“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…
Chương 742: Chương 742
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Tiền Siêu vỗ mạnh vào vai Lý Tử Hằng vài cái, giọng nói tràn ngập phấn khởi: “Dặn dò mấy người Vương Băng, công việc tiếp theo đó nhất định phải hoàn thành thật hoàn mỹ mới được.”Ông ta có dự đoán, một khi băng từ của Diệp Ninh phát hành trên thị trường, chắc chắn sẽ tạo thành oanh động.Thôn Hạnh Hoa.Khi Cố Phong xách theo hành lý xuất hiện ở trước cửa, Cố Kiến Quốc đang nằm trong sân phơi nắng thậm chí còn tưởng rằng hai mắt mình xuất hiện ảo giác.“Mẹ nó ơi, bà mau ra đây xem thử! Có phải tôi bị hoa mắt rồi không, sao tôi lại thấy Tiểu Phong đã về rồi?”Không đợi Cố Phong trả lời Ngô Tú Nga cũng đã từ trong nhà chạy ra.“Con, con trai! Là con trai về thật rồi!”Từ lần trước Cố Phong về nhà đến bây giờ đã tám tháng trôi qua, tóc Ngô Tú Nga đã bạc đi không ít.Cơ thể của Cố Kiến Quốc vẫn rất suy yếu, ông ấy đứng lên quá nhanh, đầu óc quay cuồng.“Cha mẹ, con về rồi.”Cố Phong nhanh tay lẹ chân chạy đến trước mặt Cố Kiến Quốc, đỡ lấy ông ấy.Mắt Ngô Tú Nga đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào liên tục nói đi nói lại một câu.“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”Cố Phong nhìn cha mẹ ngày càng già nua, trong lòng cũng rất chua xót.Cố Kiến Quốc vô cùng vui mừng, còn nhịn không được nhìn ra ngoài cửa tìm kiếm: “Tiểu Ninh đâu rồi? Có phải đã về nhà mẹ ruột trước rồi không?”Dù sao thì lần trước khi Diệp Ninh đi về cũng đã về nhà họ Diệp trước.Nụ cười trên mặt Cố Phong thoáng cứng đờ trong vài giây, sau đó mới trả lời: “Trong khoảng thời gian này công việc của em ấy quá bận, không xin nghỉ được. Con vừa lúc được nghỉ nên đi về trước.” Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều đã biết Diệp Ninh làm việc ở đoàn văn công, cho nên cũng không nghi ngờ lời anh nói.Hai vợ chồng ở hai bên trái phải kéo Cố Phong đi vào nhà.Lâu lắm rồi Cố Phong không về nhà, cả gia đình đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói.“May mà có Tiểu Ninh gửi mớ dược liệu kia về, nếu không có lẽ cha của con cũng không chịu đựng được đến bây giờ.” Ngô Tú Nga nhắc đến con dâu Diệp Ninh thì lập tức khen không dứt miệng.Cố Kiến Quốc bị bệnh, tiền nằm viện là do Diệp Ninh gửi về, thầy thuốc đông y kê phương thuốc cho Cố Kiến Quốc, dược liệu cũng đều là do Diệp Ninh mua về.Con dâu tốt như thế, chắc cả cái thôn Hạnh Hoa này cũng không tìm ra được người thứ hai.Cố Phong nghe xong lại khó hiểu: “Mẹ, mẹ nói dược liệu gì thế? Tiểu Ninh gửi dược liệu về lúc nào?”Ngô Tú Nga và Cố Kiến Quốc đều sửng sốt, sau đó liếc nhìn nhau.“Tiểu Ninh không có nói với con hả?”Cố Phong lập tức ý thức được Diệp Ninh có chuyện giấu anh.Không cần anh trả lời, hai vợ chồng cũng lập tức đoán được.“Tiểu Ninh cũng thật là, chắc nó sợ con biết sẽ lo, cho nên mới không nói.” Ngô Tú Nga nói thế, làm vẻ mặt Cố Phong càng thêm nghiêm túc.Anh không nói gì, chờ Ngô Tú Nga tiếp tục nói.