“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 196: Chương 196

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Đoạn ký ức này xuất hiện trong đầu Diệp Ninh, làm Diệp Ninh nghẹn họng trân trối, ước gì có thể tát cho mình hai bạt tai.Chẳng trách Cố Phong đưa bao nilon đến nhanh chóng như thế, đây chắc chắn là một đoạn bóng ma tâm lý không thể nào vứt đi được mà!Diệp Ninh theo bản năng quay đầu liếc nhìn Cố Phong, trong nháy mắt có chút đồng tình anh.Cố Phong bị cô nhìn mà không hiểu ra sao, nhưng mà lập tức nói: “Nếu muốn nôn thì nôn vào trong túi, hay là cô muốn uống nước?”Vừa nói vừa chủ động cầm lấy bình nước ở bên cạnh.“Tôi không uống.” Diệp Ninh cưỡng chế cảm giác khó chịu trong dạ dày, lại nhắm mắt lại.Cố Phong nhìn gương mặt tái nhợt của cô, biết hiện tại cô chắc chắn đang rất khó chịu.“Đưa tay cho tôi.”Diệp Ninh không biết anh định làm cái gì.“Đưa tay cho tôi.” Cố Phong lặp lại lần nữa.Diệp Ninh cẩn thận duỗi tay qua.Cố Phong có chút mất tự nhiên nắm lấy tay cô.Hành vi đột ngột này làm Diệp Ninh hoảng sợ, vừa định rụt tay lại thì Cố Phong đã bắt đầu ***** vị trí hổ khẩu ngay ngón tay cái của cô.“Chỗ này có một huyệt đạo, xoa bóp nó sẽ giảm triệu chứng say xe.”Cố Phong nhìn gương mặt kinh ngạc của Diệp Ninh, chủ động giải thích.Diệp Ninh nhìn về phía bàn tay của anh.Ngón tay của anh trông có vẻ rất cứng cáp, mỗi một lần cử động cô đều bị ấn đến đau.Không biết là ấn huyệt đạo có tác dụng hay là cơn đau đớn trên tay dời đi lực chú ý của cô, cảm giác chóng mặt buồn nôn đúng là đã giảm đi rất nhiều.Tuy rằng đầu óc vẫn cứ mơ mơ màng màng, nhưng cảm giác chắc là sẽ không nôn nữa.Hai người đều không nói gì nữa.Không biết bao lâu sau, Diệp Ninh lại mơ mơ màng màng ngủ mấy.Đường đi gập ghềnh, xe vẫn cứ lắc trái lắc phải.Cơ thể Diệp Ninh cũng lắc lư theo, cuối cùng đầu dựa vào vai Cố Phong.Cố Phong rõ ràng có hơi cứng lại một chút, nhưng anh cũng không đẩy Diệp Ninh ra, mà lại để mặc cho cô dựa vào ngủ say.“Diệp Ninh, dậy đi.”  Diệp Ninh đang ngủ rất ngon, đột nhiên lại nghe được có người gọi tên cô.Cô bực bội lầm bầm, sau đó mở mắt ra.Chờ lý trí về đến đại não mới ý thức được hiện tại cô đang ở trong xe.Chẳng qua xe đã dừng lại, mà trong xe cũng chỉ còn lại hai người là cô và Cố Phong.“Đến trạm rồi.”Không đợi cô hỏi, Cố Phong đã chủ động nói.Diệp Ninh vui mừng khôn xiết, cô ngủ một giấc đến trạm luôn hả?Khoan đã...Lúc này cô mới phát hiện cô lại đang dựa vào trên vai của Cố Phong?!Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, kéo ra khoảng cách với Cố Phong.Càng bi kịch hơn chính là cô còn nhìn thấy phần áo trên vai của Cố Phong ướt nhẹp.Ặc.Mặt Diệp Ninh đen thui.Ngủ thì cũng thôi đi, sao cô còn dưa vào người ta nữa?Dựa thì dựa, sao lai còn ***** miếng?Diệp Ninh của lúc trước ngồi xe mất mặt, Diệp Ninh của hiện tại ngồi xe vẫn cứ mất mặt.“A, ha hả. Chuyện đó, tối hôm qua tôi ở trên xe lửa ngủ không ngon lắm, say xe nên mới muốn ngủ.”Cô lúng túng giải thích.Cô cũng cần mặt mũi.“Ừ, xuống xe đi.”TBCCố Phong lại không thèm để ý đến quần áo bị làm dơ, mà lại xách hành lý lên đi xuống.Diệp Ninh nhìn bóng dáng của anh, hình như anh đang chậm rãi hoạt động cánh tay bị cô dựa vào thì phải.Bị cô dựa vào suốt đường đi như thế, chắc anh cũng khó chịu lắm nhỉ?Cô có hơi cảm động.Nhưng mà không bao lâu sau cô đã vứt chút cảm động này ra sau đầu, Cố Phong đối xử tốt với cô như thế, chắc chắn là bởi vì sợ cô sẽ lại mất mặt giống như lần trước. 

