“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 339: Chương 339

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Sắc mặt của Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ vô cùng nghiêm túc.Bọn họ rất để ý đến chuyện chọn lựa người hát chính.Vương Hinh Tuyết có kinh nghiệm phong phú, tâm thái vững vàng.Tôn Manh Manh lại vô cùng nhiệt tình, sức bật càng mạnh hơn Vương Hinh Tuyết.Trải qua một tháng luyện tập, phần trình diễn ca khúc mới của hai người bọn họ vẫn cứ không phân cao thấp, cho nên Lý Kiến Hoa cũng rất đau đầu để chọn lựa một người.Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chọn ai không chọn ai cũng không tốt.Nhưng mà đã sắp sửa đến ngày diễn ra hội diễn liên hợp rồi, không thể không nhanh chóng xác định.Từ Minh Vũ đề nghị tổ chức một cuộc thi hát, xem xem hai người bọn họ ai có biểu hiện tốt hơn.“Đội trưởng Lý, để tôi hát trước.” Vương Hinh Tuyết đã chờ đợi ngày chứng minh thực lực bản thân từ lâu, cho nên có chút sốt ruột xin chỉ thị của Lý Kiến Hoa.Hơn nữa người *****ên hát cũng có thể làm mọi người có ấn tượng *****ên sâu sắc.Lý Kiến Hoa nhìn về phía Tôn Manh Manh đang đứng thẳng bên cạnh Vương Hinh Tuyết.“Đội trưởng Lý, tôi không có vấn đề gì.” Tôn Manh Manh vẫn cứ rất khéo léo hiểu ý người khác.Lúc này Lý Kiến Hoa mới gật đầu với Vương Hinh Tuyết.Vương Hinh Tuyết hít một hơi thật sâu, bước đi nhanh, ưỡn n.g.ự.c đứng ở giữa sân khấu.Thành viên của đội ca hát và đội nhạc khí đều đang nghiêm túc nhìn cô ta.Vương Hinh Tuyết đã mở miệng, tiếng hát du dương truyền khắp toàn bộ phòng ca múa.TBCDiệp Ninh không quá để ý lắng nghe, không thể phủ nhận rằng Vương Hinh Tuyết cũng có chút tài năng ở phương diện ca hát, cho dù là tiếng hát hay là làn điệu thì đều không có bất cứ vấn đề gì.Chính Vương Hinh Tuyết cũng say mê trong việc ca hát, chờ đến khi hát xong câu từ cuối cùng, toàn thân cô ta giống như tỏa sáng ra thần thái.Hiển nhiên đến cả chính cô ta cũng rất hài lòng với biểu hiện của mình. Lý Kiến Hoa đứng cách đó không xa cho cô ta một ánh mắt khen ngợi.Tâm trạng căng thẳng của Vương Hinh Tuyết lập tức thả lỏng đi nhiều, khiêu khích nhìn về phía Tôn Manh Manh.Nếu Tôn Manh Manh nói không có áp lực thì là nói dối, bởi vì cô ấy cũng rất muốn giành lấy vị trí hát chính trong buổi biểu diễn liên hợp lần này.Vương Hinh Tuyết đi xuống sân khấu, Tôn Manh Manh nhanh chóng đi lên đứng ở vị trí lúc nãy của cô ta.Khi nghe Tôn Manh Manh và Vương Hinh Tuyết cùng biểu diễn một bài hát, tất cả mọi người đều nhận ra dã tâm của cô ấy.Vương Hinh Tuyết mím chặt khóe môi, nghe tiếng hát của Tôn Manh Manh, cảm thấy còn thua xa cô ta.Rõ ràng là đang tự rước nhục vào người!Nhưng mà cô ta vẫn cứ theo bản năng nhìn về phía Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ, bởi vì cuối cùng người quyết định vẫn là bọn họ.Vẻ mặt của hai đội trưởng đều vô cùng nghiêm túc.Biểu diễn của Tôn Manh Manh vẫn rất đáng giá thưởng thức, hơn nữa trải qua khoảng thời gian này cô ấy liên tục tập luyện, tiến bộ vô cùng rõ ràng.Lý Kiến Hoa vẫn khá hài lòng với tốc độ trưởng thành của cô ấy.Nhưng mà vẻ mặt hài lòng này lại làm chuông cảnh báo trong lòng Vương Hinh Tuyết reo vang.Chờ đến khi Tôn Manh Manh cũng biểu diễn xong, toàn bộ phòng luyện tập đều rơi vào yên lặng.Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ liếc nhìn nhau.“Đội trưởng Từ, anh cảm thấy thế nào?”Từ Minh Vũ rõ ràng cũng đang do dự, thực lực của Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh không chênh lệch quá nhiều, cũng chính là bởi vì không thua kém nhau quá nhiều, cho nên mới rất khó lựa chọn.“Nếu không thì cứ chọn Vương Hinh Tuyết đi?”Trong buổi biểu diễn liên hợp sẽ phải đối mặt với rất nhiều người xem, xem xét từ phương diện này thì Vương Hinh Tuyết có số lần lên sân khấu nhiều hơn sẽ càng thêm chắc ăn.Lý Kiến Hoa cũng có quyết định, hiện tại chỉ còn thiếu bước công bố mà thôi. 

