“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 399: Chương 399

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh khó hiểu nhìn anh.Người này không chịu thừa nhận mình là Cố Phong, bây giờ lại không cho cô đi, rốt cuộc là có ý gì?Không đợi cô hỏi, Sở Mục cũng đã lên tiếng nói.“Chỗ này có cửa sau, cô đi cửa sau đi ra ngoài đi.”Nói xong lập tức xoay người chủ động đi dẫn đường.Diệp Ninh nhìn theo bóng dáng của anh, không hiểu sao anh lại quen thuộc với nơi này như thế, đến cả cửa sau cũng biết luôn?Chờ Diệp Ninh đứng ở cửa sau rồi mới phát hiện không ngờ bên ngoài đã là đường lớn, hơn nữa cách đó không xa chính là đình canh gác của công an.“Nếu tôi đứng đây la to, có phải mấy người các anh đều sx bị sa lưới hết không?”Khi cô nói ra những lời này, đáy mắt cô chợt lóe lên chút ý cười, Sở Mục nhìn thấy rất rõ ràng, biết rõ cô chỉ đang trêu chọc anh mà thôi.Anh cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Cô muốn đi đâu, tốt nhất là để công an đưa cô đi.”Anh nói không quá lớn, nhưng lại có thể làm Diệp Ninh nghe được rõ ràng rành mạch.“Hôm nay tôi vốn là định về nhà, nhưng bây giờ xe lửa đã xuất phát rồi, cho nên chỉ có thể về nhà nghỉ trước, chờ đến ngày mai lại đi.” Diệp Ninh *****ên là nhìn thoáng qua đồng hồ xác định thời gian, sau đó cố ý nói cho anh biết dự tính của cô.Hình như Sở Mục cũng không có quá nhiều phản ứng.Diệp Ninh nhìn thoáng qua đình canh gác cách đó không xa, sau đó lại nhìn về phía Sở Mục ở bên cạnh, ý cười dần dần bị vẻ nghiêm túc thay thế.“Vậy tôi đi trước đây.”Sở Mục chỉ lạnh nhạt nói: “Được.”Sắc mặt Diệp Ninh có chút phức tạp, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định không nói thêm gì nữa.Ngay lúc cô vừa ra khỏi cửa sau, Sở Mục cũng trực tiếp quyết định rời đi. Một lúc sau Diệp Ninh quay đầu lại nhìn qua đó, nơi đó đã rỗng tuếch ròi.Trong lòng cô có một chút cảm xúc không nói nên lời, chỉ hi vọng lần sau khi gặp lại sẽ là ở trong đại viện gia thuộc của quân khu chứ không phải nơi này.TBCCô dùng vài giây để điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó không chút do dự đi về phía đình canh gác của công an.“Đồng chí công an, tôi muốn báo án. Lúc nãy tôi gặp được kẻ bắt cóc trong ga tàu hỏa...”Diệp Ninh chỉ là nói người đàn ông kia lừa cô đến ngõ nhỏ, muốn trói cô đi, sau đó lại bị người ta đuổi theo.Còn chuyện được Cố Phong cứu, cô sẽ không nhắc đến một chữ nào.Công an lập tức xuất động, bắt đầu lùng bắt những người mà cô nói.Mà Diệp Ninh thì được công an hộ tống quay về nhà nghỉ, dù sao thì đây cũng là việc Cố Phong vừa mới nhắc đến.Tuy rằng người kia vẫn không chịu thừa nhận, nhưng anh vẫn là Cố Phong.Không bao lâu sau, đến cả hành lý cô quăng ở trong hẻm nhỏ cũng đã được tìm về...“Bốp!”Trịnh Toàn Cường giơ tay tát mạnh vào mặt Lưu Hạt Tử, trong nháy mắt mặt gã đã xuất hiện dấu bàn tay đỏ bừng.Khóe miệng Lưu Hạt Tử chảy m.á.u tươi, nhưng mà gã lại không dám thở mạnh tiếng nào, đầu gần như dán sát vào ngực.Trịnh Toàn Cường tức giận trừng to mắt, khí thế ***** làm cho bầu không khí trong cả đại sản đều hoàn toàn đọng lại.“Có phải mày điên rồi không hả? Chỉ vì một đứa con gái mà mày làm lớn chuyện như thế? Bây giờ bến ngoài toàn là công an đang lùng bắt, mày còn cảm thấy tao và mấy anh em khác c.h.ế.t chưa đủ nhanh đúng không?”Lưu Hạt Tử lộ ra vẻ mặt như đưa đám, cho dù nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được vì sao mọi chuyện sẽ thành ra như thế này?!Ngay từ đầu gã còn cho rằng cho dù thế nào thì hôm nay cũng sẽ bắt được cô em xinh đẹp kia, nhưng mà không ngờ đến cuối cùng vẫn cứ làm cô trốn thoát, lại còn đi báo công an nữa.“Đại ca, em không có cố ý, anh tha cho em lần này đi được không?”Hiện tại ngoại trừ xin tha ra, cũng đã không còn cách nào khác để làm Trịnh Toàn Cường nguôi giận nữa. 

