“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 400: Chương 400
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Trịnh Toàn Cường thức giận nhìn Lưu Hạt Tử, nếu không phải Lưu Hạt Tử là em họ ruột của anh ta, hơn nữa còn đã đi theo anh ta nhiều năm như thế, làm việc cũng rất tận tâm tận lực, anh ta đã muốn rút s.ú.n.g ra b.ắ.n c.h.ế.t gã luôn cho rồi!”“Nếu mày không khống chế được cái thứ dưới ***** thì tao cắt nó đi cho mày, nếu không sớm muộn gì mày cũng c.h.ế.t vì nó!”Trịnh Toàn Cường thật sự bắt đầu có ý định muốn làm như thế, từ trước đến nay anh ta chưa bao muốn nhúng tay vào chuyện ăn nhậu chơi gác bài bạc của mấy tên đàn em.Bởi vì con người đều có *****, có ***** thì mới có thể dễ dàng khống chế. Nhưng mà một khi ***** quá lớn thì sẽ biến thành phiền phức vô cùng vô tận.Mà nhược điểm lớn nhất của Lưu Hạt Tử chính là quá mê gái!Quả nhiên anh ta vừa mới nói như thế, Lưu Hạt Tử lập tức quỳ phịch xuống trước mặt anh ta, ôm lấy chân anh ta.TBC“Đại ca, em thật sự biết sai rồi, lần sau sẽ không dám làm thế nữa! Anh cũng biết mà, em cũng chỉ có chút thú vui này thôi, nếu như không chơi được nữa, vậy không bằng để em c.h.ế.t đi cho rồi.”Nói xong lời cuối cùng, gã còn khoa trường gào khan, trông có vẻ rất quen với việc này rồi.Trịnh Toàn Cường bị gã phiền muốn chết, giơ chân đạp mạnh.Cú đá này cũng rất mạnh, Lưu Hạt Tử đau đến hít hà, hậm hực ngậm miệng lại.“Biến ra ngoài cho tao, đừng để tao nhìn thấy mày nữa!”Giọng điệu Trịnh Toàn Cường vô cùng hung ác, nhưng mà đối với Lưu Hạt Tử mà nói, đây giống như tiếng trời.Trịnh Toàn Cường nói thế cũng có nghĩa là sẽ không vì chuyện ngày hôm nay mà cho gã một hình phạt ***** nào đó.Lưu Hạt Tử vừa lăn vừa bò rời khỏi, cuối cùng trong phòng khách cũng đã yên lặng lại.Bên cạnh có một tên đàn em khác cẩn thận hỏi: “Đại ca, vậy bây giờ phải làm sao đây?”Bên ngoài toàn là công an, lỡ như điều tra ra được chỗ của bọn họ, vậy hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.Trịnh Toàn Cường thở mạnh ra một hơi, gương mặt âm u như muốn vắt ra nước. Dựa theo kế hoặc của anh ta thì còn cần phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể rời khỏi kinh thành, nhưng mà hiện tại lại cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước mọi thứ mới được.Lần này số lượng hàng hóa bán ra không nhỏ, chỉ cần thành công thì anh ta có thể kê cao gối mà ngủ, sống an nhàn suốt nửa đời sau.Nhưng mà anh ta đương nhiên sẽ không nói những chuyện này cho đám đàn em nghe.“Mấy ngày nay không có lệnh của tao, không ai được phép bước ra khỏi cánh cửa này một bước! Tụi bây cũng đi ra hết đi, Sở Mục ở lại!”Từ đầu đến cuối Sở Mục luôn đứng thẳng ở một góc bên cạnh, không hề nói tiếng nào.Trịnh Toàn Cường nhìn về phía anh: “Cậu có biết chuyện của Hạt Tử không?”“Biết.” Sở Mục trả lời không chút do dự, ăn ngay nói thật.Trịnh Toàn Cường hình như cũng đã đoán được từ trước: “Vậy mà cậu cũng để mặc cho nó đi quậy.”Sở Mục trả lời: “Tôi đã khuyên rồi, nhưng lại không có tác dụng gì.”