“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 350: Chương 350
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lý Kiến Hoa thấy cô ta đột nhiên la to như thế cũng giật mình, nghe giọng nói kiểu này thì đúng là không giống như bị bệnh.“Nếu không có việc gì nữa thì xuất phát thôi.”Tiệm cơm bọn họ đi ăn cách nhà nghỉ không xa, đi bộ chỉ mất khoảng năm phút.Một đám thiếu nữ trẻ trung lại xinh đẹp xuất hiện lập tức hấp dẫn lực chú ý của những người đi đường.Mọi người vừa nói vừa cười, đi thẳng đến hướng tiệm cơm.Một cơn gió lạnh thổi qua, Trịnh Thư Vân ăn mặc quá ít nhịn không được rụt cổ lại.“Hình như bên đây còn lạnh hơn chỗ chúng ta nữa.”Diệp Ninh dở khóc dở cười hỏi: “Có cần tôi nhường nón cho cô không?”“Không cần, dù sao cũng sắp đến rồi.” Trịnh Thư Vân kéo lấy cánh tay Diệp Ninh, hai người dựa vào cùng nhau, cũng không còn cảm thấy quá lạnh nữa.Chờ đến khi vào tiệm cơm, mọi người đều sợ ngây người.Trong tầm nhìn của bọn họ toàn là người đang ngồi ăn cơm, lại còn đều là trai xinh gái đẹp, cực kỳ đẹp mắt.Hình như Diệp Ninh đã ý thức được gì đó, sau đó lập tức nhìn thấy Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đang đi về phía mấy người bên kia.“Diệp Ninh, đừng có nói là mấy người này cũng giống như chúng ta đó nha?”Trịnh Thư Vân thì thầm bên tai Diệp Ninh.“Đội trưởng La, đã lâu rồi không gặp!”“Chủ nhiệm Hà, đội trưởng Từ, đội trưởng Lý, đạo diễn Trương, mấy cậu đến lúc nào đó?”Hà Khôn, Từ Minh Vũ, Lý Kiến Hoa rối rít bắt tay với một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên kia mặc đồng phục của đoàn văn công, trên n.g.ự.c đồng phục của thêu hai chữ “Tây Na,.”Lần này thì không cần giới thiệu, mấy người Diệp Ninh cũng đã biết được thân phận của đối phương.TBCHiện tại tất cả mọi người đang ngồi ăn cơm ở nơi này chính là mấy thành viên trong đoàn văn công Tây Nam có thực lực mạnh mẽ trong truyền thuyết, ngày mai mấy người này sẽ cùng nhau lên sân khấu biểu diễn với bọn họ.Nụ cười trên mặt Trịnh Thư Vân đã hoàn toàn biến mất tăm, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nặng nề.Không chỉ có cô ấy, tất cả mọi người bên phía bọn họ đều giống như gặp được kẻ địch.So với vẻ lúng túng bất an của bọn họ thì các thành viên bên đoàn văn công Tây Nam vẫn cứ nói cười vui vẻ như cũ, thậm chí sau khi nhìn thấy bọn họ rồi, mấy người kia cũng nhanh chóng thu hồi tấm mắt, giống như hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ.Khác biệt rõ ràng như thế làm Diệp Ninh hơi nhướng mày.Chuyện cô để ý cũng không phải thái độ của đoàn văn công Tây Nam như thế nào mà là thái độ của mấy người bọn họ.Còn chưa thật sự bắt đầu thi đấu thì tâm lý cũng đã thua người ta rồi.“Nếu gặp nhau ở chỗ này, vậy mọi người cũng làm quen với nhau đi.” La Nghị vô cùng nhiệt tình nói, ở trước mặt mấy người Từ Minh Vũ, ông ta cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm giác kiêu căng ngạo mạn nào.“Tôi cũng đang muốn thế.” Hà Khôn làm chủ nhiệm lập tức đòng ý, sau đó ra hiệu với mấy người Từ Minh Vũ,Lý Kiến Hoa và Trương Quốc Trụ.La Nghị cũng vỗ tay, làm tiệm cơm yên lặng lại.“Các đồng chí, chúng ta tạm dừng ăn cơm một chút nào! Tôi giới thiệu với mọi người một chút, bọn họ chính là đoàn văn công Đông Bắc chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn cũng với chúng ta. Mọi người vỗ tay hoan nghênh!”La Nghị nói xong cũng là người vỗ tay *****ên.Các thành viên trong đoàn văn công Tây Nam cũng buông chén đũa xuống, vô cùng phối hợp.Hà Khôn quay đầu lại nhìn về phía các thành viên bên mình: “Mọi người cũng đừng ngẩn ra, mau chào lại các thành viên bên đoàn văn công Tây Nam đi.”Nếu chỉ là một hai người chào hỏi với nhau thì chỉ là chuyện thuận miệng, nhưng mà hiện tại mấy chục người chào hỏi với mấy chục người, tình huống này lập tức có chút xấu hổ.Từ Minh Vũ lập tức nhìn về phía Trịnh Thư Vân, mà Trịnh Thư Vân cũng lập tức ngầm hiểu, đứng lên ngay.