Đoạn ký ức này xuất hiện trong đầu Diệp Ninh, làm Diệp Ninh nghẹn họng trân trối, ước gì có thể tát cho mình hai bạt tai.

Chẳng trách Cố Phong đưa bao nilon đến nhanh chóng như thế, đây chắc chắn là một đoạn bóng ma tâm lý không thể nào vứt đi được mà!

Diệp Ninh theo bản năng quay đầu liếc nhìn Cố Phong, trong nháy mắt có chút đồng tình anh.

Cố Phong bị cô nhìn mà không hiểu ra sao, nhưng mà lập tức nói: “Nếu muốn nôn thì nôn vào trong túi, hay là cô muốn uống nước?”

Vừa nói vừa chủ động cầm lấy bình nước ở bên cạnh.

“Tôi không uống.” Diệp Ninh cưỡng chế cảm giác khó chịu trong dạ dày, lại nhắm mắt lại.

Cố Phong nhìn gương mặt tái nhợt của cô, biết hiện tại cô chắc chắn đang rất khó chịu.

“Đưa tay cho tôi.”

Diệp Ninh không biết anh định làm cái gì.

“Đưa tay cho tôi.” Cố Phong lặp lại lần nữa.

Diệp Ninh cẩn thận duỗi tay qua.

Cố Phong có chút mất tự nhiên nắm lấy tay cô.

Hành vi đột ngột này làm Diệp Ninh hoảng sợ, vừa định rụt tay lại thì Cố Phong đã bắt đầu ***** vị trí hổ khẩu ngay ngón tay cái của cô.

“Chỗ này có một huyệt đạo, xoa bóp nó sẽ giảm triệu chứng say xe.”

Cố Phong nhìn gương mặt kinh ngạc của Diệp Ninh, chủ động giải thích.

Diệp Ninh nhìn về phía bàn tay của anh.

Ngón tay của anh trông có vẻ rất cứng cáp, mỗi một lần cử động cô đều bị ấn đến đau.

Không biết là ấn huyệt đạo có tác dụng hay là cơn đau đớn trên tay dời đi lực chú ý của cô, cảm giác chóng mặt buồn nôn đúng là đã giảm đi rất nhiều.

Tuy rằng đầu óc vẫn cứ mơ mơ màng màng, nhưng cảm giác chắc là sẽ không nôn nữa.

Hai người đều không nói gì nữa.

Không biết bao lâu sau, Diệp Ninh lại mơ mơ màng màng ngủ mấy.

Đường đi gập ghềnh, xe vẫn cứ lắc trái lắc phải.

Cơ thể Diệp Ninh cũng lắc lư theo, cuối cùng đầu dựa vào vai Cố Phong.

Cố Phong rõ ràng có hơi cứng lại một chút, nhưng anh cũng không đẩy Diệp Ninh ra, mà lại để mặc cho cô dựa vào ngủ say.

“Diệp Ninh, dậy đi.”

 

 

Diệp Ninh đang ngủ rất ngon, đột nhiên lại nghe được có người gọi tên cô.

Cô bực bội lầm bầm, sau đó mở mắt ra.

Chờ lý trí về đến đại não mới ý thức được hiện tại cô đang ở trong xe.

Chẳng qua xe đã dừng lại, mà trong xe cũng chỉ còn lại hai người là cô và Cố Phong.

“Đến trạm rồi.”

Không đợi cô hỏi, Cố Phong đã chủ động nói.

Diệp Ninh vui mừng khôn xiết, cô ngủ một giấc đến trạm luôn hả?

Khoan đã...

Lúc này cô mới phát hiện cô lại đang dựa vào trên vai của Cố Phong?!

Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, kéo ra khoảng cách với Cố Phong.

Càng bi kịch hơn chính là cô còn nhìn thấy phần áo trên vai của Cố Phong ướt nhẹp.

Ặc.

Mặt Diệp Ninh đen thui.

Ngủ thì cũng thôi đi, sao cô còn dưa vào người ta nữa?

Dựa thì dựa, sao lai còn ***** miếng?

Diệp Ninh của lúc trước ngồi xe mất mặt, Diệp Ninh của hiện tại ngồi xe vẫn cứ mất mặt.

“A, ha hả. Chuyện đó, tối hôm qua tôi ở trên xe lửa ngủ không ngon lắm, say xe nên mới muốn ngủ.”

Cô lúng túng giải thích.

Cô cũng cần mặt mũi.

“Ừ, xuống xe đi.”

TBC

Cố Phong lại không thèm để ý đến quần áo bị làm dơ, mà lại xách hành lý lên đi xuống.

Diệp Ninh nhìn bóng dáng của anh, hình như anh đang chậm rãi hoạt động cánh tay bị cô dựa vào thì phải.

Bị cô dựa vào suốt đường đi như thế, chắc anh cũng khó chịu lắm nhỉ?

Cô có hơi cảm động.

