“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 351: Chương 351
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Tôi là Trịnh Thư Vân, thành viên của đội nhạc khí thuộc đoàn văn công Đông Bắc, có thể gặp được mọi người ở nơi này, hơn nữa còn có cơ hội được lên sân khấu biểu diễn cùng mọi người, tất cả chúng tôi đều cảm thấy rất vui vẻ.”Trịnh Thư Vân tự nhiên hào phóng chào hỏi người của đoàn văn công Tây Nam, sự xuất hiện của cô ấy cũng coi như đại diện cho toàn bộ đoàn văn công.Bên phía đoàn văn công Tây Nam cũng có một cô gái bước ra.Cô gái kia trông cũng trạc tuổi Trịnh Thư Vân, mắt ngọc mày ngài, đoan trang phóng khoáng.“Tôi là Dư Mỹ Mỹ, người hát chính của đội ca hát, cũng rất vui được làm quen với cô.”Dư Mỹ Mỹ nói năng hùng hồn, toàn thân đều lộ ra vẻ kiêu ngạo.Cô ta đang quan sát Trịnh Thư Vân, đồng thời, Trịnh Thư Vân cũng đang đánh giá cô ta.Trịnh Thư Vân biết Dư Mỹ Mỹ, cô ta là người hát chính của đoàn văn công Tây Nam, tuy rằng tuổi không lớn nhưng thực lực và kinh nghiệm đều đã khá dày dặn.Tám tuổi đã được nhận làm đệ tử của ca sĩ Vương Tuệ nổi tiếng nhất trong nước, mười lăm tuổi đi ra nước ngoài đào tạo sâu, hai mươi tuổi về nước rồi gia nhập vào đoàn văn công Tây Nam, gần như chỉ mất khoảng ba tháng đã trở thành một trong những người hát chính.Cuộc sống của cô ta nói là bật hack cũng không quá đáng chút nào.Hai cô gái bắt tay nhau.Giọng của La Nghị lại vang lên lần nữa: “Mọi người cũng đến đây ăn cơm đúng không? Chắc là trên lầu hai còn chỗ đó.”Tiệm cơm này là do hoạt động chủ định, cho nên chắc chắn là đủ chỗ cho thành viên của hai đoàn văn công ăn cơm cùng một lúc.Chẳng qua người của đoàn văn công Tây Nam đến sớm hơn nên đã giành hết bàn của lầu một.“Được, vậy chúng tôi lên lầu hai.” Hà Khôn đương nhiên sẽ không so đo ở loại chuyện này, lập tức dẫn theo Từ Minh Vũ, Lý Kiến Hoa cùng nhau đi lên cầu thang.Tất cả các thành viên của đội ca hát, đội nhạc khí và bộ phận diễn kịch cũng lần lượt trật tự đuổi theo.Không gian ở lầu hai cũng giống như dưới lầu một.Người phục vụ sắp xếp mọi người ngồi xuống, sau đó bắt đầu bưng đồ ăn lên. Thức ăn cũng có tiêu chuẩn cố định, cho nên không cần cố ý đi gọi món.TBCMấy người Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân, Lý Mạn Mạn ngồi xuống chung một bàn, mọi người đều nhịn không được bắt đầu thì thầm to nhỏ.“Lúc nãy mấy cô có nhìn thấy không, người bên đoàn văn công Tây Nam kiêu ngạo ghê!” Lý Mạn Mạn nhịn không được lên tiếng cảm thán.Lúc La Nghị giới thiệu cho đôi bên, bọn họ không có ai chủ động đứng lên, làm cho người ta có cảm giác rất khó chịu.“Ai bảo người ta giỏi làm chi! Nếu như chúng ta cũng có được thực lực giống như người ta, tôi gặp được đoàn văn công khác chắc chắn cũng không thèm ngước mắt nhìn.”Đây là hiện thực.Chỉ cần có buổi biểu diễn lớn tầm cỡ quốc gia thì chắc chắn đều là do đoàn văn công Tây Nam gánh vách. Số lần bọn họ biểu diễn cho các lãnh đạo nhiều đến mức đếm không xuể, đến cả khi chiêu đãi khách nước ngoài quan trọng cũng đều là do bọn họ đi biểu diễn.Không hề thái quá khi nói đoàn văn công Tây Nam chính là đoàn văn công đứng đầu.Diệp Ninh nhìn Trịnh Thư Vân có chút ũ rũ, rõ ràng là đang không vui.