“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 437: Chương 437
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Trên đường Diệp Ninh đến phòng ca múa Hồng Hải, liên tục nhớ đến trạng thái lúc nãy của Vương Hinh Tuyết và câu nói cuối cùng mà cô ta nói ra.Vương Hinh Tuyết nói muốn làm cô thân bại danh liệt, rõ ràng là muốn làm gì đó với cô, hơn nữa rất có khả năng là cô ta đang làm rồi.Trong khoảng thời gian ngắn cô ta cũng không nghĩ ra Vương Hinh Tuyết lại muốn làm chuyện xấu xa gì, nhưng mà cô ta cũng không giống như chỉ thuận miệng nói thôi.Nhất là ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô của Vương Hinh Tuyết, mặc dù cô không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận rõ ràng được vẻ âm u vào lúc đó.Có lẽ trước kia cô đã quá “hiền”, phải nên “đuổi tận g.i.ế.c tuyệt” Vương Hinh Tuyết luôn chứ không phải cứ để cô ta kéo dài hơi tàn mãi như bây giờ.Đến phòng ca múa Hồng Hải, Diệp Ninh mới tạm thời quăng chuyện của Vương Hinh Tuyết ra sau đầu, thấy Mộng Kiều Nhụy cũng đang ở trong phòng trang điểm công cộng trong hậu trường.Càng làm cho Diệp Ninh cảm thấy kinh ngạc chính là, sau khi Mộng Kiều Nhụy nhìn thấy cô, không còn kiêu căng ngạo mạn như lúc đầu nữa, mà lại nhiệt tình đi đến chào hỏi.“Diệp Tử, cô đến rồi à.”Nhìn gương mặt mỉm cười tươi rói của cô ta, Diệp Ninh lại không đoán ra được vì sao cô ta lại thay đổi thái độ thành như bây giờ?“Diệp Tử, lần trước là tôi có mắt không tròng, ăn nói bậy bạ, cô đừng giận tôi, có được không?”Mộng Kiều Nhụy thân mật ôm lấy cánh tay của Diệp Ninh lắc lư.Cô ta làm nũng với đàn ông, bọn họ đương nhiên là vô cùng hưởng thụ. Nhưng khi nhõng nhẽo với Diệp Ninh, lại làm tay Diệp Ninh nổi đầy da gà.“Tôi không giận.” Diệp Ninh ngửi mùi hương tỏa ra trên người cô ta, nồng đến nhức đầu.“Tôi biết ngay Diệp Tử cô rộng lượng mà, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với loại người như chúng tôi, vậy sau này tôi có thể tiếp tục ở lại đây đúng không?” Mộng Kiều Nhụy kích động xác định lại với Diệp Ninh.Cuối cùng Diệp Ninh cũng biết được mục đích của cô ta: “Chỗ này là Hồng Hải, cô có thể ở lại hay không thì phải hỏi ông chủ Mục.”Mộng Kiều Nhụy đã cười không khép miệng được: “Chỉ cần cô không đuổi tôi đi là được rồi.”Diệp Ninh biết chắc chắn là Mục Văn Hạo đã nói gì đó với cô ta, cho nên cô ta mới đột nhiên đi nịnh bợ cô như thế. Nhưng mà nếu làm Mộng Kiều Nhụy ở lại, vậy Mộng Kiều Nhụy phải tiếp tục sắm vai Diệp Tử, mà chuyện này không phải là chuyện cô mong muốn.Nhưng nếu cứ thế làm Mộng Kiều Nhụy rời đi, chỉ e là người bên ngoài sẽ cảm thấy giữa cô và Mục Văn Hạo có mối quan hệ không thể cho ai biết gì đó.Diệp Ninh cảm thấy có chút đau đầu.“Tôi còn có việc.”Cô lạnh nhạt nói, sau đó lập tức đi vào phòng trang điểm của mình.Mộng Kiều Nhụy nhìn bóng dáng Diệp Ninh rời đi, thở phào nhẹ nhõm.Cô ta đã hoàn toàn nhận rõ hiện thực, nếu có thể luôn làm thế thân đi ra ngoài xã giao thay Diệp Tử, vậy thì cũng có thể được Mục Văn Hạo che chở mãi.Nhưng nếu đến cả thế thân cũng không phải, vậy cô ta sẽ giống như trước kia, không chỉ không còn gì hết mà còn phải tiếp tục trở thành đồ chơi của bọn đàn ông, cho nên cô ta mới phải nịnh nọt Diệp Ninh như thế, chỉ là vì muốn được ở lại nơi này tiếp.Còn vài phút nữa là đến giờ Diệp Ninh lên sân khấu, chị Dung nhíu mày đi đến.TBCThấy Diệp Ninh đã thay trang phục biểu diễn, hơn nữa còn trang điểm xong rồi, chị ta ậm ừ muốn nói lại thôi.