“Hồi năm ngoái cha của con bệnh càng ngày càng nặng, sau đó cha mẹ mới đến tìm một thầy thuốc đông y rất có tiếng. Thầy thuốc đông y bắt mạch cho cha con xong, nói cha con bị thiếu khí huyết, quá yếu không bồi bổ được, nếu cứ tiếp tục như thế mãi thì cha con sẽ không sẽ không chống đỡ được quá lâu.”TBCCho dù là hiện tại nhưng Ngô Tú Nga nghĩ đến trạng thái lúc đó của Cố Kiến Quốc cũng đều cảm thấy trong lòng rất sợ hãi.Cố Phong lập tức vừa lo lắng vừa sợ hãi nhìn về phía Cố Kiến Quốc.Cố Kiến Quốc cho anh một ánh mắt yên tâm đừng lo lắng.Ngô Tú Nga cũng nhanh chóng nói: “Sau đó thầy thuốc còn kê một phương thuốc cực kỳ đắt đỏ, nói là nếu có thể uống thuốc đúng liều thì có lẽ còn có hi vọng. Nhưng mà đừng nói là trong thôn, mẹ còn vào trong thành tìm, nhưng kết quả đều không tìm được mấy dược liệu quý báu kia. Mẹ hết cách, đành phải viết thư cho hai đứa, nhờ hai đứa nghĩ cách xem sao.”
Tiền Siêu vỗ mạnh vào vai Lý Tử Hằng vài cái, giọng nói tràn ngập phấn khởi: “Dặn dò mấy người Vương Băng, công việc tiếp theo đó nhất định phải hoàn thành thật hoàn mỹ mới được.”
Ông ta có dự đoán, một khi băng từ của Diệp Ninh phát hành trên thị trường, chắc chắn sẽ tạo thành oanh động.
Thôn Hạnh Hoa.
Khi Cố Phong xách theo hành lý xuất hiện ở trước cửa, Cố Kiến Quốc đang nằm trong sân phơi nắng thậm chí còn tưởng rằng hai mắt mình xuất hiện ảo giác.
“Mẹ nó ơi, bà mau ra đây xem thử! Có phải tôi bị hoa mắt rồi không, sao tôi lại thấy Tiểu Phong đã về rồi?”
Không đợi Cố Phong trả lời Ngô Tú Nga cũng đã từ trong nhà chạy ra.
“Con, con trai! Là con trai về thật rồi!”
Từ lần trước Cố Phong về nhà đến bây giờ đã tám tháng trôi qua, tóc Ngô Tú Nga đã bạc đi không ít.
Cơ thể của Cố Kiến Quốc vẫn rất suy yếu, ông ấy đứng lên quá nhanh, đầu óc quay cuồng.
“Cha mẹ, con về rồi.”
Cố Phong nhanh tay lẹ chân chạy đến trước mặt Cố Kiến Quốc, đỡ lấy ông ấy.
Mắt Ngô Tú Nga đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào liên tục nói đi nói lại một câu.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Cố Phong nhìn cha mẹ ngày càng già nua, trong lòng cũng rất chua xót.
Cố Kiến Quốc vô cùng vui mừng, còn nhịn không được nhìn ra ngoài cửa tìm kiếm: “Tiểu Ninh đâu rồi? Có phải đã về nhà mẹ ruột trước rồi không?”
Dù sao thì lần trước khi Diệp Ninh đi về cũng đã về nhà họ Diệp trước.
Nụ cười trên mặt Cố Phong thoáng cứng đờ trong vài giây, sau đó mới trả lời: “Trong khoảng thời gian này công việc của em ấy quá bận, không xin nghỉ được. Con vừa lúc được nghỉ nên đi về trước.”
Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều đã biết Diệp Ninh làm việc ở đoàn văn công, cho nên cũng không nghi ngờ lời anh nói.
Hai vợ chồng ở hai bên trái phải kéo Cố Phong đi vào nhà.
Lâu lắm rồi Cố Phong không về nhà, cả gia đình đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói.
