“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 313: Chương 313
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh mặc áo khoác của Mục Văn Hạo đi về.Lúc trước cô phải cõng Mục Văn Hạo về nên trên áo bông đã dính máu, đương nhiên là không thể mặc lại.Lúc về viện gia thuộc, đến cửa tòa nhà thì gặp được Lý Kim Phượng.“Diệp Ninh, cô vừa đi về hay là định đi ra ngoài thế?”Lý Kim Phượng đảo mắt nhìn về phía cô, rõ ràng cũng đã nhận ra áo khoác cô mặc trên người là áo nam.Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh trả lời: “Vừa mới về.”“Hôm qua Vương Hinh Tuyết nói cô bị bệnh, có bị làm sao không? Đừng có nói là cả đêm qua cô không về nhà đó nha?” Lý Kim Phượng có thể nói là người nhiều chuyện nhất trong viện gia thuộc này, hiện tại cô ta cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.Diệp Ninh vốn dĩ cũng không muốn nói nhảm nhiều với cô ta, nhưng mà vì không muốn để những lời đồn đãi vớ vẫn phát sinh, cô vẫn thuận miệng lấy lệ nói: “Hôm qua tôi bị ngất, có người tốt bụng đưa tôi đến bệnh viện, tôi nằm ở bệnh viện suốt một đêm.”Lý Kim Phượng mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ sẽ là như thế này.“Đang yên đang lành sao lại ngất đi thế?”“Có lẽ là bởi vì dạo gần đây áp lực công việc quá lớn, bên ngoài lạnh quá, tôi đi về trước.”Diệp Ninh nói xong, đi lướt qua bên cạnh Lý Kim Phượng.Lý Kim Phượng không nghi ngờ cô, nhưng mà vẫn không nghĩ ra vì sao cô lại mặc áo khoác năm về nhà?Diệp Ninh về đến nhà, *****ên là nghỉ ngơi một chút, sau đó tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay.Còn bộ quần áo mà cô vừa mới thay ra, không chỉ tay áo bị d.a.o rạch rách mà còn bị m.á.u thấm ướt đẫm, đương nhiên là không thể mặc lại nữa.Chờ đến khi sửa soạn xong mọi thứ, hai tiếng mà Mục Văn Hạo cho cô chỉ còn dư lại một nửa.Cô đành phải tranh thủ thời gian chạy ra khỏi nhà, đi thẳng đến bệnh viện bán thức ăn.Lúc đi ra ngoài, cô khá may mắn không gặp được Lý Kim Phượng hoặc là mấy người phụ nữ khá nhiều chuyện giống như cô ta.Diệp Ninh không chỉ mua rau củ mà còn mua thịt bò và thịt gà.Mấy loại thịt này cho dù cô đang giảm cân thì cũng có thể ăn.Chờ đến khi cô lại về đến nhà của Mục Văn Hạo, thời gian không sớm không muộn, vừa đúng hai tiếng đồng hồ.Lúc cô đi vào nhà, Mục Văn Hạo thậm chí còn làm lố mà cầm lấy đồng hồ trên đầu giường xác định thời gian.Tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng mũi Diệp Ninh cũng đổ đầy mồ hôi. Vì gia tăng lượng hoạt động, toàn bộ hành trình cô đều đi bộ, thật sự là giành giật từng giây.“Tốt lắm.”Mục Văn Hạo khen ngợi.Diệp Ninh không hề cảm nhận được chút vinh hạnh nào.“Tôi đi nấu cơm.”Hiện tại đã gần trưa rồi.Mục Văn Hạo vung tay, tỏ vẻ cho phép.Diệp Ninh thở dài, cho dù cô nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng cô và Mục Văn Hạo còn sẽ có một ngày như thế này.Tay nghề nấu cơm của cô cũng bình thường, cuối cùng đều chỉ lấy nấu chín làm tiêu chuẩn, còn việc ăn ngon nhìn đẹp gì đó đều không quan trọng.Lúc cô chuẩn bị bưng cơm vào cho Mục Văn Hạo thì bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.Tiếng gõ cửa rất mạnh, làm cô muốn ngó lơ cũng không được.Cô cũng không trực tiếp đi ra ngoài gõ cửa, mà đi vào phòng của Mục Văn Hạo trước.