Sắc mặt của Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ vô cùng nghiêm túc.

Bọn họ rất để ý đến chuyện chọn lựa người hát chính.

Vương Hinh Tuyết có kinh nghiệm phong phú, tâm thái vững vàng.

Tôn Manh Manh lại vô cùng nhiệt tình, sức bật càng mạnh hơn Vương Hinh Tuyết.

Trải qua một tháng luyện tập, phần trình diễn ca khúc mới của hai người bọn họ vẫn cứ không phân cao thấp, cho nên Lý Kiến Hoa cũng rất đau đầu để chọn lựa một người.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chọn ai không chọn ai cũng không tốt.

Nhưng mà đã sắp sửa đến ngày diễn ra hội diễn liên hợp rồi, không thể không nhanh chóng xác định.

Từ Minh Vũ đề nghị tổ chức một cuộc thi hát, xem xem hai người bọn họ ai có biểu hiện tốt hơn.

“Đội trưởng Lý, để tôi hát trước.” Vương Hinh Tuyết đã chờ đợi ngày chứng minh thực lực bản thân từ lâu, cho nên có chút sốt ruột xin chỉ thị của Lý Kiến Hoa.

Hơn nữa người *****ên hát cũng có thể làm mọi người có ấn tượng *****ên sâu sắc.

Lý Kiến Hoa nhìn về phía Tôn Manh Manh đang đứng thẳng bên cạnh Vương Hinh Tuyết.

“Đội trưởng Lý, tôi không có vấn đề gì.” Tôn Manh Manh vẫn cứ rất khéo léo hiểu ý người khác.

Lúc này Lý Kiến Hoa mới gật đầu với Vương Hinh Tuyết.

Vương Hinh Tuyết hít một hơi thật sâu, bước đi nhanh, ưỡn n.g.ự.c đứng ở giữa sân khấu.

Thành viên của đội ca hát và đội nhạc khí đều đang nghiêm túc nhìn cô ta.

Vương Hinh Tuyết đã mở miệng, tiếng hát du dương truyền khắp toàn bộ phòng ca múa.

TBC

Diệp Ninh không quá để ý lắng nghe, không thể phủ nhận rằng Vương Hinh Tuyết cũng có chút tài năng ở phương diện ca hát, cho dù là tiếng hát hay là làn điệu thì đều không có bất cứ vấn đề gì.

Chính Vương Hinh Tuyết cũng say mê trong việc ca hát, chờ đến khi hát xong câu từ cuối cùng, toàn thân cô ta giống như tỏa sáng ra thần thái.

Hiển nhiên đến cả chính cô ta cũng rất hài lòng với biểu hiện của mình.