“Chị Dung, làm sao thế?”Diệp Ninh nhìn thoáng qua đã nhận ra chị ta không được bình thường cho lắm.Chị Dung do dự vài giây, sau đó mới căng thẳng nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy trong số khách hàng ở bên ngoài có bạn của cô.”Diệp Ninh hơi ngừng thở hỏi: “Ai thế?”“Là cái cô tên Trịnh Thư Vân kia đó.”Thật ra Trịnh Thư Vân cũng coi như là khách hàng quen của Hồng Hải, cũng vì cô ấy thường xuyên đến đây cho nên Diệp Ninh mới cố ý nhắc nhở chị Dung nhớ mặt cô ấy.Dù sao thân phận hiện tại của Diệp Ninh vẫn cần phải giữ bí mật, dưới sân khấu có càng ít người quen của cô thì đương nhiên là càng tốt.
Trên đường Diệp Ninh đến phòng ca múa Hồng Hải, liên tục nhớ đến trạng thái lúc nãy của Vương Hinh Tuyết và câu nói cuối cùng mà cô ta nói ra.
Vương Hinh Tuyết nói muốn làm cô thân bại danh liệt, rõ ràng là muốn làm gì đó với cô, hơn nữa rất có khả năng là cô ta đang làm rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn cô ta cũng không nghĩ ra Vương Hinh Tuyết lại muốn làm chuyện xấu xa gì, nhưng mà cô ta cũng không giống như chỉ thuận miệng nói thôi.
Nhất là ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô của Vương Hinh Tuyết, mặc dù cô không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận rõ ràng được vẻ âm u vào lúc đó.
Có lẽ trước kia cô đã quá “hiền”, phải nên “đuổi tận g.i.ế.c tuyệt” Vương Hinh Tuyết luôn chứ không phải cứ để cô ta kéo dài hơi tàn mãi như bây giờ.
Đến phòng ca múa Hồng Hải, Diệp Ninh mới tạm thời quăng chuyện của Vương Hinh Tuyết ra sau đầu, thấy Mộng Kiều Nhụy cũng đang ở trong phòng trang điểm công cộng trong hậu trường.
Càng làm cho Diệp Ninh cảm thấy kinh ngạc chính là, sau khi Mộng Kiều Nhụy nhìn thấy cô, không còn kiêu căng ngạo mạn như lúc đầu nữa, mà lại nhiệt tình đi đến chào hỏi.
“Diệp Tử, cô đến rồi à.”
Nhìn gương mặt mỉm cười tươi rói của cô ta, Diệp Ninh lại không đoán ra được vì sao cô ta lại thay đổi thái độ thành như bây giờ?
“Diệp Tử, lần trước là tôi có mắt không tròng, ăn nói bậy bạ, cô đừng giận tôi, có được không?”
Mộng Kiều Nhụy thân mật ôm lấy cánh tay của Diệp Ninh lắc lư.
Cô ta làm nũng với đàn ông, bọn họ đương nhiên là vô cùng hưởng thụ. Nhưng khi nhõng nhẽo với Diệp Ninh, lại làm tay Diệp Ninh nổi đầy da gà.
“Tôi không giận.” Diệp Ninh ngửi mùi hương tỏa ra trên người cô ta, nồng đến nhức đầu.
“Tôi biết ngay Diệp Tử cô rộng lượng mà, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với loại người như chúng tôi, vậy sau này tôi có thể tiếp tục ở lại đây đúng không?” Mộng Kiều Nhụy kích động xác định lại với Diệp Ninh.
Cuối cùng Diệp Ninh cũng biết được mục đích của cô ta: “Chỗ này là Hồng Hải, cô có thể ở lại hay không thì phải hỏi ông chủ Mục.”
