“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 340: Chương 340

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Hai người nói chuyện với nhau cũng không cố tình hạ giọng, cho nên Vương Hinh Tuyết đứng cách đó không xa và Tôn Manh Manh vừa mới đi xuống sân khấu đều nghe thấy được.Trên mặt hai cô gái biểu hiện ra hai vẻ mặt hoàn toàn khác nhau.Vương Hinh Tuyết mừng rỡ như điên.Lý Kiến Hoa vì muốn bảo đảm an toàn, vẫn nhìn về phía tất cả mọi người trên sân khấu nói.“Mọi người cảm thấy như thế nào?”Thành viên của hai đội bắt đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau.Lúc này Diệp Ninh đột nhiên đưa ra một lời đề nghị với Lý Kiến Hoa: “Đội trưởng Lý, Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh đều đã biểu diễn xong rồi, có thể nói là mỗi người mỗi vẻ. Tôi cảm thấy có lẽ chúng ta nên mở một cuộc bình chọn giấu tên, để cho tất cả mọi người trong hai đội đều tham dự, đến lúc đó ai có nhiều phiếu hơn thì lựa chọn người đó.”Lý Kiến Hoa hơi sửng sốt, hoàn toàn không hề nghĩ đến cách nào.Ánh mắt anh ấy hơi d.a.o động, cẩn thận ngẫm lại cảm thấy cách này của Diệp Ninh cũng rất hay.Anh ấy cứ do dự mãi không quyết định được chính là vì cảm thấy Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh đều là người được đội ca hát bồi dưỡng trọng điểm, lựa chọn ai cũng sẽ làm người còn lại có chút cảm xúc.Nếu dùng cách bình chọn công khai, như vậy người được chọn sẽ là người mà mọi người đều công nhận nhiều hơn.Vẻ vui sướng trên mặt Vương Hinh Tuyết lập tức cứng lại, dù sao thì lúc nãy Từ Minh Vũ cũng đã lựa chọn cô ta, chỉ cần Lý Kiến Hoa gật đầu, như vậy người hát chính sẽ là cô ta.Nhưng hiện tại lại vì một câu nói của Diệp Ninh mà con vịt đã đến bên miệng lại phải bay đi.“Tôi không đồng ý! Có hai đội trưởng ở đây, không cần thiết phải bỏ phiếu làm gì!”Cô ta phản ứng rất dữ dội.“Tôi đồng ý! Cách Diệp Ninh đưa ra rất tốt, để mọi người lựa chọn mới là công bằng nhất!” Tôn Manh Manh lập tức bắt lấy cơ hội, hơn nữa còn đưa cho Diệp Ninh một ánh mắt tự ngầm hiểu ý nhau.Vương Hinh Tuyết muốn nói gì nữa, giọng của Diệp Ninh lại vang lên. “Đội trưởng Lý, đội trưởng Từ, tôi chỉ là thuận miệng nói thế thôi, còn chuyện rốt cuộc các anh định dùng cách nào để chọn ra người hát chính thì vẫn cứ do hai anh quyết định.”Đầu Vương Hinh Tuyết kêu lên ong ong: “Diệp Ninh! Cô cố ý muốn kiếm chuyện với tôi!”Diệp Ninh cười: “Cô căn cứ vào đâu mà nói thế hả, tôi chẳng qua chỉ làm mọi người cùng nhau tham dự mà thôi, dù sao thì lúc biểu diễn mọi người cũng phải phối hợp với nhau, không lẽ cô có thể tự lên sân khấu đơn ca một mình sao?”Chỉ một câu nói đã lập tức làm Vương Hinh Tuyết á khẩu không trả lời được.“Đừng cãi nhau.” Lý Kiến Hoa ngắt lời cuộc nói chuyện của hai người, bởi vì anh ấy biết rõ nếu hai người tiếp tục nói nữa, cuối cùng sẽ chỉ cãi nhau lớn hơn thôi.Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ thấp giọng thương lượng với nhau.Vương Hinh Tuyết cắn chặt răng làm bản thân bình tĩnh lại, cô ta đã nghĩ ra cách đối phó với Diệp Ninh, hiện tại cứ để cô kiêu ngạo thêm mấy ngày đi.Một lúc sau, Lý Kiến Hoa nói với mọi người: “Tôi và đội trưởng Từ đều đồng ý với lời đề nghị của Diệp Ninh, tiến hành bình chọn giấu tên.”Khóe môi Diệp Ninh cong lên, nở một nụ cười.Huyết áp Vương Hinh Tuyết tăng cao, đôi mắt như muốn phun lửa.Cố tình lúc này Tôn Manh Manh còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chị Hinh Tuyết, cô cũng đừng giận, cô làm việc ở đoàn văn công lâu hơn tôi, mọi người cũng đều rất thích cô, kết quả bình chọn giấu tên như thế nào còn chưa biết được đâu. Nếu tôi thua thì chắc chắn sẽ tâm phục khẩu phục.”“Tôn Manh Manh, cô bớt đứng đây nói mát đi!” Giọng nói của Vương Hinh Tuyết âm u như muốn vắt ra nước.Tôn Manh Manh giống như có chút sợ hãi, vội vàng đứng cách xa cô ta ra: “Chị Hinh Tuyết, em nói thật lòng mà.”TBCVương Hinh Tuyết sắp sửa bị tức c.h.ế.t rồi.Không bao lâu sau, Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đã thu xong phiếu bình chọn của mọi người.Lý Kiến Hoa phụ trách đọc phiếu, Từ Minh Vũ phụ trách ghi lại.Tim Vương Hinh Tuyết lại đập thình thịch, lúc nãy Tôn Manh Manh có nói một câu rất đúng, những năm gần đây cô ta vẫn có mối quan hệ khá tốt với mọi người trong đội ca hát.Mà Tôn Manh Manh chỉ là một người mới mới đến đây làm việc được nửa năm mà thôi, cô ta có thể chắc chắn rằng người trong đội ca hát đều sẽ bầu phiếu cho mình. 