 

Lý Kiến Hoa đứng cách đó không xa cho cô ta một ánh mắt khen ngợi.

Tâm trạng căng thẳng của Vương Hinh Tuyết lập tức thả lỏng đi nhiều, khiêu khích nhìn về phía Tôn Manh Manh.

Nếu Tôn Manh Manh nói không có áp lực thì là nói dối, bởi vì cô ấy cũng rất muốn giành lấy vị trí hát chính trong buổi biểu diễn liên hợp lần này.

Vương Hinh Tuyết đi xuống sân khấu, Tôn Manh Manh nhanh chóng đi lên đứng ở vị trí lúc nãy của cô ta.

Khi nghe Tôn Manh Manh và Vương Hinh Tuyết cùng biểu diễn một bài hát, tất cả mọi người đều nhận ra dã tâm của cô ấy.

Vương Hinh Tuyết mím chặt khóe môi, nghe tiếng hát của Tôn Manh Manh, cảm thấy còn thua xa cô ta.

Rõ ràng là đang tự rước nhục vào người!

Nhưng mà cô ta vẫn cứ theo bản năng nhìn về phía Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ, bởi vì cuối cùng người quyết định vẫn là bọn họ.

Vẻ mặt của hai đội trưởng đều vô cùng nghiêm túc.

Biểu diễn của Tôn Manh Manh vẫn rất đáng giá thưởng thức, hơn nữa trải qua khoảng thời gian này cô ấy liên tục tập luyện, tiến bộ vô cùng rõ ràng.

Lý Kiến Hoa vẫn khá hài lòng với tốc độ trưởng thành của cô ấy.

Nhưng mà vẻ mặt hài lòng này lại làm chuông cảnh báo trong lòng Vương Hinh Tuyết reo vang.

Chờ đến khi Tôn Manh Manh cũng biểu diễn xong, toàn bộ phòng luyện tập đều rơi vào yên lặng.

Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ liếc nhìn nhau.

“Đội trưởng Từ, anh cảm thấy thế nào?”

Từ Minh Vũ rõ ràng cũng đang do dự, thực lực của Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh không chênh lệch quá nhiều, cũng chính là bởi vì không thua kém nhau quá nhiều, cho nên mới rất khó lựa chọn.

“Nếu không thì cứ chọn Vương Hinh Tuyết đi?”

Trong buổi biểu diễn liên hợp sẽ phải đối mặt với rất nhiều người xem, xem xét từ phương diện này thì Vương Hinh Tuyết có số lần lên sân khấu nhiều hơn sẽ càng thêm chắc ăn.