“Cô đi xem đi.”Mục Văn Hạo cũng không xác định người đến là ai, nhưng mà có thể khẳng định chắc chắn không phải mấy người buổi tối hôm trước.Diệp Ninh được sự đồng ý của anh ta rồi, mới đi ra ngoài.Người gõ cửa hình như càng ngày càng sốt ruột, tiếng đập càng lúc càng mạnh hơn.TBC“Tới liền.”Cô *****ên là lên tiếng trấn an người ngoài cửa, sau đó mới bước nhanh đến mở cửa ra.Khi cô nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa, trực tiếp ngẩn ngơ.So với sự kinh ngạc của cô thì hình như Đường Uyển Như còn có phản ứng kịch liệt hơn nữa.Đường Uyển Như *****ên là kinh ngạc, sau đó trong mắt lập tức dâng trào lửa giận.“Sao cô lại ở đây?!”Tiếng nói chói tai mang theo vẻ tức giận và chất vấn, giống như chuyện Diệp Ninh ở chỗ này là một chuyện vô cùng đáng chết.
Diệp Ninh mặc áo khoác của Mục Văn Hạo đi về.
Lúc trước cô phải cõng Mục Văn Hạo về nên trên áo bông đã dính máu, đương nhiên là không thể mặc lại.
Lúc về viện gia thuộc, đến cửa tòa nhà thì gặp được Lý Kim Phượng.
“Diệp Ninh, cô vừa đi về hay là định đi ra ngoài thế?”
Lý Kim Phượng đảo mắt nhìn về phía cô, rõ ràng cũng đã nhận ra áo khoác cô mặc trên người là áo nam.
Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh trả lời: “Vừa mới về.”
“Hôm qua Vương Hinh Tuyết nói cô bị bệnh, có bị làm sao không? Đừng có nói là cả đêm qua cô không về nhà đó nha?” Lý Kim Phượng có thể nói là người nhiều chuyện nhất trong viện gia thuộc này, hiện tại cô ta cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.
Diệp Ninh vốn dĩ cũng không muốn nói nhảm nhiều với cô ta, nhưng mà vì không muốn để những lời đồn đãi vớ vẫn phát sinh, cô vẫn thuận miệng lấy lệ nói: “Hôm qua tôi bị ngất, có người tốt bụng đưa tôi đến bệnh viện, tôi nằm ở bệnh viện suốt một đêm.”
Lý Kim Phượng mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ sẽ là như thế này.
“Đang yên đang lành sao lại ngất đi thế?”
“Có lẽ là bởi vì dạo gần đây áp lực công việc quá lớn, bên ngoài lạnh quá, tôi đi về trước.”
Diệp Ninh nói xong, đi lướt qua bên cạnh Lý Kim Phượng.
Lý Kim Phượng không nghi ngờ cô, nhưng mà vẫn không nghĩ ra vì sao cô lại mặc áo khoác năm về nhà?
Diệp Ninh về đến nhà, *****ên là nghỉ ngơi một chút, sau đó tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay.
Còn bộ quần áo mà cô vừa mới thay ra, không chỉ tay áo bị d.a.o rạch rách mà còn bị m.á.u thấm ướt đẫm, đương nhiên là không thể mặc lại nữa.
Chờ đến khi sửa soạn xong mọi thứ, hai tiếng mà Mục Văn Hạo cho cô chỉ còn dư lại một nửa.
Cô đành phải tranh thủ thời gian chạy ra khỏi nhà, đi thẳng đến bệnh viện bán thức ăn.
Lúc đi ra ngoài, cô khá may mắn không gặp được Lý Kim Phượng hoặc là mấy người phụ nữ khá nhiều chuyện giống như cô ta.
Diệp Ninh không chỉ mua rau củ mà còn mua thịt bò và thịt gà.