“Đương nhiên là không có tác dụng rồi, Hạt Tử nhìn thấy gái đẹp là như chó thấy xương, không ăn được là sẽ không bỏ qua. Lần này nó lại nhắm tới con nào thế?”Trịnh Toàn Cường đốt một điếu thuốc, trông có vẻ không quá để ý nói.Nhưng mà câu hỏi này lại làm Sở Mục cảm thấy bất ngờ, thậm chí còn hơi khựng lại một chút sau đó mới trả lời: “Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng mà có lẽ đối với anh ta thì cô gái nào cũng như nhau thôi, chắc không được bao lâu là sẽ lại đổi mục tiêu khác.”Đối với Sở Mục bình thường luôn kiệm lời mà nói, đây đã là câu nói dài nhất mà anh từng nói.Trịnh Toàn Cường giống như cũng không suy nghĩ quá nhiều, không tiếp tục hỏi nữa.Nghĩ đến trạng thái hiện tại của Lưu Hạt Tử, anh ta đã không thể trông cậy vào nữa, ánh mắt khi nhìn về phía Sở Mục trở nên thâm thúy hơn một chút.“Cậu chuẩn bị đi, ngày mai đi ra ngoài với tôi.”“Được.”Sở Mục rũ mắt, có cảm xúc gì đó chợt lóe rồi biến mất.
Trịnh Toàn Cường thức giận nhìn Lưu Hạt Tử, nếu không phải Lưu Hạt Tử là em họ ruột của anh ta, hơn nữa còn đã đi theo anh ta nhiều năm như thế, làm việc cũng rất tận tâm tận lực, anh ta đã muốn rút s.ú.n.g ra b.ắ.n c.h.ế.t gã luôn cho rồi!”
“Nếu mày không khống chế được cái thứ dưới ***** thì tao cắt nó đi cho mày, nếu không sớm muộn gì mày cũng c.h.ế.t vì nó!”
Trịnh Toàn Cường thật sự bắt đầu có ý định muốn làm như thế, từ trước đến nay anh ta chưa bao muốn nhúng tay vào chuyện ăn nhậu chơi gác bài bạc của mấy tên đàn em.
Bởi vì con người đều có *****, có ***** thì mới có thể dễ dàng khống chế. Nhưng mà một khi ***** quá lớn thì sẽ biến thành phiền phức vô cùng vô tận.
Mà nhược điểm lớn nhất của Lưu Hạt Tử chính là quá mê gái!
Quả nhiên anh ta vừa mới nói như thế, Lưu Hạt Tử lập tức quỳ phịch xuống trước mặt anh ta, ôm lấy chân anh ta.
TBC
“Đại ca, em thật sự biết sai rồi, lần sau sẽ không dám làm thế nữa! Anh cũng biết mà, em cũng chỉ có chút thú vui này thôi, nếu như không chơi được nữa, vậy không bằng để em c.h.ế.t đi cho rồi.”
Nói xong lời cuối cùng, gã còn khoa trường gào khan, trông có vẻ rất quen với việc này rồi.
Trịnh Toàn Cường bị gã phiền muốn chết, giơ chân đạp mạnh.
Cú đá này cũng rất mạnh, Lưu Hạt Tử đau đến hít hà, hậm hực ngậm miệng lại.
“Biến ra ngoài cho tao, đừng để tao nhìn thấy mày nữa!”
Giọng điệu Trịnh Toàn Cường vô cùng hung ác, nhưng mà đối với Lưu Hạt Tử mà nói, đây giống như tiếng trời.
Trịnh Toàn Cường nói thế cũng có nghĩa là sẽ không vì chuyện ngày hôm nay mà cho gã một hình phạt ***** nào đó.
Lưu Hạt Tử vừa lăn vừa bò rời khỏi, cuối cùng trong phòng khách cũng đã yên lặng lại.
Bên cạnh có một tên đàn em khác cẩn thận hỏi: “Đại ca, vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Bên ngoài toàn là công an, lỡ như điều tra ra được chỗ của bọn họ, vậy hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Trịnh Toàn Cường thở mạnh ra một hơi, gương mặt âm u như muốn vắt ra nước.