Nhưng mà không bao lâu sau cô đã vứt chút cảm động này ra sau đầu, Cố Phong đối xử tốt với cô như thế, chắc chắn là bởi vì sợ cô sẽ lại mất mặt giống như lần trước.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Đoạn ký ức này xuất hiện trong đầu Diệp Ninh, làm Diệp Ninh nghẹn họng trân trối, ước gì có thể tát cho mình hai bạt tai.Chẳng trách Cố Phong đưa bao nilon đến nhanh chóng như thế, đây chắc chắn là một đoạn bóng ma tâm lý không thể nào vứt đi được mà!Diệp Ninh theo bản năng quay đầu liếc nhìn Cố Phong, trong nháy mắt có chút đồng tình anh.Cố Phong bị cô nhìn mà không hiểu ra sao, nhưng mà lập tức nói: “Nếu muốn nôn thì nôn vào trong túi, hay là cô muốn uống nước?”Vừa nói vừa chủ động cầm lấy bình nước ở bên cạnh.“Tôi không uống.” Diệp Ninh cưỡng chế cảm giác khó chịu trong dạ dày, lại nhắm mắt lại.Cố Phong nhìn gương mặt tái nhợt của cô, biết hiện tại cô chắc chắn đang rất khó chịu.“Đưa tay cho tôi.”Diệp Ninh không biết anh định làm cái gì.“Đưa tay cho tôi.” Cố Phong lặp lại lần nữa.Diệp Ninh cẩn thận duỗi tay qua.Cố Phong có chút mất tự nhiên nắm lấy tay cô.Hành vi đột ngột này làm Diệp Ninh hoảng sợ, vừa định rụt tay lại thì Cố Phong đã bắt đầu ***** vị trí hổ khẩu ngay ngón tay cái của cô.“Chỗ này có một huyệt đạo, xoa bóp nó sẽ giảm triệu chứng say xe.”Cố Phong nhìn gương mặt kinh ngạc của Diệp Ninh, chủ động giải thích.Diệp Ninh nhìn về phía bàn tay của anh.Ngón tay của anh trông có vẻ rất cứng cáp, mỗi một lần cử động cô đều bị ấn đến đau.Không biết là ấn huyệt đạo có tác dụng hay là cơn đau đớn trên tay dời đi lực chú ý của cô, cảm giác chóng mặt buồn nôn đúng là đã giảm đi rất nhiều.Tuy rằng đầu óc vẫn cứ mơ mơ màng màng, nhưng cảm giác chắc là sẽ không nôn nữa.Hai người đều không nói gì nữa.Không biết bao lâu sau, Diệp Ninh lại mơ mơ màng màng ngủ mấy.Đường đi gập ghềnh, xe vẫn cứ lắc trái lắc phải.Cơ thể Diệp Ninh cũng lắc lư theo, cuối cùng đầu dựa vào vai Cố Phong.Cố Phong rõ ràng có hơi cứng lại một chút, nhưng anh cũng không đẩy Diệp Ninh ra, mà lại để mặc cho cô dựa vào ngủ say.“Diệp Ninh, dậy đi.”  Diệp Ninh đang ngủ rất ngon, đột nhiên lại nghe được có người gọi tên cô.Cô bực bội lầm bầm, sau đó mở mắt ra.Chờ lý trí về đến đại não mới ý thức được hiện tại cô đang ở trong xe.Chẳng qua xe đã dừng lại, mà trong xe cũng chỉ còn lại hai người là cô và Cố Phong.“Đến trạm rồi.”Không đợi cô hỏi, Cố Phong đã chủ động nói.Diệp Ninh vui mừng khôn xiết, cô ngủ một giấc đến trạm luôn hả?Khoan đã...Lúc này cô mới phát hiện cô lại đang dựa vào trên vai của Cố Phong?!Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, kéo ra khoảng cách với Cố Phong.Càng bi kịch hơn chính là cô còn nhìn thấy phần áo trên vai của Cố Phong ướt nhẹp.Ặc.Mặt Diệp Ninh đen thui.Ngủ thì cũng thôi đi, sao cô còn dưa vào người ta nữa?Dựa thì dựa, sao lai còn ***** miếng?Diệp Ninh của lúc trước ngồi xe mất mặt, Diệp Ninh của hiện tại ngồi xe vẫn cứ mất mặt.“A, ha hả. Chuyện đó, tối hôm qua tôi ở trên xe lửa ngủ không ngon lắm, say xe nên mới muốn ngủ.”Cô lúng túng giải thích.Cô cũng cần mặt mũi.“Ừ, xuống xe đi.”TBCCố Phong lại không thèm để ý đến quần áo bị làm dơ, mà lại xách hành lý lên đi xuống.Diệp Ninh nhìn bóng dáng của anh, hình như anh đang chậm rãi hoạt động cánh tay bị cô dựa vào thì phải.Bị cô dựa vào suốt đường đi như thế, chắc anh cũng khó chịu lắm nhỉ?Cô có hơi cảm động.Nhưng mà không bao lâu sau cô đã vứt chút cảm động này ra sau đầu, Cố Phong đối xử tốt với cô như thế, chắc chắn là bởi vì sợ cô sẽ lại mất mặt giống như lần trước. 

Chương 196: Chương 196