“May mà có Tiểu Ninh gửi mớ dược liệu kia về, nếu không có lẽ cha của con cũng không chịu đựng được đến bây giờ.” Ngô Tú Nga nhắc đến con dâu Diệp Ninh thì lập tức khen không dứt miệng.
Cố Kiến Quốc bị bệnh, tiền nằm viện là do Diệp Ninh gửi về, thầy thuốc đông y kê phương thuốc cho Cố Kiến Quốc, dược liệu cũng đều là do Diệp Ninh mua về.
Con dâu tốt như thế, chắc cả cái thôn Hạnh Hoa này cũng không tìm ra được người thứ hai.
Cố Phong nghe xong lại khó hiểu: “Mẹ, mẹ nói dược liệu gì thế? Tiểu Ninh gửi dược liệu về lúc nào?”
Ngô Tú Nga và Cố Kiến Quốc đều sửng sốt, sau đó liếc nhìn nhau.
“Tiểu Ninh không có nói với con hả?”
Cố Phong lập tức ý thức được Diệp Ninh có chuyện giấu anh.
Không cần anh trả lời, hai vợ chồng cũng lập tức đoán được.
“Tiểu Ninh cũng thật là, chắc nó sợ con biết sẽ lo, cho nên mới không nói.” Ngô Tú Nga nói thế, làm vẻ mặt Cố Phong càng thêm nghiêm túc.
Anh không nói gì, chờ Ngô Tú Nga tiếp tục nói.
“Hồi năm ngoái cha của con bệnh càng ngày càng nặng, sau đó cha mẹ mới đến tìm một thầy thuốc đông y rất có tiếng. Thầy thuốc đông y bắt mạch cho cha con xong, nói cha con bị thiếu khí huyết, quá yếu không bồi bổ được, nếu cứ tiếp tục như thế mãi thì cha con sẽ không sẽ không chống đỡ được quá lâu.”
TBC
Cho dù là hiện tại nhưng Ngô Tú Nga nghĩ đến trạng thái lúc đó của Cố Kiến Quốc cũng đều cảm thấy trong lòng rất sợ hãi.
Cố Phong lập tức vừa lo lắng vừa sợ hãi nhìn về phía Cố Kiến Quốc.
Cố Kiến Quốc cho anh một ánh mắt yên tâm đừng lo lắng.
Ngô Tú Nga cũng nhanh chóng nói: “Sau đó thầy thuốc còn kê một phương thuốc cực kỳ đắt đỏ, nói là nếu có thể uống thuốc đúng liều thì có lẽ còn có hi vọng. Nhưng mà đừng nói là trong thôn, mẹ còn vào trong thành tìm, nhưng kết quả đều không tìm được mấy dược liệu quý báu kia. Mẹ hết cách, đành phải viết thư cho hai đứa, nhờ hai đứa nghĩ cách xem sao.”
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Tiền Siêu vỗ mạnh vào vai Lý Tử Hằng vài cái, giọng nói tràn ngập phấn khởi: “Dặn dò mấy người Vương Băng, công việc tiếp theo đó nhất định phải hoàn thành thật hoàn mỹ mới được.”Ông ta có dự đoán, một khi băng từ của Diệp Ninh phát hành trên thị trường, chắc chắn sẽ tạo thành oanh động.Thôn Hạnh Hoa.Khi Cố Phong xách theo hành lý xuất hiện ở trước cửa, Cố Kiến Quốc đang nằm trong sân phơi nắng thậm chí còn tưởng rằng hai mắt mình xuất hiện ảo giác.“Mẹ nó ơi, bà mau ra đây xem thử! Có phải tôi bị hoa mắt rồi không, sao tôi lại thấy Tiểu Phong đã về rồi?”Không đợi Cố Phong trả lời Ngô Tú Nga cũng đã từ trong nhà chạy ra.“Con, con trai! Là con trai về thật rồi!”Từ lần trước Cố Phong về nhà đến bây giờ đã tám tháng trôi qua, tóc Ngô Tú Nga đã bạc đi không ít.Cơ thể của Cố Kiến Quốc vẫn rất suy yếu, ông ấy đứng lên quá nhanh, đầu óc quay cuồng.