“Cô làm sao thế?”Trịnh Thư Vân đang ngẩn người lúc này mới hoàn hồn lại: “Tôi không có việc gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút áp lực.”Diệp Ninh nghe được cô ấy nói như thế, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.Con người Trịnh Thư Vân rất là thoải mái, hướng ngoại, lại rất giỏi và cực kỳ tự tin, rất hiếm có chuyện gì có thể làm cô ấy cảm thấy áp lực.“Là vì cái cô Dư Mỹ Mỹ kia đó hả?”Trịnh Thư Vân nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh, đột nhiên cảm thấy có khi nào Diệp Ninh có thuật đọc tâm không?Rõ ràng cô ấy còn chưa nói cái gì hết.”“Một mình Dư Mỹ Mỹ thôi cũng đã đủ giỏi rồi, nhưng mà cố tình mỗi một người trong đoàn văn công Tây Nam đều là Dư Mỹ Mỹ.”Diệp Ninh đã hiểu ý mà Trịnh Thư Vân muốn biểu đạt, buổi biểu diễn liên hợp lần này cũng không phải hoàn toàn không có lợi ích gì, ít nhất có thể làm cho bọn họ được rèn luyện nhiều hơn.
“Tôi là Trịnh Thư Vân, thành viên của đội nhạc khí thuộc đoàn văn công Đông Bắc, có thể gặp được mọi người ở nơi này, hơn nữa còn có cơ hội được lên sân khấu biểu diễn cùng mọi người, tất cả chúng tôi đều cảm thấy rất vui vẻ.”
Trịnh Thư Vân tự nhiên hào phóng chào hỏi người của đoàn văn công Tây Nam, sự xuất hiện của cô ấy cũng coi như đại diện cho toàn bộ đoàn văn công.
Bên phía đoàn văn công Tây Nam cũng có một cô gái bước ra.
Cô gái kia trông cũng trạc tuổi Trịnh Thư Vân, mắt ngọc mày ngài, đoan trang phóng khoáng.
“Tôi là Dư Mỹ Mỹ, người hát chính của đội ca hát, cũng rất vui được làm quen với cô.”
Dư Mỹ Mỹ nói năng hùng hồn, toàn thân đều lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Cô ta đang quan sát Trịnh Thư Vân, đồng thời, Trịnh Thư Vân cũng đang đánh giá cô ta.
Trịnh Thư Vân biết Dư Mỹ Mỹ, cô ta là người hát chính của đoàn văn công Tây Nam, tuy rằng tuổi không lớn nhưng thực lực và kinh nghiệm đều đã khá dày dặn.
Tám tuổi đã được nhận làm đệ tử của ca sĩ Vương Tuệ nổi tiếng nhất trong nước, mười lăm tuổi đi ra nước ngoài đào tạo sâu, hai mươi tuổi về nước rồi gia nhập vào đoàn văn công Tây Nam, gần như chỉ mất khoảng ba tháng đã trở thành một trong những người hát chính.
Cuộc sống của cô ta nói là bật hack cũng không quá đáng chút nào.
Hai cô gái bắt tay nhau.
Giọng của La Nghị lại vang lên lần nữa: “Mọi người cũng đến đây ăn cơm đúng không? Chắc là trên lầu hai còn chỗ đó.”
Tiệm cơm này là do hoạt động chủ định, cho nên chắc chắn là đủ chỗ cho thành viên của hai đoàn văn công ăn cơm cùng một lúc.
Chẳng qua người của đoàn văn công Tây Nam đến sớm hơn nên đã giành hết bàn của lầu một.
“Được, vậy chúng tôi lên lầu hai.” Hà Khôn đương nhiên sẽ không so đo ở loại chuyện này, lập tức dẫn theo Từ Minh Vũ, Lý Kiến Hoa cùng nhau đi lên cầu thang.
Tất cả các thành viên của đội ca hát, đội nhạc khí và bộ phận diễn kịch cũng lần lượt trật tự đuổi theo.
Không gian ở lầu hai cũng giống như dưới lầu một.