Diệp Ninh khó hiểu nhìn anh.

Người này không chịu thừa nhận mình là Cố Phong, bây giờ lại không cho cô đi, rốt cuộc là có ý gì?

Không đợi cô hỏi, Sở Mục cũng đã lên tiếng nói.

“Chỗ này có cửa sau, cô đi cửa sau đi ra ngoài đi.”

Nói xong lập tức xoay người chủ động đi dẫn đường.

Diệp Ninh nhìn theo bóng dáng của anh, không hiểu sao anh lại quen thuộc với nơi này như thế, đến cả cửa sau cũng biết luôn?

Chờ Diệp Ninh đứng ở cửa sau rồi mới phát hiện không ngờ bên ngoài đã là đường lớn, hơn nữa cách đó không xa chính là đình canh gác của công an.

“Nếu tôi đứng đây la to, có phải mấy người các anh đều sx bị sa lưới hết không?”

Khi cô nói ra những lời này, đáy mắt cô chợt lóe lên chút ý cười, Sở Mục nhìn thấy rất rõ ràng, biết rõ cô chỉ đang trêu chọc anh mà thôi.

Anh cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Cô muốn đi đâu, tốt nhất là để công an đưa cô đi.”

Anh nói không quá lớn, nhưng lại có thể làm Diệp Ninh nghe được rõ ràng rành mạch.

“Hôm nay tôi vốn là định về nhà, nhưng bây giờ xe lửa đã xuất phát rồi, cho nên chỉ có thể về nhà nghỉ trước, chờ đến ngày mai lại đi.” Diệp Ninh *****ên là nhìn thoáng qua đồng hồ xác định thời gian, sau đó cố ý nói cho anh biết dự tính của cô.

Hình như Sở Mục cũng không có quá nhiều phản ứng.

Diệp Ninh nhìn thoáng qua đình canh gác cách đó không xa, sau đó lại nhìn về phía Sở Mục ở bên cạnh, ý cười dần dần bị vẻ nghiêm túc thay thế.

“Vậy tôi đi trước đây.”

Sở Mục chỉ lạnh nhạt nói: “Được.”

Sắc mặt Diệp Ninh có chút phức tạp, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định không nói thêm gì nữa.

Ngay lúc cô vừa ra khỏi cửa sau, Sở Mục cũng trực tiếp quyết định rời đi.

 

Một lúc sau Diệp Ninh quay đầu lại nhìn qua đó, nơi đó đã rỗng tuếch ròi.

Trong lòng cô có một chút cảm xúc không nói nên lời, chỉ hi vọng lần sau khi gặp lại sẽ là ở trong đại viện gia thuộc của quân khu chứ không phải nơi này.

TBC

Cô dùng vài giây để điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó không chút do dự đi về phía đình canh gác của công an.

“Đồng chí công an, tôi muốn báo án. Lúc nãy tôi gặp được kẻ bắt cóc trong ga tàu hỏa...”

Diệp Ninh chỉ là nói người đàn ông kia lừa cô đến ngõ nhỏ, muốn trói cô đi, sau đó lại bị người ta đuổi theo.

Còn chuyện được Cố Phong cứu, cô sẽ không nhắc đến một chữ nào.

Công an lập tức xuất động, bắt đầu lùng bắt những người mà cô nói.

Mà Diệp Ninh thì được công an hộ tống quay về nhà nghỉ, dù sao thì đây cũng là việc Cố Phong vừa mới nhắc đến.

Tuy rằng người kia vẫn không chịu thừa nhận, nhưng anh vẫn là Cố Phong.

Không bao lâu sau, đến cả hành lý cô quăng ở trong hẻm nhỏ cũng đã được tìm về...

“Bốp!”

Trịnh Toàn Cường giơ tay tát mạnh vào mặt Lưu Hạt Tử, trong nháy mắt mặt gã đã xuất hiện dấu bàn tay đỏ bừng.

Khóe miệng Lưu Hạt Tử chảy m.á.u tươi, nhưng mà gã lại không dám thở mạnh tiếng nào, đầu gần như dán sát vào ngực.

Trịnh Toàn Cường tức giận trừng to mắt, khí thế ***** làm cho bầu không khí trong cả đại sản đều hoàn toàn đọng lại.

“Có phải mày điên rồi không hả? Chỉ vì một đứa con gái mà mày làm lớn chuyện như thế? Bây giờ bến ngoài toàn là công an đang lùng bắt, mày còn cảm thấy tao và mấy anh em khác c.h.ế.t chưa đủ nhanh đúng không?”

Lưu Hạt Tử lộ ra vẻ mặt như đưa đám, cho dù nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được vì sao mọi chuyện sẽ thành ra như thế này?!

Ngay từ đầu gã còn cho rằng cho dù thế nào thì hôm nay cũng sẽ bắt được cô em xinh đẹp kia, nhưng mà không ngờ đến cuối cùng vẫn cứ làm cô trốn thoát, lại còn đi báo công an nữa.

“Đại ca, em không có cố ý, anh tha cho em lần này đi được không?”

