“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 436: Chương 436
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lý Kiến Hoa nhìn Vương Hinh Tuyết giống như một mụ đàn bà đanh đá, thật ra anh ấy cũng đã tưởng tượng ra được cảnh sau khi Vương Hinh Tuyết biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào rồi.Giây tiếp theo, Vương Hinh Tuyết tức giận chỉ vào Tôn Manh Manh đang đứng giữa đám đông, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đều là tại cô! Là cô lợi dụng quan hệ chèn ép tôi! Cô đã muốn đuổi tôi ra khỏi đội ca hát từ lâu rồi, cái thằng bạn trai của cô cũng chẳng phải người tốt lành gì cả...”“Vương Hinh Tuyết, cô điên rồi hả? Cô có biết cô đang nói cái gì không? Mau câm miệng đi!”TBCLý Kiến Hoa lạnh lùng quát to, bạn trai của Tôn Manh Manh chính là lãnh đạo quân bộ, thân phận không thấp, Vương Hinh Tuyết nhục mạ lãnh đạo như thế, nếu làm lớn chuyện lên thì không ai có thể bảo vệ cô ta được.Nhưng hiện tại Vương Hinh Tuyết làm gì còn có lý trí chứ, cô ta cảm thấy mắng thôi còn chưa hả giận, còn nhào về phía Tôn Manh Manh.Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.Cuối cùng vẫn là Lý Kiến Hoa và ba thanh niên cùng nhau ra tay mới kéo Vương Hinh Tuyết đang điên cuồng ra được.Diệp Ninh nhìn thấy cảnh này, cảm thấy rất nhàm chán.“Đi thôi, chẳng có gì hay cả.”Nói xong cô quay đầu rời đi *****ên.Tuy rằng Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn còn muốn xem tiếp, nhưng thấy Diệp Ninh đi rồi, bọn họ cũng không ở lại nữa.“Sao Vương Hinh Tuyết cứ như một con ch.ó điên, gặp người nào cắn người đó thế nhỉ?”Quay về đội nhạc khí, Trịnh Thư Vân nghĩ đến dáng vẻ Vương Hinh Tuyết nổi điên, trong lòng vẫn còn sợ hãi.Diệp Ninh rất đồng ý với cách so sánh này của Trịnh Thư Vân, cho nên cô mới quay về đó, nếu không dựa vào trạng thái hiện tại của Vương Hinh Tuyết, chỉ sợ là sau khi nhìn thấy cô, cô ta sẽ lại nổi điên nhào lên kiếm chuyện nữa.Cũng không phải cô sợ Vương Hinh Tuyết mà là vì một người như thế mà ảnh hưởng đến tâm trạng cũng không đáng.“Hiện tại cảm xúc của Vương Hinh Tuyết rất không ổn định, sau này nếu các cô gặp được cô ta, cố gắng tránh xa ra đi.”Diệp Ninh nhắc nhở Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn. Hai người đều không quá để tâm đến, dù sao Vương Hinh Tuyết cũng sẽ không dám làm gì mấy người bọn họ.Diệp Ninh nói đâu trúng đó, nhưng mà người gặp được Vương Hinh Tuyết không phải là Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn, mà lại là chính cô.Đoàn văn công tan ca, Diệp Ninh đang chuẩn bị đến Hồng Hải, lại bị Vương Hinh Tuyết đột nhiên từ trong hẻm nhỏ chạy ra cản đường đi.Mặt mày Vương Hinh Tuyết trắng bệch lại tiều tụy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ninh giống như một con rắn độc.“Diệp Ninh, cô hại tôi ra nông nỗi như bây giờ, đã hài lòng chưa?”Diệp Ninh nheo mắt, nhìn ánh mắt gần như đã đến mức điên cuồng của cô ta, cảm thấy trạng thái tinh thần của cô ta không được bình thường cho lắm.“Vương Hinh Tuyết, có phải đầu óc của cô không được tỉnh táo không?”Người chọc cô ta là Tôn Manh Manh, cô ta không đi tìm Tôn Manh Manh mà lại chạy đến đây chặn đường cô làm gì chứ?Đúng là quá nực cười.Sự khinh thường của Diệp Ninh lập tức làm mắt Vương Hinh Tuyết đỏ ngầu.“Hiện tại cô lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ làm cô thân bại danh liệt!”Vương Hinh Tuyết đột nhiên đe dọa, mặt mày dữ tợn.Diệp Ninh cảm thấy một là Vương Hinh Tuyết quá ngây thơ ngu ngốc, hai là Vương Hinh Tuyết coi cô thành một con ngốc.“Tôi không rảnh đâu mà ở đây ồn ào với cô, tránh ra.”Vương Hinh Tuyết đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, Diệp Ninh đã bị cô ta bầm thây vạn đoạn.Diệp Ninh không tiếp tục dây dưa với cô ta nữa, trực tiếp đi lướt qua bên người cô ta.Nhưng mà chuyện làm Diệp Ninh ngoài ý muốn chính là Vương Hinh Tuyết lại vẫn cứ luôn đứng yên tại nơi đó, hoàn toàn không có ý định định cản cô lại.