“Cha mẹ, con về rồi.”Cố Phong nhanh tay lẹ chân chạy đến trước mặt Cố Kiến Quốc, đỡ lấy ông ấy.Mắt Ngô Tú Nga đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào liên tục nói đi nói lại một câu.“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”Cố Phong nhìn cha mẹ ngày càng già nua, trong lòng cũng rất chua xót.Cố Kiến Quốc vô cùng vui mừng, còn nhịn không được nhìn ra ngoài cửa tìm kiếm: “Tiểu Ninh đâu rồi? Có phải đã về nhà mẹ ruột trước rồi không?”Dù sao thì lần trước khi Diệp Ninh đi về cũng đã về nhà họ Diệp trước.Nụ cười trên mặt Cố Phong thoáng cứng đờ trong vài giây, sau đó mới trả lời: “Trong khoảng thời gian này công việc của em ấy quá bận, không xin nghỉ được. Con vừa lúc được nghỉ nên đi về trước.” Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều đã biết Diệp Ninh làm việc ở đoàn văn công, cho nên cũng không nghi ngờ lời anh nói.Hai vợ chồng ở hai bên trái phải kéo Cố Phong đi vào nhà.Lâu lắm rồi Cố Phong không về nhà, cả gia đình đương nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói.“May mà có Tiểu Ninh gửi mớ dược liệu kia về, nếu không có lẽ cha của con cũng không chịu đựng được đến bây giờ.” Ngô Tú Nga nhắc đến con dâu Diệp Ninh thì lập tức khen không dứt miệng.Cố Kiến Quốc bị bệnh, tiền nằm viện là do Diệp Ninh gửi về, thầy thuốc đông y kê phương thuốc cho Cố Kiến Quốc, dược liệu cũng đều là do Diệp Ninh mua về.Con dâu tốt như thế, chắc cả cái thôn Hạnh Hoa này cũng không tìm ra được người thứ hai.Cố Phong nghe xong lại khó hiểu: “Mẹ, mẹ nói dược liệu gì thế? Tiểu Ninh gửi dược liệu về lúc nào?”Ngô Tú Nga và Cố Kiến Quốc đều sửng sốt, sau đó liếc nhìn nhau.“Tiểu Ninh không có nói với con hả?”Cố Phong lập tức ý thức được Diệp Ninh có chuyện giấu anh.Không cần anh trả lời, hai vợ chồng cũng lập tức đoán được.“Tiểu Ninh cũng thật là, chắc nó sợ con biết sẽ lo, cho nên mới không nói.” Ngô Tú Nga nói thế, làm vẻ mặt Cố Phong càng thêm nghiêm túc.Anh không nói gì, chờ Ngô Tú Nga tiếp tục nói.“Hồi năm ngoái cha của con bệnh càng ngày càng nặng, sau đó cha mẹ mới đến tìm một thầy thuốc đông y rất có tiếng. Thầy thuốc đông y bắt mạch cho cha con xong, nói cha con bị thiếu khí huyết, quá yếu không bồi bổ được, nếu cứ tiếp tục như thế mãi thì cha con sẽ không sẽ không chống đỡ được quá lâu.”TBCCho dù là hiện tại nhưng Ngô Tú Nga nghĩ đến trạng thái lúc đó của Cố Kiến Quốc cũng đều cảm thấy trong lòng rất sợ hãi.Cố Phong lập tức vừa lo lắng vừa sợ hãi nhìn về phía Cố Kiến Quốc.Cố Kiến Quốc cho anh một ánh mắt yên tâm đừng lo lắng.Ngô Tú Nga cũng nhanh chóng nói: “Sau đó thầy thuốc còn kê một phương thuốc cực kỳ đắt đỏ, nói là nếu có thể uống thuốc đúng liều thì có lẽ còn có hi vọng. Nhưng mà đừng nói là trong thôn, mẹ còn vào trong thành tìm, nhưng kết quả đều không tìm được mấy dược liệu quý báu kia. Mẹ hết cách, đành phải viết thư cho hai đứa, nhờ hai đứa nghĩ cách xem sao.”