Hiện tại ngoại trừ xin tha ra, cũng đã không còn cách nào khác để làm Trịnh Toàn Cường nguôi giận nữa.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh khó hiểu nhìn anh.Người này không chịu thừa nhận mình là Cố Phong, bây giờ lại không cho cô đi, rốt cuộc là có ý gì?Không đợi cô hỏi, Sở Mục cũng đã lên tiếng nói.“Chỗ này có cửa sau, cô đi cửa sau đi ra ngoài đi.”Nói xong lập tức xoay người chủ động đi dẫn đường.Diệp Ninh nhìn theo bóng dáng của anh, không hiểu sao anh lại quen thuộc với nơi này như thế, đến cả cửa sau cũng biết luôn?Chờ Diệp Ninh đứng ở cửa sau rồi mới phát hiện không ngờ bên ngoài đã là đường lớn, hơn nữa cách đó không xa chính là đình canh gác của công an.“Nếu tôi đứng đây la to, có phải mấy người các anh đều sx bị sa lưới hết không?”Khi cô nói ra những lời này, đáy mắt cô chợt lóe lên chút ý cười, Sở Mục nhìn thấy rất rõ ràng, biết rõ cô chỉ đang trêu chọc anh mà thôi.Anh cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Cô muốn đi đâu, tốt nhất là để công an đưa cô đi.”Anh nói không quá lớn, nhưng lại có thể làm Diệp Ninh nghe được rõ ràng rành mạch.“Hôm nay tôi vốn là định về nhà, nhưng bây giờ xe lửa đã xuất phát rồi, cho nên chỉ có thể về nhà nghỉ trước, chờ đến ngày mai lại đi.” Diệp Ninh *****ên là nhìn thoáng qua đồng hồ xác định thời gian, sau đó cố ý nói cho anh biết dự tính của cô.Hình như Sở Mục cũng không có quá nhiều phản ứng.Diệp Ninh nhìn thoáng qua đình canh gác cách đó không xa, sau đó lại nhìn về phía Sở Mục ở bên cạnh, ý cười dần dần bị vẻ nghiêm túc thay thế.“Vậy tôi đi trước đây.”Sở Mục chỉ lạnh nhạt nói: “Được.”Sắc mặt Diệp Ninh có chút phức tạp, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định không nói thêm gì nữa.Ngay lúc cô vừa ra khỏi cửa sau, Sở Mục cũng trực tiếp quyết định rời đi. Một lúc sau Diệp Ninh quay đầu lại nhìn qua đó, nơi đó đã rỗng tuếch ròi.Trong lòng cô có một chút cảm xúc không nói nên lời, chỉ hi vọng lần sau khi gặp lại sẽ là ở trong đại viện gia thuộc của quân khu chứ không phải nơi này.TBCCô dùng vài giây để điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó không chút do dự đi về phía đình canh gác của công an.“Đồng chí công an, tôi muốn báo án. Lúc nãy tôi gặp được kẻ bắt cóc trong ga tàu hỏa...”Diệp Ninh chỉ là nói người đàn ông kia lừa cô đến ngõ nhỏ, muốn trói cô đi, sau đó lại bị người ta đuổi theo.Còn chuyện được Cố Phong cứu, cô sẽ không nhắc đến một chữ nào.Công an lập tức xuất động, bắt đầu lùng bắt những người mà cô nói.Mà Diệp Ninh thì được công an hộ tống quay về nhà nghỉ, dù sao thì đây cũng là việc Cố Phong vừa mới nhắc đến.Tuy rằng người kia vẫn không chịu thừa nhận, nhưng anh vẫn là Cố Phong.Không bao lâu sau, đến cả hành lý cô quăng ở trong hẻm nhỏ cũng đã được tìm về...“Bốp!”Trịnh Toàn Cường giơ tay tát mạnh vào mặt Lưu Hạt Tử, trong nháy mắt mặt gã đã xuất hiện dấu bàn tay đỏ bừng.Khóe miệng Lưu Hạt Tử chảy m.á.u tươi, nhưng mà gã lại không dám thở mạnh tiếng nào, đầu gần như dán sát vào ngực.Trịnh Toàn Cường tức giận trừng to mắt, khí thế ***** làm cho bầu không khí trong cả đại sản đều hoàn toàn đọng lại.“Có phải mày điên rồi không hả? Chỉ vì một đứa con gái mà mày làm lớn chuyện như thế? Bây giờ bến ngoài toàn là công an đang lùng bắt, mày còn cảm thấy tao và mấy anh em khác c.h.ế.t chưa đủ nhanh đúng không?”Lưu Hạt Tử lộ ra vẻ mặt như đưa đám, cho dù nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được vì sao mọi chuyện sẽ thành ra như thế này?!Ngay từ đầu gã còn cho rằng cho dù thế nào thì hôm nay cũng sẽ bắt được cô em xinh đẹp kia, nhưng mà không ngờ đến cuối cùng vẫn cứ làm cô trốn thoát, lại còn đi báo công an nữa.“Đại ca, em không có cố ý, anh tha cho em lần này đi được không?”Hiện tại ngoại trừ xin tha ra, cũng đã không còn cách nào khác để làm Trịnh Toàn Cường nguôi giận nữa. 

Chương 399: Chương 399