Lý Kiến Hoa thấy cô ta đột nhiên la to như thế cũng giật mình, nghe giọng nói kiểu này thì đúng là không giống như bị bệnh.
“Nếu không có việc gì nữa thì xuất phát thôi.”
Tiệm cơm bọn họ đi ăn cách nhà nghỉ không xa, đi bộ chỉ mất khoảng năm phút.
Một đám thiếu nữ trẻ trung lại xinh đẹp xuất hiện lập tức hấp dẫn lực chú ý của những người đi đường.
Mọi người vừa nói vừa cười, đi thẳng đến hướng tiệm cơm.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Trịnh Thư Vân ăn mặc quá ít nhịn không được rụt cổ lại.
“Hình như bên đây còn lạnh hơn chỗ chúng ta nữa.”
Diệp Ninh dở khóc dở cười hỏi: “Có cần tôi nhường nón cho cô không?”
“Không cần, dù sao cũng sắp đến rồi.” Trịnh Thư Vân kéo lấy cánh tay Diệp Ninh, hai người dựa vào cùng nhau, cũng không còn cảm thấy quá lạnh nữa.
Chờ đến khi vào tiệm cơm, mọi người đều sợ ngây người.
Trong tầm nhìn của bọn họ toàn là người đang ngồi ăn cơm, lại còn đều là trai xinh gái đẹp, cực kỳ đẹp mắt.
Hình như Diệp Ninh đã ý thức được gì đó, sau đó lập tức nhìn thấy Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đang đi về phía mấy người bên kia.
“Diệp Ninh, đừng có nói là mấy người này cũng giống như chúng ta đó nha?”
Trịnh Thư Vân thì thầm bên tai Diệp Ninh.
“Đội trưởng La, đã lâu rồi không gặp!”
“Chủ nhiệm Hà, đội trưởng Từ, đội trưởng Lý, đạo diễn Trương, mấy cậu đến lúc nào đó?”
Hà Khôn, Từ Minh Vũ, Lý Kiến Hoa rối rít bắt tay với một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên kia mặc đồng phục của đoàn văn công, trên n.g.ự.c đồng phục của thêu hai chữ “Tây Na,.”
Lần này thì không cần giới thiệu, mấy người Diệp Ninh cũng đã biết được thân phận của đối phương.
TBC
Hiện tại tất cả mọi người đang ngồi ăn cơm ở nơi này chính là mấy thành viên trong đoàn văn công Tây Nam có thực lực mạnh mẽ trong truyền thuyết, ngày mai mấy người này sẽ cùng nhau lên sân khấu biểu diễn với bọn họ.
Nụ cười trên mặt Trịnh Thư Vân đã hoàn toàn biến mất tăm, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nặng nề.
Không chỉ có cô ấy, tất cả mọi người bên phía bọn họ đều giống như gặp được kẻ địch.
So với vẻ lúng túng bất an của bọn họ thì các thành viên bên đoàn văn công Tây Nam vẫn cứ nói cười vui vẻ như cũ, thậm chí sau khi nhìn thấy bọn họ rồi, mấy người kia cũng nhanh chóng thu hồi tấm mắt, giống như hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ.
Khác biệt rõ ràng như thế làm Diệp Ninh hơi nhướng mày.
Chuyện cô để ý cũng không phải thái độ của đoàn văn công Tây Nam như thế nào mà là thái độ của mấy người bọn họ.
Còn chưa thật sự bắt đầu thi đấu thì tâm lý cũng đã thua người ta rồi.
“Nếu gặp nhau ở chỗ này, vậy mọi người cũng làm quen với nhau đi.” La Nghị vô cùng nhiệt tình nói, ở trước mặt mấy người Từ Minh Vũ, ông ta cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm giác kiêu căng ngạo mạn nào.
“Tôi cũng đang muốn thế.” Hà Khôn làm chủ nhiệm lập tức đòng ý, sau đó ra hiệu với mấy người Từ Minh Vũ,Lý Kiến Hoa và Trương Quốc Trụ.
La Nghị cũng vỗ tay, làm tiệm cơm yên lặng lại.
“Các đồng chí, chúng ta tạm dừng ăn cơm một chút nào! Tôi giới thiệu với mọi người một chút, bọn họ chính là đoàn văn công Đông Bắc chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn cũng với chúng ta. Mọi người vỗ tay hoan nghênh!”
La Nghị nói xong cũng là người vỗ tay *****ên.
Các thành viên trong đoàn văn công Tây Nam cũng buông chén đũa xuống, vô cùng phối hợp.
Hà Khôn quay đầu lại nhìn về phía các thành viên bên mình: “Mọi người cũng đừng ngẩn ra, mau chào lại các thành viên bên đoàn văn công Tây Nam đi.”
Nếu chỉ là một hai người chào hỏi với nhau thì chỉ là chuyện thuận miệng, nhưng mà hiện tại mấy chục người chào hỏi với mấy chục người, tình huống này lập tức có chút xấu hổ.
