“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 312: Chương 312
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Giây tiếp theo, cảm xúc của Trần Hồng Diễm còn kịch liệt hơn cả cô ta, quăng xuống rau hẹ đang cầm trên tay bắt đầu bất mãn phát tiết với cô ta.“Em cũng già đầu rồi, nếu cứ kéo dài thời gian mãi như thế sau này ai sẽ thèm em nữa hả, không lẽ em còn định để chị với anh em nuôi em cả đời sao? Em có giỏi thì đi mà tìm Lý Trường Đông, để anh ta cưới em đi. Nếu như em không làm được, vậy thì ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của gia đình đi!”Vương Hinh Tuyết nghe được tên của Lý Trường Đông giống như bị đ.â.m mạnh một đao, n.g.ự.c đau buốt.Cô ta theo bản năng sờ về phía vùng bụng của mình, trong bụng của cô ta còn có con của Lý Trường Đông.“Em không đi!”“Nếu em không đi thì biến khỏi cái nhà này! Em tưởng mình vẫn còn giống như trước đây hả? Hiện tại toàn bộ người trong viện gia thuộc đều đang nhìn trò hề của chúng ta, chị với anh của em đi ra ngoài cũng không dám ngẩng đầu, đều là vì bị ngôi sao chổi của em liên lụy...”Trần Hồng Diễm lải nhải mắng, nước bọt văng tung tóe.”Vương Hinh Tuyết chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, khóc lóc chạy về phòng mình, đóng sầm cửa phòng lại.Nhưng mà cho dù như thế thì Trần Hồng Diễm vẫn không dừng lời nhục mạ lại, mắng hết câu này đến câu khác.Vương Hinh Tuyết cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở, ngoại trừ hận ra thì không còn cảm thấy gì khác.Cô ta hận Lý Trường Đông! Hận Diệp Ninh! Hận Tôn Manh Manh!Hận mỗi một người từng làm tổn thương cô ta!“Hắt xì!”Diệp Ninh vừa mới dựa theo yêu cầu của Mục Văn Hạo nấu cơm chiều xong, hắt xì một cái rõ to.TBCMũi ngứa muốn chết, rõ ràng là bị cảm thật rồi.Nhưng mà bị cảm cũng là chuyện dễ hiểu thôi, dù sao tình huống tối hôm qua thật sự rất dễ bị cảm lạnh.Phần lớn thời gian ngày hôm nay Mục Văn Hạo cũng đều hôn mê, cho nên cô cũng coi như khá rảnh rỗi.Buổi chiều Phùng Bình lại chạy đến đây lần nữa, kiểm tra miệng vết thương của Mục Văn Hạo, đồng thời khi nhìn thấy Diệp Ninh còn ở trong nhà cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.Trước khi ông ta rời đi còn nói nếu Mục Văn Hạo không bị sốt cao thì có lẽ sẽ nhanh chóng khỏe lại. Đây cũng coi như là một tin tức tốt đối với Diệp Ninh.Diệp Ninh bưng cơm chiều đi vào phòng ngủ, đánh thức Mục Văn Hạo đang ngủ dậy.Mục Văn Hạo ăn cơm lại uống thuốc, sau đó tiếp tục ngủ.Diệp Ninh xác định phòng ở phía đông chắc là phòng nghỉ dành cho khách, cô mở tủ tìm đệm chăn mới ra, cuối cùng cũng thả lỏng thần kinh nằm xuống nghỉ ngơi.Ngày hôm sau.Lúc Diệp Ninh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, chờ cô rửa mặt xong đi vào phòng ngủ của Mục Văn Hạo, Mục Văn Hạo đã từ trên giường ngồi dậy.Tốc độ khôi phục này làm Diệp Ninh nhìn mà líu lưỡi, dù sao ngày hôm qua anh ta còn cần cô đỡ dậy mà.“Ông chủ Mục, tôi phải đi về nhà một chuyến.”Chăm sóc Mục Văn Hạo ăn sáng xong, Diệp Ninh lập tức thông báo cho anh ta một tiếng.