Người phục vụ sắp xếp mọi người ngồi xuống, sau đó bắt đầu bưng đồ ăn lên.
Thức ăn cũng có tiêu chuẩn cố định, cho nên không cần cố ý đi gọi món.
TBC
Mấy người Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân, Lý Mạn Mạn ngồi xuống chung một bàn, mọi người đều nhịn không được bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Lúc nãy mấy cô có nhìn thấy không, người bên đoàn văn công Tây Nam kiêu ngạo ghê!” Lý Mạn Mạn nhịn không được lên tiếng cảm thán.
Lúc La Nghị giới thiệu cho đôi bên, bọn họ không có ai chủ động đứng lên, làm cho người ta có cảm giác rất khó chịu.
“Ai bảo người ta giỏi làm chi! Nếu như chúng ta cũng có được thực lực giống như người ta, tôi gặp được đoàn văn công khác chắc chắn cũng không thèm ngước mắt nhìn.”
Đây là hiện thực.
Chỉ cần có buổi biểu diễn lớn tầm cỡ quốc gia thì chắc chắn đều là do đoàn văn công Tây Nam gánh vách. Số lần bọn họ biểu diễn cho các lãnh đạo nhiều đến mức đếm không xuể, đến cả khi chiêu đãi khách nước ngoài quan trọng cũng đều là do bọn họ đi biểu diễn.
Không hề thái quá khi nói đoàn văn công Tây Nam chính là đoàn văn công đứng đầu.
Diệp Ninh nhìn Trịnh Thư Vân có chút ũ rũ, rõ ràng là đang không vui.
“Cô làm sao thế?”
Trịnh Thư Vân đang ngẩn người lúc này mới hoàn hồn lại: “Tôi không có việc gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút áp lực.”
Diệp Ninh nghe được cô ấy nói như thế, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Con người Trịnh Thư Vân rất là thoải mái, hướng ngoại, lại rất giỏi và cực kỳ tự tin, rất hiếm có chuyện gì có thể làm cô ấy cảm thấy áp lực.
“Là vì cái cô Dư Mỹ Mỹ kia đó hả?”
Trịnh Thư Vân nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh, đột nhiên cảm thấy có khi nào Diệp Ninh có thuật đọc tâm không?
Rõ ràng cô ấy còn chưa nói cái gì hết.”
“Một mình Dư Mỹ Mỹ thôi cũng đã đủ giỏi rồi, nhưng mà cố tình mỗi một người trong đoàn văn công Tây Nam đều là Dư Mỹ Mỹ.”
Diệp Ninh đã hiểu ý mà Trịnh Thư Vân muốn biểu đạt, buổi biểu diễn liên hợp lần này cũng không phải hoàn toàn không có lợi ích gì, ít nhất có thể làm cho bọn họ được rèn luyện nhiều hơn.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… “Tôi là Trịnh Thư Vân, thành viên của đội nhạc khí thuộc đoàn văn công Đông Bắc, có thể gặp được mọi người ở nơi này, hơn nữa còn có cơ hội được lên sân khấu biểu diễn cùng mọi người, tất cả chúng tôi đều cảm thấy rất vui vẻ.”Trịnh Thư Vân tự nhiên hào phóng chào hỏi người của đoàn văn công Tây Nam, sự xuất hiện của cô ấy cũng coi như đại diện cho toàn bộ đoàn văn công.Bên phía đoàn văn công Tây Nam cũng có một cô gái bước ra.Cô gái kia trông cũng trạc tuổi Trịnh Thư Vân, mắt ngọc mày ngài, đoan trang phóng khoáng.