Mộng Kiều Nhụy đã cười không khép miệng được: “Chỉ cần cô không đuổi tôi đi là được rồi.”
Diệp Ninh biết chắc chắn là Mục Văn Hạo đã nói gì đó với cô ta, cho nên cô ta mới đột nhiên đi nịnh bợ cô như thế.
Nhưng mà nếu làm Mộng Kiều Nhụy ở lại, vậy Mộng Kiều Nhụy phải tiếp tục sắm vai Diệp Tử, mà chuyện này không phải là chuyện cô mong muốn.
Nhưng nếu cứ thế làm Mộng Kiều Nhụy rời đi, chỉ e là người bên ngoài sẽ cảm thấy giữa cô và Mục Văn Hạo có mối quan hệ không thể cho ai biết gì đó.
Diệp Ninh cảm thấy có chút đau đầu.
“Tôi còn có việc.”
Cô lạnh nhạt nói, sau đó lập tức đi vào phòng trang điểm của mình.
Mộng Kiều Nhụy nhìn bóng dáng Diệp Ninh rời đi, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta đã hoàn toàn nhận rõ hiện thực, nếu có thể luôn làm thế thân đi ra ngoài xã giao thay Diệp Tử, vậy thì cũng có thể được Mục Văn Hạo che chở mãi.
Nhưng nếu đến cả thế thân cũng không phải, vậy cô ta sẽ giống như trước kia, không chỉ không còn gì hết mà còn phải tiếp tục trở thành đồ chơi của bọn đàn ông, cho nên cô ta mới phải nịnh nọt Diệp Ninh như thế, chỉ là vì muốn được ở lại nơi này tiếp.
Còn vài phút nữa là đến giờ Diệp Ninh lên sân khấu, chị Dung nhíu mày đi đến.
TBC
Thấy Diệp Ninh đã thay trang phục biểu diễn, hơn nữa còn trang điểm xong rồi, chị ta ậm ừ muốn nói lại thôi.
“Chị Dung, làm sao thế?”
Diệp Ninh nhìn thoáng qua đã nhận ra chị ta không được bình thường cho lắm.
Chị Dung do dự vài giây, sau đó mới căng thẳng nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy trong số khách hàng ở bên ngoài có bạn của cô.”
Diệp Ninh hơi ngừng thở hỏi: “Ai thế?”
“Là cái cô tên Trịnh Thư Vân kia đó.”
Thật ra Trịnh Thư Vân cũng coi như là khách hàng quen của Hồng Hải, cũng vì cô ấy thường xuyên đến đây cho nên Diệp Ninh mới cố ý nhắc nhở chị Dung nhớ mặt cô ấy.
Dù sao thân phận hiện tại của Diệp Ninh vẫn cần phải giữ bí mật, dưới sân khấu có càng ít người quen của cô thì đương nhiên là càng tốt.
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Trên đường Diệp Ninh đến phòng ca múa Hồng Hải, liên tục nhớ đến trạng thái lúc nãy của Vương Hinh Tuyết và câu nói cuối cùng mà cô ta nói ra.Vương Hinh Tuyết nói muốn làm cô thân bại danh liệt, rõ ràng là muốn làm gì đó với cô, hơn nữa rất có khả năng là cô ta đang làm rồi.Trong khoảng thời gian ngắn cô ta cũng không nghĩ ra Vương Hinh Tuyết lại muốn làm chuyện xấu xa gì, nhưng mà cô ta cũng không giống như chỉ thuận miệng nói thôi.Nhất là ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô của Vương Hinh Tuyết, mặc dù cô không quay đầu lại cũng có thể cảm nhận rõ ràng được vẻ âm u vào lúc đó.Có lẽ trước kia cô đã quá “hiền”, phải nên “đuổi tận g.i.ế.c tuyệt” Vương Hinh Tuyết luôn chứ không phải cứ để cô ta kéo dài hơi tàn mãi như bây giờ.Đến phòng ca múa Hồng Hải, Diệp Ninh mới tạm thời quăng chuyện của Vương Hinh Tuyết ra sau đầu, thấy Mộng Kiều Nhụy cũng đang ở trong phòng trang điểm công cộng trong hậu trường.Càng làm cho Diệp Ninh cảm thấy kinh ngạc chính là, sau khi Mộng Kiều Nhụy nhìn thấy cô, không còn kiêu căng ngạo mạn như lúc đầu nữa, mà lại nhiệt tình đi đến chào hỏi.