Hai người nói chuyện với nhau cũng không cố tình hạ giọng, cho nên Vương Hinh Tuyết đứng cách đó không xa và Tôn Manh Manh vừa mới đi xuống sân khấu đều nghe thấy được.

Trên mặt hai cô gái biểu hiện ra hai vẻ mặt hoàn toàn khác nhau.

Vương Hinh Tuyết mừng rỡ như điên.

Lý Kiến Hoa vì muốn bảo đảm an toàn, vẫn nhìn về phía tất cả mọi người trên sân khấu nói.

“Mọi người cảm thấy như thế nào?”

Thành viên của hai đội bắt đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau.

Lúc này Diệp Ninh đột nhiên đưa ra một lời đề nghị với Lý Kiến Hoa: “Đội trưởng Lý, Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh đều đã biểu diễn xong rồi, có thể nói là mỗi người mỗi vẻ. Tôi cảm thấy có lẽ chúng ta nên mở một cuộc bình chọn giấu tên, để cho tất cả mọi người trong hai đội đều tham dự, đến lúc đó ai có nhiều phiếu hơn thì lựa chọn người đó.”

Lý Kiến Hoa hơi sửng sốt, hoàn toàn không hề nghĩ đến cách nào.

Ánh mắt anh ấy hơi d.a.o động, cẩn thận ngẫm lại cảm thấy cách này của Diệp Ninh cũng rất hay.

Anh ấy cứ do dự mãi không quyết định được chính là vì cảm thấy Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh đều là người được đội ca hát bồi dưỡng trọng điểm, lựa chọn ai cũng sẽ làm người còn lại có chút cảm xúc.

Nếu dùng cách bình chọn công khai, như vậy người được chọn sẽ là người mà mọi người đều công nhận nhiều hơn.

Vẻ vui sướng trên mặt Vương Hinh Tuyết lập tức cứng lại, dù sao thì lúc nãy Từ Minh Vũ cũng đã lựa chọn cô ta, chỉ cần Lý Kiến Hoa gật đầu, như vậy người hát chính sẽ là cô ta.

Nhưng hiện tại lại vì một câu nói của Diệp Ninh mà con vịt đã đến bên miệng lại phải bay đi.

“Tôi không đồng ý! Có hai đội trưởng ở đây, không cần thiết phải bỏ phiếu làm gì!”

Cô ta phản ứng rất dữ dội.

“Tôi đồng ý! Cách Diệp Ninh đưa ra rất tốt, để mọi người lựa chọn mới là công bằng nhất!” Tôn Manh Manh lập tức bắt lấy cơ hội, hơn nữa còn đưa cho Diệp Ninh một ánh mắt tự ngầm hiểu ý nhau.

Vương Hinh Tuyết muốn nói gì nữa, giọng của Diệp Ninh lại vang lên.

 

“Đội trưởng Lý, đội trưởng Từ, tôi chỉ là thuận miệng nói thế thôi, còn chuyện rốt cuộc các anh định dùng cách nào để chọn ra người hát chính thì vẫn cứ do hai anh quyết định.”