Lý Kiến Hoa nhìn Vương Hinh Tuyết giống như một mụ đàn bà đanh đá, thật ra anh ấy cũng đã tưởng tượng ra được cảnh sau khi Vương Hinh Tuyết biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào rồi.
Giây tiếp theo, Vương Hinh Tuyết tức giận chỉ vào Tôn Manh Manh đang đứng giữa đám đông, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đều là tại cô! Là cô lợi dụng quan hệ chèn ép tôi! Cô đã muốn đuổi tôi ra khỏi đội ca hát từ lâu rồi, cái thằng bạn trai của cô cũng chẳng phải người tốt lành gì cả...”
“Vương Hinh Tuyết, cô điên rồi hả? Cô có biết cô đang nói cái gì không? Mau câm miệng đi!”
TBC
Lý Kiến Hoa lạnh lùng quát to, bạn trai của Tôn Manh Manh chính là lãnh đạo quân bộ, thân phận không thấp, Vương Hinh Tuyết nhục mạ lãnh đạo như thế, nếu làm lớn chuyện lên thì không ai có thể bảo vệ cô ta được.
Nhưng hiện tại Vương Hinh Tuyết làm gì còn có lý trí chứ, cô ta cảm thấy mắng thôi còn chưa hả giận, còn nhào về phía Tôn Manh Manh.
Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng vẫn là Lý Kiến Hoa và ba thanh niên cùng nhau ra tay mới kéo Vương Hinh Tuyết đang điên cuồng ra được.
Diệp Ninh nhìn thấy cảnh này, cảm thấy rất nhàm chán.
“Đi thôi, chẳng có gì hay cả.”
Nói xong cô quay đầu rời đi *****ên.
Tuy rằng Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn còn muốn xem tiếp, nhưng thấy Diệp Ninh đi rồi, bọn họ cũng không ở lại nữa.
“Sao Vương Hinh Tuyết cứ như một con ch.ó điên, gặp người nào cắn người đó thế nhỉ?”
Quay về đội nhạc khí, Trịnh Thư Vân nghĩ đến dáng vẻ Vương Hinh Tuyết nổi điên, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Diệp Ninh rất đồng ý với cách so sánh này của Trịnh Thư Vân, cho nên cô mới quay về đó, nếu không dựa vào trạng thái hiện tại của Vương Hinh Tuyết, chỉ sợ là sau khi nhìn thấy cô, cô ta sẽ lại nổi điên nhào lên kiếm chuyện nữa.
Cũng không phải cô sợ Vương Hinh Tuyết mà là vì một người như thế mà ảnh hưởng đến tâm trạng cũng không đáng.
“Hiện tại cảm xúc của Vương Hinh Tuyết rất không ổn định, sau này nếu các cô gặp được cô ta, cố gắng tránh xa ra đi.”
Diệp Ninh nhắc nhở Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn.
Hai người đều không quá để tâm đến, dù sao Vương Hinh Tuyết cũng sẽ không dám làm gì mấy người bọn họ.
Diệp Ninh nói đâu trúng đó, nhưng mà người gặp được Vương Hinh Tuyết không phải là Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn, mà lại là chính cô.
Đoàn văn công tan ca, Diệp Ninh đang chuẩn bị đến Hồng Hải, lại bị Vương Hinh Tuyết đột nhiên từ trong hẻm nhỏ chạy ra cản đường đi.
Mặt mày Vương Hinh Tuyết trắng bệch lại tiều tụy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ninh giống như một con rắn độc.
“Diệp Ninh, cô hại tôi ra nông nỗi như bây giờ, đã hài lòng chưa?”
Diệp Ninh nheo mắt, nhìn ánh mắt gần như đã đến mức điên cuồng của cô ta, cảm thấy trạng thái tinh thần của cô ta không được bình thường cho lắm.
“Vương Hinh Tuyết, có phải đầu óc của cô không được tỉnh táo không?”
Người chọc cô ta là Tôn Manh Manh, cô ta không đi tìm Tôn Manh Manh mà lại chạy đến đây chặn đường cô làm gì chứ?
Đúng là quá nực cười.
Sự khinh thường của Diệp Ninh lập tức làm mắt Vương Hinh Tuyết đỏ ngầu.
“Hiện tại cô lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ làm cô thân bại danh liệt!”
Vương Hinh Tuyết đột nhiên đe dọa, mặt mày dữ tợn.
Diệp Ninh cảm thấy một là Vương Hinh Tuyết quá ngây thơ ngu ngốc, hai là Vương Hinh Tuyết coi cô thành một con ngốc.
“Tôi không rảnh đâu mà ở đây ồn ào với cô, tránh ra.”
Vương Hinh Tuyết đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, Diệp Ninh đã bị cô ta bầm thây vạn đoạn.
Diệp Ninh không tiếp tục dây dưa với cô ta nữa, trực tiếp đi lướt qua bên người cô ta.