Dựa theo kế hoặc của anh ta thì còn cần phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể rời khỏi kinh thành, nhưng mà hiện tại lại cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước mọi thứ mới được.
Lần này số lượng hàng hóa bán ra không nhỏ, chỉ cần thành công thì anh ta có thể kê cao gối mà ngủ, sống an nhàn suốt nửa đời sau.
Nhưng mà anh ta đương nhiên sẽ không nói những chuyện này cho đám đàn em nghe.
“Mấy ngày nay không có lệnh của tao, không ai được phép bước ra khỏi cánh cửa này một bước! Tụi bây cũng đi ra hết đi, Sở Mục ở lại!”
Từ đầu đến cuối Sở Mục luôn đứng thẳng ở một góc bên cạnh, không hề nói tiếng nào.
Trịnh Toàn Cường nhìn về phía anh: “Cậu có biết chuyện của Hạt Tử không?”
“Biết.” Sở Mục trả lời không chút do dự, ăn ngay nói thật.
Trịnh Toàn Cường hình như cũng đã đoán được từ trước: “Vậy mà cậu cũng để mặc cho nó đi quậy.”
Sở Mục trả lời: “Tôi đã khuyên rồi, nhưng lại không có tác dụng gì.”
“Đương nhiên là không có tác dụng rồi, Hạt Tử nhìn thấy gái đẹp là như chó thấy xương, không ăn được là sẽ không bỏ qua. Lần này nó lại nhắm tới con nào thế?”
Trịnh Toàn Cường đốt một điếu thuốc, trông có vẻ không quá để ý nói.
Nhưng mà câu hỏi này lại làm Sở Mục cảm thấy bất ngờ, thậm chí còn hơi khựng lại một chút sau đó mới trả lời: “Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng mà có lẽ đối với anh ta thì cô gái nào cũng như nhau thôi, chắc không được bao lâu là sẽ lại đổi mục tiêu khác.”
Đối với Sở Mục bình thường luôn kiệm lời mà nói, đây đã là câu nói dài nhất mà anh từng nói.
Trịnh Toàn Cường giống như cũng không suy nghĩ quá nhiều, không tiếp tục hỏi nữa.
Nghĩ đến trạng thái hiện tại của Lưu Hạt Tử, anh ta đã không thể trông cậy vào nữa, ánh mắt khi nhìn về phía Sở Mục trở nên thâm thúy hơn một chút.
“Cậu chuẩn bị đi, ngày mai đi ra ngoài với tôi.”
“Được.”
Sở Mục rũ mắt, có cảm xúc gì đó chợt lóe rồi biến mất.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Trịnh Toàn Cường thức giận nhìn Lưu Hạt Tử, nếu không phải Lưu Hạt Tử là em họ ruột của anh ta, hơn nữa còn đã đi theo anh ta nhiều năm như thế, làm việc cũng rất tận tâm tận lực, anh ta đã muốn rút s.ú.n.g ra b.ắ.n c.h.ế.t gã luôn cho rồi!”“Nếu mày không khống chế được cái thứ dưới ***** thì tao cắt nó đi cho mày, nếu không sớm muộn gì mày cũng c.h.ế.t vì nó!”Trịnh Toàn Cường thật sự bắt đầu có ý định muốn làm như thế, từ trước đến nay anh ta chưa bao muốn nhúng tay vào chuyện ăn nhậu chơi gác bài bạc của mấy tên đàn em.Bởi vì con người đều có *****, có ***** thì mới có thể dễ dàng khống chế. Nhưng mà một khi ***** quá lớn thì sẽ biến thành phiền phức vô cùng vô tận.Mà nhược điểm lớn nhất của Lưu Hạt Tử chính là quá mê gái!Quả nhiên anh ta vừa mới nói như thế, Lưu Hạt Tử lập tức quỳ phịch xuống trước mặt anh ta, ôm lấy chân anh ta.TBC“Đại ca, em thật sự biết sai rồi, lần sau sẽ không dám làm thế nữa! Anh cũng biết mà, em cũng chỉ có chút thú vui này thôi, nếu như không chơi được nữa, vậy không bằng để em c.h.