Đúng vậy, là thông báo chứ không phải thương lượng.Mục Văn Hạo lập tức nhíu mày.Diệp Ninh thậm chí không cho anh ta có cơ hội mở miệng, lập tức nói: “*****ên tôi phải về nhà thay quần áo, thứ hai chỗ của anh ngoại trừ gạo ra thì không còn cái gì nữa, tôi còn phải đi mua một ít đồ ăn.”Hôm qua cô cũng ăn cháo trắng nguyên một ngày cùng với anh ta, miệng nhạt nhẽo muốn c.h.ế.t rồi.Mục Văn Hạo nhìn bộ quần áo dính m.á.u của cô, cô có thể chịu đựng một ngày một đêm cũng đã rất làm khó cô rồi.“Được, cho cô hai tiếng đồng hồ, hai tiếng sau nhất định phải về.”“...”Toàn bộ ngũ quan của Diệp Ninh đều run rẩy, âm thầm chửi thề ở trong lòng.“Nếu như nhiêu đó thời gian không đủ cho cô về thì gọi điện thoại cho chị Dung, cần cái gì thì bảo chị ta mang đến.” Mục Văn Hạo hoàn toàn không cho cô có cơ hội cò kè.Diệp Ninh nghiến chặt răng hàm, ước gì có thể nhai nát anh ta, miễn cưỡng rặn ra một câu nói: “Được rồi, hai tiếng thì hai tiếng.Mục Văn Hạo phát hiện hình như anh ta có hơi biến thái, cực kỳ thích nhìn dáng vẻ người phụ nữ này rõ ràng rất khó chịu nhưng lại buộc phải thỏa hiệp.
Giây tiếp theo, cảm xúc của Trần Hồng Diễm còn kịch liệt hơn cả cô ta, quăng xuống rau hẹ đang cầm trên tay bắt đầu bất mãn phát tiết với cô ta.
“Em cũng già đầu rồi, nếu cứ kéo dài thời gian mãi như thế sau này ai sẽ thèm em nữa hả, không lẽ em còn định để chị với anh em nuôi em cả đời sao? Em có giỏi thì đi mà tìm Lý Trường Đông, để anh ta cưới em đi. Nếu như em không làm được, vậy thì ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của gia đình đi!”
Vương Hinh Tuyết nghe được tên của Lý Trường Đông giống như bị đ.â.m mạnh một đao, n.g.ự.c đau buốt.
Cô ta theo bản năng sờ về phía vùng bụng của mình, trong bụng của cô ta còn có con của Lý Trường Đông.
“Em không đi!”
“Nếu em không đi thì biến khỏi cái nhà này! Em tưởng mình vẫn còn giống như trước đây hả? Hiện tại toàn bộ người trong viện gia thuộc đều đang nhìn trò hề của chúng ta, chị với anh của em đi ra ngoài cũng không dám ngẩng đầu, đều là vì bị ngôi sao chổi của em liên lụy...”
Trần Hồng Diễm lải nhải mắng, nước bọt văng tung tóe.”
Vương Hinh Tuyết chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, khóc lóc chạy về phòng mình, đóng sầm cửa phòng lại.
Nhưng mà cho dù như thế thì Trần Hồng Diễm vẫn không dừng lời nhục mạ lại, mắng hết câu này đến câu khác.
Vương Hinh Tuyết cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở, ngoại trừ hận ra thì không còn cảm thấy gì khác.
Cô ta hận Lý Trường Đông! Hận Diệp Ninh! Hận Tôn Manh Manh!
Hận mỗi một người từng làm tổn thương cô ta!
“Hắt xì!”
Diệp Ninh vừa mới dựa theo yêu cầu của Mục Văn Hạo nấu cơm chiều xong, hắt xì một cái rõ to.
TBC
Mũi ngứa muốn chết, rõ ràng là bị cảm thật rồi.
Nhưng mà bị cảm cũng là chuyện dễ hiểu thôi, dù sao tình huống tối hôm qua thật sự rất dễ bị cảm lạnh.
Phần lớn thời gian ngày hôm nay Mục Văn Hạo cũng đều hôn mê, cho nên cô cũng coi như khá rảnh rỗi.
Buổi chiều Phùng Bình lại chạy đến đây lần nữa, kiểm tra miệng vết thương của Mục Văn Hạo, đồng thời khi nhìn thấy Diệp Ninh còn ở trong nhà cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Trước khi ông ta rời đi còn nói nếu Mục Văn Hạo không bị sốt cao thì có lẽ sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Đây cũng coi như là một tin tức tốt đối với Diệp Ninh.