Đầu Vương Hinh Tuyết kêu lên ong ong: “Diệp Ninh! Cô cố ý muốn kiếm chuyện với tôi!”

Diệp Ninh cười: “Cô căn cứ vào đâu mà nói thế hả, tôi chẳng qua chỉ làm mọi người cùng nhau tham dự mà thôi, dù sao thì lúc biểu diễn mọi người cũng phải phối hợp với nhau, không lẽ cô có thể tự lên sân khấu đơn ca một mình sao?”

Chỉ một câu nói đã lập tức làm Vương Hinh Tuyết á khẩu không trả lời được.

“Đừng cãi nhau.” Lý Kiến Hoa ngắt lời cuộc nói chuyện của hai người, bởi vì anh ấy biết rõ nếu hai người tiếp tục nói nữa, cuối cùng sẽ chỉ cãi nhau lớn hơn thôi.

Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ thấp giọng thương lượng với nhau.

Vương Hinh Tuyết cắn chặt răng làm bản thân bình tĩnh lại, cô ta đã nghĩ ra cách đối phó với Diệp Ninh, hiện tại cứ để cô kiêu ngạo thêm mấy ngày đi.

Một lúc sau, Lý Kiến Hoa nói với mọi người: “Tôi và đội trưởng Từ đều đồng ý với lời đề nghị của Diệp Ninh, tiến hành bình chọn giấu tên.”

Khóe môi Diệp Ninh cong lên, nở một nụ cười.

Huyết áp Vương Hinh Tuyết tăng cao, đôi mắt như muốn phun lửa.

Cố tình lúc này Tôn Manh Manh còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chị Hinh Tuyết, cô cũng đừng giận, cô làm việc ở đoàn văn công lâu hơn tôi, mọi người cũng đều rất thích cô, kết quả bình chọn giấu tên như thế nào còn chưa biết được đâu. Nếu tôi thua thì chắc chắn sẽ tâm phục khẩu phục.”

“Tôn Manh Manh, cô bớt đứng đây nói mát đi!” Giọng nói của Vương Hinh Tuyết âm u như muốn vắt ra nước.

Tôn Manh Manh giống như có chút sợ hãi, vội vàng đứng cách xa cô ta ra: “Chị Hinh Tuyết, em nói thật lòng mà.”

TBC

Vương Hinh Tuyết sắp sửa bị tức c.h.ế.t rồi.

Không bao lâu sau, Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đã thu xong phiếu bình chọn của mọi người.

Lý Kiến Hoa phụ trách đọc phiếu, Từ Minh Vũ phụ trách ghi lại.

Tim Vương Hinh Tuyết lại đập thình thịch, lúc nãy Tôn Manh Manh có nói một câu rất đúng, những năm gần đây cô ta vẫn có mối quan hệ khá tốt với mọi người trong đội ca hát.