Mấy loại thịt này cho dù cô đang giảm cân thì cũng có thể ăn.
Chờ đến khi cô lại về đến nhà của Mục Văn Hạo, thời gian không sớm không muộn, vừa đúng hai tiếng đồng hồ.
Lúc cô đi vào nhà, Mục Văn Hạo thậm chí còn làm lố mà cầm lấy đồng hồ trên đầu giường xác định thời gian.
Tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng mũi Diệp Ninh cũng đổ đầy mồ hôi.
Vì gia tăng lượng hoạt động, toàn bộ hành trình cô đều đi bộ, thật sự là giành giật từng giây.
“Tốt lắm.”
Mục Văn Hạo khen ngợi.
Diệp Ninh không hề cảm nhận được chút vinh hạnh nào.
“Tôi đi nấu cơm.”
Hiện tại đã gần trưa rồi.
Mục Văn Hạo vung tay, tỏ vẻ cho phép.
Diệp Ninh thở dài, cho dù cô nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng cô và Mục Văn Hạo còn sẽ có một ngày như thế này.
Tay nghề nấu cơm của cô cũng bình thường, cuối cùng đều chỉ lấy nấu chín làm tiêu chuẩn, còn việc ăn ngon nhìn đẹp gì đó đều không quan trọng.
Lúc cô chuẩn bị bưng cơm vào cho Mục Văn Hạo thì bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất mạnh, làm cô muốn ngó lơ cũng không được.
Cô cũng không trực tiếp đi ra ngoài gõ cửa, mà đi vào phòng của Mục Văn Hạo trước.
“Cô đi xem đi.”
Mục Văn Hạo cũng không xác định người đến là ai, nhưng mà có thể khẳng định chắc chắn không phải mấy người buổi tối hôm trước.
Diệp Ninh được sự đồng ý của anh ta rồi, mới đi ra ngoài.
Người gõ cửa hình như càng ngày càng sốt ruột, tiếng đập càng lúc càng mạnh hơn.
TBC
“Tới liền.”
Cô *****ên là lên tiếng trấn an người ngoài cửa, sau đó mới bước nhanh đến mở cửa ra.
Khi cô nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa, trực tiếp ngẩn ngơ.
So với sự kinh ngạc của cô thì hình như Đường Uyển Như còn có phản ứng kịch liệt hơn nữa.
Đường Uyển Như *****ên là kinh ngạc, sau đó trong mắt lập tức dâng trào lửa giận.
“Sao cô lại ở đây?!”
Tiếng nói chói tai mang theo vẻ tức giận và chất vấn, giống như chuyện Diệp Ninh ở chỗ này là một chuyện vô cùng đáng chết.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh mặc áo khoác của Mục Văn Hạo đi về.Lúc trước cô phải cõng Mục Văn Hạo về nên trên áo bông đã dính máu, đương nhiên là không thể mặc lại.Lúc về viện gia thuộc, đến cửa tòa nhà thì gặp được Lý Kim Phượng.“Diệp Ninh, cô vừa đi về hay là định đi ra ngoài thế?”Lý Kim Phượng đảo mắt nhìn về phía cô, rõ ràng cũng đã nhận ra áo khoác cô mặc trên người là áo nam.Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh trả lời: “Vừa mới về.”“Hôm qua Vương Hinh Tuyết nói cô bị bệnh, có bị làm sao không? Đừng có nói là cả đêm qua cô không về nhà đó nha?” Lý Kim Phượng có thể nói là người nhiều chuyện nhất trong viện gia thuộc này, hiện tại cô ta cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.Diệp Ninh vốn dĩ cũng không muốn nói nhảm nhiều với cô ta, nhưng mà vì không muốn để những lời đồn đãi vớ vẫn phát sinh, cô vẫn thuận miệng lấy lệ nói: “Hôm qua tôi bị ngất, có người tốt bụng đưa tôi đến bệnh viện, tôi nằm ở bệnh viện suốt một đêm.”Lý Kim Phượng mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ sẽ là như thế này.