Diệp Ninh bưng cơm chiều đi vào phòng ngủ, đánh thức Mục Văn Hạo đang ngủ dậy.
Mục Văn Hạo ăn cơm lại uống thuốc, sau đó tiếp tục ngủ.
Diệp Ninh xác định phòng ở phía đông chắc là phòng nghỉ dành cho khách, cô mở tủ tìm đệm chăn mới ra, cuối cùng cũng thả lỏng thần kinh nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Lúc Diệp Ninh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, chờ cô rửa mặt xong đi vào phòng ngủ của Mục Văn Hạo, Mục Văn Hạo đã từ trên giường ngồi dậy.
Tốc độ khôi phục này làm Diệp Ninh nhìn mà líu lưỡi, dù sao ngày hôm qua anh ta còn cần cô đỡ dậy mà.
“Ông chủ Mục, tôi phải đi về nhà một chuyến.”
Chăm sóc Mục Văn Hạo ăn sáng xong, Diệp Ninh lập tức thông báo cho anh ta một tiếng.
Đúng vậy, là thông báo chứ không phải thương lượng.
Mục Văn Hạo lập tức nhíu mày.
Diệp Ninh thậm chí không cho anh ta có cơ hội mở miệng, lập tức nói: “*****ên tôi phải về nhà thay quần áo, thứ hai chỗ của anh ngoại trừ gạo ra thì không còn cái gì nữa, tôi còn phải đi mua một ít đồ ăn.”
Hôm qua cô cũng ăn cháo trắng nguyên một ngày cùng với anh ta, miệng nhạt nhẽo muốn c.h.ế.t rồi.
Mục Văn Hạo nhìn bộ quần áo dính m.á.u của cô, cô có thể chịu đựng một ngày một đêm cũng đã rất làm khó cô rồi.
“Được, cho cô hai tiếng đồng hồ, hai tiếng sau nhất định phải về.”
“...”
Toàn bộ ngũ quan của Diệp Ninh đều run rẩy, âm thầm chửi thề ở trong lòng.
“Nếu như nhiêu đó thời gian không đủ cho cô về thì gọi điện thoại cho chị Dung, cần cái gì thì bảo chị ta mang đến.” Mục Văn Hạo hoàn toàn không cho cô có cơ hội cò kè.
Diệp Ninh nghiến chặt răng hàm, ước gì có thể nhai nát anh ta, miễn cưỡng rặn ra một câu nói: “Được rồi, hai tiếng thì hai tiếng.
Mục Văn Hạo phát hiện hình như anh ta có hơi biến thái, cực kỳ thích nhìn dáng vẻ người phụ nữ này rõ ràng rất khó chịu nhưng lại buộc phải thỏa hiệp.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Giây tiếp theo, cảm xúc của Trần Hồng Diễm còn kịch liệt hơn cả cô ta, quăng xuống rau hẹ đang cầm trên tay bắt đầu bất mãn phát tiết với cô ta.“Em cũng già đầu rồi, nếu cứ kéo dài thời gian mãi như thế sau này ai sẽ thèm em nữa hả, không lẽ em còn định để chị với anh em nuôi em cả đời sao? Em có giỏi thì đi mà tìm Lý Trường Đông, để anh ta cưới em đi. Nếu như em không làm được, vậy thì ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của gia đình đi!”Vương Hinh Tuyết nghe được tên của Lý Trường Đông giống như bị đ.â.m mạnh một đao, n.g.ự.c đau buốt.Cô ta theo bản năng sờ về phía vùng bụng của mình, trong bụng của cô ta còn có con của Lý Trường Đông.“Em không đi!”