.
Cho nên cô thật sự không muốn ở cùng anh đến thế sao?
TBC
Sau khi ý thức được điểm này, Cố Phong cũng không có ý định đi đến thùng xe phía trước chủ động tìm cô. Hai người thật sự giống như hai người xa lạ, trải qua hành trình một ngày một đêm.
Chờ xuống xe lửa thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Diệp Ninh ngáp dài, xách theo hành lý xuống xe.
Lát nữa còn phải ngồi xe thêm lần nữa, nhưng lần này chỉ có lộ trình nửa ngày thôi.
Cô gần như chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức nhìn thấy bóng dáng của Cố Phong trong số đám người đang xuống xe kia.
Chiều cao một mét tám mươi lăm kia làm cho anh dù đứng ở đâu cũng đều sẽ rất bắt mắt.
Đương nhiên Cố Phong cũng lập tức nhìn thấy cô.
Dù sao thì một cô gái mập như cô cũng rất dễ tìm.
Cố Phong dẫn đầu bước về phía cô.
Hai vợ chồng ngồi chung một chuyến xe, nhưng mà lại một ngày một đêm không gặp mặt, nói ra cũng khá buồn cười.
“Đi tìm một chỗ ăn cơm trước, sau đó lại đi về ha?” Cố Phong chủ động đề nghị.
Diệp Ninh lại sốt ruột muốn về nhà: “Tôi còn chưa đói, trực tiếp đến bến xe đi. Nếu anh đói thì trong túi của tôi còn có trứng luộc và tương thịt bò.”
“Được rồi, vậy trực tiếp đến bến xe.”
Cố Phong vừa nói, vừa chủ động xách hành lý của cô lên.
Diệp Ninh hơi sửng sốt, định nói không cần, nhưng mà chờ cô phản ứng lại thì Cố Phong đã đi được mấy mét rồi.
Nửa tiếng sau, hai người lại ngồi lên xe ô tô đi thông huyện trấn.
Ngay từ đầu Diệp Ninh nhìn phong cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ còn cảm thấy có chút hứng thú, nhưng mà chờ đến khi xe chạy ra khỏi thành phố, bắt đầu lắc lư chạy trên đường nhỏ, cô lập tức khó chịu.
Đầu bắt đầu nặng nề lắc lư, cảm giác buồn nôn liên tục ập đến.
Say xe.
Diệp Ninh khó chịu muốn chết, bắt đầu nhắm mắt lại muốn đè nén cảm giác khó chịu này.
Nhưng mà cho dù cô có cố gắng thế nào thì cảm giác chóng mặt vẫn cứ càng lúc càng lớn hơn.
Đến cả Cố Phong ngồi bên cạnh cô cũng đều đã nhận ra sự khác thường của cô.
“Khó chịu sao?”
Diệp Ninh gật đầu, không muốn nói tiếng nào.
Bên cạnh có tiếng bao nilon sột soạt vang lên, sau đó Cố Phong lại nói: “Nếu muốn nôn thì nôn vào trong này.”
Diệp Ninh cố hé mở mí mắt lên một tí, thấy được cái túi đen mà anh đưa qua.
“Anh chuẩn bị trước luôn rồi hả?”
Cố Phong không nói gì, chỉ nhét túi vào trong tay cô.
Diệp Ninh còn muốn nói gì nữa, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Cũng là trên một chiếc xe như thế này, hình như chiếc xe kia còn lắc lư nhiều hơn hiện tại, cô và Cố Phong cũng ngồi cùng nhau như thế này. Sau đó cô say xe, *****ên là ngồi trong xe la to, ồn ào đòi tài xế dừng xe lại, để cô xuống xe hít thở không khí một chút, kết quả bị toàn bộ mọi người trong xe chỉ trích.
Sau đó tuy rằng cô không la lối gì nữa, những lại trực tiếp nôn ra, lại còn nôn hết lên người Cố Phong.
Lần nôn đó giống hệt như mở ống nước, nôn gần mười mấy giây, trong xe toàn là mùi buồn nôn kia, mà Cố Phong lại càng thê thảm hơn.
Cả chiếc xe đều bị bắt phải dừng lại, mọi người xuống xe né tránh.
Cô là người khởi xướng lại không có bất cứ lời xin lỗi nào, ngược lại còn cãi nhau với tài xế, cảm thấy hành vi này của tài xế là đang sỉ nhục cô.
Mà trong lúc cô mắng chửi thì Cố Phong lại một mình ở trong xe xử lý bãi nôn của cô...