ế.t đi cho rồi.”Nói xong lời cuối cùng, gã còn khoa trường gào khan, trông có vẻ rất quen với việc này rồi.Trịnh Toàn Cường bị gã phiền muốn chết, giơ chân đạp mạnh.Cú đá này cũng rất mạnh, Lưu Hạt Tử đau đến hít hà, hậm hực ngậm miệng lại.“Biến ra ngoài cho tao, đừng để tao nhìn thấy mày nữa!”Giọng điệu Trịnh Toàn Cường vô cùng hung ác, nhưng mà đối với Lưu Hạt Tử mà nói, đây giống như tiếng trời.Trịnh Toàn Cường nói thế cũng có nghĩa là sẽ không vì chuyện ngày hôm nay mà cho gã một hình phạt ***** nào đó.Lưu Hạt Tử vừa lăn vừa bò rời khỏi, cuối cùng trong phòng khách cũng đã yên lặng lại.Bên cạnh có một tên đàn em khác cẩn thận hỏi: “Đại ca, vậy bây giờ phải làm sao đây?”Bên ngoài toàn là công an, lỡ như điều tra ra được chỗ của bọn họ, vậy hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.Trịnh Toàn Cường thở mạnh ra một hơi, gương mặt âm u như muốn vắt ra nước. Dựa theo kế hoặc của anh ta thì còn cần phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể rời khỏi kinh thành, nhưng mà hiện tại lại cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước mọi thứ mới được.Lần này số lượng hàng hóa bán ra không nhỏ, chỉ cần thành công thì anh ta có thể kê cao gối mà ngủ, sống an nhàn suốt nửa đời sau.Nhưng mà anh ta đương nhiên sẽ không nói những chuyện này cho đám đàn em nghe.“Mấy ngày nay không có lệnh của tao, không ai được phép bước ra khỏi cánh cửa này một bước! Tụi bây cũng đi ra hết đi, Sở Mục ở lại!”Từ đầu đến cuối Sở Mục luôn đứng thẳng ở một góc bên cạnh, không hề nói tiếng nào.Trịnh Toàn Cường nhìn về phía anh: “Cậu có biết chuyện của Hạt Tử không?”“Biết.” Sở Mục trả lời không chút do dự, ăn ngay nói thật.Trịnh Toàn Cường hình như cũng đã đoán được từ trước: “Vậy mà cậu cũng để mặc cho nó đi quậy.”Sở Mục trả lời: “Tôi đã khuyên rồi, nhưng lại không có tác dụng gì.”“Đương nhiên là không có tác dụng rồi, Hạt Tử nhìn thấy gái đẹp là như chó thấy xương, không ăn được là sẽ không bỏ qua. Lần này nó lại nhắm tới con nào thế?”Trịnh Toàn Cường đốt một điếu thuốc, trông có vẻ không quá để ý nói.Nhưng mà câu hỏi này lại làm Sở Mục cảm thấy bất ngờ, thậm chí còn hơi khựng lại một chút sau đó mới trả lời: “Tôi cũng không rõ lắm. Nhưng mà có lẽ đối với anh ta thì cô gái nào cũng như nhau thôi, chắc không được bao lâu là sẽ lại đổi mục tiêu khác.”Đối với Sở Mục bình thường luôn kiệm lời mà nói, đây đã là câu nói dài nhất mà anh từng nói.Trịnh Toàn Cường giống như cũng không suy nghĩ quá nhiều, không tiếp tục hỏi nữa.Nghĩ đến trạng thái hiện tại của Lưu Hạt Tử, anh ta đã không thể trông cậy vào nữa, ánh mắt khi nhìn về phía Sở Mục trở nên thâm thúy hơn một chút.“Cậu chuẩn bị đi, ngày mai đi ra ngoài với tôi.”“Được.”Sở Mục rũ mắt, có cảm xúc gì đó chợt lóe rồi biến mất.