“Tôi là Dư Mỹ Mỹ, người hát chính của đội ca hát, cũng rất vui được làm quen với cô.”Dư Mỹ Mỹ nói năng hùng hồn, toàn thân đều lộ ra vẻ kiêu ngạo.Cô ta đang quan sát Trịnh Thư Vân, đồng thời, Trịnh Thư Vân cũng đang đánh giá cô ta.Trịnh Thư Vân biết Dư Mỹ Mỹ, cô ta là người hát chính của đoàn văn công Tây Nam, tuy rằng tuổi không lớn nhưng thực lực và kinh nghiệm đều đã khá dày dặn.Tám tuổi đã được nhận làm đệ tử của ca sĩ Vương Tuệ nổi tiếng nhất trong nước, mười lăm tuổi đi ra nước ngoài đào tạo sâu, hai mươi tuổi về nước rồi gia nhập vào đoàn văn công Tây Nam, gần như chỉ mất khoảng ba tháng đã trở thành một trong những người hát chính.Cuộc sống của cô ta nói là bật hack cũng không quá đáng chút nào.Hai cô gái bắt tay nhau.Giọng của La Nghị lại vang lên lần nữa: “Mọi người cũng đến đây ăn cơm đúng không? Chắc là trên lầu hai còn chỗ đó.”Tiệm cơm này là do hoạt động chủ định, cho nên chắc chắn là đủ chỗ cho thành viên của hai đoàn văn công ăn cơm cùng một lúc.Chẳng qua người của đoàn văn công Tây Nam đến sớm hơn nên đã giành hết bàn của lầu một.“Được, vậy chúng tôi lên lầu hai.” Hà Khôn đương nhiên sẽ không so đo ở loại chuyện này, lập tức dẫn theo Từ Minh Vũ, Lý Kiến Hoa cùng nhau đi lên cầu thang.Tất cả các thành viên của đội ca hát, đội nhạc khí và bộ phận diễn kịch cũng lần lượt trật tự đuổi theo.Không gian ở lầu hai cũng giống như dưới lầu một.Người phục vụ sắp xếp mọi người ngồi xuống, sau đó bắt đầu bưng đồ ăn lên. Thức ăn cũng có tiêu chuẩn cố định, cho nên không cần cố ý đi gọi món.TBCMấy người Diệp Ninh, Trịnh Thư Vân, Lý Mạn Mạn ngồi xuống chung một bàn, mọi người đều nhịn không được bắt đầu thì thầm to nhỏ.“Lúc nãy mấy cô có nhìn thấy không, người bên đoàn văn công Tây Nam kiêu ngạo ghê!” Lý Mạn Mạn nhịn không được lên tiếng cảm thán.Lúc La Nghị giới thiệu cho đôi bên, bọn họ không có ai chủ động đứng lên, làm cho người ta có cảm giác rất khó chịu.“Ai bảo người ta giỏi làm chi! Nếu như chúng ta cũng có được thực lực giống như người ta, tôi gặp được đoàn văn công khác chắc chắn cũng không thèm ngước mắt nhìn.”Đây là hiện thực.Chỉ cần có buổi biểu diễn lớn tầm cỡ quốc gia thì chắc chắn đều là do đoàn văn công Tây Nam gánh vách. Số lần bọn họ biểu diễn cho các lãnh đạo nhiều đến mức đếm không xuể, đến cả khi chiêu đãi khách nước ngoài quan trọng cũng đều là do bọn họ đi biểu diễn.Không hề thái quá khi nói đoàn văn công Tây Nam chính là đoàn văn công đứng đầu.Diệp Ninh nhìn Trịnh Thư Vân có chút ũ rũ, rõ ràng là đang không vui.“Cô làm sao thế?”Trịnh Thư Vân đang ngẩn người lúc này mới hoàn hồn lại: “Tôi không có việc gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút áp lực.”Diệp Ninh nghe được cô ấy nói như thế, cũng cảm thấy rất kinh ngạc.Con người Trịnh Thư Vân rất là thoải mái, hướng ngoại, lại rất giỏi và cực kỳ tự tin, rất hiếm có chuyện gì có thể làm cô ấy cảm thấy áp lực.“Là vì cái cô Dư Mỹ Mỹ kia đó hả?”Trịnh Thư Vân nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh, đột nhiên cảm thấy có khi nào Diệp Ninh có thuật đọc tâm không?Rõ ràng cô ấy còn chưa nói cái gì hết.”“Một mình Dư Mỹ Mỹ thôi cũng đã đủ giỏi rồi, nhưng mà cố tình mỗi một người trong đoàn văn công Tây Nam đều là Dư Mỹ Mỹ.”Diệp Ninh đã hiểu ý mà Trịnh Thư Vân muốn biểu đạt, buổi biểu diễn liên hợp lần này cũng không phải hoàn toàn không có lợi ích gì, ít nhất có thể làm cho bọn họ được rèn luyện nhiều hơn.