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Ngày hôm sau, Cố Phong và Diệp Ninh cùng nhau ngồi xe lửa về quê.Bởi vì bọn họ không mua vé xe cùng nhau, cho nên hai người không ở cùng một thùng xe.Diệp Ninh cảm thấy như thế cũng khá tốt, dù sao cũng phải ở trên xe một ngày một đêm, cũng đỡ mất công cô phải mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Phong.So với Diệp Ninh nhẹ nhàng thoải mái thì Cố Phong vẫn luôn mãi suy nghĩ xem lý do vì sao cô lại đột nhiên thay đổi ý kiến.Có lẽ cô vốn dĩ cũng muốn quay về, lúc trước nói như thế cũng chỉ là vì không muốn đi về cùng với anh thôi?Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có khả năng này.Cho nên cô thật sự không muốn ở cùng anh đến thế sao?TBCSau khi ý thức được điểm này, Cố Phong cũng không có ý định đi đến thùng xe phía trước chủ động tìm cô. Hai người thật sự giống như hai người xa lạ, trải qua hành trình một ngày một đêm.Chờ xuống xe lửa thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.Diệp Ninh ngáp dài, xách theo hành lý xuống xe.Lát nữa còn phải ngồi xe thêm lần nữa, nhưng lần này chỉ có lộ trình nửa ngày thôi.Cô gần như chỉ cần nhìn thoáng qua là lập tức nhìn thấy bóng dáng của Cố Phong trong số đám người đang xuống xe kia.Chiều cao một mét tám mươi lăm kia làm cho anh dù đứng ở đâu cũng đều sẽ rất bắt mắt.Đương nhiên Cố Phong cũng lập tức nhìn thấy cô.Dù sao thì một cô gái mập như cô cũng rất dễ tìm.Cố Phong dẫn đầu bước về phía cô.Hai vợ chồng ngồi chung một chuyến xe, nhưng mà lại một ngày một đêm không gặp mặt, nói ra cũng khá buồn cười.“Đi tìm một chỗ ăn cơm trước, sau đó lại đi về ha?” Cố Phong chủ động đề nghị.Diệp Ninh lại sốt ruột muốn về nhà: “Tôi còn chưa đói, trực tiếp đến bến xe đi. Nếu anh đói thì trong túi của tôi còn có trứng luộc và tương thịt bò.”“Được rồi, vậy trực tiếp đến bến xe.”Cố Phong vừa nói, vừa chủ động xách hành lý của cô lên. Diệp Ninh hơi sửng sốt, định nói không cần, nhưng mà chờ cô phản ứng lại thì Cố Phong đã đi được mấy mét rồi.Nửa tiếng sau, hai người lại ngồi lên xe ô tô đi thông huyện trấn.Ngay từ đầu Diệp Ninh nhìn phong cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ còn cảm thấy có chút hứng thú, nhưng mà chờ đến khi xe chạy ra khỏi thành phố, bắt đầu lắc lư chạy trên đường nhỏ, cô lập tức khó chịu.Đầu bắt đầu nặng nề lắc lư, cảm giác buồn nôn liên tục ập đến.Say xe.Diệp Ninh khó chịu muốn chết, bắt đầu nhắm mắt lại muốn đè nén cảm giác khó chịu này.Nhưng mà cho dù cô có cố gắng thế nào thì cảm giác chóng mặt vẫn cứ càng lúc càng lớn hơn.Đến cả Cố Phong ngồi bên cạnh cô cũng đều đã nhận ra sự khác thường của cô.“Khó chịu sao?”Diệp Ninh gật đầu, không muốn nói tiếng nào.Bên cạnh có tiếng bao nilon sột soạt vang lên, sau đó Cố Phong lại nói: “Nếu muốn nôn thì nôn vào trong này.”Diệp Ninh cố hé mở mí mắt lên một tí, thấy được cái túi đen mà anh đưa qua.“Anh chuẩn bị trước luôn rồi hả?”Cố Phong không nói gì, chỉ nhét túi vào trong tay cô.Diệp Ninh còn muốn nói gì nữa, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.Cũng là trên một chiếc xe như thế này, hình như chiếc xe kia còn lắc lư nhiều hơn hiện tại, cô và Cố Phong cũng ngồi cùng nhau như thế này. Sau đó cô say xe, *****ên là ngồi trong xe la to, ồn ào đòi tài xế dừng xe lại, để cô xuống xe hít thở không khí một chút, kết quả bị toàn bộ mọi người trong xe chỉ trích.Sau đó tuy rằng cô không la lối gì nữa, những lại trực tiếp nôn ra, lại còn nôn hết lên người Cố Phong.Lần nôn đó giống hệt như mở ống nước, nôn gần mười mấy giây, trong xe toàn là mùi buồn nôn kia, mà Cố Phong lại càng thê thảm hơn.Cả chiếc xe đều bị bắt phải dừng lại, mọi người xuống xe né tránh.Cô là người khởi xướng lại không có bất cứ lời xin lỗi nào, ngược lại còn cãi nhau với tài xế, cảm thấy hành vi này của tài xế là đang sỉ nhục cô.Mà trong lúc cô mắng chửi thì Cố Phong lại một mình ở trong xe xử lý bãi nôn của cô...