Lý Kiến Hoa cũng có quyết định, hiện tại chỉ còn thiếu bước công bố mà thôi.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Sắc mặt của Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ vô cùng nghiêm túc.Bọn họ rất để ý đến chuyện chọn lựa người hát chính.Vương Hinh Tuyết có kinh nghiệm phong phú, tâm thái vững vàng.Tôn Manh Manh lại vô cùng nhiệt tình, sức bật càng mạnh hơn Vương Hinh Tuyết.Trải qua một tháng luyện tập, phần trình diễn ca khúc mới của hai người bọn họ vẫn cứ không phân cao thấp, cho nên Lý Kiến Hoa cũng rất đau đầu để chọn lựa một người.Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chọn ai không chọn ai cũng không tốt.Nhưng mà đã sắp sửa đến ngày diễn ra hội diễn liên hợp rồi, không thể không nhanh chóng xác định.Từ Minh Vũ đề nghị tổ chức một cuộc thi hát, xem xem hai người bọn họ ai có biểu hiện tốt hơn.“Đội trưởng Lý, để tôi hát trước.” Vương Hinh Tuyết đã chờ đợi ngày chứng minh thực lực bản thân từ lâu, cho nên có chút sốt ruột xin chỉ thị của Lý Kiến Hoa.Hơn nữa người *****ên hát cũng có thể làm mọi người có ấn tượng *****ên sâu sắc.Lý Kiến Hoa nhìn về phía Tôn Manh Manh đang đứng thẳng bên cạnh Vương Hinh Tuyết.“Đội trưởng Lý, tôi không có vấn đề gì.” Tôn Manh Manh vẫn cứ rất khéo léo hiểu ý người khác.Lúc này Lý Kiến Hoa mới gật đầu với Vương Hinh Tuyết.Vương Hinh Tuyết hít một hơi thật sâu, bước đi nhanh, ưỡn n.g.ự.c đứng ở giữa sân khấu.Thành viên của đội ca hát và đội nhạc khí đều đang nghiêm túc nhìn cô ta.Vương Hinh Tuyết đã mở miệng, tiếng hát du dương truyền khắp toàn bộ phòng ca múa.TBCDiệp Ninh không quá để ý lắng nghe, không thể phủ nhận rằng Vương Hinh Tuyết cũng có chút tài năng ở phương diện ca hát, cho dù là tiếng hát hay là làn điệu thì đều không có bất cứ vấn đề gì.Chính Vương Hinh Tuyết cũng say mê trong việc ca hát, chờ đến khi hát xong câu từ cuối cùng, toàn thân cô ta giống như tỏa sáng ra thần thái.Hiển nhiên đến cả chính cô ta cũng rất hài lòng với biểu hiện của mình. Lý Kiến Hoa đứng cách đó không xa cho cô ta một ánh mắt khen ngợi.Tâm trạng căng thẳng của Vương Hinh Tuyết lập tức thả lỏng đi nhiều, khiêu khích nhìn về phía Tôn Manh Manh.Nếu Tôn Manh Manh nói không có áp lực thì là nói dối, bởi vì cô ấy cũng rất muốn giành lấy vị trí hát chính trong buổi biểu diễn liên hợp lần này.Vương Hinh Tuyết đi xuống sân khấu, Tôn Manh Manh nhanh chóng đi lên đứng ở vị trí lúc nãy của cô ta.Khi nghe Tôn Manh Manh và Vương Hinh Tuyết cùng biểu diễn một bài hát, tất cả mọi người đều nhận ra dã tâm của cô ấy.Vương Hinh Tuyết mím chặt khóe môi, nghe tiếng hát của Tôn Manh Manh, cảm thấy còn thua xa cô ta.Rõ ràng là đang tự rước nhục vào người!Nhưng mà cô ta vẫn cứ theo bản năng nhìn về phía Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ, bởi vì cuối cùng người quyết định vẫn là bọn họ.Vẻ mặt của hai đội trưởng đều vô cùng nghiêm túc.Biểu diễn của Tôn Manh Manh vẫn rất đáng giá thưởng thức, hơn nữa trải qua khoảng thời gian này cô ấy liên tục tập luyện, tiến bộ vô cùng rõ ràng.Lý Kiến Hoa vẫn khá hài lòng với tốc độ trưởng thành của cô ấy.Nhưng mà vẻ mặt hài lòng này lại làm chuông cảnh báo trong lòng Vương Hinh Tuyết reo vang.Chờ đến khi Tôn Manh Manh cũng biểu diễn xong, toàn bộ phòng luyện tập đều rơi vào yên lặng.Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ liếc nhìn nhau.“Đội trưởng Từ, anh cảm thấy thế nào?”Từ Minh Vũ rõ ràng cũng đang do dự, thực lực của Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh không chênh lệch quá nhiều, cũng chính là bởi vì không thua kém nhau quá nhiều, cho nên mới rất khó lựa chọn.“Nếu không thì cứ chọn Vương Hinh Tuyết đi?”Trong buổi biểu diễn liên hợp sẽ phải đối mặt với rất nhiều người xem, xem xét từ phương diện này thì Vương Hinh Tuyết có số lần lên sân khấu nhiều hơn sẽ càng thêm chắc ăn.Lý Kiến Hoa cũng có quyết định, hiện tại chỉ còn thiếu bước công bố mà thôi. 

Chương 339: Chương 339