Từ Minh Vũ lập tức nhìn về phía Trịnh Thư Vân, mà Trịnh Thư Vân cũng lập tức ngầm hiểu, đứng lên ngay.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lý Kiến Hoa thấy cô ta đột nhiên la to như thế cũng giật mình, nghe giọng nói kiểu này thì đúng là không giống như bị bệnh.“Nếu không có việc gì nữa thì xuất phát thôi.”Tiệm cơm bọn họ đi ăn cách nhà nghỉ không xa, đi bộ chỉ mất khoảng năm phút.Một đám thiếu nữ trẻ trung lại xinh đẹp xuất hiện lập tức hấp dẫn lực chú ý của những người đi đường.Mọi người vừa nói vừa cười, đi thẳng đến hướng tiệm cơm.Một cơn gió lạnh thổi qua, Trịnh Thư Vân ăn mặc quá ít nhịn không được rụt cổ lại.“Hình như bên đây còn lạnh hơn chỗ chúng ta nữa.”Diệp Ninh dở khóc dở cười hỏi: “Có cần tôi nhường nón cho cô không?”“Không cần, dù sao cũng sắp đến rồi.” Trịnh Thư Vân kéo lấy cánh tay Diệp Ninh, hai người dựa vào cùng nhau, cũng không còn cảm thấy quá lạnh nữa.Chờ đến khi vào tiệm cơm, mọi người đều sợ ngây người.Trong tầm nhìn của bọn họ toàn là người đang ngồi ăn cơm, lại còn đều là trai xinh gái đẹp, cực kỳ đẹp mắt.Hình như Diệp Ninh đã ý thức được gì đó, sau đó lập tức nhìn thấy Lý Kiến Hoa và Từ Minh Vũ đang đi về phía mấy người bên kia.“Diệp Ninh, đừng có nói là mấy người này cũng giống như chúng ta đó nha?”Trịnh Thư Vân thì thầm bên tai Diệp Ninh.“Đội trưởng La, đã lâu rồi không gặp!”“Chủ nhiệm Hà, đội trưởng Từ, đội trưởng Lý, đạo diễn Trương, mấy cậu đến lúc nào đó?”Hà Khôn, Từ Minh Vũ, Lý Kiến Hoa rối rít bắt tay với một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên kia mặc đồng phục của đoàn văn công, trên n.g.ự.c đồng phục của thêu hai chữ “Tây Na,.”Lần này thì không cần giới thiệu, mấy người Diệp Ninh cũng đã biết được thân phận của đối phương.TBCHiện tại tất cả mọi người đang ngồi ăn cơm ở nơi này chính là mấy thành viên trong đoàn văn công Tây Nam có thực lực mạnh mẽ trong truyền thuyết, ngày mai mấy người này sẽ cùng nhau lên sân khấu biểu diễn với bọn họ.Nụ cười trên mặt Trịnh Thư Vân đã hoàn toàn biến mất tăm, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nặng nề.Không chỉ có cô ấy, tất cả mọi người bên phía bọn họ đều giống như gặp được kẻ địch.So với vẻ lúng túng bất an của bọn họ thì các thành viên bên đoàn văn công Tây Nam vẫn cứ nói cười vui vẻ như cũ, thậm chí sau khi nhìn thấy bọn họ rồi, mấy người kia cũng nhanh chóng thu hồi tấm mắt, giống như hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ.Khác biệt rõ ràng như thế làm Diệp Ninh hơi nhướng mày.Chuyện cô để ý cũng không phải thái độ của đoàn văn công Tây Nam như thế nào mà là thái độ của mấy người bọn họ.Còn chưa thật sự bắt đầu thi đấu thì tâm lý cũng đã thua người ta rồi.“Nếu gặp nhau ở chỗ này, vậy mọi người cũng làm quen với nhau đi.” La Nghị vô cùng nhiệt tình nói, ở trước mặt mấy người Từ Minh Vũ, ông ta cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm giác kiêu căng ngạo mạn nào.“Tôi cũng đang muốn thế.” Hà Khôn làm chủ nhiệm lập tức đòng ý, sau đó ra hiệu với mấy người Từ Minh Vũ,Lý Kiến Hoa và Trương Quốc Trụ.La Nghị cũng vỗ tay, làm tiệm cơm yên lặng lại.“Các đồng chí, chúng ta tạm dừng ăn cơm một chút nào! Tôi giới thiệu với mọi người một chút, bọn họ chính là đoàn văn công Đông Bắc chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn cũng với chúng ta. Mọi người vỗ tay hoan nghênh!”La Nghị nói xong cũng là người vỗ tay *****ên.Các thành viên trong đoàn văn công Tây Nam cũng buông chén đũa xuống, vô cùng phối hợp.Hà Khôn quay đầu lại nhìn về phía các thành viên bên mình: “Mọi người cũng đừng ngẩn ra, mau chào lại các thành viên bên đoàn văn công Tây Nam đi.”Nếu chỉ là một hai người chào hỏi với nhau thì chỉ là chuyện thuận miệng, nhưng mà hiện tại mấy chục người chào hỏi với mấy chục người, tình huống này lập tức có chút xấu hổ.Từ Minh Vũ lập tức nhìn về phía Trịnh Thư Vân, mà Trịnh Thư Vân cũng lập tức ngầm hiểu, đứng lên ngay.