“Đang yên đang lành sao lại ngất đi thế?”“Có lẽ là bởi vì dạo gần đây áp lực công việc quá lớn, bên ngoài lạnh quá, tôi đi về trước.”Diệp Ninh nói xong, đi lướt qua bên cạnh Lý Kim Phượng.Lý Kim Phượng không nghi ngờ cô, nhưng mà vẫn không nghĩ ra vì sao cô lại mặc áo khoác năm về nhà?Diệp Ninh về đến nhà, *****ên là nghỉ ngơi một chút, sau đó tìm một bộ quần áo sạch sẽ thay.Còn bộ quần áo mà cô vừa mới thay ra, không chỉ tay áo bị d.a.o rạch rách mà còn bị m.á.u thấm ướt đẫm, đương nhiên là không thể mặc lại nữa.Chờ đến khi sửa soạn xong mọi thứ, hai tiếng mà Mục Văn Hạo cho cô chỉ còn dư lại một nửa.Cô đành phải tranh thủ thời gian chạy ra khỏi nhà, đi thẳng đến bệnh viện bán thức ăn.Lúc đi ra ngoài, cô khá may mắn không gặp được Lý Kim Phượng hoặc là mấy người phụ nữ khá nhiều chuyện giống như cô ta.Diệp Ninh không chỉ mua rau củ mà còn mua thịt bò và thịt gà.Mấy loại thịt này cho dù cô đang giảm cân thì cũng có thể ăn.Chờ đến khi cô lại về đến nhà của Mục Văn Hạo, thời gian không sớm không muộn, vừa đúng hai tiếng đồng hồ.Lúc cô đi vào nhà, Mục Văn Hạo thậm chí còn làm lố mà cầm lấy đồng hồ trên đầu giường xác định thời gian.Tuy rằng thời tiết rất lạnh, nhưng mũi Diệp Ninh cũng đổ đầy mồ hôi. Vì gia tăng lượng hoạt động, toàn bộ hành trình cô đều đi bộ, thật sự là giành giật từng giây.“Tốt lắm.”Mục Văn Hạo khen ngợi.Diệp Ninh không hề cảm nhận được chút vinh hạnh nào.“Tôi đi nấu cơm.”Hiện tại đã gần trưa rồi.Mục Văn Hạo vung tay, tỏ vẻ cho phép.Diệp Ninh thở dài, cho dù cô nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng cô và Mục Văn Hạo còn sẽ có một ngày như thế này.Tay nghề nấu cơm của cô cũng bình thường, cuối cùng đều chỉ lấy nấu chín làm tiêu chuẩn, còn việc ăn ngon nhìn đẹp gì đó đều không quan trọng.Lúc cô chuẩn bị bưng cơm vào cho Mục Văn Hạo thì bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.Tiếng gõ cửa rất mạnh, làm cô muốn ngó lơ cũng không được.Cô cũng không trực tiếp đi ra ngoài gõ cửa, mà đi vào phòng của Mục Văn Hạo trước.“Cô đi xem đi.”Mục Văn Hạo cũng không xác định người đến là ai, nhưng mà có thể khẳng định chắc chắn không phải mấy người buổi tối hôm trước.Diệp Ninh được sự đồng ý của anh ta rồi, mới đi ra ngoài.Người gõ cửa hình như càng ngày càng sốt ruột, tiếng đập càng lúc càng mạnh hơn.TBC“Tới liền.”Cô *****ên là lên tiếng trấn an người ngoài cửa, sau đó mới bước nhanh đến mở cửa ra.Khi cô nhìn thấy người đang đứng ở ngoài cửa, trực tiếp ngẩn ngơ.So với sự kinh ngạc của cô thì hình như Đường Uyển Như còn có phản ứng kịch liệt hơn nữa.Đường Uyển Như *****ên là kinh ngạc, sau đó trong mắt lập tức dâng trào lửa giận.“Sao cô lại ở đây?!”Tiếng nói chói tai mang theo vẻ tức giận và chất vấn, giống như chuyện Diệp Ninh ở chỗ này là một chuyện vô cùng đáng chết.