“Nếu em không đi thì biến khỏi cái nhà này! Em tưởng mình vẫn còn giống như trước đây hả? Hiện tại toàn bộ người trong viện gia thuộc đều đang nhìn trò hề của chúng ta, chị với anh của em đi ra ngoài cũng không dám ngẩng đầu, đều là vì bị ngôi sao chổi của em liên lụy...”Trần Hồng Diễm lải nhải mắng, nước bọt văng tung tóe.”Vương Hinh Tuyết chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, khóc lóc chạy về phòng mình, đóng sầm cửa phòng lại.Nhưng mà cho dù như thế thì Trần Hồng Diễm vẫn không dừng lời nhục mạ lại, mắng hết câu này đến câu khác.Vương Hinh Tuyết cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở, ngoại trừ hận ra thì không còn cảm thấy gì khác.Cô ta hận Lý Trường Đông! Hận Diệp Ninh! Hận Tôn Manh Manh!Hận mỗi một người từng làm tổn thương cô ta!“Hắt xì!”Diệp Ninh vừa mới dựa theo yêu cầu của Mục Văn Hạo nấu cơm chiều xong, hắt xì một cái rõ to.TBCMũi ngứa muốn chết, rõ ràng là bị cảm thật rồi.Nhưng mà bị cảm cũng là chuyện dễ hiểu thôi, dù sao tình huống tối hôm qua thật sự rất dễ bị cảm lạnh.Phần lớn thời gian ngày hôm nay Mục Văn Hạo cũng đều hôn mê, cho nên cô cũng coi như khá rảnh rỗi.Buổi chiều Phùng Bình lại chạy đến đây lần nữa, kiểm tra miệng vết thương của Mục Văn Hạo, đồng thời khi nhìn thấy Diệp Ninh còn ở trong nhà cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.Trước khi ông ta rời đi còn nói nếu Mục Văn Hạo không bị sốt cao thì có lẽ sẽ nhanh chóng khỏe lại. Đây cũng coi như là một tin tức tốt đối với Diệp Ninh.Diệp Ninh bưng cơm chiều đi vào phòng ngủ, đánh thức Mục Văn Hạo đang ngủ dậy.Mục Văn Hạo ăn cơm lại uống thuốc, sau đó tiếp tục ngủ.Diệp Ninh xác định phòng ở phía đông chắc là phòng nghỉ dành cho khách, cô mở tủ tìm đệm chăn mới ra, cuối cùng cũng thả lỏng thần kinh nằm xuống nghỉ ngơi.Ngày hôm sau.Lúc Diệp Ninh tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, chờ cô rửa mặt xong đi vào phòng ngủ của Mục Văn Hạo, Mục Văn Hạo đã từ trên giường ngồi dậy.Tốc độ khôi phục này làm Diệp Ninh nhìn mà líu lưỡi, dù sao ngày hôm qua anh ta còn cần cô đỡ dậy mà.“Ông chủ Mục, tôi phải đi về nhà một chuyến.”Chăm sóc Mục Văn Hạo ăn sáng xong, Diệp Ninh lập tức thông báo cho anh ta một tiếng.Đúng vậy, là thông báo chứ không phải thương lượng.Mục Văn Hạo lập tức nhíu mày.Diệp Ninh thậm chí không cho anh ta có cơ hội mở miệng, lập tức nói: “*****ên tôi phải về nhà thay quần áo, thứ hai chỗ của anh ngoại trừ gạo ra thì không còn cái gì nữa, tôi còn phải đi mua một ít đồ ăn.”Hôm qua cô cũng ăn cháo trắng nguyên một ngày cùng với anh ta, miệng nhạt nhẽo muốn c.h.ế.t rồi.Mục Văn Hạo nhìn bộ quần áo dính m.á.u của cô, cô có thể chịu đựng một ngày một đêm cũng đã rất làm khó cô rồi.“Được, cho cô hai tiếng đồng hồ, hai tiếng sau nhất định phải về.”“...”Toàn bộ ngũ quan của Diệp Ninh đều run rẩy, âm thầm chửi thề ở trong lòng.“Nếu như nhiêu đó thời gian không đủ cho cô về thì gọi điện thoại cho chị Dung, cần cái gì thì bảo chị ta mang đến.” Mục Văn Hạo hoàn toàn không cho cô có cơ hội cò kè.Diệp Ninh nghiến chặt răng hàm, ước gì có thể nhai nát anh ta, miễn cưỡng rặn ra một câu nói: “Được rồi, hai tiếng thì hai tiếng.Mục Văn Hạo phát hiện hình như anh ta có hơi biến thái, cực kỳ thích nhìn dáng vẻ người phụ nữ này rõ ràng rất khó chịu nhưng lại buộc phải thỏa hiệp.