Nhưng mà chuyện làm Diệp Ninh ngoài ý muốn chính là Vương Hinh Tuyết lại vẫn cứ luôn đứng yên tại nơi đó, hoàn toàn không có ý định định cản cô lại.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Lý Kiến Hoa nhìn Vương Hinh Tuyết giống như một mụ đàn bà đanh đá, thật ra anh ấy cũng đã tưởng tượng ra được cảnh sau khi Vương Hinh Tuyết biết chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào rồi.Giây tiếp theo, Vương Hinh Tuyết tức giận chỉ vào Tôn Manh Manh đang đứng giữa đám đông, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đều là tại cô! Là cô lợi dụng quan hệ chèn ép tôi! Cô đã muốn đuổi tôi ra khỏi đội ca hát từ lâu rồi, cái thằng bạn trai của cô cũng chẳng phải người tốt lành gì cả...”“Vương Hinh Tuyết, cô điên rồi hả? Cô có biết cô đang nói cái gì không? Mau câm miệng đi!”TBCLý Kiến Hoa lạnh lùng quát to, bạn trai của Tôn Manh Manh chính là lãnh đạo quân bộ, thân phận không thấp, Vương Hinh Tuyết nhục mạ lãnh đạo như thế, nếu làm lớn chuyện lên thì không ai có thể bảo vệ cô ta được.Nhưng hiện tại Vương Hinh Tuyết làm gì còn có lý trí chứ, cô ta cảm thấy mắng thôi còn chưa hả giận, còn nhào về phía Tôn Manh Manh.Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.Cuối cùng vẫn là Lý Kiến Hoa và ba thanh niên cùng nhau ra tay mới kéo Vương Hinh Tuyết đang điên cuồng ra được.Diệp Ninh nhìn thấy cảnh này, cảm thấy rất nhàm chán.“Đi thôi, chẳng có gì hay cả.”Nói xong cô quay đầu rời đi *****ên.Tuy rằng Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn còn muốn xem tiếp, nhưng thấy Diệp Ninh đi rồi, bọn họ cũng không ở lại nữa.“Sao Vương Hinh Tuyết cứ như một con ch.ó điên, gặp người nào cắn người đó thế nhỉ?”Quay về đội nhạc khí, Trịnh Thư Vân nghĩ đến dáng vẻ Vương Hinh Tuyết nổi điên, trong lòng vẫn còn sợ hãi.Diệp Ninh rất đồng ý với cách so sánh này của Trịnh Thư Vân, cho nên cô mới quay về đó, nếu không dựa vào trạng thái hiện tại của Vương Hinh Tuyết, chỉ sợ là sau khi nhìn thấy cô, cô ta sẽ lại nổi điên nhào lên kiếm chuyện nữa.Cũng không phải cô sợ Vương Hinh Tuyết mà là vì một người như thế mà ảnh hưởng đến tâm trạng cũng không đáng.“Hiện tại cảm xúc của Vương Hinh Tuyết rất không ổn định, sau này nếu các cô gặp được cô ta, cố gắng tránh xa ra đi.”Diệp Ninh nhắc nhở Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn. Hai người đều không quá để tâm đến, dù sao Vương Hinh Tuyết cũng sẽ không dám làm gì mấy người bọn họ.Diệp Ninh nói đâu trúng đó, nhưng mà người gặp được Vương Hinh Tuyết không phải là Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn, mà lại là chính cô.Đoàn văn công tan ca, Diệp Ninh đang chuẩn bị đến Hồng Hải, lại bị Vương Hinh Tuyết đột nhiên từ trong hẻm nhỏ chạy ra cản đường đi.Mặt mày Vương Hinh Tuyết trắng bệch lại tiều tụy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ninh giống như một con rắn độc.“Diệp Ninh, cô hại tôi ra nông nỗi như bây giờ, đã hài lòng chưa?”Diệp Ninh nheo mắt, nhìn ánh mắt gần như đã đến mức điên cuồng của cô ta, cảm thấy trạng thái tinh thần của cô ta không được bình thường cho lắm.“Vương Hinh Tuyết, có phải đầu óc của cô không được tỉnh táo không?”Người chọc cô ta là Tôn Manh Manh, cô ta không đi tìm Tôn Manh Manh mà lại chạy đến đây chặn đường cô làm gì chứ?Đúng là quá nực cười.Sự khinh thường của Diệp Ninh lập tức làm mắt Vương Hinh Tuyết đỏ ngầu.“Hiện tại cô lập tức quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ làm cô thân bại danh liệt!”Vương Hinh Tuyết đột nhiên đe dọa, mặt mày dữ tợn.Diệp Ninh cảm thấy một là Vương Hinh Tuyết quá ngây thơ ngu ngốc, hai là Vương Hinh Tuyết coi cô thành một con ngốc.“Tôi không rảnh đâu mà ở đây ồn ào với cô, tránh ra.”Vương Hinh Tuyết đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, Diệp Ninh đã bị cô ta bầm thây vạn đoạn.Diệp Ninh không tiếp tục dây dưa với cô ta nữa, trực tiếp đi lướt qua bên người cô ta.Nhưng mà chuyện làm Diệp Ninh ngoài ý muốn chính là Vương Hinh Tuyết lại vẫn cứ luôn đứng yên tại nơi đó, hoàn toàn không có ý định định cản cô lại.