“Diệp Tử, cô đến rồi à.”Nhìn gương mặt mỉm cười tươi rói của cô ta, Diệp Ninh lại không đoán ra được vì sao cô ta lại thay đổi thái độ thành như bây giờ?“Diệp Tử, lần trước là tôi có mắt không tròng, ăn nói bậy bạ, cô đừng giận tôi, có được không?”Mộng Kiều Nhụy thân mật ôm lấy cánh tay của Diệp Ninh lắc lư.Cô ta làm nũng với đàn ông, bọn họ đương nhiên là vô cùng hưởng thụ. Nhưng khi nhõng nhẽo với Diệp Ninh, lại làm tay Diệp Ninh nổi đầy da gà.“Tôi không giận.” Diệp Ninh ngửi mùi hương tỏa ra trên người cô ta, nồng đến nhức đầu.“Tôi biết ngay Diệp Tử cô rộng lượng mà, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với loại người như chúng tôi, vậy sau này tôi có thể tiếp tục ở lại đây đúng không?” Mộng Kiều Nhụy kích động xác định lại với Diệp Ninh.Cuối cùng Diệp Ninh cũng biết được mục đích của cô ta: “Chỗ này là Hồng Hải, cô có thể ở lại hay không thì phải hỏi ông chủ Mục.”Mộng Kiều Nhụy đã cười không khép miệng được: “Chỉ cần cô không đuổi tôi đi là được rồi.”Diệp Ninh biết chắc chắn là Mục Văn Hạo đã nói gì đó với cô ta, cho nên cô ta mới đột nhiên đi nịnh bợ cô như thế. Nhưng mà nếu làm Mộng Kiều Nhụy ở lại, vậy Mộng Kiều Nhụy phải tiếp tục sắm vai Diệp Tử, mà chuyện này không phải là chuyện cô mong muốn.Nhưng nếu cứ thế làm Mộng Kiều Nhụy rời đi, chỉ e là người bên ngoài sẽ cảm thấy giữa cô và Mục Văn Hạo có mối quan hệ không thể cho ai biết gì đó.Diệp Ninh cảm thấy có chút đau đầu.“Tôi còn có việc.”Cô lạnh nhạt nói, sau đó lập tức đi vào phòng trang điểm của mình.Mộng Kiều Nhụy nhìn bóng dáng Diệp Ninh rời đi, thở phào nhẹ nhõm.Cô ta đã hoàn toàn nhận rõ hiện thực, nếu có thể luôn làm thế thân đi ra ngoài xã giao thay Diệp Tử, vậy thì cũng có thể được Mục Văn Hạo che chở mãi.Nhưng nếu đến cả thế thân cũng không phải, vậy cô ta sẽ giống như trước kia, không chỉ không còn gì hết mà còn phải tiếp tục trở thành đồ chơi của bọn đàn ông, cho nên cô ta mới phải nịnh nọt Diệp Ninh như thế, chỉ là vì muốn được ở lại nơi này tiếp.Còn vài phút nữa là đến giờ Diệp Ninh lên sân khấu, chị Dung nhíu mày đi đến.TBCThấy Diệp Ninh đã thay trang phục biểu diễn, hơn nữa còn trang điểm xong rồi, chị ta ậm ừ muốn nói lại thôi.“Chị Dung, làm sao thế?”Diệp Ninh nhìn thoáng qua đã nhận ra chị ta không được bình thường cho lắm.Chị Dung do dự vài giây, sau đó mới căng thẳng nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy trong số khách hàng ở bên ngoài có bạn của cô.”Diệp Ninh hơi ngừng thở hỏi: “Ai thế?”“Là cái cô tên Trịnh Thư Vân kia đó.”Thật ra Trịnh Thư Vân cũng coi như là khách hàng quen của Hồng Hải, cũng vì cô ấy thường xuyên đến đây cho nên Diệp Ninh mới cố ý nhắc nhở chị Dung nhớ mặt cô ấy.Dù sao thân phận hiện tại của Diệp Ninh vẫn cần phải giữ bí mật, dưới sân khấu có càng ít người quen của cô thì đương nhiên là càng tốt.