Mà Tôn Manh Manh chỉ là một người mới mới đến đây làm việc được nửa năm mà thôi, cô ta có thể chắc chắn rằng người trong đội ca hát đều sẽ bầu phiếu cho mình.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Hai người nói chuyện với nhau cũng không cố tình hạ giọng, cho nên Vương Hinh Tuyết đứng cách đó không xa và Tôn Manh Manh vừa mới đi xuống sân khấu đều nghe thấy được.Trên mặt hai cô gái biểu hiện ra hai vẻ mặt hoàn toàn khác nhau.Vương Hinh Tuyết mừng rỡ như điên.Lý Kiến Hoa vì muốn bảo đảm an toàn, vẫn nhìn về phía tất cả mọi người trên sân khấu nói.“Mọi người cảm thấy như thế nào?”Thành viên của hai đội bắt đầu khe khẽ nói nhỏ với nhau.Lúc này Diệp Ninh đột nhiên đưa ra một lời đề nghị với Lý Kiến Hoa: “Đội trưởng Lý, Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh đều đã biểu diễn xong rồi, có thể nói là mỗi người mỗi vẻ. Tôi cảm thấy có lẽ chúng ta nên mở một cuộc bình chọn giấu tên, để cho tất cả mọi người trong hai đội đều tham dự, đến lúc đó ai có nhiều phiếu hơn thì lựa chọn người đó.”Lý Kiến Hoa hơi sửng sốt, hoàn toàn không hề nghĩ đến cách nào.Ánh mắt anh ấy hơi d.a.o động, cẩn thận ngẫm lại cảm thấy cách này của Diệp Ninh cũng rất hay.Anh ấy cứ do dự mãi không quyết định được chính là vì cảm thấy Vương Hinh Tuyết và Tôn Manh Manh đều là người được đội ca hát bồi dưỡng trọng điểm, lựa chọn ai cũng sẽ làm người còn lại có chút cảm xúc.Nếu dùng cách bình chọn công khai, như vậy người được chọn sẽ là người mà mọi người đều công nhận nhiều hơn.Vẻ vui sướng trên mặt Vương Hinh Tuyết lập tức cứng lại, dù sao thì lúc nãy Từ Minh Vũ cũng đã lựa chọn cô ta, chỉ cần Lý Kiến Hoa gật đầu, như vậy người hát chính sẽ là cô ta.Nhưng hiện tại lại vì một câu nói của Diệp Ninh mà con vịt đã đến bên miệng lại phải bay đi.“Tôi không đồng ý! Có hai đội trưởng ở đây, không cần thiết phải bỏ phiếu làm gì!”Cô ta phản ứng rất dữ dội.“Tôi đồng ý! Cách Diệp Ninh đưa ra rất tốt, để mọi người lựa chọn mới là công bằng nhất!” Tôn Manh Manh lập tức bắt lấy cơ hội, hơn nữa còn đưa cho Diệp Ninh một ánh mắt tự ngầm hiểu ý nhau.Vương Hinh Tuyết muốn nói gì nữa, giọng của Diệp Ninh lại vang lên. “Đội trưởng Lý, đội trưởng Từ, tôi chỉ là thuận miệng nói thế thôi, còn chuyện rốt cuộc các anh định dùng cách nào để chọn ra người hát chính thì vẫn cứ do hai anh quyết định.”Đầu Vương Hinh Tuyết kêu lên ong ong: “Diệp Ninh! Cô cố ý muốn kiếm chuyện với tôi!”Diệp Ninh cười: “Cô căn cứ vào đâu mà nói thế hả, tôi chẳng qua chỉ làm mọi người cùng nhau tham dự mà thôi, dù sao thì lúc biểu diễn mọi người cũng phải phối hợp với nhau, không lẽ cô có thể tự lên sân khấu đơn ca một mình sao?”Chỉ một câu nói đã lập tức làm Vương Hinh Tuyết á khẩu không trả lời được.“Đừng cãi nhau.” Lý Kiến Hoa ngắt lời cuộc nói chuyện của hai người, bởi vì anh ấy biết rõ nếu hai người tiếp tục nói nữa, cuối cùng sẽ chỉ cãi nhau lớn hơn thôi.Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ thấp giọng thương lượng với nhau.Vương Hinh Tuyết cắn chặt răng làm bản thân bình tĩnh lại, cô ta đã nghĩ ra cách đối phó với Diệp Ninh, hiện tại cứ để cô kiêu ngạo thêm mấy ngày đi.Một lúc sau, Lý Kiến Hoa nói với mọi người: “Tôi và đội trưởng Từ đều đồng ý với lời đề nghị của Diệp Ninh, tiến hành bình chọn giấu tên.”Khóe môi Diệp Ninh cong lên, nở một nụ cười.Huyết áp Vương Hinh Tuyết tăng cao, đôi mắt như muốn phun lửa.Cố tình lúc này Tôn Manh Manh còn đổ thêm dầu vào lửa: “Chị Hinh Tuyết, cô cũng đừng giận, cô làm việc ở đoàn văn công lâu hơn tôi, mọi người cũng đều rất thích cô, kết quả bình chọn giấu tên như thế nào còn chưa biết được đâu. Nếu tôi thua thì chắc chắn sẽ tâm phục khẩu phục.”“Tôn Manh Manh, cô bớt đứng đây nói mát đi!” Giọng nói của Vương Hinh Tuyết âm u như muốn vắt ra nước.Tôn Manh Manh giống như có chút sợ hãi, vội vàng đứng cách xa cô ta ra: “Chị Hinh Tuyết, em nói thật lòng mà.”TBCVương Hinh Tuyết sắp sửa bị tức c.h.ế.t rồi.Không bao lâu sau, Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đã thu xong phiếu bình chọn của mọi người.Lý Kiến Hoa phụ trách đọc phiếu, Từ Minh Vũ phụ trách ghi lại.Tim Vương Hinh Tuyết lại đập thình thịch, lúc nãy Tôn Manh Manh có nói một câu rất đúng, những năm gần đây cô ta vẫn có mối quan hệ khá tốt với mọi người trong đội ca hát.Mà Tôn Manh Manh chỉ là một người mới mới đến đây làm việc được nửa năm mà thôi, cô ta có thể chắc chắn rằng người trong đội ca hát đều sẽ bầu phiếu cho mình. 

Chương 340: Chương 340